Tác giả: Vân Anh
Trời hè oi ả bỗng chốc tối sầm lai bởi những đám mây đen kìn kit kéo về. Mưa dần càng nặng hat, rồi đổ như trút nước. Thanh đang nằm thả hồn theo những nốt nhac đành bật dậy khép vội cánh cửa sổ. Căn phòng đã chật hẹp thiếu sáng càng thêm phần âm u ngờm ngợp. Ông trời kể cũng khéo, dường như hiểu được lòng người mà đổ mưa lúc nàỵ Giọng ca Khánh Ly buồn bã rên rỉ như đang hòa lẫn vào tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài Không biết đã bao nhiêu lần nghe đi nghe lai bản nhac này, nhưng có lẽ đây là lần đầu Thanh thực sự thưởng thức được cái chất của nó trong dàn giao hưởng của thiên nhiên.
Thanh chợt bật cười lên thành tiếng, chế giễu cái suy nghĩ ngây ngô ảo tưởng vừa rồi của mình. Chàng tự hỏi thầm, Không lẽ mình khùng thiệt rồi sao? Thanh hầu như suốt ngày giam mình trong căn phòng nàỵ đầu óc luôn nghĩ vẩn vơ, lúc nào cũng lâng lâng như nửa tỉnh nửa mệ Mấy người ở xung quanh đây đã thì thầm bảo nhau, “Chắc thằng Thanh mát rồi đó!” Ngay cả Thức, thằng ban thân thiết của Thanh từ thuở nhỏ, mới bữa trước đây cũng đã nói thẳng, “Mày cẩn thận nghen, mày điên rồ thì cũng không sao, tao chỉ lo ông bà già mày ở quê không chiu nổi thôi…”
Trong lòng Thanh lúc nào cũng nghĩ đến cô bé Vân và cơn mưa đã đưa Thanh vào một giấc ngủ, một giấc mộng…
Tiếng gõ cửa của ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh. Chàng bực bội lẩm bẩm, “Trời mưa to thế này, ai còn tới đây!”, Rồi vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một người khoác chiếc áo mưa lính to sụ bước nhanh vàọ đó là một thanh niên trẻ, nước da ngăm đen, thân hình vam vỡ.
Thanh nhận ra Thức, buột miệng cười hỏi:
– Ủa, mới thoáng nhắc tới mà mày phải đội mưa tới liền đây sao?
Treo áo mưa lên móc xong, Thức lên tiếng:
– Thiệt vậy à? Tao đến cũng vì có chút chuyện tính bàn với màỵ…
Bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Thanh, Thức đảo mắt một vòng quanh phòng:
– Chà, không biết mày đinh tu trong cái hòm bưng bít này đến khi nào!
Thanh không nói gì, cứ điềm nhiên pha trà. Một lát sau, ngồi nhắm nháp ly trà nóng Thức từ từ nói:
– Công ty cử tao cùng với mấy người lên miền cao nguyên khảo sát đia hình, mày đi theo chơi nghen! Không để Thanh kip phản ứng, Thức đã tiếp:
– Vùng khảo sát nằm ngay canh Bản Ha. Bác Năm tao hiện cũng đang ở trong bản đó. Đã mấy lần ổng kêu lên chơi mà nào tao đã đi được. Tao đinh dip này lên thăm ổng và ở lai nhà trong thời gian làm việc trên đó. Nhưng mày chắc cũng hiểu, bác Năm già rồi và lai ở trển đã lâu, đâu có nhiều chuyện để nói Nên có mày đi theo hai đứa tán dóc với nhau cũng đỡ buồn. Ngoài ra mày có cơ hội trốn tránh cái không khí ngợp thở ở đây một thời gian. Trên đó thoáng, phong cảnh cũng hữu tình lắm, mày thoải mái mà mơ mộng.
Thức dừng lai, chăm chú nhìn Thanh:
– Sao mày, coi có được không?
– Mày tính ở trên đó bao lâu? Thanh ngập ngừng.
– Tao cũng chưa biết nữa, xong việc là về thôi, chắc không quá ba tuần.
– Được rồi, mày để tao nghĩ đã, có chi tuần sau tao trả lời nghen!
Thức lắc đầu:
– Nhưng sáng mai đã phải lên đường rồi đó!
– Vậy sao bữa nay mày mới biểu tao? Thanh bật lên sửng sốt.
Thức cười to khoái trá:
– Vì tao không muốn mày có thời gian suy nghĩ mà từ chối, hiểu chưa!
Hai đứa chơi với nhau lâu, biết nhau quá rõ. Như mọi lần Thanh đành bất lực trước sự giàn xếp sẵn của Thức.
– Thôi nghen, mày chuẩn bi đồ đi, tao cũng phải về lo phần mình đâỵ Sáng mai tao đến gọi đi sớm đó.
Nói rồi Thức xách áo biến ra khỏi phòng để Thanh cứ đứng ngây một mình. Ngoài kia cơn mưa đã tanh từ lúc nàọ Không khí nóng bức, bụi bặm của những ngày hè như mới được gột rửa Làn gió mát trong lành nhè nhẹ lướt vào phòng đang muốn vuốt ve ai…
Chiếc xe Jeep chở Thanh và mọi người như một con ngựa sắt nhảy tưng tưng trên con đường đất lởm chởm những đá và ổ gà. Đã lâu không đi xe đường dài nên hơi xăng, sự dòng xóc làm đầu Thanh ong ong nhức nhối Những giấc ngủ chập chờn trên xe chỉ đem lai thêm mệt mỏi, thêm rã rời Lúc này đã sớm chiều, xe đang chay giữa rừng cây, Thanh cảm thấy dễ chiu hơn nhiều sau khi hít sâu luồng không khí cao nguyên mát rượi phất vào xẹ Thức quay sang Thanh:
– Chiu khó một chút nữa nghen, chúng ta sắp tới nơi rồi đó.
Chẳng mấy chốc ở đàng xa, lấp ló sau những tán cây, Bản Ha từ từ hiện ra Bản có chừng vài ba chục nóc nhà, nằm rải rác trong một thung lũng nhỏ bao bọc bởi những đồi cây rậm lá. Tới đầu bản, xe dừng lai để Thanh và Thức xuống.
Hai đứa đi vào chừng vài trăm mét thì tới trước một căn nhà sàn trông đã cũ nhưng chắc chắn. Thức cất tiếng gọi vào:
– Có ai ở nhà không đó?
Không có tiếng trả lời, chỉ nghe như ai bước chân vội vã phía sau nhà. Trong chốc lát một người đàn ông trac độ ngũ tuần, dáng người khắc khổ nhưng đầy nghi lực ra đón hai đứa Sau một hồi chào hỏi, giới thiệu vừa vui mừng vừa xúc động, bác Năm giục Thức và Thanh:
– Lên nhà đi hai đứa, nghỉ cho lai sức, đường xá xa xôi, sức trai thành thi tụi bay tao rõ lắm. Rồi bác lớn tiếng gọi Nè Vân, đem nước ra mời hai anh uống nghen con!
Thanh ngac nhiên ngẫm nghĩ, vì như Thức tả dường như bác Năm ở đây chỉ có một mình. Bên trong nhà một cô gái trong bộ váy dân tộc đủ màu sặc sỡ bưng khay nước tiến lai Thức giới thiệu:
– Đây là Vân, cô con gái duy nhất của bác Năm. Rồi quay sang cô gái Anh Thanh, ban rất thân của anh.
Vân khẽ gật đầu chào, quay gót biến nhanh mất cũng như lúc cô xuất hiện. Thanh chỉ thoáng kip nhận ra hình ảnh một thiếu nữ đang độ mười sáụ và đôi mắt cô gái, một đôi mắt bồ câu thiệt đẹp nhưng tiếc thay nó như đờ dai, mất mọi xúc cảm hoặc như rằng đang đăm đắm vào một bức tranh vô tưởng đâu đó ở tận chân trời…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quỳnh Vân |
Tác giả | Vân Anh |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 16/03/2021 03:29 (GMT+7) |