Xem ra lão đâu phải tay vừa. Những bận tiếp xúc, anh thấy lão cũng ranh ma, quỷ quyệt lắm. Lão kể việc cân đong buôn bán tôm, những đận cạnh tranh giành giật mua con giống, và những mè nheo của loại khách buôn quỷ quái đều bị lão lật tẩy, chặn họng ú ớ, không bẻ hoạnh gì lão được.
Phương chi, lại còn lời ra tiếng vào. Mấy mụ trên đồi dù có ghen ghét vì khách không đông, hàng không chạy thì ít ra phải có tí lửa ngún khói mới bốc ra được. Chẳng hiếm gì tình cờ lão bắt gặp anh vờn ve cô, kéo hẳn cổ áo để nhìn xuyên vào cặp vú trần (bữa đó cô vừa tắm xong không mặc lót), hoặc tóm được anh đang khệ nệ bưng nước cho cô tắm.
Tuy lão chưa nhìn ra vợ có cởi truồng hay chăng, nhưng cái lối thập thò tố cáo mười mươi cô với anh có điều lẹo tẹo. Lão đã từng lưu ý cô thời nay si đa, si điếc ê hề, coi chừng vướng phải bệnh thì khốn, thế mà lão cứ buông lung vợ mới lạ.
Người đàn bà ví như cái hoa, mớ hương, phải nâng niu, ấp ủ, thả lỏng khơi khơi sao nên. Dù họ không chủ động đòi xin một lần ân ái, nhưng tạo hóa đã sinh ra cho họ một cái lỗ cũng ngầm căn dặn là phải cần có một khúc nút ém chặt vào. Bây giờ cô tựa cái bình để mở ra, lại xực mùi rượu nồng cay đắm đuối. Biết uống vào là đắng, song lại đem đến cơn say túy lúy càn khôn.
Lão không đút nút cho cô thì sẽ có người xung phong thay thế. Anh còn trẻ, khỏe mạnh, có đầy điều kiện cần và đủ cho cô. Anh thường được cô trắng trợn khen: Cặc anh dài nắc sâu, em choáng váng thật tình. Điều đó, anh nhận rõ, anh nắc, cô ríu rít nhún đưa theo. Cái đít cô xàng quăng ngất ngật, mông cô uốn dẻo cong cong, cô kêu nheo nhẻo như người xối nước cho tay đua sắp đến mức.
Anh địt cô oằn người, xậm xà xậm xựt, đè căng cô ra, nhưng cô làu nhàu cuốn hút anh tựa con trút, con trăn xiết tình nhân khi động đực. Lồn cô mút khật khịa chim anh, vò ngấu vò nghiến như sợ tuột. Hai giò cô đạp vung như xắc thuốc, có tí vốn liếng nào cô vắt đến kiệt, đến khô.
Đã thế cô còn kêu chưa tới mức. Cô lau chau đòi anh dọng thật mạnh, bóp vú thật đau, giã thật dòn, cho cô trợn trừng trợn trạo mới sướng. Anh nắc cô còn hơn vác gạo bao tạ, mồ hôi nhễ nhại tuôn, con cu quần quần nát bấy lồn cô nhóc nhách. Mỗi lần pháo tinh khí ra, anh mệt bử có lự, há mồm há mõm thở đớp đớp. Cô rã rời như mớ giẻ lau nhà dính bết bát chất dơ. Cả hai hồng hộc thiếu dưỡng khí, xuôi lơ chân tay và nhão nhòe bắp thịt. Anh trách cô, cô trách anh, chung quy cũng vì yêu nhau quá.
Có một tối nào anh ngủ mà nghe bên phòng vợ chồng cô lục đục. Lão gay gắt mắng mỏ cô, chả nghe tiếng cô nỉ non mà chỉ nghe lão hung hăng dữ tợn. Sáng ra nhìn cô ỉu xìu, mày mặt có dấu, anh hỏi cô lảng đi: Chuyện vợ chồng nào chẳng có lúc cãi nhau, anh đừng để ý.
Được cái, lão vẫn vui vẻ với anh, pha cà phê nhâm nhi với nhau như không có gì khác. Rồi lão đi, cô vẫn lên đồi. Trưa ngồi ăn cô mới thú thực: Lão bảo người ta xì xầm tụi mình có tình ý với nhau. Và cô kể thêm bị lão giần cho một trận vào đít.
Anh thương tội cô vô ngần. Giá ở nhà là anh đã lột quần cô xem lão đánh đau đến đâu. Anh bỏ dở bữa cơm, cô có vẻ hối: Không nói thì không đành, nói ra anh lại bỏ cơm, em ân hận. Anh an ủi cô, lấy cớ no, cô cũng không ép.
Hôm đó, sinh khí buồn buồn, anh bỏ đi và không lai vãng chỗ quán. Chỉ tối anh mới phụ dọn hàng và gánh gióng về. Cảnh nhà im tiếng cười, anh bỏ đi nằm sớm. Hôm đó lão cũng đi đâu, rị mọ cô mò vào. Cô xấn xổ bò lên nằm cạnh anh, choàng tay ôm lấy anh. Cô đả đớt: Đừng buồn mà. Em chẳng nghĩ, anh bận tâm làm gì. Mặc lão, vài ngày lại xuôi thôi.
Lão đi biệt mấy hôm, về ba hoa vừa thăm thú xem trại tôm các nơi để học hỏi kinh nghiệm. Lão lại vui với vợ và nịnh nọt anh, khệ nệ kể mang ơn vì có anh đỡ đần. Anh im lìm thủ thế canh chừng. Một lúc thấy lão vui nên gạ uống, trong thâm tâm anh muốn mượn bia lon để trút bực dọc.
Anh ép lão, lão ép anh, cô thao thao khui lon để rửa hờn rửa oán. Nhân cơn loạng choạng của chất men ngọt ngào, anh khệnh khạng đặt vấn đề. Anh không đả động về cô về lão, nhưng đem lời thị phi của bà con mà hỏi thẳng nhau. Lão chối lia chối lịa, anh toang toang nói: Nếu sự hiện diện của tôi trong gia đình gây mất hòa khí thì cho tôi xin lỗi và kiếm nơi chuyển đi.
Lão cũng say ngật ngưỡng nên lè nhè xua tay không chịu. Cô làm trung gian ngồi chẳng phán một câu, mặc cho hai ông xì xồ đối đáp. Tối ấy nghĩ sao lão vào tận phòng anh thanh minh: Em đòi cất thêm trại, nhưng vợ em không ưng nên càu nhàu nhau vậy thôi. Lão đã nhún thì anh cũng không khó khăn, nhưng còn nói thêm: Nếu lúc nào vợ chồng thấy tôi cần chuyển đi thì cho biết.
Đêm sau lão lại vắng. Cô lò mò vào, anh nọc cô ra vạch quần xem dấu đòn. Những đường hằn thâm tím, cô nằm nín khe. Anh trào nước mắt cúi hôn lên từng vệt đau của cô, mông cô rung rung. Anh lật người cô lại, giúi mặt vào chỗ lồn mà loe ngoe nói: Anh xin lỗi. Cô vói tay xoa tóc anh từ tốn và lí nhí thưa: Đừng làm em khóc theo.
Cô kéo anh trườn lên, tự động lần mở dần các cúc áo nhử vuốt anh: Bú đi, ngủ đi, bỏ mặc hết chuyện đời, đừng nghĩ đến nữa. Em cần anh, anh hãy bù đắp cho em nỗi thiếu thốn. Cô cho tay đẩy tuột quần anh, lúng túng, vướng víu, cô khuyến khích: Anh cứ ngậm vú em mà bú, nhưng nhổm lên để em cởi cho. Anh rất mực ngoan ngoãn nghe theo bởi vì con chim anh cũng gồng lên, cứng như que củi gộc.
Cô bình dị cầm khúc gân ấm nóng, chùi vào háng, vào lông, mu. Khi thấy nó xật xừ thì cô cắm giúi nó vào lỗ lồn cô. Anh nghe cô thở hắt ra kèm một tiếng “úp” và cô kéo phịch mông anh đè xuống. Khúc chày chui ngọt vào từ từ, thấm lịm từng ly từng ly, chút ấm áp ở đâu sâu trong người cô phả lên bao trùm hết thanh củi thịt.
Cô xàng nhè nhẹ, như người chị tập cho đứa em lần đầu chơi gái, nhõng nhẽo: Nắc em đi, nắc từ từ cho mút mát nhau rồi hãy dọng. Miệng anh lùng nhùng cái vú, mình anh nhấp nhổm đẩy đưa, cô khà khà như nhắp bia và dạng riết róng chân ra cho anh dập.
Bao nhiêu oán than vỡ bung cả. Chỉ còn một chiếc chày vồ đang giã vào chiếc cối thịt làm nem. Người ta thỉnh thoảng phải bôi tí dầu để chày khỏi quyện dính thịt, anh chẳng cần mà lồn cô vẫn ngoạm dẻo dai. Chất nhờn của cô vốn thừa mứa và chỉ cần cái chày đâm vô sẽ đẫm ướt mẹp.
Anh vò nhàu hai vú cô và nắc tung tăng. Cô bưng hai cổ chân để anh giầm cô cho đã. Chả cần nước cam thảo, chả cần muối ớt, miếng xoài nào của cô cũng đầm đà hương vị. Anh nghe cô reo vui: Đụ đi, đụ đi, em có bị đánh đau mấy cũng phỉ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dặm đường |
Tác giả | Thoong |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện ngoại tình, Truyện sex bú lồn, Truyện sex day lồn |
Ngày cập nhật | 09/05/2021 03:50 (GMT+7) |