– Cô ơi Tình có tội lớn rồi, bỏ cô ở đây một mình!
Cái vịn vai nhè nhẹ, tiếng Duyên phảng phất:
– Đứng lên đi anh.
Tôi từ từ đứng dậy, cúi đầu Duyên vái lậy:
– Mẹ ơi, Tình đã trở về rồi, chúng con đã trở về rồi, mẹ hãy tha lỗi cho chúng con, hãy tha lỗi cho anh Tình nhé.
Tôi ngước mắt nhìn lên bất ngờ ba nén nhang bùng cháy, cái ánh lửa chập chờn soi rõ nét mặt cô trong tấm ảnh sáng tối lập lòe, cái khoảng sáng cuối cùng soi rõ nụ cười hàm răng hạt mướp trắng đều như cô đang nở nụ cười mãn nguyện. Tôi dắt tay Duyên đi khắp căn nhà, lạo xạo dưới chân lớp gạch vỡ, kẽo kẹt cánh cửa buồng mở ra nhìn vào cái góc tối năm nào bóng cô như đang dội từng gáo nước trên cái giường chạy lụt bất giác tôi nắm tay Duyên thật chặt. Nhìn sâu vào đôi mắt vẫn đẹp như xưa của nàng tiếng tôi như nghẹn lại.
– Duyên ơi, anh biết tội của anh rồi!
Không nói, nàng nhìn tôi im lặng, bất ngờ nàng ôm tôi thật chặt, siết chặt, nàng hôn tôi mãnh liệt, vòng tay, tôi quàng ra sau lưng kéo nàng như có ai mách bảo như một dòng sông sắp đến thác ghềnh cuộn lên tung bọt xoáy sâu, chìm mạnh, đi vào trong nhau bạo liệt, rên khẽ, gào lên.
– Anh ơi… em chết mất!
Bẽn lẽn, nàng vuốt lớp mồ hôi trên mặt, bước ra khỏi cái góc buồng, bật cười nàng gỡ cái mạng nhện trên mái tóc, tôi bảo:
– Mình không đi khỏi nơi này nữa em nhé?
Nhìn tôi nàng cười mãn nguyện dí ngón tay lên mũi tôi nàng bảo:
– Nhớ đấy nhé, thỏa nguyện rồi phải không, hôm nào rảnh phải kể tiếp cho em nghe nữa đấy, dấu em điều gì thì liệu hồn.
Tôi bâng khuâng cùng Duyên bước qua vườn chuối, bóng tối mờ mờ, mấp mô bập bõm bước chân, đến cái góc sân nhìn sang căn nhà như có bom nổ, chen cứng bậc thềm. Cái xóm thân yêu bùng lên như vỡ chợ, cái tin anh Tình trở về sau bao nhiêu năm làm gợi lên bao tò mò trong tâm trí, để rồi ai cũng muốn nhìn thấy một con người bằng xương bằng thịt, một cái vuốt vai tràn đầy tình cảm quê nhà. Tiếng bác khánh gào lên ngoài cánh cổng:
– Đâu rồi, nó đâu rồi hả thằng chết toi kia!
Nhìn bác già nua tóc bạc trắng ngồi trên lưng đứa cháu cõng vừa đi vừa nói bước vào góc sân bỗng dưng nước mắt tôi chảy ra, thì ra tôi còn may mắn nhìn thấy một người chưa ra đi cùng cha mẹ mình, tiếng ồn ào chào hỏi cuối cùng tan đi trong đêm vắng.
Cái giường năm xưa đã hiện ra, bao năm qua cái góc nhà ngang, cái giường gỗ mít vẫn còn chỗ cũ, tôi bước ra sân hít thở cái không khí làng quê quen thuôc, văng vẳng bên kia như đang vọng về nhịp chày giã gạo, loáng thoáng như vẫn còn đâu đây tiếng anh phó cối.
Lặng lẽ thinh không đâu đây trong đêm vắng như tiếng ai vọng về, lanh lảnh cười cười tiếng chị Hồng hình như đang gọi, thập thò ngoái đầu nhìn qua khe cửa bóng Duyên im lặng trên giường.
Mảnh trăng đầu tháng đang từ từ vượt lên, hình như cũng vào giờ này năm ấy tiếng chị Hồng khẽ khàng gọi cổng…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Sau cái buổi cùng mọi người khảo mít mồng năm, lời hẹn của chị Hồng hè lên chơi bị tôi quên bẵng mất, cái tuổi vô tư hồn nhiên con trẻ nghĩ lời chị như sự nói đùa.
Trời đêm làng quê thật tối, mấy bữa nay trong người là lạ hình như cái cảm giác đầy đầy tưng tức ở đâu đó trong người khiến hai đùi như cứng lại cứ vẩn vơ nghĩ tới điều gì, nhưng lại sờ sợ chẳng dám nói ra, cứ nghĩ nếu ai đó biết truyện thì chỉ có mà chết khiến tôi co lại.
Nhưng cái tuổi dậy thì nó có dừng lại đâu, nó như con sông mùa lụt cứ phừng phừng dòng nước đổ ra từ ngọn nguồn nào ấy, tuôn chảy trong huyết quản.
Bâng khuâng nghĩ tới điều gì, thà chưa biết nó thế nào, đằng này, khổ thật!
Nằm xuống giường rồi chằn trọc, lăn ra lăn vào mà không ngủ được mở cửa tôi đi ra bờ giếng. “Ào ào” gầu nước về đêm mát lạnh, tê tái cảm giác như thấm vào da thịt, teo nhỏ sun lại cái nơi đang nóng phừng phừng.
Vuốt nhẹ vài hột nước lan man trên cổ, tĩnh lặng về đêm, tiếng ai như đang gọi cổng, ồ hay chẳng lẽ mẹ về, mẹ đi lên phố cùng cha ngay kia mới về, sao lại về giờ này nhỉ vuốt nhanh làn nước mặc vội cái quần tôi đi ra cổng.
Bóng đêm dày đặc không rõ mặt người:
– Ai đó? Tiếng chị cất lên:
– Ôi Tình đó hả?
Tôi reo lên:
– Chị Hồng, sao lại về giờ này?
Chị bảo:
– Xe khách bị hỏng dọc đường tưởng không về được!
Tôi hỏi:
– Chị về có truyện gì thế?
Chị bảo:
– Sao hẹn lên thăm chị mà không thấy lên, chị về thăm mẹ, thăm… không được à?
– Mẹ lên thành phố cùng cha, à mà anh Lợi đâu không về hả chị?
– Anh Lợi phải xuống khu thực nghiệm cuối tháng mới về.
Tiếng chị nhỏ nhẹ thì thào trong đêm vắng, còn chị Tuyết đã đi ngủ sớm, chị Hồng bâng khuâng, tôi hỏi:
– Chị ăn uống gì chưa?
Chị trả lời:
– Xe hỏng đã ăn dọc đường, giờ chỉ muốn tắm cái.
Đêm thật yên tĩnh, cầm cây đèn pin chị đóng cửa nhà tắm lại, thật hồi hộp tiếng nước từ nhà tắm vọng ra “ào ào”… như vờn trên da thịt hồi hộp, tôi dựa lưng vào bậc thềm, bâng khuâng nghĩ ngợi không biết đêm nay chị ngủ giường nào nhỉ. Bước ra đèn tắt, bóng chị mờ mờ cầm nhẹ tay chị xoay chân, tôi dắt chị vào nhà.
– Chết, ai biết thì chết.
– Không chẳng ai biết chị về đâu, chị cứ ngủ đây sáng mai chị Tuyết đi làm khoảng tám chín giờ chị ra là được.
Chị Hồng im lặng gật đầu cười cười chị bảo:
– Người đâu khôn thế…
Đóng nhẹ cánh cửa ngọn đèn dầu được thắp lên, tôi xuýt buộc miệng kêu lên “sao hôm nay chị đẹp thế” nhìn chị thật đằm thắm bó gọn trong cái váy lụa hồng, ánh lên làn da thật trắng.
Tôi ngây người như đang trong mơ, cái cảm giác tưng tức đầy đầy căng cứng nơi bụng dưới khiến tôi mất ngủ lại như đang có cơ hội từ từ trỗi dậy, cái khứu giác của thằng đàn ông đang trưởng thành, ngất ngây trước hương thơm quyến rũ của thân thể nuột nà trắng phau của chị đang tỏa ra, làm trỗi dậy bao ham muỗn nãy giờ như sợi dây cung bật ra mũi tên lao thẳng về phía trước, khiến cái con cu vốn dĩ đã to dài của tôi bất ngờ đội ngược.
Chị ngoảnh lại nhìn, như chị nhìn thấy tủm tỉm chị cười e lệ, chị ngồi xuống cạnh giường, với tay mái tóc chị buông lòa xòa xuống mặt, chải nhẹ vuốt xuôi mái tóc trôi theo tấm lưng thon thả.
Nhẹ chân, tôi leo lên cạnh giường, ngoảnh lại chị bảo:
– Cài chốt cửa chưa?
Không nói bàn tay tôi vuốt nhẹ lên bắp chân trần của chị, mát lạnh như làn nước giếng, nổi gai.
Chị từ từ co chân lại, bàn tay tôi như có lửa, hơi thở như người đấu vật, hảo hển thúc dục bàn tay không chịu rời ra, len lỏi luồn sâu vào phía trong cái đầm, mơn man như làn nước rụt rè như sợ chị co chân khép hai đùi lại, lặng yên tay lược đang chải trên đầu bất chợt dừng nhịp, như chờ đợi như cảm nhận bàn tay tôi đã chạm nhẹ lớp da trên đùi non và cái ngón trõ như đang xòe ra bao chiếm cái vùng tam giác đang căng lên lồi ra theo thế ngồi của chị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |