– Ăn đi, không mai mốt không còn được Tình đưa cho nữa.
Nhìn nhau, đôi mắt nàng long lanh thật đẹp, hồi hộp trái tim chàng trai mười bảy đập rộn ràng, chiều vắng nắng hồng như đang cùng ngọn gió nam vờn quanh, chải lướt trên từng ngọn lúa, làm cho những thửa ruộng bên kia bờ ao càng thêm tươi đẹp, bất chợt quay ngang nhìn nghiêng hỏi nhỏ:
– Tâm… Tâm có thấy quê mình thật đẹp… không?
Nàng bảo:
– Đẹp lắm nhưng người ta đi mất rồi.
– Nhưng… Tình lại về mà.
– Ai dám tin, lên phố thấy đèn quên trăng ngay đấy!
– Thế thì Tâm giữ trăng ở lại đi.
– Cho giữ không?
Tôi chìa hai tay ra mắt nhắm hờ, thở nhẹ, quay đầu nhìn quanh vươn, khua tay ngang mặt thấy tôi vẫn ngồi yên bất động khép mắt, bất ngờ nàng đưa đôi môi tới chạm nhẹ, lướt ngang âm ấm mềm mềm, hơi thở nóng hổi ngay sát mang tai, vài sợi tóc mai lòa xòa cọ cọ vào mặt tôi, bất động tấm thân, bàn tay tôi vòng ra ôm chặt lưng Tâm lại.
Nàng vùng vẫy định trườn mình ra khỏi tay tôi, nhưng vòng tay tôi cứ chặt dần, ép nhẹ ngực nàng chạm vào ngực tôi, khuôn ngực thật cứng thật đầy của thiếu nữ, trào lên gợi lại bao cảm xúc, thân thể Tâm lỏng mềm dần, khi đôi má còn lấm tấm lông măng của nó, được đôi môi tôi lướt qua lướt lại, hổn hển thở nàng bảo:
– Sao Tình liều thế?
– Thì tại… Tâm muốn giữ mà…
– Nhưng Tâm sợ lắm, nhỡ ai nhìn thấy!
Liếc ngang bờ ao, bụi cây riềng xanh tốt, đám cỏ tranh như tấm thảm, bóng cây sung cành lá phủ trùm, mát rượi bâng khuâng nhìn nhau, hồi hộp hai đứa dắt nhau vào lùm cây rậm rạp, cúi đầu nàng ngồi im lặng, ngượng ngùng tôi muốn nụ hôn nữa, cái cảm xúc mạnh mẽ lại trào lên, khi cánh tay tôi vươn tới, bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai Tâm, nhích người tôi ôm nhẹ nàng vào lòng, con cu ngóc dậy chạm nhẹ vào cổ tay nàng.
– Tâm… Tâm mình yêu nhau nhé?
Ngoảnh lại đôi má nàng lấm tấm lông tơ, ghì vai, môi nàng lại chạm vào môi tôi thật chặt mờ dần, trống trận thình thịch trong ngực, nhòa đi dáng hình của Lụa phảng phất xuất hiện, khi bàn tay tôi nhè nhẹ luồn vào trong áo của Tâm, nàng thở dốc nhũn hết cả người, khi bàn tay tôi luồn dần rồi úp nhẹ lên ngực nàng, đôi vú sáng rực hồng hào lộ ra, nổi gai cương cứng cái đầu, cứng chắc như trái cây sắp chín.
– Tình ơi… Tâm.
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Tắt nghẹn khi tôi hôn, bóp, xoa trên ngực Tâm, bàn tay cứ vờn quanh tới lui trên ngực, dạng chân rồi khép lại dần dật trên mặt cỏ, hai đùi tròn lẳn chắc nịch hiện ra, cái quần vải phi đen thật mỏng, soắn lại khi bàn tay tôi nhè nhẹ trôi qua cái thun quần, mắt nhắm nghiền Tâm rên lên nhè nhẹ, bàn tay lướt trên da bụng nham nhám lớp gai, chạm nhẹ lách vào ôm trọn cái mu lồn ướt đẫm, nước lồn loang lổ, hai đùi dạng ra rồi từ từ cả tôi và Tâm ngả mình nằm xuống, nghiêng mặt tiếng tôi:
– Tâm ơi…
Lào khào chỉ thấy đôi môi nàng mấp máy không nói ra thành tiếng, loáng thoáng như gió đưa tôi chỉ nghe.
– Tình… Tình… đừng… đừng!
Ưỡn mu hẩy lên khi ngón tay tôi lách vào khe lồn nàng, thật dầy thật múp cái mu lồn, xòe tay xoa tôi cảm nhận, đám lông cưng cứng mềm mềm lẫn lộn che phủ.
Người tôi chao đi nghiêng ngả, bàn tay của Tâm luồn xuống, nắm lấy cổ tay tôi như muốn giữ lại, nhưng cái cổ tay tôi nàng chẳng nghe lời, cứ vờn lên hạ xuống quanh cái khe lồn đẫm nước, gồng đùi xiết lại khi ngón tay vét lên chạm mạnh vào ghe lồn của Tâm.
Mềm, cứng, nho nhỏ từ từ trồi lên cái mẩu ghe lồn bấy lâu nay núp sâu núp kín trong cái rãnh lồn, hôm nay được bàn tay tôi chăm sóc, đang cứng lên truyền như luồng điện lan tỏa khắp tấm thân con gái, lần đầu tiên nếm mùi tình dục, bao cái ước ao yêu thầm trộm nhớ hôm nay được khai phá, khiến cho Tâm dần dần bất động đợi chờ, khi hông nàng từng bên được hai tay tôi kéo nhe, cái thun quần trôi xuông, ánh mắt tôi sáng lên khi cái mu lồn ló dạng, cái mu mười bảy phồng lên khát khao tình dục của con gái dậy thì, nhích dần xuống nhấc nhẹ đôi mông, quần của Tâm đã nằm ngang đầu gối, nhắm mắt quơ tay nàng kéo đầu tôi xích lại, chồm lên môi tôi hôn mạnh lên đầu vú. “Ớ ơ… ư á…”!
Cựa quậy đám cỏ nát nhàu dưới lưng, buồi tôi muốn vỡ ra nhức buốt vì cả tuần nay không được địt nó gật gật trong quần, ép xuống cỏ bờ ao mềm mại, cái quần của Tâm xoắn lại, nàng muốn dạng chân ra để giữ quần lại, tôi vuốt bàn tay khé kéo cái quần trôi qua khỏi chân nàng, lông lồn ướt đẫm, đám nước thành vệt chảy ra khe đít, khi nàng dạng rộng hai chân ra, môi tôi đã day mạnh vào khe lồn của nàng, nhũn người Tâm giật nảy hông lên, khi tiếng choèt choẹt phát ra từ môi tôi húp lấy nước từ lồn của Tâm chảy ra, đến lúc cái khe nở rộng, làm tôi nhớ lại những cái hồng hào mềm mại của lồn chị Hồng, chị Tuyết hiện trong đầu, cùng cái đầy đặn sáng rực của cô Nga như hội tụ trên mu lồn.
Trên hai bẹn của đứa con gái kiêu sa khó tính xinh đẹp nhất lớp, nhưng lại thầm yêu chàng trai làng lụt khỏe mạnh sáng ngời, thầm kín khát khao không dám tỏ tình, cho đến hôm hắn có giấy gọi đi học xa mới nuối tiếc cho những gì đã ấp ủ, để rồi giờ đây chờ đợi điều gì đang tới…
Bóng cây sung đu đưa trong gió, mặt ao cá quẫy thấp thoáng trong đám bèo, con cá chuối lờ đờ ngóc đầu chờ đợi quả sung chín rụng.
Nhưng cái chờ đợi của con cá dưới ao, cũng không nóng lòng bằng con cá trong quần tôi, nó đòi ăn cái lồn đang ngửa ra chờ đợi, đám nước lấp lánh kéo ngang khi hai ngón tay tôi vành nhẹ, hai mép lồn nở ra khép lai, ngậm chặt giữ im đám nước còn như không muốn trôi ra, chỉ khi bụng của Tâm cuộn lên ép làn hơi xuống, thì từng giọt lách qua cái màng trăng trắng, thập thò ngay cái lỗ như cánh sen hông trôi ra, thấm đẫm cái khe lồn, để cho cái lưỡi của tôi cứ quẹt lên vét xuống, cùng âm thanh từ đôi môi tôi cứ vang lên “choẹt… choẹt”. Trườn lên người Tâm, hơi đè nặng để nghiêng người dùng tay mở cúc vuốt, quần tôi từ từ trôi xuống, đầu cu đang đói khát vươn ra, dụi mạnh cái đầu vào khe lồn đang ướt đẫm nước, giúm lại hai mép lồn chúm lai, cầm giữ như không muốn cho vào.
– Á á… đau em! Đau quá!
Tôi ngồi dậy cầm đầu cu ướt đẫm ngỏng lên, nhổm mông cúi mình cái đầu cu lại chui vào khe lồn ướt đẫm, đẩy nhẹ nhàng vào cái múi lồn ngậm nhẹ, hai mép lồn giãn ra ôm vòng đầu khấc, tôi chồm lên dụi nhẹ hai đùi tới. “Á… á!” Kéo ra, trên đầu cu đã thấm máu, thì cũng là lúc tiếng mẹ của Tâm cất lên ở phía ngoài cánh cổng:
– Tâm ơi…
Tâm ngồi bật dậy, mặt xanh như tàu lá, luống cuống xỏ chân vào ống quần, cái quần xoắn lại dính đầy lá cỏ, lóng ngóng, lom khom mặc vội cái quần, vừa phủi cỏ vừa chạy ra phía cổng. Tôi vuốt nhanh lại quần áo, với tay bẻ mấy chùm sung, men theo bờ ao lóng bước ra, thấy tôi mẹ của Tâm nhìn, ngẩng đầu tôi chào lí nhí, lanh miệng Tâm bảo:
– Bạn của con sắp đi học xa, đến trả sách.
Câu chuyện trôi qua, bà đi vào nhà, mặt của Tâm ửng đỏ nhìn tôi đăm đăm, xoay vội cái xe tôi định chào nàng, bước tới nàng hỏi:
– Tình định về à?
Tôi bẽn lẽn.
– À… nhưng… Tình xin lỗi.
Mắt long lanh nhìn tôi Tâm nói nhỏ:
– Thế là đời Tâm đã hết, đã thuộc về Tình rồi, đi đâu đừng phụ lòng em nhé.
Thong thả hai đứa đi ra mé cổng, rặng tre chạy dài theo mép cổng, kéo đến bờ ao bao quanh quả đồi, lớp lớp tầng tầng, tỏa bóng mát rượi.
– Dừng lại Tình ơi!
Tâm chạy vội vào nhà, tôi đứng đợi đưa mắt nhìn ra cánh đồng, lạ thật, cảm giác bâng khuân kỳ lạ, thì ra khi yêu người ta sẵn sàng hiến dâng tất cả, mà cũng lạ, trong lớp bao nhiêu thằng rình rập, khát khao nhưng nàng lại luôn để ý đến mình, chàng trai nhút nhát luôn trầm tư im lặng “hù… hù” hơi thở của Tâm ngay sau gáy tôi, nàng đưa chùm quả tai chua bảo:
– Mang về nấu canh cá.
À chết rồi, món này chị Tuyết thích lắm, thì thầm Tâm nói:
– Hồi nãy… bắt đền.
– Đang… thì tại mẹ về, chứ có phải tại Tình đâu!
– Không biết, lên đó phải viết thư về ghi rõ địa chỉ, biết đâu có ngày Tâm xuồng đó.
Dứ dứ ngón tay vào trán tôi, Tâm nói thêm:
– Léng phéng với ai thì… Tâm giết.
Tôi cười, đôi môi nàng đỏ thắm ánh mắt long lanh, nhìn Tâm thật đep, nhớ lại những ngày trong lớp bao giờ nàng cũng mang trái cây tới và luôn dành riêng cho tôi một nửa.
– Tình về nhé!
Bàn tay nàng vịn mãi cái ghi đông quyến luyến như muốn giữ tôi lại, tôi đạp xe qua những con đường quen thuộc vượt qua cái phố huyện thân yêu, ngôi trường hiện ra, trường ơi mình chào bạn nhé. Hai năm buồn vui cùng bè bạn, hai năm lớn lên lứa tuổi dậy thì, hai năm với bao khát khao hy vọng, mơ màng ao ước từng đêm để đến hôm nay tất cả vỡ òa, tình yêu và tình dục là thế. Nó làm cho người hy vọng, đam mê đôi khi mạnh mẽ vượt qua rào cản, để rồi thầm thì nhịp đập con tim, trao nhau ánh mắt nụ cười, hy vọng…
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Bữa cơm chia tay thật đông đủ, bác Khánh vui quá uống vài chén rượu, khề khà cười nói:
– Mày đi năm nay có lụt, tao kêu ai chạy trâu phụ đây!
Cô Nga bưng thau bát đi qua, dừng lại lắng nghe, lờ mờ hình như cô hiểu buổi chạy trâu cũng có thêm Lụa.
Tôi bỏ ra ngoài thả bộ, đôi chân lang thang chào làng quê lần nữa, con đường làng quen thuộc bước chân tôi đã đi qua bao nhiêu lần rồi nhỉ. Làng ơi, quê ơi bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu con người sinh ra từ làng, uống giọt nước mát lành của dòng sông, để rồi tỏa đi bốn phương trời, mang theo dòng sông vào trong ký ức thật đẹp, thật hồn nhiên trong trẻo.
Chiếc xe ca cọc cạch chất đầy hàng trên nóc, rú ga nhả khói đen sì lầm lũi mang tôi và cha trên mình, cơn mưa ào đến, nước từ trên nóc nhỏ giọt xuống sàn, chiều muộn xe về đến bến, cái bến thật rộng ngày nhỏ tôi đã đi tới mấy lần, đi qua mấy phố đến ngôi nhà quen thuộc, bác cả chạy ra, chỉ có ít năm không gặp, hôm nay nhìn bác đã như đã già yếu. Thấy tôi bác xoa xoa lên đầu, tôi cười bẽn lẽn chào rồi dắt xe mang đồ, thật nặng nào chăn màn nào quần áo. Chị Hằng chạy ra ồ lên:
– Em chị mau lớn quá!
Nhìn chị tôi nhớ lại cảnh xưa, hồi nhỏ chị Hằng về chơi, tôi quăng hòn đá văng vào bụi tre, bật vào trán chị làm rách một đường ngay chân tóc, bật cười tôi hỏi:
– Cái sẹo của em đâu rồi?
Chị bảo:
– Yên tâm đi vài bữa nữa chị sẽ tính vụ đó.
Mà chị cũng mau lớn thật, hơn tôi một tuổi, học hơn một lớp, nhưng những gì xinh đep rạng rỡ của người thiếu nữ đã hiện về đậu trên khuôn mặt, trên dáng đi, làm tôi cứ lóng nga lóng ngóng bước theo, cảm giác trong người là lạ, bác cả nghe cha tôi nói, kêu lên:
– Tốt rồi, ngày mai tôi sắm cái lễ tạ phúc tổ tiên, còn chỗ học chỗ ngủ ở đâu chả được, à mà nếu nó ở ngôi nhà của chú thì gần trường hơn, có điều hiện tại vợ chồng thằng Thắng đang ở tầng dưới ngôi nhà của chú.
Phần thừa kế do người cô để lại, chẳng biết thế nào duyên nợ làm sao cô tôi lại lấy anh chà Ấn buôn bán hàng khô màu mè gia vị, ngôi nhà thật nằm cuối hẻm cụt, con đường phía trước thật rộng rãi, hàng cây xà cừ gốc rễ xù sì tỏa bóng mát lên cả tầng hai, chú chà Ấn cũng thật tử tế khi dắt cô về nước, đã để lại nguyên si đồ đạc, một mặt ngôi nhà nhìn ra khu vườn nhà bên, ba phòng ngủ ở tầng trên chỉ có một nhà tắm, bao nhiêu năm qua ngôi nhà chỉ là kỷ vật và làm chỗ trú chân, hết anh Lợi ở học mày năm ra đi, nhà để không bác cả lóc cóc đạp xe trông coi, mỏi chân tạm giao cho vơ chồng anh Thắng, giờ đây đên phiên tôi làm chủ ngôi nhà.
Tôi học buổi sáng, cái xe đạp cha mang theo trên xe ca để lại làm chân.
Buổi trước khi về, tôi hỏi cha:
– Ồ sao anh Thắng và chị Hằng không giống bác cả tí nào cha nhỉ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |