Cái máy laptop mở ra, bật cái webcam, khuôn mặt nàng nở nụ cười rạng rỡ, nàng hỏi thăm nhiều, thấp thoáng sau lưng khuôn mặt hai đứa cháu ngoại thân thương hiện ra nó cười chỉ trỏ, cái Ngọc chạy đến nó đánh nhanh hàng chữ.
– John chồng con bảo, ông ngoại là thần tượng của anh ấy đấy.
Nàng đánh lên hàng chữ:
– Anh không vui à?
– Không phải.
– Tại sao?
– Anh khó nói lắm, mọi cái đến thật bất ngờ.
– Anh cảm ơn con bò con đi.
– Tại sao?
– Vì nó mà anh có quyết định bất ngờ về thăm nơi cũ.
– Sao em biết được?
– Anh không thấy em nói chuyện với chị Hằng hàng ngày à?
– Ừ nhỉ.
– Em nghĩ thế nào?
– Em ư, nếu hôm kia mà anh không dám nhận bức thư của mình thì em và anh sẽ ra tòa ly dị. Tại sao ư, anh không đáng mặt đàn ông, ở đời người ta có thể nghèo nhưng không được hèn và vô đạo đức, tại sao ư? Nếu đến cả giọt máu của mình mà anh cũng từ chối thì nghĩa là anh vô cảm, mà người vô cảm dễ vô đạo đức. Mà vô đạo đức thì không đáng mặt làm người.
Tôi bàng hoàng yên lặng dõi theo từng con chữ, gai lạnh sống lưng bao nhiêu năm nay tôi không ngờ nàng thốt ra bao nhiêu điều cứng cỏi rẽ, rành như vậy, tôi đã sai rồi. Hồi lâu tren máy bên nàng hiện lên dòng chữ.
– Nhưng anh cũng như bao người đàn ông khác luôn sợ vợ mình phát hiện kẽ tóc, chân tơ, ở đời mấy ai làm vợ thông cảm truyện này.
Lát sau nàng lại đánh lên tiếp.
– Anh có biết không, đúng anh đã nói đúng, những ngày đầu em đã sock, đã khóc, đã lanh lùng, nhưng em chợt nhận ra hoàn cảnh. Bao năm sống bên anh biết anh day dứt nhưng em không đoán được nghĩa là anh không phải là người vô cảm. Anh lo sợ quá khứ hiện ra, nhưng cơ may chắc có duyên tiền định độ về quá khứ năm xưa đã dắt tay anh làm vậy.
Tôi lặng đi trong nỗi nhớ nàng da riết chỉ muốn được cảm nhận bờ vai, nàng như phần hồn cùng tôi bước vào dĩ vãng, nàng hỏi.
– Đã hết thật chưa?
Nàng cười bảo ba tuần nữa sẽ về cùng tôi đi tiếp. Cái máy lại hiện lên tiếng “búp” nàng hỏi:
– Anh ngủ rồi à?
– Không ấm trà quê làm anh mất ngủ!
– Trà ngon cỡ nào chíp chíp có ngọt hay không?
– Trà quê, đang mùa vị thơm hương trà vẫn còn thoang thoảng, ngọt lắm.
– Ừ nuốt khan thì được uống nữa em cho ăn đòn.
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Những ngày ở lại thật là yên ả, mưa rừng thẫm đẫm từng cơn, đêm về thanh vắng, tiếng thác như xa, như gần, như gợi nhớ kỷ niệm. Chị Hằng, cái Nga cứ thì thầm to nhỏ chẳng biết hai người bàn tính những gì. Toán thợ xây mấy ngày khiêng vác, ngày mai khởi công xây mộ. Đêm đêm tiếng nai lạc bầy cô đơn buồn tẻ tác lên ở cánh rừng xa như nâng bước chân thả hồn tôi trôi về quá khứ, tôi yên lặng ngồi ở bậc thềm, điếu thuốc lập lòe cháy đỏ, phía sau bàn tay ai vịn nhẹ. Tiếng chị Hằng sau lưng nhỏ nhẹ cất lên.
– Cậu lại suy nghĩ nữa à?
– Chị Hằng.
– Cậu bảo gì?
– Em muốn đi tu chị ạ.
– Cậu đi tu à, cậu phải tu chín kiếp mà chỉ được gánh nước rửa bậc cổng sân chùa mới mong hết tội, đã bao người vì cậu mà cô đơn chờ đợi khao khát nhớ mong dang dở phận đời, cậu đâu biết rằng với phụ nữ trong tình yêu chỉ một đêm là nên tình một chuyến đò là nên nghĩa.
Đáy mắt tôi lưng lưng giọt lệ khô cằn, ứa nhẹ tuôn ra, chị bảo:
– May mà em có Duyên không thì có khi đến cũng không hết nợ.
– Nợ gì hả chị?
– Nợ đời, nợ trần thế, nợ tình không trả được.
– Thôi chị em biết tội của em rồi!
Ngoài kia bóng chị Ngân như đang lảng bảng bay qua, dừng lại bên đồi bên đồi, mấp máy đôi môi như muốn bảo. “Thôi chị đừng làm cho Tình đay dứt nữa”. Chị bảo:
– Thôi cậu ngủ đi ngày mai cậu là người quan trọng, nghĩ mãi phỏng có ích gì, hãy gieo hạt phúc cho lòng thanh thản.
Vệt cỏ may chạy theo con dốc, nương chè bát ngát bao quanh lẫn theo lối đi từng bụi hoa mua tím trổ hoa trong nắng.
Lặng lẽ tôi ngắt bó hoa Mua sắc màu tím thủy chung xen vài nhánh hoa Lưu Ly lấm tấm sắc vàng ôm nhẹ bó hoa mộc mạc của núi rừng.
Gắn tấm bia mộ chí xong, tôi nhẹ nhàng đặt lên mộ chị, phía sau cái Nga đưa khăn chấm đi giọt lệ.
Tảng mây che lấp mặt trời lặng lẽ trôi qua, vỡ òa khoảng sáng chiếu lên tấm ảnh trên bia mộ chí.
Nhìn lên hình như chị đang nở nụ cười, như đang muốn bảo cuối cùng cái Nga cũng có người cha để gọi, lặng lẽ tôi thả chân theo con dốc.
Chị Hằng nhẹ bước theo sau, chạy lên chị bảo.
– Cậu Tình dừng lại, chị bảo nào cậu đứng im và nhắm mắt lại.
Không biết chị chuần bị cái gì, bỗng nhiên chị lục trong túi cái khăn quàng nhanh qua mắt vòng cái dải chéo ra sau, chị cột đuôi khăn lại, dắt tay tôi đi một đoạn, chị bảo:
– Nào câu chuẩn bị đón nhận bất ngờ.
Tôi đưng yên bất động, tiếng chị Hằng nhở nhẹ bên tai.
– Tình ơi em thăm lại một người ngày xưa nhé.
Cái khăn mở ra, chỉ thấy bên kia con dốc hai chiếc xe màu trắng đậu ở nơi đó từ lúc nào. Bỗng từ khúc nguặt che khuất bởi lùm cây cái Nga hiện ra đi trước, theo sau một người thiếu phụ vừ nhìn rõ tôi, chị ấy bỗng ngồi sụp xuống, đôi vai rung lên, cả tôi cùng chị Hằng bước nhanh tiến lại. Cúi đầu, sụt sịt cái âm thanh cảm xúc cữ vỡ ra không sao dừng lại được, chị khóc nấc lên bất chợt đứng dậy vươn cao choàng vào cổ tôi thật mạnh, bờ vai tôi ướt đẫm những giọt nước mắt nhớ nhung hình như chờ đợi sau bao năm cứ rỉ nhẹ xuống bờ vai làm tôi cay trong sống mũi. Hồi lâu cái Nga nhẹ bảo.
– Thôi nào mẹ Cúc.
Chẳng ai hỏi được câu gì, cả đoàn người yên lặng men theo con dốc bước lên bậc cổng ngôi nhà. Thằng Sông cùng với thằng Thân đã ngồi ở ngay bậc cổng, cả hai yên lặng đứng nhìn, tôi chợt ơ lên, chúng bảo.
– Dì điện thoại về, làm chúng con chạy xe từ đêm hôm qua để lên cho kịp.
Cái Nga dẫn hai đứa ra mộ, tôi cùng chị Hằng chị Cúc ngồi yên ở bộ ghế đá kê ở góc sân, câu chuyện dần vỡ dần ra. Ngó xa đôi mắt tôi dõi theo bước chân ba đứa đang dần leo lên con dốc, khuất dần, xa mờ bóng chị Cúc năm xưa và hôm nay cứ ẩn hiện. Tiếng chị Hằng nhỏ nhẹ đều đều xen lẫn tiếng khóc sụt sùi của chị Cúc, tôi thả tâm hồn trôi về dĩ vãng, ngược theo bước chân lóng ngóng qua cầu, cái cầu gỗ bắc ngang qua suố…
Đêm, tôi không ngủ được, bên kia giường thằng Tân ngáy to “cọt… cọt”, giọng ngáy vang lên, lát sau nó chìm đi yên lặng.
Tôi nhẹ mở cửa bước ra khỏi căn nhà, vươn vai đi tiểu, ánh trăng lờ mờ nhìn kim đồng hồ mới gần mười giờ đêm sao núi rừng yên lặng thế.
Tôi chợt nhớ ra hồi chiều chị Cúc bảo tối sang chị nhờ tí việc, mải chơi cùng thằng Tân quên khuấy, lưỡng lự chợt nhớ ra tôi đi vào đi ra.
Nhỡ chị cần cái gì mình không sang ngày mai chị mắng, mà chị đã ngủ hay chưa.
Tôi men theo bờ cỏ vừ đi vừa nghĩ chị ngủ một mình có gọi cũng không làm phiền người bên cạnh, mà sao chị rọn ở riêng ra phòng sát ngay bờ suối, kẽo kẹt thân cây.
Tôi đi theo lối mòn đến bên cửa sổ khe khẽ liếc nhìn, ánh sáng đèn dầu hắt ra chị đang chải tóc, “cọc cọc” tôi gõ nhẹ vào cánh cửa.
Tiếng gõ hình như quá nhẹ, chị Cúc không có phản ứng gì, chị bước lại gần cái gương ở vắch tường treo cái đèn lên, chị mải mê xoa nắn vấng trán và khuôn mặt, nhìn qua cái gương phản chiếu tôi thấy chị mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng thần thái chị hôm nay hình như lạ lắm.
Tiếng hát chị nho nhỏ cất lên. “Sông cầu… nước chảy… ơ ơ lơ ờ… thơ… ư ư đôi ta… thương nhớ… nhớ chứ bao giờ… cho nguôi”. Cái thế của tôi tự nhiên lâm vào cảnh khó xử qua kêu hỏi chị, giờ trở thành kẻ lén nhìn, nhưng giữa cái hoang sơ của buồn tẻ của núi rừng, chảng trai khỏe mạnh hình như cũng say lòng vì cảm giác.
Tĩnh lặng ngắm nhìn, chị bỗng cúi đầu nhìn vào cổ áo, xoay đầu chị nhìn ra phía cửa sổ, chỉ nghe tiếng gió tĩnh lặng, đêm tối mông lung, bất chợt tôi thấy chị xoa nhẹ bàn tay lên bầu ngực, lát sau chị nhìn đăm đăm ra phía cửa cất tiếng thở dài.
Tôi đổi chân trụ vì đứng bên cửa sổ, lạo sạo dưới chân, lớp sỏi cơm cứ như muốn trượt, nửa muốn ra về nửa như muốn đưa bàn tay lên gõ vào cánh cửa lần nữa, mạnh bạo, bàn tay đưa lên, chị nghe tiếng gõ giật mình xoay về cửa sổ, bước nhẹ trở ra tiếng chị thì thào.
– Ai đấy?
Cánh cửa phía sau mở ra, tôi bước vào, ồ căn phòng chị thật rộng, dãy phòng này xưa được dựng lên cho những người đã có gia đình. Căn phòng người chủ cũ, mới được dọn đi đã để lại cho chị cái giường đôi thật rộng. Tấm vắch ngăn đôi phòng phía trong để ngủ, có cửa mở ra phía sau sát bên bờ suối. Tôi bâng khuâng ngắm nhìn rồi bảo.
– Chị ở một mình nhà rộng nhỉ?
Chị cười nhỏ nhẹ rồi bảo:
– Phòng rộng nhưng… chỉ có một mình đang kiếm người để ở nhưng chẳng có ai… à mà em sang kêu chị có gì thế?
– Thế chiều chị chẳng bảo em sang chị nhờ tí việc, chị quên rối à!?
Chị vỗ mạnh tay vào đầu rồi bảo.
– Đoảng quá chị quên khuấy mất, hôm nay chị như sao ấy… người cứ lâng lâng như thằng say rượu, đinh đây em đóng lại giùm chị mấy cái đinh móc mùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |