Nong nóng thật mềm, chị choàng tay ôm vai tôi từ từ đổ dốc, tôi tư lự, nhưng hình như chị chẳng để ý gì.
Cứ thế bâng khuâng nói cười, chị hình như vui lắm.
Tiếng ngọn thác ào lên mạnh mẽ, chị nói gì tôi nghe không rõ. “Hả… hả” không ngừng, chị tưởng tôi đùa bỗng nhéo bên hông tôi thật mạnh.
Tôi rụt người ra, bàn tay phải đưa ra đẩy chị thật mạnh, mất đà chị nghiêng người suýt va vào vắch đá, nhanh tay tôi vòng ngang hông đỡ chị lại.
Cái thế chịu tay đỡ chị cũng thật là quái ác, làm nửa người phía dưới tôi và chị áp sát vào nhau.
Tôi cũng bất ngờ kêu lên:
– Ôi… chị Cúc…
Cái thế đầy bất ngờ chỉ xảy ra trong tíc tắc, nhưng cũng làm cho tôi bật lên cảm nhận, ồ sao chỗ ấy của chị nó gồ cao như thế, hay người mình dây thì nó nổi vồng lên, cả hai im lặng ngượng ngùng chị rút chân ra không chạm người vào nhau nữa. Chị cũng rất cao nhưng đứng cạnh tôi cái chỏm đầu chị, tôi thấy đầy bụi nước li ti như đang đi trong mưa bụi. Đưa nhẹ bàn tay lên, tôi vuốt những hạt bụi nước đang đậu trên mái tóc chị, chị ngẩng mặt lên cười, hàm răng trắng đều đôi môi chúm chím thật xinh, khuôn ngực vươn cao chị bảo:
– Nhìn em không ai là không thích.
– Thật à chị?
– Thật chứ.
Tôi cười bảo:
– Thế mà tụi con gái lớp em chẳng đứa nào chịu yêu em chị ạ.
– Tại em ít nói chắc sống nội tâm, tiếp xúc với em lâu mới thấy được cái đáng yêu đáng quý, chứ chị thấy thằng Tân mồm miệng liến thoắng cả ngày, thấy đàn bà con gái cứ sát sàn sạt vào làm cho người ta sợ.
Tôi ngộ được ra, à tâm lý đàn bà con gái thật nhiều cái lạ. Cú ngã nghiêng làm căng quai dép, tuột khỏi chân chị bỏ trần, tôi cúi xuống nhặt chiếc dép lên, hỡi ơi cái quai bung ra khỏi đế, chị cười:
– Tình làm sao bây giờ ai lại đi chân không đau lắm.
Tôi nhìn vào gờ đá bao quanh cái đáy thác, vách đá thật cao lọt thỏm cái không gian thật đẹp, khoảng sáng không nhiều vì trời mùa đông không nắng, vượt lên vách đá lô nhô từng bụi chuối rừng vẫn trổ hoa đỏ rực. Cây sung rừng buông tán lòa xòa, cây vả rừng xù sì đung đưa chùm quả. Sát trong vắch đá hai cây gỗ lớn nằm đấy bao giờ, chắc mùa lũ chúng bị nước đẩy về đây, kẹt lại xếp hàng cạnh nhau nằm song song như ai xếp lại. Tôi bật thốt lên:
– Chị Cúc lên kia ngồi đi em sửa dép cho chị.
Đá, củi cành cây lổng chổng, chị lón nhón bước đi.
– Thôi Tình ơi đau chân lắm.
Tôi cười ngồi xuống vỗ vỗ vào lưng mỉm như muốn bảo, chị hiểu ý từ từ ngồi vào lưng tôi, nhẹ nhàng tôi đứng dậy, cảm giác cõng Duyên lúc nhỏ hiện về bàn tay phải vẫn cầm đôi dép phía sau vô tình khi đỡ mông chị chạm ngay vào chỗ ấy.
Lóng ngóng bước đi tôi dựa chị vào thân cây gỗ, nhún mình tôi nhảy nhẹ lên, chị bước chân lên nhưng không trèo lên được, cúi mình chìa tay chị đu vào cổ tôi trườn lên thật mạnh.
Ngửa hẳn người ra tôi ngả mình lên cây gỗ, bàn tay vẫn không rời tay chị, cái thế kéo co làm chị mất đà đổ nghiêng nửa người chị đè từ hông tôi trở xuống, cả hai bật cười, nhưng lạ là không bỏ tay ra, tôi nhìn thật lâu vào mắt chị, bàn tay chịu dần co lên kéo tay chị như muốn hỏi “chị chôm lên nữa nhé”. Rụt rè, nhưng hình như gối chị từ từ chuyển động, nó nhích nhẹ lên nghiêng người chị từ từ hạ hông mình xuống.
Chị bảo:
– Sao cõng chị mệt rổi hả?
Không nói gì tôi từ từ mở mắt mỉm cười, bàn tay cứ nhè nhẹ thả trôi vuốt ve lên cái cổ tay mềm mại của chị. Chỉ nói:
– Nhột quá.
Nhưng không rụt cổ tay lại, cả không gian nơi đáy thác thật là tĩnh lặng, hai thân cây gỗ nằm ẩn sát bờ đã vô tình tạo cho tôi và chị một khung cảnh thật là kỳ thú.
Tối sáng lung linh, màn mưa từ ngọn thác trắng nhờ huyền ảo, cái nơi buồn trầm thâm sơn cùng cốc, tĩnh lặng mông lung.
Nhìn dáng chị nằm nghiêng lằn hông trăng trắng hững hờ nửa kín nửa hở, tôi nhắm mắt lại thở đều như muốn thoát.
Cảm giác hôm qua với chị Ngân lặng lẽ hiện về, hay là chị Ngân nhờ chị Cúc thử minh, hay là chị Cúc cũng ước ao như vậy, bao câu hỏi cứ dội lên.
Thôi dừng lại, không mình lại gây chuyện nữa, tôi nhích nhẹ người ra, nhưng…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Không, chị Cúc cũng từ từ nhích tới, hai cái thân cây gỗ ghép lại bề ngang chỉ hơn một mét, cái khe ở giữa hai thân cây lõm xuống làm mông tôi tụt nhẹ.
Ngửa cổ hẳn ra tôi nhắm nghiền mắt lại, bất ngờ môi tôi có cái gì động đậy quệt ngang mềm mềm cảm giác.
Hé nhẹ môi ra tôi không dừng lại được, bàn tay vòng lên ghị nhẹ lưng chị, tôi đánh lưỡi sang, cả không gian bừng bừng sức nóng, ép nhanh chị sát bên minh, lật người tôi uốn mình nghiêng theo người chị.
Chông chênh chị nằm dọc thân cây, tôi dưới cái khe gần nửa vai lõm xuống, đôi vú chị như đang chúc xuống, hàng nút kéo căng khe hở hé ra, lay nhẹ hai ngón tay, “bực” nó bung ra thật rộng, ngước nhẹ cổ lên, cái đầu vú chị mềm mại trắng hồng đầu lưỡi tôi từ từ chạm nhẹ.
Cơn gió lạnh thổi qua đáy thác, đẩy những hạt mưa bụi li ti phủ nhẹ lên tán cây sung, bất ngờ chị Cúc đưa bàn tay ra che đầu vú lại, tôi không biết vì lạnh hay tại vì e lệ, ngập ngừng tôi im lặng.
Chị bỗng mỉm cười nói nhỏ:
– Khôn quá, người ta mới chạm nhẹ lên môi đã giám mở ra mút mát.
Cái ý nghĩ không dám liều mình lúc nãy, giờ nghe chị nói ra bao nhiêu hưng phấn vừa mới nhú lên, giờ xẹp xuống không gì cưỡng nổi.
Cái cảm giác thất bại trong lòng kéo theo bao nhiêu cảm xúc, thằng Tình quen được chiều chuộng, quen được ngẫu nhiên hưởng thụ, giờ ê ê cảm giác tẽn tò ngây thộn mặt ra.
Bàn tay hồi nãy đỡ hờ vú chị giờ thõng lại, chỏng chơ lóng ngóng đến ngượng ngùng.
Tôi từ từ ngồi dậy, ánh mắt xa xăm, hờn mát lặng yên không nhúc nhích.
Phía sau tôi không nhìn được khuôn mặt chị thế nào, tôi không biết chị nghĩ gì, thật lâu hai người im lặng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |