Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 95

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 95

Sau khi trở về phòng, Thạch Tán Y vẫn cảm thấy buồn trong lòng, giống như bị thứ gì đó chặn lại vậy.

Cô cũng không hiểu vì sao, chỉ là muốn giống như trước đây giáo huấn cho tên tiểu sắc lang một trận. Đáng tiếc có người đã ra tay trước chiếm lợi thế. Thường Nhạc đã bị ông cụ và Thường Thiếu Long đưa vào thư phòng tiến hành giáo dục tư tưởng.

Cho đến khi ăn cơm tối xong, Thạch Tán Y vẫn không có cơ hội “xuống tay”, vì Thường Nhạc lại bị Đông Phương Ngọc lôi đi tiến hành giáo dục chính trị.

Trong toàn bộ quá trình ăn cơm tối, Thạch Tán Y dần dần cảm nhận được Thường Nhạc chỉ liếc nhìn sơ qua cô có một lần, hơn nữa bản thân cô lại trộm nhìn hắn rất nhiều. Vào thời khắc đó, cô cảm thấy Thường Nhạc nên gọi là “Thường khổ” mới đúng, nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của hắn, hiển nhiên là bị hai vị phụ huynh giáo huấn đến mệt không buồn sống.

“Vô ngôn độc thượng tây lâu, nguyệt như câu, tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu.

Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu, biệt hữu nhất bàn tư vị tại tâm đầu.”

(Cô đơn không lời ngồi tại lầu phía Tây, mặt trăng như lưỡi câu, cây ngô đồng tĩnh mịch dưới ánh trăng thu)

Mở cửa sổ ra, trâm thấp giọng ngâm vài câu thơ “Tương Kiến Hoan” của Lý Hậu Chủ, Thạch Tán Y ngồi bên cửa sổ, dáng vẻ ngẩn ngơ.

Bài thơ này là Lý Dục nói về một ông vua mất nước, biểu đạt sự đau khổ bi ai khi phải ly hương rời xa đất nước, nhất là trong đêm thu đìu hiu vắng vẻ. Bài thơ này để lại cho người đời sau những suy nghĩ xa xôi và cảm thán, ngoài cảm thán ra bạn còn có thể như thế nào đây?

Lúc này đây cũng là một đêm thu hiu quạnh, Thạch Tán Y lại muốn mượn bài thơ này biểu đạt ý gì vậy?

Mừng gặp lại? Gặp lại thật sẽ vui mừng sao? Lần gặp lại này sao lại không nói gì?

“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triều lai hàn vũ vãn lai phong.

Yên chi lệ, tương lưu túy, kỷ thì trọng, tự thị nhân sinh trường hận thủy trường đông…”

Cũng giống như Lý Dục, cũng là “Tương Kiến Hoan”, nhưng chẳng qua ngữ khí bài ngâm này lại không giống.

Khi âm thanh trầm thấp mà khàn khàn vô cùng lả lơi truyền đến, trái tim Thạch Tản Y khẽ run rẩy, giật mình. Đôi mắt như dòng suối sâu thẳm bỗng nhộn nhạo lên, lại có chút dâng lên một cảm giác căm phẫn.

Nương theo âm thanh này, Thường Nhạc đã lén lén lút lút đi tới phía sau Thạch Tán Y, trên mặt là nụ cười vô cùng thuần khiết, lương thiện.

Thạch Tán Y xoay người lại, căm tức nhìn Thường Nhạc:

– Còn có lịch sự hay không, sao vào mà không gõ cửa?

– Cháu đã gõ rồi, là cô không có phản ứng.

Vẻ mặt của Thường Nhạc còn oan ức hơn Đậu Nga.

Thạch Tán Y nhíu đôi mi thanh tú, cáu giận nói:

– Còn ngụy biện?

Mắt thấy người đẹp muốn triển khai bàn tay Thượng đế, Thường Nhạc chỉ là không biện minh. Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đấy tự động duỗi dài cổ ra, đưa tai qua, bộ dạng tráng sĩ khẳng khái không sợ chết một đi không quay lại, lại giống như một nam chính bị nữ vương xxx:

– Đến đi, đừng thương tiếc gì cháu, cháu chịu được mà.

Thạch Tán Y có chút giật mình, sau vài giây thất thần đột nhiên một phen vặn chặt tai của Thường Nhạc, đem hắn đặt lên trên giường, hung ác nói:

– Cháu cho là bà cô này không dám hả!

Xong rồi, gian kế bị phá hỏng rồi! Thường Nhạc thầm than một tiếng, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Đã lâu lắm rồi không bị bà cô nhỏ này làm “lễ rửa tội”, hiện tại thực có ảo giác giống như yêu lần đầu tiên.

Thạch Tán Y không nhìn thấy nhất chính là vẻ mặt muốn ăn đòn của tên tiểu sắc lang này. Trong phòng của cô, đương nhiên, lời cô nói là nhất. Do đó cô hồn nhiên quên rằng mình là ảnh hậu, cũng không quan tâm đến phong thái thục nữ. Tăng thêm lực ở tay, trên mặt lộ ra một vẻ hung hăng nói:

– Tên nhóc trời sinh thích ăn đòn này, xem hôm nay cô nhỏ giáo huấn cháu thế nào!

– Không phải chứ, cô làm thật à?

Thường Nhạc bị đâu, kêu lên một tiếng, lập tức phát huy diễn xuất, rầu rĩ nói:

– Trời ạ! Dì 13, cô làm sao lại có thế đối với tôi như vậy?

Vừa nghe đến từ “Dì 13” Thạch Tán Y như bị sét đánh, cứng đờ ngay tại chỗ.

Đầu tiên, trong một số ngôn từ địa phương ở phương Bắc, Thạch Tán Y và dì 13 khi phát âm thì không có khác biệt gì. Nhưng đây không phải nguyên nhân Thạch Tán Y hóa đá, nguyên nhân thực sự chính là….

Thời gian giống như mũi tên, bay nhanh về hồi tưởng nhiều năm trước đây.

Khi Thạch Tán Y 13 tuổi, khi đó Thường Nhạc 5, 6 tuổi. Khi đó Thạch Tán Y vẫn còn ngây thơ, trẻ con, thường xuyên cùng Thường Nhạc chơi trò tập làm người lớn. Gần như lời thoại mỗi lần đều là câu này:

– Hồng Nhạn, mau đánh bại tên ác bá này.

Kết quả là, Thường Nhạc từ trên trời rơi xuống, hét to một câu:

– Dì 13, tôi cũng tới! A, đánh! Phật sơn vô ảnh cước! Trứng thối, chịu chết đi!!!!

Lúc này, Thạch Tán Y ngây ra, Thường Nhạc cũng ngây ra. Bọn họ dường như đồng thời cùng nhớ đến đoạn quá khứ đó.

Cảm nhận được hương thơm của người đẹp truyền tới, còn có vẻ âu sầu nhàn nhạt kia, Thường Nhạc lên tiếng:

– Tiểu Long nữ cô cô, cô làm sao vậy?

Lời này làm cho Thạch Tán Y lại ngẩn ra… Ở thời thơ ấu, ngoài Hoàng Phi Hồng và dì 13 ra, bọn họ thích chơi nhất một trò khác, chính là diễn vai Dương Quá và Tiểu Long Nữ… Giang hồ đồn rằng, Lạc Phong từng đóng vai Lý Mạc Sầu.

…. Có lẽ, Hoàng Phi Hồng và Dương Quá là hai nhân vật chính phái này duy nhất mà thời thơ ấu Thường Nhạc từng sắm vai.

Là vì ai mà phải đóng vai này chứ?

Một câu Tiểu Long nữ cô cô khiến cho lòng Thạch Tán Y đại loạn. Vẻ ưu phiền trên mặt càng ngày càng nồng.

Thật lâu sau, Thạch Tán Y mới đột nhiên ý thức được thái độ bất nhã của mình. Cô vẫn giữ nguyên vẻ hung hãn kia đem Thường Nhạc đặt trên giường, cái này có chút thái quá rồi… Buông lỏng Thường Nhạc ra, ngồi sang một bên, nhìn vẻ ngoài sớm trưởng thành của Thường Nhạc, phát ra một tiếng ngân dài mà ai oán thở dài.

Việc ngoài ý muốn này chỉ khiến cho Thường Nhạc ngẩn ra một lúc, tiếp tục thay đổi suy nghĩ. Là một diễn viên có thực lực diễn xuất, trên mặt hắn vẫn là mơ lại những truyện xưa cũ, bộ dạng vui mừng, ngạc nhiên đan xen vào nhau, càng thể hiện ra một cách sinh động rõ ràng. Nhưng hắn rất nhanh lại triển khai thực lực diễn xuất càng sâu thêm một tầng, chỉ có thể cảm nhận được diễn xuất tinh tế mà không thể biểu đạt bằng lời. Khuôn mặt tràn ngập sự kinh hỷ dần dần đọng kết lại, thay vào đó là một sự đau thương và mê man, than nhẹ một tiếng, dường như là đang tự mình nói chuyện:

– A Nhạc đã lớn rồi, cô nhỏ cũng lớn rồi, chúng ta không thể giống như trước rồi đúng không?

Nghe nói như vậy, trong mắt Thạch Tán Y lóe lên tia đau đớn. Phiền não của sự trưởng thành giống như một làn sóng thần, cuộn trào mãnh liệt mà tới. Trách nhiệm, dư luận, hậu quả, áp lực, tất cả những thứ này đều là cái giá của sự trưởng thành. Mười năm trước khi cô còn đương nhiên có thể không kiêng kỵ gì mà làm một số chuyện, nhưng mười năm sau có lại không thể không suy nghĩ ảnh hưởng của mỗi một chuyện cỏn con có thể đem lại.

Hơi hơi cúi người xuống, dúng ánh mắt chưa bao giờ có nhìn Thường Nhạc, Thạch Tán Y nhẹ giọng nói:

– A Nhạc, cháu thật sự trưởng thành rồi….

Rất nhanh, trong ánh mắt thoáng hiện lên một sự ao ước cùng mê mẩn, Thạch Tán Y tiếp tục nói:

– Kỳ thực có đôi khi cô rất hâm mộ cháu, ít nhất cháu muốn làm gì thì dám đi làm điều đấy, không cần để ý đến ánh mắt của người khác, đổi lại cô, cô thật làm không được…

– Vậy thì sao chứ?

Thường Nhạc ngữ khí đột nhiên có chút lạnh, càng thấy bất lực hơn. Ngã ngửa chổng bốn vó lên trên giường, cảm nhận được mùi hương thơm ngát đặc biệt từ chiếc chăn, hắn lẩm bẩm nói:

– Hai ngày trước cháu có quen một bác sĩ tâm lý rất ưu tú. Cô ấy cũng không có cách nào trị tận gốc vấn đề của cháu…. Kỳ thực, cháu hiểu rõ, cô chỉ có thể làm người nghe âm thầm, kiên nhẫn lắng nghe cháu nói chuyện mà thôi.

Cười gượng gạo một cái, Thường Nhạc nói tiếp:

– Cháu thường nghĩ, cháu rốt cuộc là người như thế nào? Điều này, đáp án dường như rất phức tạp lại giống như rất đơn giản. Trong mắt mọi người có thể cháu từ đầu đến đuôi là một tên lưu manh, là tên cặn bã của cái xã hội thượng lưu này. Chẳng qua, có đôi khi cháu thích giả vờ làm một người có văn hóa cho vui. Điều này làm cho người khác rất khó định nghĩa về cháu……

Thường Nhạc khẽ lật mình, vô tình toát ra một hơi thở cô đơn.

– Rất nhiều lần cháu muốn trốn tránh. Cháu căn bản không quan tâm đến thân phận hiện tại, nếu như cho cháu lựa chọn, cháu sẽ thích cuộc sống uống rượu thoải mái, ăn thịt bát lớn chứ không phải ở đây trong cái xã hội thượng lưu giả dối này mà biến mình trở nên càng giả dối hơn…. Có lẽ bà nội đúng, kiếp trước cháu là một tên tội phạm, kiếp này cháu đầu thai nhầm chỗ….. Nhưng…..

Thường Nhạc nhìn Thạch Tán Y đang ngây người ra:

– Có nhiều lúc, cháu sẽ không đi làm những điều bản thân mình không thích nữa? Nếu như cháu có thể bỏ đi tất cả, hai vị lão gia sẽ bỏ qua cho cháu sao? Aizz, có lẽ có một ngày bọn họ nghĩ thông suốt, sẽ đem quyền lực trao cho cháu để tôi tự do phát huy. Nhưng mà cháu biết khả năng này là không lớn….

– A Nhạc…..

Đột nhiên Thạch Tán Y khẽ nhận thức được gánh nặng trên đôi vai tên tiểu sắc lang này còn nặng nề hơn cả cô, không khỏi kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng xoa tóc hắn, giọng nói cũng ôn hòa hơn:

– Không cần nghĩ nhiều như thế, không dễ gì gặp lại một lần, chúng ta đừng nói những chuyện không vui được không?

– Cô nhỏ, cô không cần lo lắng. Nhớ thì cười, khóc thì xoa, khổ thì nuốt, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, bị thương thì liếm. Có cái gì mà không làm được chứ….

Thường Nhạc nặn ra một nụ cười vô tư. Rất nhanh chóng phát huy bản sắc playboy, ngữ khĩ trở lên tà ác:

– Lúc việc cấp bách, vẫn là tranh thủ bản thân chưa bị hai lão gia bắt chó đi cày, tranh thủ ăn uống vui chơi…. Ờ, quan trọng nhất là phải chơi đùa với các em gái, không thì sau này bận đến nỗi không có thời gian đi câu dẫn mấy cô gái ngoan….

– Cháu!!!!

Bộ dạng nhu tình như nước của Thạch Tán Y không còn nữa. Tuy nói cô đã sớm quen với mấy chuyện phong lưu, chăn gối của tên tiểu sắc lang này, lúc này đây vẫn có chút khó chịu, tức giận trừng mắt nhìn Thường Nhạc. Đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn không thi triển bàn tay Thượng đế, giọng nói có chút tức giận hỏi:

– Cháu hiện nay chà đạp bao nhiêu cô gái như vậy vẫn còn chưa đủ sao, vẫn còn muốn tiếp tục phát triển?

Thường Nhạc vô cùng ủy khuất, giảo biện nói:

– Chà đạp? Cô sao có thể dùng từ như vậy chứ, thật tổn thương lòng tự trọng của cháu, không phải từ trước đến giờ là ngươi tình ta nguyện sao? Đương nhiên, trừ trường hợp đặc biệt ra…..

Nhìn bộ dạng thẳng thắn của Thường Nhạc, Thạch Tán Y trở lên hồ đồ, thoáng chút tò mò hỏi:

– Vậy rốt cuộc cháu muốn phát triển bao nhiêu đoạn tình cảm nữa?

– Cái này… nói sao bây giờ nhỉ. Trên thực tế cũng không có con số chính xác…

Thường Nhạc nhìn lên trần nhà, hai mắt có phần đăm đăm, chậm rì rì nói:

– Cháu vẫn luôn cho rằng, người làm chuyện nhỏ phát triển những gì mà mình nhìn thấy xung quanh nhà, người làm chuyện lớn thì những gì mình nhìn thấy đều đem phát triển thành nhà… khà khà, cháu thấy cháu là một người làm chuyện lớn, hahaha.

Thân hình Thạch Tán Y khẽ chấn động, đấu võ mồm với Thường Nhạc cô tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể im lặng thẳng thừng nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhạy bén cảm thấy không khí có phần không đúng, lâp tức sang chuyện khác:

– Như vậy, cô thì sao đây. Tại sao vẫn chưa tìm được bạn trai? Kỳ thực trong số những người đàn ông xếp hàng theo đuổi cô, cũng không thiếu người tướng mạo xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, cô làm sao lại không suy nghĩ một chút?

– Ai cần cháu quản!

Thạch Tán Y quát lên một câu, trong vẻ khí khái kia mang theo một tư thái quyến rũ mang lại cho người ta ảo tưởng không giới hạn, động lòng không kẻ xiết.Truyện được copy tạiTruyện FULL

Nhìn bộ dạng “U oán, ủy khuất” của Thường Nhạc, Thạch Tán Y có chút hơi mềm lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:

– Trừ khi lão gia đưa ra tối hậu thư, trước 30 tuổi phải lấy chồng, cô cũng không gấp gáp. Đến 30 tuổi vẫn chưa tìm được đấng lang quân như ý, bà cô đây sẽ tùy tiện tìm một người để lấy.

“Thực sự nếu không gả đi được thì gả cho cháu vậy!”

Thường Nhạc thầm nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng lại không nói gì. Đây là đang ở trong nhà mình, không thể làm loạn. Chớp chớp mắt, Thường Nhạc thử dò hỏi:

– Vậy, ý trung nhân của cô rốt cục là người như thế nào?

Trái tim Thạch Tán Y khẽ run lên, cô vốn không biết giả vờ, thẳng thắn nói:

– Cô cũng không biết tương lai anh ta là người như thế nào. Không cần biết anh ta xấu hay đẹp, có tiền hay không có tiền, chỉ cần trong tim cô biết đó chính là anh ta liền nhất định gả cho anh ta. Quan trọng nhất, nhân phẩm của anh ta phải tốt, không thể vừa lưu manh vừa háo sắc như nhóc con này.

– Cháu…

Thường Nhạc lập tức chết tâm. “Cháu” nửa ngày vẫn không nói được tiếp. Cuối cùng chịu không được đả kích Thạch Tán Y một câu:

– Cô thích anh ta, nhỡ anh ta không thích cô thì làm thế nào?

Lời này làm Thạch Tán Y giật mình, thần sắc có chút hoang mang. Rất nhanh liền lộ ra một vẻ mặt dứt khoát:

– Bà cô vẫn sẽ theo đuổi anh ta, cho đến khi anh ta đồng ý thì thôi!

Thường Nhạc tiếp tục đả kích:

– Nhỡ anh ta có bạn gái rồi, hoặc đã kết hôn rồi thì sao?

– Cháu…

Thạch Tán Y có chút sụp đổ, tên nhóc này sao không tập nói mấy câu dễ nghe mà nói chứ?

Thường Nhạc cũng trầm mặc theo, trông có chút xuất thần. Đối với người con gái Thạch Tán Y này, một mặt, dựa vào đạo đức nghề nghiệp của một playboy, cô tuyệt đối là một vật phẩm sưu tập tuyệt vời, nhưng về tình thân mà nói, Thường Nhạc cảm thấy như vậy có chút quá đáng. Cho dù không xét đến cách nhìn thế tục, cũng phải để ý cảm nhận của những người trong nhà. Huống hồ hắn có một sự tôn trọng đối với Thạch Tản Y vốn, điều này làm hắn thấy mâu thuẫn, do vậy kề cà không ra tay.

Lúc này, hai đầu lông mày Thạch Tán Y toát ra một cỗ âu sầu, khẽ thở dài:

– Không biết vì sao, cô phát hiện ra mấy năm nay bản thân đối với trừ những người đàn ông trong gia đình, có một loại bản năng từ chối……

– Không phải chứ? Có lẽ nào cô là…..

Thường Nhạc ngồi bật dậy, cẩn thận phun ra ba từ cuối:

– Đồng tính nữ?

Thạch Tán Y đau buồn cười:

– Cũng không phải, bản thân cũng không hiểu rõ tại sao nữa?

Thường Nhạc ngẩn ngơ nhìn Thạch Tán Y, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái: Cũng tốt, như vậy cô ấy cũng không bài xích bản thiếu gia, có trò chơi a!

Chỉ nghe thấy Thạch Tán Y hít sâu nói:

– A Nhạc, có biết tại sao cô lại luôn đi theo con đường diễn những vai khí khái không? Nhưng mà cô không muốn phải diễn vai hôn, thậm chí không muốn có tiếp xúc thân thể bạn diễn nam….

Tim Thường Nhạc bỗng chấn động mạnh, khó trách đều nói Thạch Tán Y “quay phim sạch sẽ”, hóa ra là như vậy.

– Nếu như không thích, cũng không cần miễn cưỡng bản thân mà, ra ngoài du lịch, chu du khắp thế giới đi.

Thường Nhạc khuyên nhủ.

Thạch Tán Y khẽ mỉm cười, vẻ mặt cũng nhẽ nhõm hơn:

– Không làm việc thì không có tiền à, ai sẽ nuôi cô đây?

– A Nhạc nuôi cô!

Thường Nhạc buột miệng, ngữ khí vô cùng kiên định.

Không khí trong nháy mắt dường như ngưng lại, trong phòng bao trùm một bầu không khí quỷ dị.

Vẻ mặt Thạch Tán Y rất kỳ quái, ngơ ngác nhìn Thường Nhạc, bỗng nhiên cười nói:

– Tiểu tử thối, bây giờ còn dựa vào người khác nuôi mình, còn nói cái gì mà nuôi cô chứ, lời nói trẻ con không tính, ha ha ha….

Trái tim Thường Nhạc tan nát, cũng không muốn giải thích nhiều. Kỳ thực không tính đến gia sản của hai gia đình, chỉ với sản nghiệp của hội Huyết Thủ mà tính thì trên người hắn cũng có hơn 100 tỉ rồi…

Về điểm này Thường Thiếu Long biết rõ nhất. Mấy năm trước nếu như không cho Thường Nhạc tiền tiêu vặt mà nói, như vậy khác gì trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của Thường Nhạc. Nhưng vài năm nay, Thường Nhạc cơ bản không xin tiền của gia đình.

Từ điểm này có thể thấy được, bạn học Thường hiện nay cũng coi như tự lực cánh sinh rồi. Tuy nhiên thủ đoạn tích lũy tư bản của hắn lại không vẻ vang cho lắm.

Thạch Tán Y khe khẽ cười, bỗng nhiên ôn nhu nhéo nhéo mặt Thường Nhạc:

– Nhưng mà, cô rất là cảm ơn cháu. Kỳ thực, cô rất thích điện ảnh, rất thích đóng phim, đây là lý tưởng của cô. Nếu như có một ngày cảm thấy mệt mỏi, cô sẽ nghe lời đề nghị của Thường Nhạc….

Thường Nhạc lúc này mới cười nụ cười mãn nguyện, chỉ nghe thấy Thạch Tán Y đột nhiên hỏi:

– Đúng rồi, A Nhạc, sao đột nhiên lại muốn đi diễn kịch vậy? Cô nhớ là trước đây cháu luôn không thích tham gia các hoạt động tập thể mà…

– Khà khà…

Thường Nhạc cười rất tà ác, dứt khoát không trả lời.

Thạch Tán Y vẻ mặt bừng tỉnh:

– Hiểu mà, cháu lại có âm mưu, khẳng định có rất nhiều các cô gái đẹp sẽ tham gia diễn kịch, đúng không?

– Người hiểu cháu chỉ có cô. Trước cái gì cũng đừng nói, lau nước mắt đi đã.

– Hừ! Đừng làm bộ. Muốn nịnh nọt để ngày khác đi!

Thạch Tán Y không thèm nhìn bộ dạng đáng ghét của Thường Nhạc, nghiêm mặt nói:

– Nếu như đã quyết định tham gia, nên có trách nhiệm, luyện tập cho tốt…

Thường Nhạc bất đắc dĩ cười:

– Biết rồi, cô thật có đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên, không hổ là ảnh hậu.

– Đúng rồi, các cháu diễn kịch gì vậy?

Thạch Tán Y đột nhiên hỏi.

– À…. Romeo và Juliet.

Thạch Tán Y bỗng như một cô gái nhỏ tính trẻ con hoan hô lên:

– AAAA, vở kịch này là diễn xuất sở trường của cô khi còn học ở học viện điện ảnh đấy ….

Thường Nhạc đảo ánh mắt gian tà, cười khà khà nói:

– Cô cô đại minh tinh giúp cháu một tay, chúng ta luyện tập một đoạn chứ?

– Được, thử đoạn nào?

Trên mặt Thạch Tản sáng động lòng người, quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp.

– Thử đoạn Romeo hôn Juliet đi?

Thường Nhạc nhỏ giọng nói.

– Được, a…. a, không được! Cháu cút đi, muốn chiếm tiện nghi của cô hả!

Thạch Tán Y hồi phục lại phong thái dũng mãnh, trực tiếp đưa bàn tay Thượng đế ra tóm véo lấy tai Thường Nhạc, tức giận nói:

– Không diễn nữa, tiểu sắc lang, luôn không đứng đắn!

Thường Nhạc lia lịa cầu xin tha thứ, hối hận đến ruột cũng biến thành xanh. Sớm biết là giục tốc bất đạt. Sai lầm, sai lầm quá!

Nhưng rất nhanh Thường Nhạc lại hoành trâu bò trở lại, ung dung nói:

– Cháu nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị đổi diễn kịch xuất thành nhạc kịch, cô nhỏ, cô cảm thấy thế nào?

– Nhạc kịch?

Thạch Tán Y hơi do dự, nếu như nói rốt cuộc có mấy người con gái thật hiểu rõ Thường Nhạc. Đó khẳng định trừ Nam Cung Huân Y và Thạch Tán Y thì không còn ai khác. Do đó không khỏi có sự đề phòng cao đối với biểu hiện của Thường Nhạc.

Nét mặt cô bỗng hưng phấn, truy hỏi:

– Đương nhiên được chứ, A Nhạc, cô nhỏ tuyệt đối tin tưởng năng lực của cháu. Đúng rồi, kiểu nhạc kịch giống như “Phantom of the Opera” đó ư?

(Lưu ý: “Phantom of the Opera”, nhạc kịch / phim có phiên bản cũ có từ rất lâu đời, năm 2004 phiên bản mới Mitchell đạo diễn Joel Schumacher đã giành giải thưởng)

– “Phantom of the Opera”?

Thường Nhạc nhíu mày:

– Không thích nhân vật nữ chính kia!

Thạch Tán Y ngạc nhiên hỏi:

– Vì sao? Đây là vở nhạc kịch cô nhỏ thích nhất nha!

Mặt Thường Nhạc có chút khinh miệt, trên người tản ra một loại hơi thở lạnh như băng, mặc nhiên nói:

– Dù sao trong mắt cháu, vai nữ chính đó chính là ti tiện…. Lúc vừa mới bắt đầu cô đem “bóng ma” coi như một vị thần, nhưng khi nhìn rõ dung mạo phía sau chiếc mặt nạ của “bóng ma”, cô ta liền lật đổ hết những ảo tưởng, ngược lại lại lao vào trong lòng của Viscount. Loại đàn bà này, không đề cập tới cũng được. Lẽ nào đây chính là quan điểm tình yêu của phụ nữ sao?

Thạch Tán Y cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung, ngây ngốc nhìn Thường Nhạc, cảm nhận được sự lạnh nhạt từ trên thân thể hắn truyền đến. Trái tim bỗng thấy nhói đau, tên tiểu sắc lang này, từ khi nào đã biến thành cực đoan như vậy?

Hít sâu một hơi, Thạch Tán Y chạm rãi nói:

– Christine lựa chọn Viscount, là vì tử tước cùng nàng từng thanh mai trúc mã. Quan trọng hơn là cô nhìn rõ bản chất tà ác và cực đoan của “bóng ma”… Không sai, bóng ma đich thực là một thiên tài kinh thế khiến người ta thán phục nhưng hắn tự cao tự đại, quá cố chấp, quá cuồng vọng, đi theo một con đường cực đoan. Người đàn ông như vậy không thể đem lại cảm giác an toàn cho phụ nữ.

Thường Nhạc bỗng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thạch Tán Y. Qua thật lâu hắn mới hé miệng, âm thanh cổ quái, trầm thấp dường như vang dội ra từ lồng ngực. Trong âm thanh quỷ dị đó, lại có cảm giác bị áp bách vô hình:

– Cô nhỏ, nếu như tương lai A Nhạc cũng biến thành một ác nhân giống như “bóng ma”, cô còn đối tốt với a Nhạc giống như hiện tại không?

Giống như bị sét đánh, Thạch Tán Y hoàn toàn sợ hãi. Ánh mắt như thạch bảo trần đầy sự thương cảm và bối rối. Khuôn mặt đẹp như tiên bao phủ bởi một tầng u buồn nhàn nhạt, thật lâu nói không ra lời.

Thường Nhạc đứng lên, tay đút trong túi quần, thì thầm hát:

– Child of the wilderness (Đứa con bị vứt bỏ)

– Born into emptiness (sinh ra không thừa nhận)

– Learn to be lonely. (học chịu đựng sự cô đơn)

…..

– A Nhạc…

Thạch Tán Y đứng lên, đi đến sau lưng Thường Nhạc, nhưng bỗng không biết nên nói gì. Cô mơ hồ cảm nhận được chính mình lần này đã làm tổn thương A Nhạc.

Thường Nhạc xoay người lại, trên mặt mang một nụ cười có chút miễn cưỡng:

– Muộn quá rồi, cô nhỏ đi nghỉ sớm đi. Cháu đi trước đây, bằng không ông cụ lại mắng…

Thạch Tán Y đứng nguyên tại chỗ.

Sau khi Thường Nhạc rời đi, Thạch Tán Y mới cảm thấy thương cảm và quyến luyến tràn đầy cả con người cô. Trong đầu bỗng quanh quẩn một giai điệu bài hát sâu sắc:

– Lần đó anh không lưu tâm mà rời đi.

Trở thành nỗi bi thường rất lâu không đổi trong em.

Muốn để anh quên đi âu sầu, quên đi sự quan tâm.

Buông rơi sự tự do hỗn loạn này.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bước chân âm thầm - Tác giả Sịp
Phần 30 Cậu nhỏ không ngờ bữa nay cô giáo lại chịu chơi và hưởng ứng tận tình như vậy. Phải chăng con người ta đôi khi vì hoàn cảnh buộc phải sống khép kín lòng mình, nhưng trong tiềm thức thì luôn có những đợt sóng ngầm chỉ chực phá vỡ bờ khi có dịp. Bây giờ nếu có ai nhìn cô Hoan dưới lăng kính một nhà mô phạm đầy nhiệt huyết và rất mực kín đáo chắc là không nghĩ ra. Bởi vì cô đang lồng lên như con ngựa bất kham dưới cái miệng của cậu nhỏ. Nãy giờ thằng bé cắn bú nút lồn cô lại thay phiên nhay liếm bóp day luôn cả hai vú cô nữa thì cô chịu sao cho thấu. Cô đã thoát xác trở thành một con người bình thường để tận hưởng khoái lạc đang tràn vào dằn vặt cô. Từng đợt, từng đợt, sự day dứt và niềm cực khoái gợn lên ở hai vú rồi chuyển xuống háng và lại từ lồn cô trở ngược lên ngực, những cơn sướng dập dềnh như nước liếm đáy thuyền, róc rách, róc rách và âm ỉ dữ tợn. Thằng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex bú lồn Truyện sex day lồn
Ỷ thiên đồ long ký
Phần 56 Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng. Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà con gái như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhì như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lí, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp
Chốn hoan lạc - Tác giả Thiên Sứ
Khi Hương Quay trở lại phịng bếp thì Hùng và Sơn đã yên vị nơi bàn ăn. Sơn hơm nay ngồi ở vị trí chủ nhân gia đình để Hương ngồi đối diện với Hùng. Hùng nhận ngay ra sự thay đổi trong trang phục của Hương, Tuy nhiên Gã Trai mới lớn học giỏi vẩn vơ tư và trong sáng chưa cảm thấy sự gợi dục nơi Dì Ba, gã nĩi: Hơm nay thời tiết xấu quá, Dì Ba khơng thấy lạnh sao? Ờ, cũng hè rồi mà trong nhà cũng ấm lắm, Dì quen rồi. Nàng trả lời mà thấy hơi hối hận đã nghe Sơn lao vào trị đùa này, nhưng Nàng cũng hơi tự ái, khơng lẽ gã trai trẻ kia khơng cảm thấy khêu gợi nơi Nàng. Thơi, chúng ta Nâng cốc đi thơi, chúc mừng gặp lại! Sơn nháy mắt với Hùng lấy lại khơng khí gia đình và gã nhìn Hương gật đầu đồng lõa khi thấy Nàng hơi nhồi cúi về phía Hùng, tay nâng ly rượu vang để cái cổ váy rộng hơi trễ xuống thấp thống hở ra cặp vú nây nẩy và cả...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ con ruột Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Đút tay vào lỗ đít Phá trinh lỗ đít Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện mút cặc Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi