Cánh đồng làng lụt đã trở thành cánh đồng cao sản một năm đôi ba vụ, tôi lơ đãng ngắm nhìn, lướt qua từng mảng màu xanh ấy.
Ánh mắt chợt bừng lên khi khoảng bờ bên kia hai đứa con cái Ngọc đang mải mê đùa giỡn, nước da chúng thật trắng cứ ánh hồng lên, nhìn cái Ngọc đứng nép bên chồng nó thật buồn cười thằng chồng tây cao lớn như cây cột đình râu đỏ hoe hoe, bập bõm vài câu tiếng Việt đang la lối con nó khi chúng lăn lê đùa giỡn theo vạt cỏ.
Ống quần dính đầy cỏ may chui ra chui vào chơi trò chốn núp.
Chúng thật vui, thật thỏa thích cười nói trên mảnh đất quê hương, mảnh đất mà ông bà nó đã gửi xương gửi cốt.
Bên kia tiếng Duyên đang nhắc nhở mấy người thợ gắn nốt mấy tấm mộ chí, tôi bước đến gần khu mộ mới xây thật đẹp trên gò dất cao, đầu tựa vào chân núi ngọc, nhìn thẳng xuống tận thác rồng, khu mộ thành hàng thành lối theo thứ bậc gia tiên, nhìn thấy hai khoảng còn trống tôi hỏi nhỏ Duyên:
– Sao lại có hai khoảng này?
Duyên cười cười bảo:
– Có thể dành cho chúng mình đấy anh ạ.
Anh chàng luật sư từ trên xe bước xuống, lội xuống đến nơi nói nhỏ:
– Thưa ông bà, khách khứa đã về sắp đủ cả rồi, ông bà về để đón tiếp.
Cái sân thật rộng kê bàn ghế, che rạp phủ kín hôm nay như chật trội, tôi im lặng ngắm nhìn, bác Khánh lưng còng chân yếu ngồi trên lưng đứa cháu, đưa từng nén nhang cho những người vào thắp lễ, chị Tuyết cùng đại gia đinh, chị Hồng cùng các con các cháu, chị Linh, Lụa và Duyên cứ lướt qua trầm lặng, lẩm bẩm trong miệng thì thầm khấn vái không ai nghe được. Tiếng sắp mâm, từng nhóm vui vẻ ăn uống, nói cười rộn rã, ở một góc xa nhìn ngắm từng khuôn mặt, từng nụ cười, tôi không biết nên vui nên buồn vì bao cảm xúc lẫn lộn.
Trào dâng trong lòng đúng, sai, khôn, dại qua những chặng đường. Giọt nước mắt cứ lấp ló nơi đáy mắt muốn chực trào ra, bao câu hỏi cứ dâng lên rồi lại chìm tắt vì chẳng có câu trả lời nào cụ thể…
Nhưng có một điều rõ ràng nhất đang hiển hiện, cái dòng họ sắp đến hồi tuyệt tự vì bác cả chẳng sinh được đứa con nào. Cha tôi có anh Lợi và tôi nhưng anh Lợi lại là như vậy, tất cả như đổ hết vào tôi, để đến hôm nay đúng sai, sai đúng vẫn là câu hỏi không bao giờ có lời đáp, nhưng tất cả đã trở về âm thầm không ai xác nhận, nhưng trong tim mỗi người niềm vui đang toát ra lặng thầm trên mỗi khuôn mặt thân yêu cho nhiều thế hệ mới ra đời. Tất cả đều chảy về mấy chữ lá rụng về cội nhờ bàn tay và tấm lòng vị tha của Duyên bé bỏng…
– Bà ơi ông tỉnh lại rồi.
Lờ mờ tôi mở mắt căn phòng trắng toát dần dần hiện ra, ông bác sĩ ra hiệu cho mọi người đứng quanh yên lặng, tiếng ông thì thào như tiếng gió:
– Ông ấy là một người kỳ diệu nằm hôn mê từng ấy ngày trời giờ đột nhiên bừng tỉnh.
Từ từ chợt như nhớ lại, câu chuyện trôi qua trong đầu, có khi chỉ là một giấc mơ, mà tôi thấy được kể lại cùng các bạn…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Tháng tám, nắng chiều vàng nhuộm, gió nam thổi rặt dìu, mùa thả diều đã tới. Tôi chờ đợi tiếng sáo diều trong cái im lặng đến thắt cả lòng. Nhưng cái làng bên kia sông không còn tiếng sáo vang lên cái thú chơi tao nhã, nhàn tản ngày xưa giờ đi đâu mất. Hình như thời gian và kỷ niệm không còn, thì ra người ta bảo không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông thật đúng…
Mùa tựu trường đang tới, sau những ngày đong đủ êm đềm thanh thản, chat, mail qua lại cái Ngọc cùng chồng nó đã bồn chồn cho ngày trở lại, buổi tối ánh trăng quê sáng vằng vặc, nó lặng lặng mang cái gối ra sân, thả xuống cái chiếu dựa vào cạnh thềm rỉ rả hỏi tôi thật nhiều truyện. Thằng John chồng nó cùng hai đứa con đang tròn miệng đánh vần theo Duyên vài câu tiếng Việt, nó bảo giờ nó cũng thấy yêu mảnh đất này, cái Ngọc tủm tỉm cười hỏi tôi.
– Cha đang nghĩ gì mà trầm tư thế?
Tôi cười bảo nó:
– Cha có nghĩ gì đâu.
Thật lâu nó bảo:
– John chồng con nói rằng cha thật tuyệt vời.
Tôi lặng yên thả tâm hồn vào khoảng sân, vườn chuối trước mặt ngọn gió đung đưa, khoảng vườn lấp lánh như dát bạc, lật phật trong gió đêm hè, hồi lâu cái Ngọc rụt rè đề nghị:
– Cha, sau này cha chia thời gian mỗi nơi một nửa cha nhé.
Xiết nhẹ tay nó tôi bảo:
– Cha đồng ý rồi con ạ.
Sau nhiều ngày dặn dò đủ thứ, vợ chồng, con, cái Ngọc ra đi, Duyên phải đi giải quyết vài thủ tục, căn nhà thật yên tĩnh, vắng lặng không ngờ cái khoảng đất đuôi cờ nơi cuối xóm vẫn yên tĩnh như xưa.
Hình như cái thay đổi ồn ào chỉ bừng lên nơi cái phố giữa làng luôn ồn ào chộn rộn, ba căn nhà rộng rãi ban ngày chỉ có tôi và chị Tuyết bình yên qua lại.
Vợ chồng thằng Thân suốt ngày ra xưởng, từ ngày được tăng cường vốn hoạt động, thằng Thân chẳng mấy lúc ở nhà.
Chị Tuyết vào ra như cái bóng, chị luôn rụt rè im lặng, ánh mắt đôi lúc bừng lên rồi chợt tắt nhanh khi tôi nhìn bắt gặp.
Buổi trưa khi ngồi đối diện qua bàn nước, rụt rè tôi hỏi:
– Chị không vui à?
Ngước mắt nhìn sang chị bảo:
– Ngược lại là đằng khác, chị vui vì tất cả đã trở về tốt đẹp.
Bất chợt chị nói:
– À, hôm nọ chị Hằng điện thoại về hỏi thăm em nhiều đấy, chị Hằng hẹn tới đây thu sếp được chị sẽ ghé thăm nhà.
Tôi cúi đầu yên lặng, chào chị lững thững về căn nhà mới, mở cửa ngọn gió thoáng qua, không gian căn nhà thật rộng, khoảng sân trước mặt nhìn ra tận bên kia vườn chuối. Cái giếng ngày xưa, cái góc sân không còn hoang tạnh nhưng sao vắng lặng lạ kỳ. Bước vào căn nhà hôm xưa thật là đông đủ, ánh mắt thật bình yên nghĩ ngợi xa xăm chị Hằng, có lẽ trờ về thăm thật mất, ngày ấy, sau cái buổi bất ngờ, nồng nàn đắm đuối. Hôm sau chị Linh đi làm về sớm, buổi chiều không thấy chị trở lại cơ quan. Tôi rụt rè hỏi chị, nhìn lâu chị bảo:
– Tình này, hãy yên lặng và quên đi những gì xảy ra đêm qua nhé.
Rồi chị bật khóc, nức nở, nghen ngào, hồi lâu chị tiếp:
– Chị và anh Thắng sẽ thôi nhau!
Tôi hỏi lý do, chị bảo:
– Không ai thể ngờ người hiền như anh Thắng lại có vợ nhỏ, ở cơ quan khác.
Gia đình bác cả lúc này rối như canh hẹ, chị Linh rất buồn, cái buồn lây sang tất cả mọi người, chị Hằng cũng hay bất chợt đi về động viên chị Linh cho khuây khỏa.
Chiếu tối, gió bấc khô lạnh đổ về giá buốt, tôi mang cái bắp cải ra sàn nước phía sau nhà chuẩn bị bữa cơm chiều, chị Hằng động viên an ủi chị Linh cả buổi đã đạp xe về nhà dỗ dành thằng bé, thật tội nghiệp nó mấy hôm nay ở bên ông nội, tối ngủ với cô.
Chị Linh nằm ủ rũ trong phòng, bao nhiêu nguồn cơn thịnh nộ chị chỉ nuốt vào trong, đôi mắt quầng thâm nhìn chị héo hon phiền muộn vào ra như cái bóng, lòng tôi chỉ biết nhìn theo im lặng, hình như chị đang quyết định điều gì, “cạch”. Tiếng gõ cửa vội vàng vào cánh cửa, tôi vội chạy ra trên tay còn cầm nửa cái bắp cải.
Anh Thắng mặt mày tái xám theo xe từ công trường trở về, tiếng anh lắp bắp, nói hả hơi khói bốc cả lên, anh hỏi:
– Chị đâu rồi?
Tôi ấp úng:
– Chị ở trong phòng…
Lao vội vào nhà tiếng anh nhỏ nhẹ, tôi nghe câu được câu chăng, hình như anh đang xuống nước nhỏ to xin lỗi, nhưng chị bỗng gào lên.
– Cút đi anh cút đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |