Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 81

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 81

Dường như là càng nói tới những vấn đề có liên quan với mình thì Ôn Nhu lại càng bình tĩnh:

– Tôi hiểu được lời nói của cậu, tôi chỉ không hiểu là tại sao cậu lại gộp tôi vào cùng những người phụ nữ cậu thích mà thôi.

– Điều này, tôi không phải là đã nói rồi sao? Tôi thích tất cả của cô, nhưng tôi thích nhất là đôi chân của cô.

– Thích như vậy, giống như là rất rẻ mạt ấy nhỉ.

– Ấy, này, bác sĩ, kỳ thực loại thích này nó cũng chỉ là ấn tượng thiện cảm đầu tiên mà thôi, cô hẳn phải hiểu rõ điều này hơn tôi đúng không? Hơn nữa, điều này cũng chưa hẳn là như cái kiểu thích giữa nam và nữ, cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy.

Ôn Nhu đột nhiên nắm lấy cái tay trộm cắp của Thường Nhạc đang sờ lên bắp chân của mình, bắt lấy cái tay này cáu giận nói:

– Như thế này thì sao có thể không căng thẳng? Bất kể nói như thế nào đều có thể thấy được rằng cậu chẳng có ý tốt đẹp gì.

Thường Nhạc cười khan hai tiếng:

– Ha ha, bác sĩ, cô hãy tin tưởng tôi, đây quả thực là ngoài ý muốn. Không, phải nói đây là bệnh nghề nghiệp mới đúng, giống tôi đã nói từ trước, tôi có một vài thói quen xấu như vậy, có đôi khi không thể khống chế được chính mình.

Ôn Nhu có chút dở khóc dở cười, cố ý cất tiếng nói lạnh lùng:

– Xem ra bệnh của cậu cũng không nhẹ đâu, Thường…tiên sinh!

– Ha ha, điều này thực cũng không thể trách tôi, nói đi cũng phải nói lại, điều này có là gì? Bác sĩ, là cô bảo tôi nghĩ sao nói vậy, có đúng thế không? Cô hãy đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ một chút xem, khi nói đến chuyện thích cô, thật tình tôi không nhịn được làm ra một chút ngôn ngữ tay chân như thế, thật sự là khó kìm lòng nổi.

Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt ủy khuất không tự chủ được nói:

– Tôi cũng rất bất đắc dĩ, dựa theo phong cách hành sự bình thường, sẽ không thẳng thắn như vậy… Hơn nữa, vừa rồi tôi cũng không tán tỉnh cô, cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy, không phải sao?

– Nếu tay của cậu có thể an phận một chút, tôi đương nhiên sẽ không căng thẳng, nhưng…

– Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ hết sức khống chế, như vậy được chưa?

– Cho tới bây giờ, tôi đã phát hiện ra một nguyên nhân gây bệnh cho cậu, đó là rất khó làm cho người khác tin tưởng cậu. Hoặc là đôi khi cậu cũng không khống chế nổi chính mình, đây có thể coi như là chứng tổng hợp KX4.

– Ừ…

Thường Nhạc nhíu mày trầm tư một lát, cái mũi ngửi mùi thơm đến mê người trên cơ thể của Ôn Nhu truyền đến, không ngừng được nói:

– Rất có lý, rất có lý…Tuy nhiên xin cho hỏi cái chứng bệnh tổng hợp KX4 ấy là gì vậy?

– Cái này hơi khó giải thích, có thể nói đại khái là chứng cảm xúc dao động, chứng uất ức và chứng lo âu tổng hợp lại với nhau.

Thường Nhạc trợn trừng mắt:

– Có nghiêm trọng như vậy không? Không phải nói nam giới thời mãn kinh mới có bệnh này sao?

– Bây giờ còn chưa chẩn đoán chính xác, sao cậu phải căng thẳng? Nói không chừng do cậu trưởng thành quá sớm nên mới mắc bệnh này.

– Hả hả, hình như cô chưa căng thẳng mà tôi đã căng thẳng rồi. Bác sĩ, căn cứ tinh thần chăm sóc người bị thương, không bằng hãy để cho cô căng thẳng đi?

Vừa nói tay Thường Nhạc lại nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực Ôn Nhu lại còn rất vô sỉ xoa nắn mấy lần.

Ôn Nhu nhăn mày nổi lên đôi mi thanh tú, lại một lần nữa lôi bàn tay của Thường Nhạc ra, thở mạnh ra một hơi nói:

– Đứng đắn một chút, tất cả chúng ta đều không cần căng thẳng. Bây giờ, trở lại chủ đề lúc ban đầu, tiếp tục nói đi, cậu tự nhận mình là người có chỗ biến thái, cũng chính là cậu có những chỗ đặc biệt không giống người thường như tôi nói …Cậu từ từ nói, tôi nghe.

– Ồ, Được! Nhưng những chỗ đặc biệt của tôi có rất nhiều, cô có thể tiếp nhận không? Hoặc là nói, cô có tin tưởng vào lời nói của tôi hay không?

Ôn Nhu lộ ra nụ cười chuyên nghiệp:

– Nhìn những biểu hiện trước mắt của cậu, cậu được cho là thành thực, cho nên tôi lựa chọn tin tưởng cậu. Bác sĩ tin tưởng bệnh nhân của mình cũng là chuyện không có gì đáng trách. Về phần có thể tiếp nhận sở trường đặc biệt của cậu hay không, còn chờ cậu nói xong mới có thể có kết luận chính xác.

Thường Nhạc hít thở sâu một hơi, mãn nguyện thay đổi tư thế nằm, cảm nhận cặp đùi của Ôn Nhu mềm mại co giãn với bộ dạng sẵn sàng chấp nhận bất cứ giá nào nói:

– Được rồi, tôi hiện tại vẫn duy trì quan hệ mờ ám với ít nhất mười cô gái, điều này có tính là biến thái hay không?

– Có một chút, tuy nhiên có thể lý giải, trên thế giới, đàn ông giống anh có rất nhiều.

– Bác sĩ, cô nói như thế tôi có thể yên tâm rồi, ban đầu tôi vốn có một chút áy náy như, thi thoảng còn có chút mâu thuẫn. Nếu mỗi người phụ nữ trên thế giới này đều giống như bác sĩ Ôn, khéo hiểu lòng người như vậy, thì thật là tốt biết bao.

– Cảm ơn lời khích lệ của cậu, mời tiếp tục.

– Nếu tôi nói là tôi đá bóng có chút biến thái, người trong đội thanh niên quốc gia tôi đều không để vào mắt, cô tin không?

– Tôi tin.

– Nếu tôi nói tôi chơi bóng rổ cũng rất biến thái, bạn cùng lứa tuổi bình thường đều không phải là đối thủ của tôi, cô tin hay không?

Ôn Nhu cúi đầu liếc mắt nhìn kỹ Thường Nhạc một cái, nói:

– Tôi tin.

– Nếu tôi nói tôi đánh bi – a cũng hơi biến thái, tuyển thủ cấp quốc gia cũng chưa chắc đánh thắng được tôi, cô tin không?

– Tôi cũng tin!

Ôn Nhu nói xong hít sâu một hơi.

– Nếu tôi nói tôi đánh gôn cực kỳ giỏi, tôi thường xuyên trình diễn đánh một gậy mà vào lỗ ngay, cô tin hay không?

Ôn Nhu giơ hai tay lên ấn ấn vào bộ ngực của mình, lúc này mới nói:

– Tôi tin.

– Nếu tôi nói tôi lái xe rất biến thái, bất kể là xe thể thao hay là xe máy tôi đều đạt tiêu chuẩn cấp thế giới, cô tin hay không?

– Tôi vẫn còn tin.

Đồng tử của Ôn Nhu đang dần dần co lại.

– Nếu tôi nói tôi đánh nhau rất cừ, một trăm tám mươi đại hán không thể động vào được thân thể của tôi, cô tin không?

Ôn Nhu nhìn nhìn thân hình hơi có chút gầy yếu của Thường Nhạc, chần chờ nói:

– Tôi không chắc lắm.

– Ôi!

Thường Nhạc thở ra một hơi thật dài, lại nói:

– Còn nữa, gần đây tôi thường hay nằm mơ, mơ thấy mình có bộ phận nào đó dài 50 km, thường xuyên dùng bộ phận này để khủng bố tập kích, có một lần rõ ràng còn dùng thứ này làm công cụ kết nối với người ngoài hành tinh.

– Bộ phận gì thế?

– Là bộ phận đó…

– Rốt cuộc là bộ phận gì?

– Chính là bộ phận đó mà.

– Bộ phận đó rốt cuộc là bộ phận nào à?

– Dù sao cũng chính là bộ phận đó.

Ôn Nhu khuất phục, bất đắc dĩ nói:

– Bây giờ tôi lại phát hiện cậu có một căn bệnh nữa, không cần nghĩ nhiều, cậu nói tiếp đi.

Thường Nhạc đột nhiên lộ ra vẻ mặt đùa dai, có vẻ gian tà cười nói:

– Nếu tôi nói, những lời tôi vừa nói đều là lừa cô, cô tin không?

– Cậu…

Ôn Nhu hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó chính là làm thịt thằng nhóc này.

– Bác sĩ, đừng như vậy, tinh thần chuyên nghiệp một chút được không? Tôi hay nói đùa, nhưng những lời tôi vừa mới nói đều là sự thật.

Ôn Nhu dùng một loại ánh mắt rất cổ quái nhìn nhìn Thường Nhạc, giọng điệu dần dần bình tĩnh trở lại:

– Được rồi, mời cậu tiếp tục.

– Bác sĩ, nếu tôi nói hôm nay tôi tới đây khám bệnh là thứ yếu, tôi chỉ muốn tìm cô để hoàn toàn thả lỏng tâm cơ nói chuyện phiếm cô có tin không?

– Tôi tin, tôi cũng đã nhìn ra. Tuy nhiên tôi sẽ không trách cậu, một số ít người bệnh thật ra họ cũng không có bệnh tâm lý gì, chỉ là bởi vì thân phận của bọn họ phải đối mặt với nhiều áp lực, rất nhiều điều không thể nói với người khác, kể cả những người thân thiết nhất. Cho nên bọn họ chọn cách tìm bác sĩ tâm lý tín nhiệm để nói, sau khi nói xong sẽ rất thoải mái. Giảm bớt áp lực tâm lý, những chuyện như thế này cũng là chuyện rất bình thường ở đây.

– Ha ha, quả nhiên là bác sĩ tâm lý, nói chuyện phiếm với cô thật sự rất khiến người khác rất vui vẻ.

Ôn Nhu nhìn đồng hồ đeo tay hỏi:

– Thường tiên sinh, vậy cậu đã nói xong chưa?

– Ấy, cũng tạm ổn.

– Vậy có cần tôi giám định, tâm lý biến thái của cậu là như thế nào không?

– Đương nhiên, đương nhiên cần, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu nữa mà tôi đến đây. Tốt nhất cô làm ra một văn bản, chứng minh tôi không có tâm lý biến thái, ha ha.

– Thường tiên sinh, dưới tình huống chưa chẩn đoán chính xác, tôi không thể viết xác nhận chẩn đoán bệnh chứng được.

– Điều đó có thể ngầm hiểu là tôi còn phải tiếp tục điều trị?

– Thường tiên sinh, cậu rất thông minh.

– Bác sĩ Ôn, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cái gọi là tiếp tục trị liệu này, có phải là một trong các thủ đoạn mà các cô quen dùng để mời chào khách hàng? Nếu tôi làm một thẻ VIP, thì có tiếp tục trị liệu hay không đều không sao cả. Như vậy tôi nghĩ có phải là cô muốn kiếm cớ để tiếp tục gặp tôi hay không?

Một bên ngón tay của Ôn Nhu hơi run rẩy, cô giật mình hỏi:

– Taị sao cậu lại nghĩ như vậy?

– Hôm nay tôi đều nói thật với cô, bây giờ tôi nói thêm một câu rất thật nữa. Bởi vì trước đây tôi theo đuổi các cô gái tôi cũng thường xuyên dùng chiêu vừa rồi của cô. Cho nên, cô vừa rồi khiến tôi cảm thấy rất thân thiết, một loại ảo giác giống như mối tình đầu ấy, ha ha.

Mặt Ôn Nhu hơi đỏ lên, một tay để ở gần cổ Thường Nhạc giật giật, nhìn qua giống như là muốn hung hăng bóp cho Thường Nhạc một cái.

Cũng may một câu nói của Thường Nhạc đã phá vỡ đi không khí trầm mặc:

– Bác sĩ, chúng ta tiếp tục đi vào chủ đề chính nha.

– Được! Mời cậu tiếp tục.

– Nếu tôi nói tôi có bản lĩnh đã gặp qua là không thể quên, đã nhìn qua thì đều nhớ kỹ, cô có tin hay không?

– Tôi tin.

Ôn Nhu hạ quyết tâm, phải hiểu thật rõ toàn diện con quái vật này.

– Nhưng, đôi khi tôi lai quên đi một số chuyện mà người bình thường không thể quên, chính là loại thần kinh tương đối lớn, tỷ như đi ra ngoài mà quên không đi tất hoặc là đôi khi mặc ngược cả quần áo, cô có tin không?

Ôn Nhu lộ ra một ý hiểu tươi cười, nói:

– Tôi tin, trên phương diện tâm lý học, loại này là rất bình thường, anh còn chưa được tính là mất trí nhớ.

– Ầy, còn nữa, kỳ thực những điều tinh thông khác thì không tính, nhưng tôi tinh thông ít nhất năm loại nhạc khí, điều này làm cho tôi rất không giống người bình thường, làm sao bây giờ?

Ôn Nhu quăng đến một ánh mắt chất vấn, hỏi:

– Ở đây có một chút nghi vấn cần anh giải thích một chút, như lời anh nói, “tinh thông” rốt cuộc là như thế nào. Tỷ như anh chơi đàn ghi – ta xuất sắc? Hay là chỉ trình độ của anh vô cùng cao siêu, đã đạt đến tiêu chuẩn cấp đại sư?

Thường Nhạc trừng mắt nhìn, chậm rãi nói:

– Là tới cấp đại sư hay không thì tôi không biết, tuy nhiên trong đất nước này cái gọi là danh gia tôi còn không để vào mắt, bằng lương tâm tôi, tôi có thể nói, tôi cảm thấy được trình độ bọn họ còn không bằng tôi.

– Chuyện này.

Ôn Nhu mở to đôi mắt đẹp, tuy rằng cô không phải là nhạc sĩ gì, nhưng trong ấn tượng của mình, tinh thông được đến năm loại nhạc khí, đại sư cấp thế giới cũng chưa có đến vài người.

Thường Nhạc ngước mắt nhìn Ôn Nhu cười hỏi:

– Cô không tin.

– Đúng vậy, tôi thật sự không tin tưởng lắm.

– Ồ, Điều này rất đơn giản.

Thường Nhạc nằm không nhúc nhích, tay sờ soạng, lấy ra một chiếc kèn ác – mô – ni – ca ở trên bàn công tác của Ôn Nhu, trên mặt lộ ra một nụ cười bất cần đời.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa
Phần 81 Nhị công tử, Diễm Nhi cô nương hiện tại có lẽ đã không còn nguy hiểm nữa, ba cây trúc tiễn này mặc dù đâm rất sâu vào ngực nàng nhưng vẫn chưa tới chỗ yếu hại, lại cũng không tẩm độc, nên chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là đủ. Hồ đại phu đứng tường thuật lại bệnh tình của Diễm Nhi cho Lý Cáp, trong lòng lão không ngừng lo sợ. Lúc mới tới thấy người thị nữ của nhị công tử cả người toàn máu, mà Lý nhị công tử bộ dạng hung hăng như đang muốn giết người vậy khiến lão sợ chết khiếp, chỉ mong sao hắn đừng giận cá chém thớt lây sang lão. Lý Cáp tùy tiện nhìn qua đơn thuốc sau đó sai nha hoàn đi sắc, hắn nhìn cho có lệ thôi chứ cũng chẳng hiểu gì. Sau đó lại gằn lên với Hồ đại phu: Cái gì mà có lẽ? Ngươi kê đơn thuốc cho người ta mà còn không chắc chắn thì ai dám dùng. Hừ, nàng nếu có mệnh hệ gì thì ngươi cứ chuẩn bị hậu sự đi. Hồ đại phu toát mồ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp
Ái tình thái giám - Tác giả Đại Cường
Phần 24 Lý Tòng cởi xong quần của Tích Trử liền đề nghị lẫn khẩn khoản, yêu cầu: Cho anh ngắm em một hồi, được không nào! Lạ lùng gì nữa mà anh đòi hỏi... Như ngày nào... Và có thể đẹp hơn là đằng khác. Tích Trử vừa đùa vừa tự hào chọc tức người nàng yêu. Lý Tòng nhéo cưng vào hai mép lồn nàng, sung sướng nói: Mà có chịu không? Chịu mà anh cởi áo quần với em. Ngày xưa anh như thế này chứ bây giờ đâu có đến nổi nào. Đụ em đi, cho em sướng. Bú mãi thế ư? Những câu đối thoại cho cả hai thêm nứng cặc nứng lồn không can nổi. Lý Tòng bú mọi ngõ ngách lồn Tích Trử cho nàng thật sướng vượt ra ngoài sức tưởng tưởng để nàng không thể rời chàng. Và bây giờ nàng độc thân, cô đơn, chàng sẽ ở bên nàng vĩnh viễn, bù đắp lại sự dỡ dang đã trôi mất. Cả hai sẽ thành vợ thành chồng. Nàng dâm dục thì chàng có kém gì. Hạnh phúc và truy hoan cùng hòa hợp thì có gì...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chồng địt vợ Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn Truyện sex vần A
Hai chị em Thu - Tác giả Anh Khoa
Phần 3 Mấy ngày trôi qua, thằng Liêm cứ hồi hộp hoài. Con Thu vẫn bình thản như không có gì xảy ra cả. Thằng yên tâm và tiếp tục nhìn lén chị nó qua hệ thống hidden camera của nó. Mấy tuần rồi nó chưa có dịp nào cho chị nó ăn mì trộn thuốc ngủ. Nó nghĩ nát óc mà chưa tìm ra mưu kế nào để hạ độc thủ. Tuần rồi con Thu đã đi thẩm mỹ viện bơm vú cho to lên. Tối nay con Thu cứ đứng trước gương mà nghiêng người qua, nghiêng người lại nhìn cặp vú mới của mình. Con Thu hài lòng lắm. Đôi gò vú căng phồng, hai bầu ngực to tròn, trong bóng và hơi trề xuống vì cặp vú quá to. Thằng Liêm lại gần cái TV nhìn cho thật rỏ từng đường nét cong cong tuyệt đẹp trên người chị nó mà nuốt nước miếng. Con Thu thật là đẹp quá, thân thể nó no tròn căng đầy nhựa sống. Con Thu còn quá trẻ mà đã đi vào con đường phiêu lưu sex rồi. Nó thích sex, ghiền sex và mê sex hơn cái gì hết...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt cave Địt em Thu Đụ chị gái Truyện loạn luân Truyện sex dùng sextoy

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi