Khi tiếng gió ào len kéo qua cửa sổ, ngọn lau khô cò cọ sào xạc phía sau nhà, cái lạnh thấm vào mảng lưng trần đang nằm sấp.
Tôi chợt tỉnh dần, lay nhẹ bờ vai chị ngẩng lên khuôn ngực của chị, bầu vú bị đè nén nãy giờ từ từ vươn cao đàn hồi trở lại, chị mở mắt ra, ngước lên chị che tay lên hai bầu vú mỉm cười chị bảo:
– Khiếp dám đè lên người ta mà ngủ!
Bất ngờ chị hôn vào môi tôi cái chụt, chậm rãi miệng chị lại nở nụ cười làm cho cái lúm đồng tiền xinh xinh hằn lên trên đôi má, cúi xuống tôi hôn vào môi chị, giật ra chị thở bảo rằng:
– Người dâu mà khỏe thế.
Tôi vụt nhớ ra, chết rồi bác Lý có về chưa nhỉ, ngó mặt nhìn cái đồng hồ, chị bảo:
– Tắt đèn đi.
Chị mặc nhanh quần áo, chị hé nhanh cánh cửa bước ra, tiếng chị khua lào xào phía bên gian nhà, yên ắng thật lâu, tôi lại nghe bước chân trở lại, cánh cửa phòng tôi lại kẹt mở, chị bước nhẹ vào. Tôi lo lắng hỏi:
– Bác Lý chưa về hả chị.
Chị bảo:
– Chắc bác ngủ bên ấy rồi.
Tôi hỏi:
– Giờ sao, đã gần mười hai giờ đêm rồi đấy.
Chị nói:
– Giờ về bên chị cũng ngại, lại chẳng biết nói đi đâu, thôi anh ngủ ở đây em sang bên giường bác Lý.
Người chị thoang thoảng, hương thơm bất ngờ tôi vùng lên choàng nhanh cái chăn lên vai chị, hơi ấm hai người hòa lại, vòng tay khóa chặt lấy nhau, cả tấm thân chị thật mượt mà nóng ấm, tôi kéo chị ngả nhẹ xuống giường.
Vội vã tôi đi ra nhà tắm, bật đèn cọ rửa vệt máu hồng thấm mãi không trôi, bất giác trong tôi bật ra câu hỏi tại sao chị lại cho mình nhỉ, nhìn sang cánh cửa căn nhà bác Lý tôi vội bước nhanh, nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa lại, chị như thỏa mãn nhắm hờ đôi mắt, luồn vội bàn tôi chui vào cái chăn ấm áp chân tôi quặp nhẹ lên hai đùi chị, cái đầu gối đẩy lên nhè nhẹ, nó đậu lại trên đỉnh mu lồn, vuốt ve nhồn nhột chị day người lại kêu lên:
– Thôi buồn lắm!
Bàn tay tôi lại từ từ chuyển động đo vẽ dọc ngang hai bắp đùi tròn lẳn, chị như dạng nhẹ chân ra, cái mu lồn to dầy lại được bàn tay tôi từ từ úp xuống. Hưởng ư? Chưa chắc là như vậy, có thể cuối câu chuyện này, ai đó mới hiểu thấu truyên đời, một góc nhìn về tình yêu, tình dục…
Tiếng con gà mái kêu lên inh ỏi “cục ta, cục tác” vang cả góc sân, nhảy lên đống củi, tránh con gà trống. Tiếng bác Lý úi xùy liên tục ngoài cửa, tôi mở mắt ra nhìn cái đồng hổ, chín giờ. Một buổi sáng chủ nhật thanh bình yên ả, thong thả tôi bước ra sân. Bác Lý bảo:
– Hôm nay cháu ngủ kỹ thế.
Lẩm bẩm bác bảo con gà lên ổ đẻ đi để cháu tao tối nay có thêm quả trứng, tôi chợt nhớ ra hỏi bác:
– Cháu ngoại bác sao rồi, hôm qua chắc bác không ngủ được?
Bác Lý cả cười:
– Khổ thân thằng chồng nó theo xe đi giao hàng từ chiều qua giờ chưa về được, nó đẻ sinh đôi lạ thật đứa này nóng thì đứa kia cũng thế, chắc bác lại phải qua nhà nó bây giờ, à mà cơm bác nấu mang sang cho mẹ con nhà nó nhiều lắm, lát trưa cháu xới mà ăn, chủ nhật thế này cơm tập thể chắc đồ ăn chả có mấy.
Tôi thật cảm động, cảm giác như cứ đang ở quê nhà được mẹ chăm sóc vậy.
– Tối nay chắc bác lại phải để cháu trông nhà vậy, à mà cứ như hôm qua có cô Ngân qua ngủ, cũng chả buồn cháu nhỉ.
Tôi giật mình, ậm à, ừ liên tục, chẳng hiểu vì sao, không biết bác có thấy gì không nhỉ, từ giếng quay vào, nhìn cái giường đêm qua tôi chỉ nhớ ra lúc ôm chị rồi chìm vào giấc ngủ.
Bác Lý đi rồi, tôi thẫn thờ nóng ruột muốn gặp chị Ngân để hỏi về những gì bác chủ nhà vừa nói, mở cánh cửa sổ ra, nhìn qua bờ suối hàng cỏ lau cao vút trổ bông, trắng xóa đung đưa, ngọn cỏ lao xao phất phơ, xào xạc.
Cây cầu nhỏ bắc ngang qua suối in bóng lung linh dòng suối chảy qua óng cây cầu vỡ ra từng mảng, bước chân ai lội mau thật mau.
Ồ, hình như chị Cúc, chị men theo bờ cỏ, lối mòn gần đến nhà bác Lý, xỏ nhanh quần dài tôi thu dọn nhanh căn phòng lại, nhìn ra trước sân dáng chị bước đi mềm mại, cùng tuổi nhưng chị Ngân đậm đà mạnh mẽ, nước da luôn tươi rói hồng hào, chị Cúc thì hình như khác hẳn, nhẹ nhàng thanh thoát, khuôn mặt hay lộ vẻ băn khoăn, nhưng nhìn từ phía sau khi chị bước đi vòng hông lắc đều thật là uyển chuyển.
Chị bước vào sân, tôi bước ra nhìn chị, cái nhìn như muốn hỏi, chị cười ánh mắt thật sâu, tôi cúi xuống… à, chết rồi cái khóa quần chưa kéo.
Chị bảo:
– Lêu lêu xấu nhá, chắc ngủ trưa giờ mới dậy.
– Chủ nhật em chẳng biết làm gì!
– Đã đi thăm cảnh đẹp của núi rừng chưa, đầu suối có ngọn thác cao đẹp lắm, mùa này ít nước ở đây không nghe tiếng thác chứ mùa mưa tiếng thác đêm vè vọng nghe rõ lắm.
– Vậy khi nào chị dẫn em đi coi nhé, à mà chị Ngân đi đâu mà chị đi một mình vậy?
– Chả biết, sáng giờ chị chưa nhìn thấy nó, hay nó đi thăm ai cũng nên, mà sao em ở có một minh vậy.
– Thằng Tân về nhà xin tiền cứu trợ, bác Lý sang thăm chăm cháu nóng sốt từ nãy rồi, nhà chỉ mình em, chị vào chơi cho vui chị nhé.
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Tôi rót chị cốc nước, chị cầm lấy vân vê, xoay xoay cái ly ngập ngừng chị bào:
– Tình này, sao chưa bao giờ thấy em qua bên các chị chơi cả.
Tôi bảo:
– Em rát lắm, mấy lần thằng Tân rủ nhưng em ngài ngại, thôi bữa nào chị và chị Ngân luộc bắp đi em rủ thằng Tân qua.
Nhìn chị thật lâu tôi thấy trong mắt chị có nét trầm buồn thì phải, tôi hỏi:
– Chị Cúc, người yêu chị ở đâu, có hay về thăm chị không, hình như chị… sao em thấy chị ưu tư thế?
Chị cúi đầu thật lâu, hai bàn tay úp trên khuôn mặt, lát sau chị ngẩng lên, đáy mắt hình như có nước, tôi bảo:
– Em xin lỗi, em làm chị buồn rồi.
Chị bảo:
– Không tại chị đó mà… tại xưa nay không ai hỏi chị câu đó cả.
Tôi lục túi quần đưa chị cái khăn mùi xoa, chị lau nhè nhẹ nắm lại trong tay, ngước lên chị bảo:
– Hôm nào đi thăm suối nhé.
Tôi bảo:
– Hay chiều đi đi, hôm nay em không có bài nào phải chuẩn bị cho ngày mai lên lớp.
Chiều nắng, con đường đất đỏ chạy vào chân núi, gió hanh se lạnh, chiếc xe đạp chạy băng băng từng con dốc nhỏ lượn quanh theo sườn đồi, chân rừng như đang lại gần, ngước lên ngọn núi hình như cao vút. Dựng đứng mây giăng hững hờ choàng nhẹ cổ núi như dải khăn voan trên áo cô dâu. Con dốc cuối cùng chị bảo tôi dừng lại, dựng xe chị bảo:
– Nào đi bộ nhé.
Tiếng thác nước như vọng lên réo rắt. Tôi hỏi:
– Còn xa không chị?
– Còn lội gần cả nửa cây số đấy.
Men theo sườn núi từ mỏm đá cao, cái thác hiện ra trong màn hơi sương, li ti từng giọt nước bốc lên khi đáy thác, ngọn nước đập vào mỏm đá, thật đẹp thanh bình yên ả, thật lâu sau chị nói:
– Ở đây không khí mùa nào cũng mát.
Hơi sương man mát làm da mặt dịu mềm, cảm giác khô hanh hình như biến mất, tôi hú lên, vách đá vang đập lại âm âm tiếng vọng, cười lớn tôi dắt chị chuồi theo con dốc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |