– Còn phải hỏi, à mà hình như em lên ký anh ạ không hiểu sao về quê ăn cái gì cũng thấy ngon thế, hay là mình cất nhà ở lại?
Những bàn tính của nàng lúc này hình như chỉ là thủ tục, anh chàng luật sư chạy đi chạy lại mấy lần, vật tư, thợ thuyền cứ như từ dưới đất chui lên vậy, ầm ầm đổ về. Thì ra nàng đã chuẩn bị tất cả, bản vẽ căn nhà. Hình dáng dựng lên, ngay góc đất lối đi xuyên qua vườn chuối. Ầm ào không gian nơi vườn vắng tiếng thợ thuyền réo gọi cả ngày, lặng thầm tôi lững thững bỏ đi. Xuống cuối góc vườn, nhìn những luống mình tinh được chị Tuyết cùng mấy người tỉ mẩn lên liếp vun trồng, mấy tuần nay đã nhú mầm, xòe lá, vươn cao.
Tôi bâng khuâng nhớ lại cảm giác đầu đời, lạo xạo bước chân Duyên bước qua từng luống nhỏ. Nghiêng đầu, nàng mỉm cười e lệ, hàm răng trắng đều, ngước lên nhìn tôi nàng bảo:
– Anh biết không, khi cãi nhau với con mụ hàng xóm ở bên kia em đã bảo làng mình, quê mình có tình yêu đẹp nhất, bao đêm em đã mơ cái ngày đứng giữa luống hoa mình tinh trổ hoa đỏ rực mỉm cười ngắt cánh hoa, ngửa cổ hút giọt mật nơi đáy cuỗng, hôm nay ngày ấy sắp thành sự thật, chỉ mấy tháng nữa thôi những luống hoa này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong đời anh ạ.
Nhìn nàng cười bất giác trong tôi bật lên bao điều mới mẻ, thì ra những điều dung dị nhất, đơn giản nhất của tuổi thơ chỉ khi sắp viên mãn cuối đời người ta mới thèm khát nhớ nhung, ước ao, tưởng tượng và bật vỡ òa ra khi kỷ niệm tràn về. Nàng bảo:
– Căn nhà xưa của mẹ em yêu cầu phục dựng nguyên trạng như ban đầu, tất cả không có gì thay đổi như những gì mà anh đã viết.
Buổi sáng trước khi nàng đi cùng anh luật sư, chỉ trỏ dặn dò toán thợ, nàng nói với tôi:
– Anh ở nhà nhé, cố gắng bảo thợ giữ lại những gì giữ được vì sáng nay thợ rỡ căn nhà.
Gật đầu tôi bước vào căn nhà lần cuối, ánh mắt luớt ngang. Cánh cửa buồng ngày xưa không còn nữa, bóng ai hình như đang đứng giữa nhà trầm mặc lặng yên. Từ từ tôi ngồi xuống, thả hồn về cõi xưa…
– Tình ơi.
Tiếng mẹ tôi réo lên nơi đầu hồi, mở mắt uể oải tôi tỉnh dậy, đêm trôi qua thật thật mau, tiếng chổi cô Nga quét sân loẹt xoẹt trước nhà. Lào sào tiếng mẹ tôi cùng cô Nga chao qua sớt lại, giá gạo, hôm qua mấy đồng một đấu, mẹ bảo:
– Tính kêu nó về xem có muốn đi phiên chợ cuối năm không.
– Ối dào!
Tiếng cô Nga cất lên:
– Anh chị chắc dậy gì nổi, trông nồi bánh đêm qua mà.
– À tôi quên mất, thôi để nó ngủ đi đang sức ăn sức ngủ thức khuya sao chịu nổi thôi tôi về cô ạ.
Đứng sau cánh cửa nhìn ra, cái eo thon thả của cô Nga hằn lên sau làn áo mỏng. Mẹ về cô quay lại thấy tôi mỉm cười, quyẹt ngang đuôi mắt, ngáp dài tôi che miệng lại, cúi sát gần tôi cô bảo:
– Tình cũng dậy được rồi à?
Tôi bảo:
– Cô và mẹ khua sớm thế sao cháu ngủ được!
Bước đi, chợt cô quay lại mỉm cười cô bảo:
– À mà hôm qua hai anh em trông bánh thế nào mà gấn sáng Duyên ngủ mê cứ ôm chặt lấy cô thế.
Chết rồi, cúi đầu tôi bước qua cô, đôi chân lập bập băng qua vườn chuối, tới góc sân nồi bánh chưng của cô Nga vẫn đang rực lửa ùng ục, bập bùng ánh lửa bám quanh đáy nồi ngồi xuống hơ tay, rực lên cảm giác, tiếng Duyên như vẫn lanh lảnh đâu đây.
– Me… mẹ cứ ngủ đi con và anh Tình trông bánh.
Tiếng cô Nga cất lên:
– Nhớ đấy, khi nước bánh sôi đều thì bớt lửa Tình nhé cho bánh sôi đều kẻo cháy.
Duyên ríu rít hình như nàng rất vui, cái không gian và bầu trời đêm cuối năm làm cho cô gái đang dậy thì ngôi bên bếp lửa đôi má mười sáu trăng tròn cứ đỏ hây hây ánh lên bao hy vọng trong lòng chàng trai mười tám. Tôi cứ rụt rè ngồi xa một góc, nàng bắt tôi kể chuyện học hành bạn bè trên phố, nụ cười bâng khuâng, nàng cũng ước ao ngày nào đó được ra thành phố học, chợt buồn nàng bảo:
– Nhưng Duyên có học giỏi được như anh đâu!
Mải nói chuyện lâu tôi sờ lên mái tóc, sương lạnh thấm đẫm da đầu, nhìn bóng Duyên đổ nghiêng in vào vách tường vươn cổ ngáp dài tôi cầm tay bảo:
– Duyên đi ngủ đi để một mình anh trông cũng được.
Nhè nhẹ dắt tay, lưỡng lư tôi bảo:
– Vào giường anh mà ngủ lúc nào anh mỏi ra trông thay anh cũng được.
Nắm nhẹ cổ tay, nóng rực hơi ấm từ bếp lửa hồng, đôi má nàng ánh lên đỏ rực như quả cà chua đang chín.
Cái thân thể của thiếu nữ dậy thì mười sáu cứ chập chờn nhè nhẹ lướt theo cánh tay tôi, bước qua cánh cửa tới sát mép giường, bất động.
Cảm giác như chị Hồng đang đung đưa trước mặt, bất giác bàn tay len lén nắm dần lên cao.
Cái khủu tay con gái dậy thì thật mềm thật ấm.
Ánh mắt Duyên cứ đờ ra ngước lên cúi xuống, bàn tay còn lại vân vê tà áo cả hai lúng túng ngượng ngùng đỏ mặt thở ra nặng nhọc, run run nhìn sâu vào đôi mắt Duyên như ngây dại đang ngước lên.
Khuôn ngực đầy đặn no tròn ẩn sau lớp áo Duyên đang nâng lên hạ xuống, bàn tay tôi vừa nhè nhẹ đưa ra thì cũng là lúc cả khuôn mặt ấm nóng đỏ bừng của Duyên úp vào vội vã…
Cơn gió giữa đông đêm cuối năm thổi ào qua khe cửa, hơi lạnh như hàng ngàn mũi kim châm vào ra thịt khi rời xa cái bềp lửa hồng, cái lạnh của trời đêm không làm cho cái hơi nóng trong ngực tôi dịu đi, nó càn tăng lên khi khuôn ngực ấm nóng cứng như củ su hào non của Duyên càng lúc càng ép chặt, nó dội lên từng đợt theo nhịp thở, cưng cứng, mềm mềm theo nhịp đứng của đôi chân Duyên cứ như muốn khuỵu dần xuống, bàn tay tôi đang để trên bờ vai.
Đôi lúc bất chợt phải tuột nhanh xuống đỡ mông Duyên chịu người nàng đứng dậy, hơi thở của nàng phập phù hảo hển, gò má ấm nóng cứ trượt dần ra cánh tay tôi hình như cái bất ngờ, cái mạnh mẽ của cô gái dậy thì đã đẩy cảm xúc của nàng dâng cao khi khuôn mặt tôi đang cúi thấp dần sát cái cánh tay nơi ấy có khuôn mặt đôi môi ấm nóng đỏ hồng của nàng đang mở ra chờ đợi, thì thầm tiếng tôi nho nhỏ:
– Duyên… Duyên em đừng sợ.
Nàng mở mắt ra ngước mắt nhìn tôi đôi mắt long lanh thật đep, ánh sáng từ cái bếp lửa đun nồi bánh chiếu vào, lấp lóe hiện lên những sợi lông măng phơn phớt chạy theo gò má, tiếng nàng vọng ra:
– Nhưng em sợ…
– Em sợ gì?
– Chẳng biết nhưng em không thở nổi!
Lúc này tôi mới để ý cả khuôn ngực ấm nóng đang phập phồng, bất giác bàn tay đang đỡ dưới mông như có ma đưa lối từ từ kéo nhẹ qua bờ mông, len vào vạt áo luồn sâu vào cái khoảng lưng trắng hồng mềm mại, thắt nhỏ khoảng eo đang nổi lên hàng ngàn hàng vạn cái gai ốc khi bàn tay tôi lướt tới. Nàng rung nhẹ rùng mình, nhũn hết cả hai chân khi ở trên này đôi môi tôi đang chạm nhè nhẹ quyệt ngang thấm ướt đôi môi đỏ hồng đang chín. Giẫy mình nàng tuột khỏi tay tôi, giãn ra tôi nắm bàn tay Duyên chịu lại, bất chợt tôi hỏi:
– Em không thích à?
Cúi đầu Duyên bảo:
– Không phải, nhưng… nhưng… tại em không thở nổi!
À thì ra, tôi cười, cái cười của tôi cũng ngây ngô không kém, thì ra tuổi mười sáu của chúng tôi chỉ có bản năng mách bảo, và thật dịu dàng tôi đẩy nhẹ nàng lùi lại cái mép giường, đôi mông Duyên từ từ ngồi xuống, bàn tay vẫn không rời khỏi cánh tay tôi khuôn mặt cúi xuống chờ đợi. Vén mùng tôi nhẹ ngồi xuống bên cạnh.
Cánh tay gác hờ trên bờ vai nàng, bàn tay xoa nhẹ theo cánh tay cúi đầu mặt tôi ghé sát miệng mấp máy mãi câu:
– Duyên anh yêu em.
Nhưng chẳng thành lời, ngước mắt nhìn lên Duyên hỏi lại:
– Thật hả?
– Ừ… em có vậy không… có không?
Duyên vân vê đuôi tóc miệng cứ ậm à.
– Nhưng mà… có…
Mỉm cười bàn tay tôi kéo bờ vai Duyên nhè nhẹ, chịu dần, xoay nghiêng khuôn ngực nổi vồng mềm mại từ từ sát lại.
Mắt nhắm nghiền, miệng hé mở thân người cứ giật nảy lên khi bàn tay ấm nóng của tôi cứ trườn dần lên hai bầu vú.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |