Đủng đỉnh bà lấy trong xách tay cái hộp trầu, trời ơi! Cái hộp, cái hộp trầu mới liếc mắt qua nhìn thấy, tôi đã suýt ngất đi, một cảm giác lạnh ngắc chạy dọc sống lưng kéo tôi về dĩ vãng. Hình ảnh cái hộp trầu bà ngoại tôi năm xưa đã dùng, cái hộp bằng đống ánh lên theo năm tháng do bàn tay bà dùng, cái hồn Việt, văn hóa Việt đổ về, nó gắn bó với mỗi người phụ nữ ăn trầu, của làng xóm, của tháng năm thân yêu nơi đã sinh ra bao thế hệ… Bà đủng đỉnh lấy cái cối giã trầu, bà nói:
– Răng yếu rồi, phải giã nhuyễn mới nhai được.
Cái cối được làm bằng vỏ đạn kỷ niệm của chồng bà đi qua các trận mạc, giờ đây chỉ còn cái cối giã trầu là có ý nghĩa nhất. Câu chuyện của bà với nàng kéo dài không dứt, nàng nép bên cánh tay bà, với tay lấy cái kính, bà lùa tay trên mái tóc nàng, nhặt tìm sợi bạc, bà bảo:
– Phải về quê thôi, chứ ở bên này khi chết nó cho vào lò điện đốt, nóng lắm không chịu được!
Cái triết lý ngô nghê của bà nghĩ thật buồn cười.
– Về quê, xương cốt gửi lại quê nhà nằm cạnh anh em họ mạc mới ấm lòng, xương cốt chăm bón lại mảnh đất quê hương, trả lại những gì nơi mình sinh ra, các cháu ạ.
Tôi nghe nước mắt như muốn chảy ra, thì ra bấy lâu nay mải lo toan cuộc sống, mải nghĩ những gì cao siêu, nhưng có những điếu thật giản đơn, dung dị mà mình chưa nghĩ tới bao giờ, để hôm nay trên chuyến bay này nghe bà cụ nói mà trong lòng tôi biết bao thay đổi…
Lại hạ cánh, chiếc xe thật rộng quay đầu, Duyên cười tủm tỉm bảo anh tài xế ngược về thành phố, loang loáng qua cửa xe cảnh vật không còn hình bóng cũ. Xe dừng, cửa mở, trời ơi con phố cũ đây rồi, bất thần tôi hỏi.
– Sao em đưa anh về đây thế?
Nàng bảo:
– Em muốn dành cho anh sự bất ngờ.
Cành xưa hiện về, dòng chảy trong tôi hiển hiện… Ngày đó…
Tôi đi học buổi sáng, chị Linh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho ba người xong xuôi rồi chị đưa thằng bé lên nhà trẻ. Cái lớp học ban đầu thật lạ, dù cha có chuẩn bị quần áo cho tôi tươm tất thế nào, nhưng đứng trước các bạn, tôi vẫn là cậu học trò nhà quê, tôi buồn muốn khóc. Chẳng biết nói cùng ai, chỉ biết lao vào học, cái kết quả học tập đã dần dần làm các bạn thay đổi cách nhìn đối với tôi. Chiều chủ nhật tôi mải miết phụ cộng sổ cho chị Linh, lát sau chị ngồi bên hỏi và kiểm tra các con tính, chị rất hài lòng, chị bảo:
– Không có em chị bù đầu vì tính toán.
Tôi cười chị hỏi:
– Sao không đi đâu chơi?
Buồn buồn tôi trả lời:
– Em chả có bạn, vả lại em là dân nhà quê, ăn mặc xuềnh xoàng.
Chị cười ngặt ngheo bảo:
– Tưởng gì dễ ợt.
Qua hôm sau chị dắt tôi ra tiệm may, chị cắt may cho tôi những bộ đồ đẹp nhất, mỉm cười tôi vô cùng biết ơn chị.
Mùa khô sông cạn, anh Thắng cả tháng nay không về, cái xí nghiệp xe máy của anh đã chuyển lên công trường làm thủy điện, anh phải theo để xửa chữa. Chị Linh buồn bã thở dài cơm chẳng muốn ăn, nhiều bữa thằng bé đòi theo ông nội ngủ lại bên nhà, chơi với con đến tối chị về nhà, thẫn thờ đóng cửa. Tôi từ trên nhà đi xuống, bước chân nhẹ nhàng lững thững dừng lại sau lưng. Thật lạ hai vai chị rung rung hình như chị đang khóc, tôi thật bối rối, lát sau nhẹ hỏi một câu ngớ ngẩn:
– Chị đánh mất tiền à?
Ngoảnh lại, chị vuốt tay qua đôi mắt đẫm lệ:
– Không có mất tiền đâu, chị buồn chút thôi mà.
Tôi ngồi xuống ghế cạnh chị, chị bảo:
– Anh Thắng đi mấy tháng nay không về chị buồn lắm, em chưa có gia đình, nên em chưa hiểu được điều đó đâu.
Tôi lặng yên nhìn chị, lát sau tôi nói:
– Hay là chị xin nghỉ ít ngày lên thăm anh đi.
Chị lặng yên không nói, ánh mắt nhìn tôi là lạ, ngại ngùng tôi bỏ lên lầu.
Cái lạnh mấy hôm nay tràn về nhanh quá, mây mù vần vũ, gió lạnh về đêm đập vào cánh cửa từng cơn, thoảng thoảng vài hột mưa lâm thâm lắc rắc, càng làm cái lạnh thêm tê tái mỗi khi chiều về, tôi lót cái chăn bông xuống sàn, phủ thêm một cái chăn đơn, nhưng hình như cái hơi ấm của cháng trai mười bảy sắp bước sang mười tám, không xua đi được cái mùa đông buốt giá, chợt ước ao “giờ có thêm người nằm cạnh chắc hai người sẽ ấm hơn nhiều”. Chín giờ phố xá vắng người qua lại, sao chị Linh hôm nay về muộn thế, xoay cái đèn đọc sách, bàn tay hững hờ nâng cuốn sách lên, cơn ngủ từ từ kéo lai.
Thoảng trong mơ màng, hình như có tiếng người gọi cửa, choàng mình thức giấc, tôi chạy xuống nhà. Trời ơi, chị Linh mặt tái ngắt, tôi đỡ lấy xe và dìu chị vào nhà, chị đang bị cảm lạnh. Dìu nhanh chị vào nằm xuống nệm, bàn tay tôi thanh thoát đánh dầu, bóp mạnh thái dương vuốt bàn tay xuống cổ, bờ vai chị dần dần bừng tỉnh hơi thở chị nhè nhẹ, mắt nhắm hờ, chị bảo:
– Em đóng cửa chưa?
Tôi bảo:
– Đóng rồi.
Bàn tay chị từ từ đưa lên…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Nắm nhẹ vào cổ tay tôi đang xoa mạnh nơi thái dương chị, mặt chị đã ửng hồng mắt nhắm hờ chị bảo:
– Hôm nay không có em thì chị chết mất, mấy bữa nay chị thấy trong người lạ lắm cứ nóng bừng bừng từ trưa tới giờ chị chưa ăn gì cả!
Bàn tay tôi dừng lại ngay gò má chị, tất cả mọi cử động đều đổ về cảm giác nơi bàn tay khi tay tôi và chị nắm chặt. Từ từ rút nhẹ bàn tay tôi trượt xuống nó lướt qua khuôn ngực đầy đặn, phập phồng đang vồng lên của chị dưới lớp chăn, tôi bảo:
– Để em hâm lại cơm canh cho chị ăn nhé đã lạnh ngắt hết rồi, chắc tại chị đói quá không ăn nên ngất xỉu đấy mà.
Chị bảo:
– Có thể như vậy, nhưng tại hồi nãy gần về đến nhà gặp cơn gió lạnh quá nên cảm đột ngột cũng nên.
Chạy ra khỏi phòng tôi lao vào bật bếp dầu, thật lẹ cơm canh đã nóng, chạy vào tôi kêu chị dậy. Uể oải vươn dậy chị lại ngả xuống ánh mắt bâng khuâng nhìn tôi cười cười. Tôi dục:
– Cơm canh nguội hết bây giờ!
Chị bảo:
– Kệ…
Tôi nghĩ lại ngày xưa tôi cũng đã làm nũng mẹ, mẹ tôi lao vào kéo tôi thốc dậy, à ra thế. Bước nhanh lại giường luồn hai tay vào nách kéo chị ngồi lên, từ từ khuôn ngực chị áp nhẹ vào ngực tôi, vịn vai người tôi áp nhẹ vào, chị bước ra ăn nhỏn nhẻn, uể oải nhai nuốt, tôi dục chị động viên chị trong lòng cảm giác lâng lâng nghĩ về những gì nơi làng xóm, chị bảo:
– Sao em lanh lẹ thế, sau này ai lấy được em thì sướng lắm, có bạn gái chưa?
Nhìn chị tôi im lặng bước qua cái bếp đặt ấm nước lên hỏi chị:
– Em đun nước chị lau người cho ấm nhé?
Ánh mắt chị nhìn tôi bất chợt tôi quay lại nhìn chị, mỉm cười hỏi chị:
– Anh Thắng mới sướng, lấy được chị vừa xinh, vừa giỏi, có nghề nghiệp nuôi sống cả gia đình lấy được người như chị mới nhất đấy…
– Thật à? Chị hỏi.
Tôi đứng lên khi ấm nước đã reo vang trong đêm vắng, lấy cái lồng bàn úp thức ăn lại, bước nhẹ lên nhà, cơn lạnh như đang thấm vào da thịt khi rời xa cái bếp, ngọn đèn đường phập phù vàng vọt, con phố, hẻm cụt vắng người qua lại, không gian như thúc dục lòng người chỉ muốn chui nhanh vào cái chăn cuộn mình, cuốn lại. Ngửa mặt cái nhìn cái bóng điện ánh sáng lạnh tanh, nhưng kìa quẩn quanh đám muỗi, đôi thạch thùng đang ghì chặt lấy nhau mải mê ve vẩy cái đuôi, con thạch thùng cái mãn nguyện chạy vào cái hộp đèn kêu chí chóe, bất chợt tôi nghĩ ước gì…
Tiếng chân bước lên cầu thang vội vã, bịch tiếng cái chăn bông ném xuống, tôi nhỏm dậy nhìn chị Linh ánh mắt e ngại, miệng muốn hỏi chị nhưng không dám cất lời, chị bảo:
– Ăn được bát cơm thấy khỏe ra nhiều, nhưng chị sợ nhỡ đêm cảm lại ở dưới nhà sao kêu em được, chị lên đây nằm có gì… em giúp chị Tình nhé?
Tôi bật dậy trải lại tấm chăn bông, nằm xuống kéo cái chăn đơn trùm đầu im lặng trong người hực lên cảm giác tuổi mười bảy, thở nhanh im lặng đợi chờ ước ao điều gì đang đến, lặng lẽ chị nằm xuống bên, vơ tay chị bảo:
– Chỉ đắp chăn đơn thôi à?
Kéo tay ra khỏi tấm chăn, tôi nắm mép chăn bông kéo ngang bàn tay vô tình đụng phải bên hông chị, cái đụng vô tình làm bàn tay chị đang ém mép chăn lướt qua, bất thần như có lửa. Hơi thở tôi như nằng nặng, mặt nóng bừng lên, cả hai im lặng không ai nói lời nào, lát sau tiếng chị nhỏ nhẹ cất lên.
– Tình… Tình ngắt cho chị cái trán cái, nãy lau người thấy ấm sao giờ lạnh quá!
Ngoảnh qua xoay nghiêng bàn tay tôi luồn nhẹ xuống gối, nghiêng người tôi bóp nhè nhẹ lên trán chị.
Cái thế nằm nghiêng vô tình đầu gối tôi co lên, khi chị hơi quay sang, cả cái đầu gối nóng hổi của chàng trai mười bảy cứ từ từ thúc tới, lọt dần vào giữa hai đùi chị.
Mặt chị thật gần đôi mắt lim dim những cái vuốt tay đã làm khuôn mặt chị ấm lên nó ửng hồng, theo bàn tay tôi lướt nhẹ trượt qua gò má, lan dần xuống cái cổ trắng ngần, vờn quanh luồn sâu vào bờ vai mềm mại của chị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |