Người tôi như chao đi, bồng bềnh như con thuyền gặp sóng.
Hình như chị cũng chẳng hơn gì, vì cái hơi thở nóng hổi từ miệng chị đang thở ra nóng ràn rạt ngay sát mang tai tôi.
Cổ tay tôi đang chống trên gối như yếu dần khi chị cựa nhẹ, làm nửa thân người phía dưới mềm mại, căp hông nảy nở cùng cái đùi thon dài tròn lẳn, đang được che đậy sau lớp vải thun mềm, cứ ép dần mở dần cho cái đầu gối ấm áp của tôi lòn dần vào giữa.
Như bản năng mách bảo, phải kềm lại không cho hông chị, đùi chi cựa quậy.
Lịm dần cặp đùi mềm mại không cựa quậy nữa nó như lặng im, hé mở đón nhận và từ từ xiết lại, khi cả cái đầu gối nóng ấm của tôi chạm nhè nhẹ vào vùng nhảy cảm ấm áp nhất của chị, bàn tay đang bóp nhẹ quanh cổ chị chợt lặng im, như cảm nhận cái gì đang bò mơn man trên vai tôi, thì ra bàn tay mềm mại trong vô thức đê mê của chị đã đặt lên đó từ lúc nào, chùng tay ngả người tôi nằm xuống.
Cái ngả người vô tình làm môi tôi lướt ngang môi chị, giật mình chị Linh mở mắt, nhìn nhau ánh mắt tôi dại đi, miệng mắp máy:
– Chị… chị.
Chị như bừng tỉnh bàn tay đang đặt trên vai tôi trượt xuống e lệ, chị nhắm mắt lại. Xiết đùi nhè nhẹ tôi hỏi chị:
– Hết lạnh chưa? Em ôm chị nhé?
Chị không nói, chỉ thấy cặp đùi thon thả nóng ấm của chị như đang xiết lại, ép sâu vào lòng như đang muốn khám phá cảm nhận cái căng, cái cứng, cái nóng bỏng hừng hực đang đội lên, như muốn phá tan cái quần che chắn trước bụng tôi, lao ra tìm kiếm người bạn nằm sâu giữa háng chị, vuốt ngang bàn tay phía sau lưng bàn tay tôi lướt lên bờ vai, kéo nhẹ ép vào chạm nhẹ nóng ấm môi chị quét ngang gắn chặt, mải miết quấn quýt lùa sâu, cái nuốt môi đến nghẹt thở hảo hển chị hỏi:
– Ai dạy mà Tình hôn ngọt thế?
Im lặng tôi hơi chôm lên ngâm chặt môi chị, bàn tay lướt xuống luồn nhẹ trong áo vuốt lên vùng hông như thắt lại của chị, thật mềm lướt xuống đôi mông, cả bàn tay luồn nhanh qua cái thun bé nhỏ mong manh cản lối, cả vùng mông mát lạnh đang ấm dần dưới những cái vuốt ve nham nhám nổi lên như gai ốc.
Ép ngang đẩy nhẹ chị ngả người ngửa lên.
Bàn tay rút lại vòng lên trườn dần lên phần bụng dưới, đầy đặn nóng ấm chắc nịch, mơn man bàn tay úp lên cái gò ướt sũng nham nhám lớp cỏ, chống trọi cơn bão đến gần.
Chị rùng mình co rúm ép mạnh bàn tay tôi lại khi ngón tay lướt xuống cái khe bí ẩn, hổn hển kêu lên:
– Tình ơi… Tình ơi đừng đừng chị chết mất… chị có tội chết!
Nhưng cái câu nói chị đang cất lên hình như không hòa nhập với cảm giác chị đang thỏa nguyện, nó như siết chặt, hẩy lên nửa dưới thân người cuống quýt đón nhận.
Ngón tay tôi đang miết dọc cái khe vờn nhẹ đầu ngón tay lên cái mẩu thịt nằm trên cái khe ướt sũng nước đang đổ ra chèm nhẹp như cháo loãng.
Không thể chịu được lâu hơn nữa, tôi bật đậy giật mạnh cái quần đang mặc xuống, kéo mạnh cái áo chị lên, khuôn ngực trắng hồng thây lẩy bật ra đung đưa mời gọi.
Chôm lên cuống quýt kéo quần chị xuống.
Ánh mắt chị ngây dại ngắm nhìn con cu to dài của tôi bật ra đung đưa chĩa thẳng gật gật thay lời chào người bạn mới.
Mắt chị nhắm hờ miệng há ra, vươn cao khuôn ngực khi tôi chồm lên ép con cu xuống mu lồn chị, cái khoảng khắc bất chợt vô tình dừng lại, ánh mắt chị Linh từ từ ngước lên e thẹn, ngập ngừng, bàn tay chị đưa lên vuốt nhẹ dọc cánh tay mơn man khiêu gợi như một tín hiệu bảo rằng:
– Tình ơi… chị… đang rất muốn.
Nhướng cao con cu tôi đang đè trên khe lồn chị động đậy, nó đang căng cứng phồng lên mạnh mẽ, nhúc nhích cái đầu, nhịp thở trong tôi như nghẹn trong lồng ngực, hai đùi chị Linh bất ngờ động đậy, dạng nhẹ dần ra, cái khoảng rộng cứ lan dần đủ rộng cho cái mu buồi tôi từ từ tụt xuống, cái trượt của thân dưới, con cu chui xuống cái khe lồn của chị thật mềm mại, ướt sũng làm tơi như thêm chao đảo bồng bềnh, hực lên, nhấn ngược cu tôi trôi nhanh vào trong lồn chị.
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Bộp, cái đập tay nhẹ của bà xã, ngoảnh lại một người, trẻ trung ăn mặc lịch sự đứng trước mặt từ lúc nào, Duyên cười nhỏn nhẻn giới thiệu:
– Anh… anh đây là luật sư Nguyễn.
Bước tới tôi đưa tay ra, cái bắt tay chặt nống ấm, thì ra nãy giờ tôi thả hồn vào dĩ vãng thì anh ta đã tới, Duyên kéo anh ta lùi ra đầu đường để mặc tôi bâng khuâng nhớ lại…
– Thưa ông.
Tiếng anh ta cất lên:
– Hẳn ông muốn vào thăm lại căn nhà, thưa bà tôi đã trao đổi lại người chủ mới nếu ông muốn vào thăm lại sẽ không có vấn đề gì cản ngại.
Tôi im lặng cái im lặng cố hữu chưa muốn nói điều gì và chỉ thấy phiền khi anh ta xuất hiện đã làm xóa đi cái hồi ức của tôi, tiếng anh ta cất lên tiếp:
– Thưa bà mọi việc bà giao theo yêu cầu tôi đã đáp ứng đủ, công ty đã cử nhiều bộ phận thực hiện, đến giờ phút này bằng những kết quả phân tích khoa học chắc chắn rằng lần này ít nhất bà sẽ phải đến bốn địa chỉ như bà mong đợi.
Tôi nghe câu được câu chăng, thì ra Duyên đã làm tất cả, tự nhiên tôi có cảm giác phải rời xa nhanh nơi này và phải chạy về nhà ngay lập tức. Chiếc xe đang lướt trên con đường quen thuộc, nét hoang sơ đá sỏi ngày xưa nay đã thay bằng con đường nhựa thẳng tắp. Dòng sông hiện ra kia rồi, khúc quanh con đường ngày ấy, lô nhô bóng người hiện ra nơi những bến sông. Xe lướt qua bỏ lại sau lưng làn khói trắng…
Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ như thể nàng đang hiểu cảm xúc trong tôi đang trào lên mạnh mẽ, đến rồi đoạn sông thẳng tắp đây rồi, làng mình đây rồi, mắt tôi nhòa đi, Duyên bảo anh tài xế dừng xe lại.
Đoạn sông trong thực trong mơ hiện ra, cái nhìn xuyên qua quá khứ, cái nhìn chìm vào kỷ niệm, thì ra hơn ba mươi năm qua biết bao hình ảnh lướt qua trong đầu để rồi hôm nay cái nhìn khúc ngoạt của dòng sông đã trào lên cảm xúc thiêng liêng đáng nhớ nhất.
Tôi lững thững bước đi, bàn chân trần không dép lội trên đám cỏ đầu làng, ánh mắt thả theo cánh đồng ngập tràn màu xanh hy vọng, nhìn ngang nắng vàng đang quét lên bờ bãi rặng tre bên sông một màu vàng nhạt, đung đưa trong gió ngọn gió ngọn tre như chiếc chổi tre đang quyét lên trời.
Cánh cổng sắt rít lên, ném cái túi sách tôi lao vào sân, góc sân năm xưa chị Tuyết đang cúi đầu mải miết bên đống rau lợn, tôi bước nhẹ tới gần, chị ngước lên buông tay dao, miệng mấp máy đứng lên, rồi chị gục xuống Duyên lao nhanh tới đỡ chị dậy. Chị run bần bật không nói lên lời, nước mắt chảy ra thành giọt. Duyên ôm chặt dìu chị xuống bậc thềm, tiếng chị cất lên ai oán:
– Tình ơi… sao giờ em mới về!
Đốt nén nhang thơm tôi run run cắm lên bàn thờ, vuốt qua tấm ảnh cha mẹ, vệt sáng ánh lên trên khung ảnh loang lổ sáng tối lớp bụi phủ mờ, nhìn nghiêng ánh mắt mẹ tôi hình như đang mỉm cười mãn nguyện, tôi lao qua vườn chuối, cái vườn quen thuộc trong ký ức năm xưa hiện ra, căn nhà cô Nga vẫn trên nền đất cũ, lớp vôi loang lổ, ngập cỏ góc sân, xác sơ vườn chuối, cánh cửa rít lên, tối thẫm mờ mờ trên trang thờ một khung ảnh, bất giác trong tôi một ý nghĩ lóe lên không, không tôi sẽ không bao giờ rời xa nơi này nữa.
Câu chuyện kể cùng các bạn có thể sẽ kết thúc, đôi đoạn trường có lẽ là bí mật đến tận cùng, cậu truyện có thể là một giấc mơ của một ai đó, và có thể là sự that, người kể là ai luôn là dấu hỏi “?”, Chỉ có một điều tâm hồn Việt, hình bóng quê hương mãi mãi là những gì đẹp nhất trong mỗi con người. Ở quê lại mưa gió rồi, có lẽ từ có thể kết thúc lại trở thành không thể, cuộc sống vẫn không ngừng trôi, và đôi đoạn trường người kể không thể phụ lòng các bạn. Thôi thì hay dở tùy người đọc…
Nén nhang trên bàn thờ cô Nga phập phù cháy, ba ngọn chụm lại mùi nhang trầm thơm lừng phảng phất khắp nhà, tôi từ từ khụy chân xuống hai vai rung lên nhè nhẹ, nước mắt ứa ra:
– Cô… cô ơi, Tình đã về rồi, hãy tha lỗi cho cháu… cho con! Kẻ hèn nhát trốn chạy quá khứ, không dám về đối mặt với cuộc đời này để hôm nay Tình trở về thì cô và mọi người không còn nữa, giá mà Tình dũng cảm hơn đi cùng Duyên trở về năm ấy thì lúc cô ra đi đã không phải cầm cái áo mà cảm nhận mùi mồ hôi một lần trước khi ra đi mãi mãi!
Im lặng bao trùm tôi chìm vào quên lãng, đôi mắt ngước nhìn vào khoảng tối sáng của căn nhà lớp bụi thời gian, đan xen cùng từng đốm trắng giăng giăng của mạng nhện vẫn không xóa nhòa từng kỷ niệm đầu đời.
Để rồi từ thằng con trai thơ ngây của làng quê, Tình của cô đã trở thành người đàn ông rắn rỏi cuốn trôi bao tâm hồn người khác phái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |