Có những cái đôi khi, con người ta không tài nào hiểu nổị Chẳn hạn như: Những kẻ giàu, vợ đẹp, con ngoan, gia đình hạnh phúc, danh vọng lừng lẫy, mà lại ham muốn xác thịt một con người ở! Những kẻ như thế, ông bà ta thường đặt cho họ cái tên kèm theo mạng số: “Lão bệnh”, “thằng bệnh” hay “ông bệnh”. Cái tên nghe rất nghèo, nhưng lại chí lý đến lạ.
Tại làng Bình Thuận, tỉnh HB, có một gia đình phú ông rất giàu và rộng chi, thế cho nên ai cũng mong được làm, kẻ ở người hầu của gia đình ông. Phú ông có 3 vợ và 4 con, mỗi vợ ở riêng một nhà, nhưng cả 3 nhà đều xây gần nhau. Hai vợ đầu sanh được 2 cậu quý tử, và vợ ba, sanh được hai nàng công chúa. Dĩ nhiên, vợ bai là người đẹp và trẻ nhất.
Bà không những đẹp nhất làng, mà còn được mệnh danh “trăng ghen, nguyệt thẹn” khắp cả tỉnh. Do đó, con bà cũng đẹp như tiên. Còn Phú ông thì sao? Tuy đã 55, nhưng do học rộng, giàu có, thoải mái tinh thần, sinh lý đầy đủ do đó, ông rất tráng kiện và tinh khôi. Công việc trong gia đình thì ba bà chia nhau cai quản, riêng tiền bạc và chọn người làm thì ông lo.
Ngày nọ, người làm thân tín nhất của ông phải về quê báo hiếu, bảo dưỡng cha mẹ già, do đó, ông cần một người trung thành, thật thà để giao chức vụ quản gia. Và hội tuyển người chính thức bắt đầu vào một sáng chủ nhật đẹp trời. Giấy tuyển người viết rõ: KHÔNG PHÂN BIỆT TUỔI TÁC HAY NAM NỮ. CHỈ CẦN khỏe MẠNH, KHÔNG BỆNH TẬT, TRUNG THÀNH, BIẾT GIỮ BÍ MẬT, lương sẽ là 100 quan vàng một tháng, còn được cấp dưỡng nhà đủ lớn cho gia đình 4 người cộng ăn, mặc mỗi ngày. Do đó, trai, gái, già trẻ trong làng, ai ai cũng hân hoan đi sắm bộ vía để xin việc.
Ngày tuyển người của gia đình ông phú hộ chẳng khác nào ngày hội của cả làng. Ai ai, cũng rất tươm tất từ dầu tới chân. Phía trên bục cao, phú ông ngồi giữa, vợ cả và vợ hai ngồi bên tay phải, vợ ba cùng hai con gái khoảng 14, 15 ngồi bên phải và đứng sau ông là hai con trai. Người ta còn thấy, phía sau lưng hai người con trai ông là một phòng nhỏ, được làm bởi những phên lá tươi và có mái che, không ai hiểu đó là phòng gì và dùng để làm gì.
Một anh người làm, quần áo cũng tươm tất không kém gì chỉ, đứng ra, cầm sớ, gọi tên những người xin việc. Ai có tên được gọi thì đứng lên, bước qua bên tráị Ai không có tên thì phải rời quan phủ. Sau một tiếng, người ta thấy chỉ còn lại 8 người, 4 đàn ông và 4 đàn bà. Khi đám đông giải tán, Phú ông bắt đầu bắt tay vào việc tuyển chọn.
Ông rất khái khí, không chút độc tài, vòng đầu, loại 4, sẽ do các con quyết định. Vòng 2, loại 2, sẽ do 3 bà quyết định, và vòng ba, còn 2, sẽ do phú ông quyết định. Và cuối cùng, có lẽ biết tính chồng chuộng hoa đẹp, nên các bà đã loại bỏ phái yếu, chỉ còn lại 2 thanh niên vạm vỡ, đẹp trai. Lúc này, phú ông bắt đầu làm việc.
– Anh Tây, anh bao nhiêu tuổi?
– Dạ bẩm ngài, con 32 ạ.
– Làm nghề gì?
– Dạ con làm nghề cân, đong thóc ạ.
– Có vợ con gì chưa?
– Dạ có vợ và một con ạ.
– Con bao tuổi…
– Dạ, mới 2 ạ…
… Bạn đang đọc truyện Gia đình phú ông tại nguồn: https://truyendam.org/gia-dinh-phu-ong/
– Anh Tây, anh bao nhiêu tuổi?
– Dạ bẩm ngài, con 35 ạ.
– Làm nghề gì?
– Dạ con coi phu xe cho Thầy Độ làng bên ạ…
– Có vợ con gì chưa?
– Dạ có vợ và 3 con ạ.
– Con bao tuổi…
– Dạ, 8, 6, 4 ạ…
… Bạn đang đọc truyện Gia đình phú ông tại nguồn: https://truyendam.org/gia-dinh-phu-ong/
Sau một lúc hỏi han xong, phú ông bèn bảo: Anh Tây vào phòng kia, cởi hết quần áo ra, cho bà và ông coi có bệnh hoạn gì không, sau đó tới anh Đông, cũng làm y như vậy. Anh Tây, ngại ngùng, nhưng biết sao được, chả lẽ chỉ vì cái chuyện cởi quần áo mà lại bỏ mất cơ hội nghìn vàng này sao? Nghĩ thế, nên anh rất tự tin, bước vào phòng. Lúc này các cô và các cậu đã bị phú ông cho về nhà, nên, ban giám sát, chỉ còn lại ông và ba bà lớn nhỏ. Lúc anh Tây vừa cởi áo ra, thì ba bà đều mắt sáng rỡ nhìn vào hạ bộ anh Tây, với cái vòi voi thật dài, thật to, và những đường gân trên bắp thịt, cứ cuồn cuộn gọi mời. Không ai bảo ai, cả ba bà đều ngấm ngầm chọn anh Tây. Đến lượt anh Đông, tuy vòi không dài bằng, nhưng nước da đen sạm của anh cũng chứng tỏ anh là người khỏe mạnh và năng nổ. Tuy vậy, khi bàn bạc, cả 3 bà đều quyết định chọn anh Tây.
Ngày hôm sau, gia đình anh Tây được cấp cho một căn nhà cách nhà phú ông 10 mét. Từ đó, họ được xem như người nhà, không phân biệt giàu sang.
Vào một tối giông bão, anh Tây vừa cộng sổ lúa gạo xong, thì cô ba gọi vào phòng và hỏi: Tây này, Tây có thấy ông của mợ đâu không? Anh Tây thật thà: Hình như ông đang bên mợ hai đấy ạ, ông có nhắn con là bảo mợ, đêm nay, ông về trễ. Cô Ba thở dài, mắt long lanh: Chung chồng khổ lắm Tây ơi… chưa nói dứt câu, những giọt nước mắt đã tuôn trào.
Động lòng, tây lau nước mắt cho cô Ba và bảo: Thôi, mợ nghỉ đi, đừng khóc, tối ông về. Cô ba nhân dịp Tây đụng vào mình nên ngả hẳn vào ngực Tây thì thầm: Tây ơi, em khổ lắm, đừng gọi em là mợ xưng con khi có hai mình, chỉ xưng hô thế khi có người xung quanh thôi Tây nhá. Vừa nói, tay cô vừa vuốt ve bẹn hán của Tây. Trai sung, gặp bàn tay điệu nghệ, mềm mại đụng vào, thằng nhỏ của Tây nhảy dựng như phải bùa. Tây đỏ cả mặt không biết nói sao, thoái lui thì tiếc và đứng yên thì họa. Do vậy, Tây nắm lấy tay cô và bảo: Chắc cô sốt nên tâm thần bất ổn, để Tây dìu mợ vào dường nhá. “Vào giường”, hai tiếng nghe đê mê chi lạ, thế là cô Ba chịu liền. Nhưng, có lẽ trời không ban, nên vừa lúc đó, Hiền, con gái lớn của mợ chạy vào nhà và gọi:
– Mẹ ơi, Thày bảo Mẹ nấu trà đợi Thày đấy.
Nghe tiếng con, cả cô ba và Tây đều sợ xanh mặt, may sao, Hiền ngây thơ bảo:
A, có anh Tây ở đây thì tiện quá, anh Tây ơi, anh tây qua phòng Hiền, dời dùm Hiền cái giường ra góc khác, vì hiện giờ, nó nằm kế cửa sổ, đêm lạnh quá, Hiền ngủ không được. Chụp lấy cơ hội, tây liền đi theo Hiền, mặc cô ba ngơ ngác, tiếc rẻ qua ánh nhìn.
Phòng Hiền cách phòng cô ba 1 dãy hành lang, nơi này, rất hiếm khi Tây được đặt chân tới do đó, từ cây cối, đến cách trang trí đều rất lạ đối với Tây. Hiền năm nay 16 tuổi, ngực hoa cau, dáng thon, tóc dài, uyển chuyển. Khi bước, cả thân hình Hiền cùng bước, ngực lên xuống sau lớp vải lục mỏng. Mông ẩn hiện như núi, như trăng. Tây như người mất hồn, một tay bị Hiền kéo, còn tay kia, vén những lá cây mọc lòa xaò trước mặt. Phòng Hiền được chưng bày rất giản dị, 1 đàn tì bà, một đàn tranh và bộ bàn ghế tiêp khách. Kế đó, là phòng ngủ, được ngăn bởi một lớp lụa đào rất thơ…
Trí tưởng tượng của Tây chưa đi xa, đã bị Hiền kéo về thực tại: Anh Tây phụ Em nha, em đếm 1, 2, 3 thì anh kéo nó qua bên này nha… chưa đếm tới ba, thì Ttây đã kéo, thế nên Hiền bị té gọn vào lòng Tây, mùi lài thoang thoảng cộng thêm đôi bồng đảo cạ sát vào thịt nên Tây không cầm lòng được, choàng vội, ôm Hiền vào lòng. Hiền e thẹn, nhưng hình như không nỡ bước ra khỏi lòng Tây, phút e ấp như kéo dài, hơi thở tây đứt đoạn, nhưng, như có ma lực, Tây bỗng choàng đứng dậy, và chạy ra khỏi phòng Hiền. Tây cắm đầu chạy như đang trốn tránh một sự thật tới gần. Tới đầu hè, Tây choàng tỉnh, và bước chậm lại, tình cờ, lúc đấy, Tây đi ngang qua phòng bà Hai, thấy trong phòng, 2 bóng người chập chờn đè, ngả cùng tiếng rên phát, nghẹn tuôn qua kẽ cửa. Sợ ông thấy, thì phiền, nên Tây vội núp vào bụi, định bụng, kho ông xong, sẽ bước ngang phòng để về với vợ, con. Đứng trong bụi, Tây nghe tiếng bà hai rõ mồn một: Ôi, mình ơi, em khát mình lắm, sâu, sâu nữa đi mình, đáp lại lời bà hai là những tiếng phạch, phạch thịt chạm thịt dập dồn phát lớn. Bỗng, bóng ông ngưng lại, và giọng ông rõ, nhỏ vang lên: Thôi, anh mệt rồi, để hôm khác mình tiếp nhé. Tiếng bà Hai bỗng ré vang, sỉ vả: Phải rồi, con này già rồi, mình chê, mình dành tinh trùng cho con ba… ông không trả lời, thản nhiên mặc quần áo… Như linh tính, ông sẽ bước ra cửa và đi ngang bụi cây này, nên Tây vội bước ra với vẻ bình thản, tình cờ… Quả đúng vậy, ông bước ra cửa, thấy Tây, như vớ được vàng, ông bảo Tây: “Mày vô dỗ cô hai dùm tao đi, dỗ sao cho bả hài lòng là được.” Nói xong, ông đi thật lẹ về phía cửa đình. Tây lính quýnh không biết nên làm gì, nhưng, ông đã ra lệnh thì phải làm, thế nên, Tây thản nhiên, mở cửa bước vào phòng bà hai…
… Tranh tối, tranh sáng, một bóng người khoả thể, gục trên cửa sổ thút thít… cặp vú rung từng hồi theo tiếng nghẹn nấc trong đêm… cô Hai nghe tiếng động, tưởng chồng mình chùng lòng trở lại, nên càng thút thít nhiều hơn… Không biết mở đầu ra sao, nên Tây sớ rớ, đụng vào cặp ly, vỡ toang trên nền. Tiếng sành vỡ làm cô hai giật mình, ôm ngực lùi vô giường. Tây nói nhỏ: Dạ, ông bảo con vào dỗ bà, mong bà an tâm. Tuy được gọi là bà, nhưng nét mặt người đàn bà ấy còn trẻ lắm, chỉ độ 42 tới 45 là cùng. Thân hình cô như một pho ngọc thạch, trắng toát và hấp dẫn. Vẫn chưa hết ngại ngùng, bà ngồi hẳn lên giường và co hai chân lên như con sâu quắp để che chim và vú mình. Tây thản nhiên đưa cho bà bộ quần áo lượm lên từ dưới đất. Như bị chạm tự ái, bà vất bộ quần áo xuống đất và bảo Tây: Ông bảo dỗ, là dỗ… làm sao? Tâ y luống cuống trả lời:
Dạ, dỗ sao cũng được, miễn sao, bà nín khóc.
Nghe vậy, bà hai càng khóc lớn hơn… vừa khóc, bà vừa nằm dài trên giường, hai chân dạng hờ khêu gợi. Dù gì, cũng là người ở trong nhà, làm sao Tây dám phụ vụ, dỗ dành kiểu này. Thế cho nên, Tây lùi ra và nói: Con xin bà, bà đừng khóc nữa… kẻo người ta nghe lại bảo con hà hiếp bà… càng nói, bà càng khóc lớn hơn, không còn cách nào khác, Tây đành ngồi xuống giường, đưa tay, đỡ bà dậy… nhưng, ơ kià, bà bỗng nín khóc, và kéo Tây vào lòng… không đợi phản ứng của Tây, cô hai đã tuột quần Tây ra, và bú lấy, bú để vòi voi của Tây. Có là thánh cũng không cưỡng lại cái cám dỗ đang chạy khắp cơ thể mình, huống hồ Tây, một thanh nhiên đang sung sức. Lấy vợ nhà quê, do đó, kiểu bú mút này làm gì có trong tình vợ chồng của Tây, thế là, Tây nằm dài, tự nguyện dâng hiến xác thịt cho “cô hai”. Cu trai sung, cám dỗ cô Hai Vàng sao đâu! Nó dài, nó cứng, có cong, chắc chắn là sướng lắm. Nghĩ vậy nên cô Hai Vàng vội ngồi lên bụng Tây, đưa cặp vú vào miệng anh, và tay duỗi ngược ra sau lưng nâng niu của quý… Như đứa trẻ cai sữa lâu ngày, Tây tham lam ngoạm hết cả núm lẫn một phần bầu vú, chàng hít hà, bóp, cắn, nắn như người điên. Sự cuồng loạn này làm cô hai Vàng sướng ngất. Bỗng nhiên, Tây ngồi dậy, đè cô Hai Vàng xuống và hùng dũng, đặt đại bát vào nòng. Ấn thật mạnh… không gian như chao đảo, Tây không ngờ, lỗ Hai Vàng nhỏ đến thế, ôi, sướng quá bà ơi, con sướng quá… Bỗng nhiên, cô Hai Vàng đẩy Tây ra, làm Tây cụt hứng! Đẩy xong, cô Hai Vàng nói: Từ rày sắp tới, khi “gần” em, anh phải gọi em là Vàng và xưng anh, nếu bẩm thưa thì “đây không thèm!”. Vào giờ phút này, có đi đầu xuống đất, Tây cũng đi, chứ nói chi tới gọi Vàng, xưng Anh! Thế là Tây đè Vàng xuống và đặt cặp môi lên vú nàng rồi nói:
Vàng làm khó anh hả, anh cho Vàng chết nè… chưa dứt lời, khẩu đại bát của Tây đã lún sâu trong chim Vàng, mỗi cái nện của Tây là cả một thiên đàng hé mở. Vàng chưa bao giờ được sướng đến vậy. Thế cho nên, nàng cứ ư ử rên và nảy đít thật cao, đón trọn nòng súng xối xả từ Tâỵ Có lẽ, Vàng ít bị vùi dập, nên vú còn chắc, chim còn nhỏ, thậm chí…
Nhỏ hơn vợ Tây nữa là khác. Những cú “bấu” cu đã làm Vàng ngất ngây, không cầm được cuộc chơi. Vì thế, sau 20 phút quần và chống cự với thiên đàng nhỏ, Tây đã hùng dũng xịt vào Vàng những giọt hạnh phúc trân châu… Sau khi rời nhà bà hai, Phú ông định bụng sẽ về “thăm hỏi” bà ba, thế nhưng, lại quên mất củ sâm dưỡng sức ở văn phòng nên ông phải về văn phòng lấy. Bước vô cửa văn phòng, ông thấy Lãng, vợ Tây đang chổng mông lau chùi nhà. Cáo mông gái một con cứ như đón, đợi, chào mời, không cầm được lòng, ông vỗ nhẹ vào đít lãng, làm cô nàng giật thót mình và quay lạị Chưa tỉnh hồn thì đã bị hú ông thản nhiên lần sờ vào quần, Lãng cũng mặc, vì có mất mát gì đâu, không chừng lại còn được ban thưởng hậu. Vả lại, nghe mấy đứa người làm trong nhà kháo nhau: Ông chơi dai và đã lắm… thế cho nên, Lãng cũng muốn thử một lần cho biết gió, biết mưa. Thấy con mồi ngoan ngoãn để mình lần tay vào quần, do đó, phú ông thản nhiên lột trần con mồi ra, và vục đầu vào bộ ngực gái 25. Lâu lắm rồi, ông không chơi gái trẻ như vậy. Nên cu ông, chưa đụng đã cứng ngóc lên trời, ông bảo Lãng: Hôn cu ông đi con, thương nó đi con, Lãng sợ sệt, chết trân nhìn ông. Ông thản nhiên cười và đổi giọng cưng chiều:
Em chưa kinh nghiệm, để anh dạy cho nhá.
Ông lột quần mình ra, ngồi lên ghế làm việc và bảo Lãng ngậm cu mình, một tay ông bóp vú, một tay lần vào học bàn, tìm của sâm, trong khi Lãng bắt đầu làm quen với mút, bú thì củ sâm cũng từ từ được đưa lên miệng… 2 sau 2 phút sâm, bú, mút, cu ông muốn nổ tung, ông liền vùng dậy, lật úp Lãng xuống sàn, và thọc từ đằng sau thọc tới. Có lẽ Lãng…
Chưa từng được chơi kiểu này, nên nàng còn e dè, một lúc sau, ông nói: Em bò dậy đi… Lãng làm theo, ôi chao, con cu ông nó chạy thẳng vào lỗ chim, ngoáy mịt mù trong ấy, làm Lãng lên tới chín tầng mây, đang sướng thì ông bỗng ngừng lại, rút ra khỏi lỗ chim, Lãng tiếc rẻ, năn nỉ: Sao vậy anh? Ông thản nhiên ngoáy nhẹ ngoài cửa mình Lẫng ông nói:
Từ nay, cách một ngày thì lên đây một lần nhé…
Nhưng còn chồng em… ông cười: Anh lo cho… chưa nói dứt lời thì ông đã tộng nguyên củ vào lỗ chim Lãng… sướng quá, nàng rên nhỏ và bấu chặt lấy chân ông… ông nói:
Em còn trẻ, thịt trong người ấm, chắc, anh thích lắm… Lãng, không hiểu cái gì là thịt trong người, thế nhưng ông sướng, mình sướng là được rồi! Thế là cô chổng mông cao hơn cho cu ông thọc sâu vào mình… nhưng, với kinh nghiệm đâm, thọc hơn 35 năm, làm sao ông chịu dừng lại nơi lỗ chim chứ! Thế là ông rút ra, Lãng đang hụt hẫng thì bỗng… ối, hàng ngàn con đom đóm nhảy ra từ mắt Lãng… con cu ông đã đâm mạnh vào đít nàng, và ngoáy, ngoáy, ngoáy thật mạnh… mặc dù có hơi đau, nhưng, một lúc sau, khi quen, Lãng lại thấy đã nên nàng bắt đầu hợp cùng ông “đào lỗ thiên đàng”… ông bỗng hú 1 tiếng và rút cu ra, đè Lãng nằm ngửa, đút cu vô miệng nàng, và ấn thật sâu vào họng nàng, bắt nàng mút, uống “sâm bổ lượng” của mình.
Tuy, chiêu nào cũng lạ đối với Lãng, nhưng, học đụ đâu có gì là khó, thế nên… ông ra bao nhiêu, Lãng mút bấy nhiêu… một già, một trẻ cùng phiêu du bay bỗng trong khí trắng trời ban… Với Lãng: Ông là số 1, không hùng hục như Tây, không vội vã như Tây, không lẹ làng như Tây, nên đã làm nàng sướng đến ngất ngây. Với Ông: Gái 1 con, 25 tuổi, không kinh nghiệm… đã mang lại cho ông cái cảm giác trinh trắng thơ ngây… Còn nữa, cái lỗ đít như hoa cau ôm sát cu ông như thể không muốn buông đó, đã làm ông muôn điên lên rồi, chưa kể, cổ họng sâu, mút cu ông tới giọt cuối cùng… kính cẩn như thể rước nước thánh đã làm ông bay bỗng cuồng điên. “Ôi, Lãng ơi, anh lại muốn em lần nữa…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gia đình phú ông |
Tác giả | Phượng Vỹ |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà, Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 25/08/2021 03:33 (GMT+7) |