– Chị yêu em lắm… Tình ơi… Tình ơi…
Hơi sương bụi nước mịt mù, bóng chị vật vờ trước mặt dẫn tôi từ từ đi ra vụng nước, sôi lên thét gào đáy thác, khuất mờ tàng cây tôi ngửa mặt lên đỉnh thác trông cao vời vợi.
– Cậu Tình… cậu làm sao thế?
Tiếng chị Hằng kéo tôi về hiện tại, ngoảnh lại dáng chị thật gần, bất ngờ tôi hỏi:
– Chị ơi, chị còn nhớ hôm em đi thăm thác về chị lên kiếm em đợi gần cả buổi chiều không?
– Nhớ chứ trưa hôm ấy nóng ruột vì em hẹn xuống đón chị lên mà không thấy, chị đã theo xe đi ngược lên đây nghe em đi thăm thác chị đã khóc vì giận, may mà có chị Ngân ngồi chơi nói chuyện không thì.
– Em biết rồi, ngày ấy em đã xin lối rồi mà chị.
– Á mà hôm đi thác có gì lưu luyến mà hôm nay chị thấy em thẫn thờ như vậy?
Im lặng cúi đầu tôi bảo thôi.
– Mình về thôi chị.
Chị Hằng bước theo, bất ngờ vỗ nhẹ vào vai bàn tay tuột xuống cạnh sườn cấu mạnh vào hông tôi nhoi nhói, liếc ngang chị bảo:
– Tội em nặng lắm nghe Tình…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Cơn mưa chưa dứt, chiếc xe lầm lũi bỏ sau lưng con thác, nắng chiều đỏ quạch ửng lên ở rặng núi phía xa cả bình nguyên bao la yên ả khi con đường vắng hẳn tiếng xe qua lại.
Con đường nhỏ dẫn vào khu nhà nghỉ bừng lên ánh đèn lấp loáng, chênh vênh chạy quanh những sườn đồi, rừng thông ken đặc, nhô ra mặt hồ thật rông.
Hồ… cái hồ ngày xưa không có, nó được hình thành khi dòng sông có con đập chắn ngang, dòng nước mát trong làm bao cánh đồng thêm nặng hạt.
Khu nhà nghỉ là nơi nghỉ dưỡng công đoàn, thấp thoáng trong những tàng cây lô nhô mái nhà đứng yên soi bóng.
Chị Hằng chọn ngôi nhà nhô ra mỏm núi, nhìn ra thấp thoáng mặt hồ, căn phòng rộng rãi kiểu phòng gia đình, vách ngăn kiểu bình phong cơ động.
Mệt mỏi sau chặn đường dài, tôi mở cửa ra ban công gió đưa lồng lộng, mặt hồ tím thẫm, như đang chờ đợi trăng lên, vài đôi trai gái như chưa muốn rời con thiên nga đang lững lờ trên mặt nước.
Bình yên tôi cùng chị Hằng theo dốc bước xuống nhà hàng, bữa cơm đậm chất miền thôn dã, món măng rừng ngày xưa chị Ngân đã nấu nay được mang ra, tôi chợt ồ lên thì thầm như muốn gọi: “Chị Ngân… chị ở nơi nào?” Chống đũa thẫn thờ, chị Hằng kêu lên:
– Tình, sao đang ăn lại ngừng?
Ngoài cửa ồn ào đoàn khách tây bước tới, tiếng nói vùng miền như rót vào tai, tôi chợt ồ lên, cái nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có đoàn người từ phương xa len lỏi. Như chợt nhớ ra, à cái kiểu du lịch phợt, khám phá đang trở thành mốt bây giờ, nhưng toán khách như đang có gì trộn rộn. Chủ nhà và khách loạn xạ khua tay, lắc đầu vì bất đồng ngôn ngữ, tôi chú ý lắng nghe. Thì ra họ hỏi, họ nói yêu cầu những cái mà chủ nhà không đáp ứng được, lùng bùng như muốn phát khùng, dét nô loạn xạ làm tôi như muốn bực mình. Bóng người lướt tới ngập ngứng.
– Thưa ông… thưa…
Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt hiện ra bóng người thiếu phụ thướt tha trong tà áo dài thật đẹp, khuôn mặt dễ nhìn, hỏi lại mới biết cô ấy là chủ nơi này, từ tốn tôi mời cô ngồi xuống. Chị Hằng dịu dàng nói nhỏ:
– Có gì không em?
Cô chủ băn khuăn.
– Thưa ông… à thưa chú, chúng cháu đang gặp chuyện khó.
– Chuyện gì, à mà tôi giúp gì được nhỉ?
– Thưa chú nhà nghỉ đang gặp đoàn khách du lịch nhưng bất đồng ngôn ngữ, hồi nãy khi tiếp nhận giấy tờ, chắc chú nói được tiếng của đoàn khách đó.
Tôi như chợt ồ lên, bao nhiêu năm qua tôi đã cùng đi, cùng bước trên làng quê của họ sao mà tôi không nói được. Nãy giờ nghe họ nói chuyện qua lại với nhau, tôi hiểu họ muốn cái gì, đôi lời như muốn chê bai này nọ. Bước tới, gật đầu chào họ tôi từ tốn hỏi thăm, đoàn khách thật vui như tìm được người bạn đồng hành. Tôi bảo tôi cũng đang đi khám phá nơi này. Nhưng họ đâu biết rằng cái tôi đang tìm, nhưng tôi tìm chưa được. Chỉ vào cái quạt xòe ra treo ở trên tường, đọc lại vần thơ vịnh về cái quạt của bà thi sĩ họ Hồ, họ bỗng ồ lên nơi này thật nhiều bí ẩn.
Chị Hằng im lặng, ném hai cái gối xuống sàn, trở đầu hai chị em tráo chân trở ngược, cánh cửa mở ra mặt hồ gió đưa lạng lẽ, chị cất tiếng lên.
– Tình ơi… em buồn lắm hả?
Im lặng thật lâu, tôi bảo:
– Em không biết buồn hay vui chị ạ!
– Hôm kia chị nói chuyện với Duyên thật nhiều.
– Chị em chị nói cái gì?
– Duyên nó bảo chị phải chăm sóc em Tình ạ, chắc em có điều khó nói, tâm trạng ưu tư, kể hết cho chị nghe đi Tình ạ.
Như được khơi nguồn, bước chân tôi đưa chị trở lại làng quê thời thơ bé, ánh mắt tôi như bỗng hiện ra, dáng chị thanh mảnh trong chiếc áo hoa, thấm máu khi hòn đá văng vào trán chị, thướt tha hiền dịu đón tôi khi bước xuống nhà. Bất giác bàn tay tôi từ từ nhè nhẹ vuốt lên, không nói chị hỏi:
– Em tìm cái gì thế hả?
– Em tìm cái sẹo ngày xưa.
Hằn lên gờ nhỏ lẫn trong chân tóc, chị Hằng im lặng thở nhẹ như đã ngủ rồi. Mặt hồ mặt hồ gió đưa lăn tăn gợn sóng, dìu dặt bước chân tôi chìm vào giấc ngủ, để ngày mai tôi lại đi tìm quá khứ.
Nắng lên chiếc xe lùi lại cánh cửa mở ra, tiếng người lái xe nhỏ nhẹ.
– Chú còn quên gì không?
– Không còn gì đâu cậu.
Nhưng lạ thật, cô chủ nhà nghỉ hôm qua bước đi như chạy lại gần lắp bắp.
– Chú… chú cháu hỏi không phải, mong chú bỏ qua.
Cô lật đật lục tìm trong túi cái bì thư úa màu, lật ra tấm ảnh trắng đen khổ nhỏ, liếc qua mặt tôi tái đi, như muốn kêu lên “trời ơi”.
– Sao lại thế này, mà sao cô có tấm hình này vậy?
Mưa vẫn còn rơi, tấm ảnh khổ 4/6 cắt hình răng cưa đã úa vàng được bỏ trong chiếc bì thư đã cũ. Tôi lật mặt sau tấm ảnh hàng chữ viết bằng mực tím vẫn còn rõ nét, lạnh toát sống lưng khi giở lá thư. Trời ơi đây đúng rồi lá thư tôi đã viết cho chị khi đến miền đất lạ.
Ngày ấy… sau cái buổi đi cùng chị Cúc từ thác trở về, chị Ngân ánh mắt nhìn tôi cứ lúng liếng đong đưa lạ lắm, cử chỉ của chị đôi lúc thân mật nhưng rất bồn chồn, chị luôn bóng gió gần xa, đôi lúc gặng hỏi về chuyến đi thăm thác.
Chẳng biết chị Ngân và chị Cúc đã nói với nhau những gì, nhưng chị Cúc đã dọn ra ở phòng riêng, cái phòng trống nằm ở phía cuối dãy nhà sát gần bờ suối.
Bác Lý chỉ có buổi trưa buổi sáng ở nhà, buối tối giao nhà cho tôi với thằng Tân rồi bác sang nhà con gái lo cho thằng cháu ngoại.
Thời tiết đã qua mấy đợt giá lạnh, cái bếp củi nhà bác Lý trở thành cái điểm hẹn tự nhiên.
Đi làm đâu về hai chị cũng thả lại vài củ sắn hoặc vài ba cái bắp, thằng Tân luôn ồ ề nịnh nọt hai chị, tính nó vô tư ăn no, ngủ ngay như lợn, bữa cơm nhà ăn chỉ như tráng miệng, chưa đến tám giờ thằng Tân đã kêu đói như ai bóp cổ.
Tôi lại lặng lẽ nhóm lửa bùng lên nóng ấm vài ba củ sắn trong nồi bở bung, thơm lựng.
Bóng chị Ngân thập thò ngoài cửa, chị cười nồi sắn mở ra, thằng Tân phập phù vừa ăn vừa thổi, no bụng đứng lên nó chui đầu vào chăn vừa ngáp vừa đọc vài công thức toán.
Chị Ngân đôi má ửng hồng ánh mắt long lanh mỉm cười nhìn bếp lửa, câu chuyện như cứ dài ra, bàn tay chị bên lửa ấm sực hồng hào mềm mại.
Thỉnh thoảng chị yên lặng vơ vài cành củi, cái bếp lại bừng lên ánh lửa bập bùng, ngoài kia sương muối về khuya đang xuống, ánh lên bàng bạc mảnh trăng cuối rừng.
Khung cảnh thật là tĩnh lặng, chị Ngân tay cầm cái chổi quyét nhẹ thu gọn cái bếp than hồng, mông lung hồi hộp tôi hỏi:
– Chị Ngân chị có nhờ nhà không?
– Ở đây mãi cũng quyen rồi, giờ chỉ nhớ…
– Nhớ ai?
– Nhớ ai thì biết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |