Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 43

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 43

Đây không thể nghi ngờ là một ngày điên cuồng, tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái tên Thường Nhạc.

Một vài người quay được quá trình trận đấu thì không ngừng hưng phấn, trận đấu kinh tâm động phách như vậy phát lên trên mạng, sẽ khiến tiếng vang như nào nha… Đáng tiếc chính là sau này lại xảy ra một truyện vô cùng kỳ quái, video upload lên mạng đều vô cùng ly kỳ mà bị hacker tấn công phá sạch. Chỉ có rất ít người giữ được bản mẫu trân quý, rất nhiều năm về sau đã dựa vào thứ này để kiếm không ít tiền của phi nghĩa.

Lực hấp dẫn và năng lực lãnh đạo trên sân bóng của Thường Nhạc đã khiến rất nhiều người tâm phục khẩu phục, vô cùng vô cùng tôn sùng học sinh lớp 10, mơ hồ hắn đã trở thành đại ca của toàn bộ khối 10.

Rất nhiều người lục tục rời khỏi sân bóng, chỉ có Hoàng Dật Nhiên vẫn như cũ chụp trên mặt đất, vùi đầu vào bụi cỏ, gã không còn có dũng khí để ngẩng đầu lên.

Thường Nhạc chậm rãi đi tới, nhìn Hoàng Dật Nhiên ở trên mặt đất không bằng một con chó, nhàn nhạt nói:

– Mày không phải muốn chơi tao sao? Bây giờ cảm thấy chơi có vui không?

Hoàng Dật Nhiên lúc này nào còn tôn nghiêm danh dự gì, chỉ cầu có thể bình an thoát thân, gã ghé vào chân Thường Nhạc, lại chảy ra mấy giọt nước mắt, gào khóc nói:

– Không chơi, không chơi, cầu xin mày, buông tha cho tao đi!

– Đã chơi là phải chơi đến nơi đến chốn, mày nói có phải không?

Thường Nhạc lạnh lùng cười, khuôn mặt hiện ra vẻ khinh miệt, lại thở dài nói:

– Tao đã sớm nói là mày không chơi nổi mà. Ôi, sự thật mất lòng!

– Anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho em đi mà, coi như em là một con chó!

Hoàng Dật Nhiên khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, ôm lấy bắp chân Thường Nhạc, mi mắt rũ xuống kia lại là vẻ oán độc ghê người.

– Chó? Tao sao lại cảm thấy mày đang sỉ nhục loại chó chứ? Một con chó bất kỳ đều mạnh hơn mày gấp trăm gấp ngàn lần?

Thường Nhạc một cước đá văng Hoàng Dật Nhiên, ngồi xổm xuống xoa đầu Hoàng Dật Nhiên, dịu dàng nói:

– Ngoan, không có gì phải sợ, không phải chỉ là đánh cược sao? Nam tử hán đại trượng phu biết co biết duỗi, đúng không?

Đi hai bước, Thường Nhạc quay đầu lại cười nói:

– Đúng rồi, tiện nói luôn một câu, trước khi tan học mày đừng mong chuồn được, bằng không sẽ hối hận cả đời đấy, tao dám đánh cược…

Hoàng Dật Nhiên vạn phần uể oái quỳ rạp trên mặt đấy, đó là thần sắc của kẻ tuyệt vọng mới có.

Rất nhiều người đi đến bước đường này chỉ hận không thể chết luôn cho xong, nhưng bạn Hoàng Dật Nhiên lại rất quý trọng sinh mạng, gã vẫn còn luyến tiếc thế gian lắm.

***

Sau khi trận đấu kết thúc vẫn còn có một tiết học, học sinh ba giỏi Lâm Quai Quai lại kiên quyết chọn trốn học, cõi lòng đầy chờ mong và vô cùng căng thẳng bối rối đi chậm về phía ký khu D của túc xá nam, giống như một con thỏ vui vẻ.

Nhớ tới việc đã đồng ý với Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ của Lâm Quai Quai không kìm được hồng nhuận, bởi vì trước khi Thường Nhạc vào sân, cô đã hứa hứa hẹn hẹn – nếu Thường Nhạc đưa được bóng vào lưới, cuối tuần cô sẽ đưa Thường Nhạc đến nhà mình…

Dù trong lòng run sợ như nào, Lâm Quai Quai vẫn không kìm nổi mà suy nghĩ về gương mặt và thân hình mạnh mẽ của Thường Nhạc, những thứ đó không ngừng xuất hiện trong đầu cô. Lúc này Lâm Quai Quai thậm chí còn có một loại cảm giác tự hào mãnh liệt, bạn trai của mình là tiêu điểm của toàn trường, đổi là bất cứ nữ sinh nào khác đều có thể cảm thấy kiêu ngạo.

Lần đầu tiên trốn học, lòng Lâm Quai Quai vô cùng căng thẳng, cũng không biết giải thích như nào với giáo viên và cha mẹ, trong lòng có một loại cảm giác áy náy và xấu hổ, con gái ngoan ngoãn học sinh hiếu học mười sáu năm qua đột nhiên làm ra ngoại chuyện phản bội này, sẽ luôn mâu thuẫn.

Nhưng Lâm Quai Quai vẫn không nhìn được mà làm như vậy, bản thân cô cũng không biết vì sao, dù sao cũng nghĩ muốn nhìn thấy Thường Nhạc trước đã, cô thậm chí không biết vì sao mình đi gặp Thường Nhạc, đi chúc mừng hay là làm cái gì khác? Những việc đó đều không quan trọng, điều duy nhất có thể khẳng định là, Lâm Quai Quai biết bản thân gần như mê muội muốn cùng hắn ở cùng một chỗ.

– Tình và nghĩa, giá nghìn vàng, đi núi đao xuống địa ngục, vì tri kỷ có gì tiếc? Hy sinh có gì tiếc? Vì thiếu nữ đẹp cam tâm mổ tấc lòng, huyết lệ chảy vì tình, chết cũng không hận, có ai dám hỏi đến?

Trên trần thế, quen biết là duyên phận, kính ngàn rượu ngàn lòng chẩm say quân, dã hạc đuổi nhàn vân, sinh tử sao hỏi đến, cười do người, ai dám tham dự vào…

Lâm Quai Quai đi đến tầng ba liền nghe thấy tiếng ca vô cùng kinh khủng truyền ra từ phòng 302.

Lực sát thương của âm thanh này cực mạnh, khiến phạm vi trăm mét nội của khu D không vài người còn sống, coi như là người bất hạnh bị âm thanh này hạ độc cũng không dám nói gì. Bài hát này tên là “Lục Tiểu Phượng”, là một bài trong album đầu tiên “Quay ngược thời gian 30 năm” của Trịnh Thiếu Thu hơn chục năm trước. Nói về ca từ này, rất nhiều người đều không xa lạ, quả thực có thể nói là ca khúc mà phần tử xã hội đen tất phải hát, từng xuất hiện trong rất nhiều cảnh làm ác của các phim nổi tiếng, giống như “Thực Thần” của Châu Tinh Trì, “Trung Hoa đổ hiệp” của Cổ Thiên Lạc, Trương Gia Huy…

Hiện giờ bài hát này do hai kẻ dở hơi Huyết Hổ và Cao Tiếu biểu diễn, quả thực là màn kết hợp giữa bò và lừa, khiến người ta thống khổ không dám khen tặng.

Tiếng hát này cuối cùng đã hóa giải tâm tình căng thẳng của Lâm Quai Quai, cũng không đi quấy rầy hai tên “nhã hứng đại phát” kia, lặng lẽ đi vào căn phòng 301 có cánh cửa đang khép hờ. Thường Nhạc lúc này vừa tắm rửa trong phòng tắm ra, nhìn thấy Lâm Quai Quai, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa cực độ.

Lúc này, Thường Nhạc mặc dù không có chỉ mặc một cái quần lót, nhưng cũng không khá hơn chút nào, trên chiếc quần đùi màu đen là thân hình trần truồng. Lâm Quai Quai lần này không sợ tới mức tông cửa xông ra, nhưng là vạn phần ngượng ngùng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, lại thoáng ngẩng đầu đánh giá thân thể Thường Nhạc. Tuy nói Thường Nhạc thoạt nhìn khá cao gầy, nhưng cởi quần áo ra cũng khiến người ta rung động, không khoa trương như thân thể của mãnh nam, cả người Thường Nhạc hôi hơi nổi lên từng khối thịt, thoạt nhìn lực đạo sung mãn cứng cỏi vô cùng giống như sắt thép đúc thành. Đặc biệt là tám múi cơ bụng kia, có một loại vẻ đẹp dã tính cướp bóc khiến Lâm Quai Quai mặt đỏ tim đập.

Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một gã Hoa Hoa công tử, Thường Nhạc giả vờ không phát hiện ra “âm mưu” của Lâm Quai Quai, cười nói:

– Bé cưng, em dám không đi học sao?

– Em… em…

Lâm Quai Quai đỏ mặt “em” đến nửa ngày vẫn chưa nói ra những chữ phía sau chữ “em” kia, khuôn mặt thẹn thùng thanh lịch thoạt nhìn vô cùng mê người, hai đại bạch thỏ trước ngực theo nhịp đập của tim mà không ngừng run run.

Một tay ôm lấy giai nhân xinh đẹp vào lòng, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà mị, giọng điệu dần dần trở nên mờ ám:

– Có phải là nhớ anh không?

Lâm Quai Quai không phủ nhận mà còn cúi đầu “ừ” một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra cảm giác hạnh phúc dào dạt.

Thường Nhạc cũng không vội vàng hạ độc thủ xâm phạm giai nhân, mà rất là giả ngốc hỏi:

– Cảm thấy biểu hiện của anh hôm nay thế nào?

– Quá lợi hại, người ta chính là biết anh giỏi nhất!

Lâm Quai Quai ngoan ngoãn ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập các loại màu sắc sóng gợn.

– Vậy có phải là nên khen thưởng anh không?

Thường Nhạc rốt cục không kìm được mà lộ ra một mặt cầm thú.

Lâm Quai Quai đầu tiên là xấu hổ thẹn thùng, sau đó đột nhiên dũng khí bùng nổ, kiễng gót chân hôn vào miệng Thường Nhạc.

Ô hô, chủ động như vậy? Thường Nhạc âm thầm kinh ngạc, cái gọi là có tiện nghi không chiếm là khốn kiếp, lúc này không thừa thắng xông lên thì còn muốn đợi khi nào. Thượng Nhạc ôm chặt eo Lâm Quai Quai, không ngờ lại cực độ vô sỉ làm ra bộ dạng bị động, tùy ý Lâm Quai Quai dùng động tác trúc trắc hôn mình. Lâm Quai Quai lúc này không ngờ cũng có bản lĩnh suy một ra ba, khua môi múa mép tiến vào hàm răng Thường Nhạc.

Cảm nhận được hơi thở xử nữ thoang thoảng bất ngờ đánh tới, còn có nước miếng ngọt ngào tưới nhuận, Thường Nhạc trong đầu thoải mái lắm rồi, nhìn qua cô bé này rất có tiềm lực tự học thành tài nha, nhiệt tình như vậy làm cho “người có văn hóa” như mình đều ngượng nhùng… Lúc này Thường Nhạc cũng dần dần bị dục vọng đánh chiến, tiến vào trạng thái chủ động công kích, hai người dây dưa cùng một chỗ.

Dưới sự vuốt ve đến những chỗ mềm mại chưa từng được khai thác, thân thể Lâm Quai Quai run lên bần bật, không kìm lòng nổi mà phát ra tiếng rên rỉ làm lòng người nhộn nhạo, miệng thở gấp nói liên miên, thở khí như lan, lại không có phản kháng mãnh liệt.

Thường Nhạc được cổ vũ, kéo áo đồng phục của Lâm Quai Quai lên, kéo bra hoa viền trắng xuống, một đôi đại bạch thỏ sinh động như muốn hiện ra. Hắn cũng không cởi áo lót dễ thương xuống mà dùng ngón tay bao tròn lên chiếc bra của cô, một đôi bạch thỏ độ lớn vừa phải lại non mềm cao ngất trong nháy mắt đã bại lộ dưới ánh sáng. Lâm Quai Quai hơi vùng vẫy, Thường Nhạc cũng không cho cô cơ hội này, hai tay nhẹ nhàng mà âu yếm sờ lên, vô cùng có quy luật mà xoa nắn.

Lâm Quai Quai theo bản năng phát ra tiếng kêu duyên dáng, thân hình chấn động mạnh run lên một cái, không biết là không đành lòng hay không muốn, cô không hề kháng cự Thường Nhạc mà cúi đầu rên rỉ, đôi mắt đẹp dần trở nên mê ly, làn thu thủy khiến người ta suy nghĩ xa xôi trở nên nhộn nhạo. Thường Nhạc cúi đầu hút lấy nụ hoa phấn hồng, thân hình Lâm Quai Quai lại run lên, hai chân khép chặt, rên rỉ lên tiếng:

– A… anh Nhạc, đừng như thế…

Thường Nhạc lại không để ý đến lời nói đó, một bàn tay vuốt ve cái lưng bóng loáng của giai nhân, tay kia thì lặng lẽ tiến vào váy ngắn của Lâm Quai Quai, hai tay vô cùng không thành thật trở nên lộn xộn. Lâm Quai Quai hoàn toàn trở nên rối loạn, cảm thấy giữa hai chân róc rách chảy ra chất lỏng, mặt đỏ lên giống như nước tràn, trong mắt là vẻ mâu thuẫn dị thường của chờ mong và ai oán, thân hình hơi hơi run rẩy, tùy ý để Thường Nhạc xâm lược…(Lời tác giả: Ok, cao thủ so chiêu, ngừng lại một chút, viết nữa thì vi phạm lệnh cấm mất…)

Ngay lúc Thường Nhạc gần như không nhịn được mà chuẩn bị tiến quân thần tốc, tiếng chuông tan học chói tai vang lên khắp toàn trường.

Thánh Mahler ơi!

Thường Nhạc thầm mắng một tiếng, nhớ tới còn có chuyện quan trọng đang chờ liền mặc quần áo tử tế, dịu dàng dỗ Lâm Quai Quai vài câu rồi sai Huyết Hổ đưa Lâm Quai Quai về nhà trước. Còn hắn thì mang theo Cao Tiếu đi về phía cửa lớn của trường học.

Lo ngại về quan hệ giữa Lâm Quai Quai và Hoàng Dật Nhiên, sợ cô lúc đó sẽ làm hỏng chuyện, Thường Nhạc bảo Huyết Hổ đưa Lâm Quai Quai đi từ cửa hông.

Đi trên đường, Thường Nhạc quay đầu hỏi Cao Tiếu:

– Bây giờ anh đi cùng tôi, lại lộ liễu đối đầu với đám người kia, có sợ không?

– Sợ, đương nhiên sợ!

Cao Tiếu giật giật khóe miệng:

– Nhưng tôi càng sợ không thể ở cùng một chỗ với ông chủ, âm dung và tiếu mạo và bộ dạng oai hùng anh phát của ông chủ đã khắc thật sâu trong đầu tôi. Tôi thường nghĩ, nếu không có ông chủ, tôi phải làm gì bây giờ, tôi nên làm gì bây giờ… Không có câu trả lời… Cho nên, tôi quyết định vĩnh viễn sẽ đi theo ông chủ!

Thường Nhạc im lặng cười cười, gặp được kẻ dở hơi này, cuộc sống sau này của hắn sẽ không quá nhàm chán.

Lúc đi đến cửa trường học, Lý Lăng Tiêu mang theo một đại bang người ngăn ở đây. Hoàng Dật Nhiên nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng ủ rũ đáng thương như thú cưng bị kinh hãi quá độ.

Lý Lăng Tiêu nhìn nhìn Thường Nhạc, lại âm u lạnh lẽo liếc mắt vượt qua Cao Tiếu, nói:

– Để chút mặt mũi đi, Hoàng Dật Nhiên là người của tao, tha cho nó một lần.

Lý Lăng Tiêu cũng hơi khó có thể tin mình lại có thể nói ra lời này, sao mình lại khách khí như vậy chứ?

Cũng không thèm liếc nhìn đám thành viên Ngân Câu diễu võ dương oai một cái, Thường Nhạc nhìn chằm chằm Lý Lăng Tiêu, kẻ cao hơn mình một cái đầu, cười nói:

– Mày muốn xen vào việc của người khác?

– Đây không phải việc của người khác, chuyện của Hoàng Dật Nhiên chính là chuyện của tao!

Lý Lăng Tiêu không chút yếu thế nói.

Lúc này đã có rất nhiều người vây xung quanh cổng trường, tất cả mọi người đều ở xa xa xem náo nhiệt.

Thường Nhạc sờ sờ mũi, không chút để ý nói:

– Nếu tao bảo không thì sao?

Âm vụ trong mắt Lý Lăng Tiêu càng ngày càng nhiều, âm thanh cũng lạnh xuống, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống, chỉ nghe gã lạnh lùng nói:

– Mày sẽ hối hận.

– Hối hận? Trong từ điển của tao không có hai chữ này!

Thường Nhạc lộ ra nụ cười như có như không, cả người phóng ra loại điềm tĩnh và thong dong không cách nào ngụy trang, còn có cả sự tự tin khi nắm tất cả trong tay, từ từ nói:

– Chắc mày cũng không ngốc đến nỗi động thủ với tao ngay cửa trường học chứ? Tao dám cam đoan đến lúc đó phải hối hận nhất định là mày!

Sắc mặt Lý Lăng Tiêu liền thay đổi, trong lòng nghĩ tới trăm nghìn ý niệm, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Thường Nhạc mặc kệ gã, cười nói:

– Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, chúng ta hãy để đương sự xử lý chuyện của mình…

Nói xong liền ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hoàng Dật Nhiên sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói:

– Mày, đi ra!

Lời này như mang theo ma lực, Hoàng Dật Nhiên cảm thấy hai chân không còn nghe theo sự sai khiến của chính mình, như cháu nội ngoan đi ra.

– Thấy chưa, bạn học Hoàng Dật Nhiên tự nguyện đi ra gánh vác tất cả trách nhiệm…

Thường Nhạc liếc Lý Lăng Tiêu một mắt, ngữ khí lạnh lùng và hơi thở lạnh lẽo từ trên người phóng xuất ra khiến tất cả mọi người rùng mình một cái, quay đầu nhìn Hoàng Dật Nhiên, Thường Nhạc hạ giọng nói:

– Không nhận thua cũng phải nhận, nếu không tao có thể rất trách nhiệm mà nói cho mày biết, hai chân dùng để đá bóng của mày hôm nay sẽ rời khỏi thân thể mày, tự mình xem mà xử lý đi…

Đối với loại người dám đánh mình trước mặt mọi người, Hoàng Dật Nhiên không dám nghi ngờ lời của hắn, Thường Nhạc chính là một ác ma đã tiềm nhập vào chỗ sâu trong nội tâm của gã, lưu lại một bóng ma không lái đi được.

Sắc mặt Lý Lăng Tiêu xanh mét, Hoàng Dật Nhiên này cũng quá gây thất vọng rồi, phí công mình giúp đỡ hắn, hừ lạnh thật mạnh rồi mang theo đám thủ hạ vô cùng mất mặt mà bước thẳng đi.

Ánh mắt Thường Nhạc lúc này quét về phía quần chúng vây xem bốn phía, lộ ra nụ cười vô cùng có lực hấp dẫn, cao giọng nói:

– Các vị bạn học, học trưởng Hoàng Dật Nhiên hôm nay đã đánh cược với tôi, tôi may mắn chiến thắng. Học trưởng Hoàng Dật Nhiên quân tử rộng rãi, chấp nhận thua cuộc, cho nên, hiện tại mời mọi người thưởng thực màn biểu diễn phấn kích của Hoàng học trưởng…

Xung quanh một mảnh xôn xao, mỗi người đều hưng phấn không thôi, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem kết cục của Hoàng Dật Nhiên thế nào.

Từng giọt từng giọt mồ hôi thật lớn lăn xuống, trước cái nhìn chăm chú linh hoạt sắc bén của Thường Nhạc, Hoàng Dật Nhiên cắn răng không đếm xỉa gì nữa. Kết quả là sự việc khiến người ta chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối đã xảy ra. Ở trước mắt bao nhiêu người, Hoàng Dật Nhiên cởi quần dài của mình ra, đội cái quần này lên đầu…

Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng gã sẽ mặc một cái quần lót lượn quanh trường học, Hoàng Dật Nhiên lại vọt với ven đường ở ngoài cổng trường, hôn lấy hôn để cái trụ đèn đường có dán quảng cáo về bệnh giang mai, ngửa mặt lên trời hô tô một tiếng:

– Trời xanh có mắt, bệnh của tôi được cứu rồi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dục vọng dâng trào - Tác giả Ngọc Linh
Phần 43 Vú của Huyền, Vy và Thương thì không to bằng, tuy nhiên thì lại căng tròn trắng lốp, ngon đến kì lạ. Từng dòng bia vàng óng chảy dọc theo cái bụng xuống bốn cái mu lồn khiến ba thằng chúng tôi thèm vô cùng. Do có tí cồn trong người cộng thêm với cái khung cảnh khoái lạc đến ma mị thế này khiến ba thằng chúng tôi rùng mình lên vì thích thú. Mấy em này lông lồn chỉ lưa thưa được vài sợi chứ không cạo hết như Linh hay Mai. Huyền thì có cái mép lồn lạ nhất, nó không hồng mà hơi thâm đen lại một chút, tuy nhiên khi đứng thì hai cái mép vẫn khít chặt lấy nhau. Lồn của Vy và Thương thì lại khá là khồng, so với cái lồn hồng hào của Mai ở nhà thì chẳng kém là bao nhưng có một ít lông đen nhánh phía trên nên trông đẹp hơn một chút. Riêng cái mu lồn và cái khe của Minh thì khác hẳn, đùi của Minh hơi to nên cái mu lồn khít hơn. Nó chỉ như một đường chỉ nhỏ nhắn ở giữa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện móc lồn Truyện mút cặc Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex dùng sextoy Truyện sex mút lồn
Đụ bà chủ nhà
Phần 38 Tôi quậy tròn tròn, móc vào khoảng gần cuối háng, lại trở ngược lên cào ở phía trên. Nước lồn Bảy tứa ra, ngón tay tôi trơn nên tôi lại dễ chà miết và cạo bên trong lồn. Lần nào cũng vậy cứ vọc chút đỉnh là nước đã trào đầy, nên khi ngón tay thụt vô ra thì nước sủi bọt kêu lép bép như pháo chuột. Tôi làm lồn Bảy đã quá nên Bảy dở hổng người lên cố ịn cho cái lồn vào sâu hết ngón tay. Tôi vẫn bú ở vú, còn dùng chưn banh háng Bảy cho rộng và tăng cường thêm hai ngón nữa vọc vô cho lồn Bảy hết thèm. Tôi nhận thấy hình như lồn Bảy thêm nở lớn, bởi vì tôi đã sử dụng đến 3 ngón rồi mà lồn vẫn rộng rinh. Tôi thêm một ngón nữa, rồi lại một ngón nữa, coi như cả “ 5 ngón kiêu sa “ đều đút hết rồi đa mà Bảy cứ bơ bơ. Tôi thu mấy ngón thành một nắm và dùng nguyên cả bàn tay như một củ chùy, tôi vùa khắp lồn Bảy ục ục. Tới nước này...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện ngoại tình
Tân Thiên Long Bát Bộ
Phần 43 Trên kia nàng đang cởi quần áo của mình. Ngữ Yến nghĩ hắn không nhìn trộm nàng đâu nên yên tâm cởi hết quàn áo ra. Quả thật là nàng rất lạnh vì dầm mưa và quàn áo ướt dình sát vào người mà. Nên bây giờ nàng cởi hết ra rồi hong quần áo cả của nàng và áo ngoài của hắn nữa. Nàng muốn chúgn mau khô khỏi hắn chịu lạnh lâu quá. Nên nàng chú tâm vào việc đó không để ý gì đến chung quanh cả. Hắn biết nàng đang làm gì vì lúc nãy trên kia hăn khôn lỏi dùng chỉ phá một màng gỗ sàn nhà. Vì vậy từ dưới hắn có thể thấy được nàng đang làm gì. Và cả cái âm hộ non tơ đen nhánh của nàng nữa. Hắn vận dụng tối đa thân pháp” Lăng ba di bộ’. Hắn cố không tạo ra tiếng động nào khi di chuyển. Hắn đến gần nàng và chụp lấy một cái áo. Ngữ Yến nghe thấy tiếng động vừa định quay đầu lại thì đột nhiên thấy trời đất tối sầm lại. Hoá ra hắn đã lấy cái áo chụp lên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện dâm hiệp Truyện dâm Trung Quốc

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi