Phong ném mẩu tàn thuốc, quyết định mạnh mẽ, dứt khoát phải rồi không còn cách nào hết, chỉ còn đường binh này mà thôi, biết chắc rằng mình sẽ cô đơn và khó khăn, suy xét tận cùng, chỉ còn con đường này là sẽ tránh được những phiền toái, sợ hãi, tù tội, nếu bỏ ra đi là chàng chấp nhận mất tất, không còn cơ hội nào để gầy dựng trở lại cơ nghiệp mà chàng đã gầy dựng mấy năm qua, nhưng không thể nào nhìn tất cả trôi tuột khỏi tầm tay mình mà bất lực, trước sức ép khủng hoảng và ghê sợ của mấy con nợ, bọn chúng xiết sạch xe cộ, đồ đạc vật dụng trong nhà, xưởng may thì bị nhà nước niêm phong, cửa hàng thì bị bọn chủ nợ vét sạch, công an – biên bản – chửi mắng – khóc la – hăm dọa.
Những thứ này làm cho Phong nhụt chí, những người bạn “qúy” của chàng, những đệ tử thân cận, không còn bên cạnh chàng nữa, họ sợ liên lụy, mà không sợ sao được, bọn côn đồ với túi chứa đầy dao búa, nếu chàng không nhanh chân đu mình từ lan can lầu một xuống đất, chắc có lẽ giờ này, thân thể chàng đã quấn đầy băng.
Chỉ trong chốc lát nữa thôi xe sẽ rời bến. Phong kéo sụp chiếc mũ che mặt vờ ngủ, tiếng ồn ào léo nhéo trong xe quả là bực mình, còn đâu nệm xe êm ái với những hương thơm ngào ngạt, còn đâu những mỹ nhân tuyệt vời khoe đùi ưỡn ẹo trên chuyến đi dài ngày về miền trung, bây giờ ngồi một chỗ mà vẫn không yên với mấy cha mấy mẹ hàng rong chuyên nài ép.
Wow! Lăn bánh rồi, Phong sờ vào gói tiền dấu kín bên trong quần trong của mình, bây giờ chỉ còn bấy nhiêu, bổn mạng của mình đấy. Phong thiu thiu đêm rồi chàng không yên giấc. Chiếc xe dừng lại tấp vào lề, vài người khách lên xe, một phụ nữ ghé vào chỗ ngồi cạnh Phong, chàng nhận ra bởi hương thơm dìu dịu của nước hoa trộn lẫn mùi da thịt.
Phong chẳng nhúc nhích chàng vờ ngủ, vai bên cạnh tiếp cận bờ vai bên kia, chà… mát rượi… cũng đỡ cho hành trình dài. Dưới cái nón phủ kím mặt, Phong nhìn sang bên cạnh mà không sợ họ phát hiện, dào, cặp đùi có thể gọi là đẹp gói gọn trong quần thun thể thao, cái giỏ bự nhưng rổng trên tay có thể là chuyến đi dài.
– Cô cho tiền xe. – Thằng lơ xe đến thu tiền nói.
– Cô đi đâu?
– Tới bến.
– À hay quá, có bạn đồng hành rồi.
Phong vẫn yên lặng vờ ngủ, chiếc xe ôm cua, cô gái ngã đầu chúi về phía Phong, mùi thơm xộc vào con heo trong chàng, mà kỳ thật! Phong có khả năng sinh lý mạnh mẽ, dữ dội, dù bận công việc ngập đầu, nhưng vẫn có thời gian dành cho nó, đôi khi chàng cảm thấy mình quái đản, dâm tặc nhưng Phong cũng biết hạn chế và kìm hảm cho thanh danh và công việc của mình. Phong thẳng lưng, lấy nón ra khỏi mặt, vờ làm như ngái ngủ nhìn ra đường rồi nhìn sang bên cạnh, khẻ gật đầu chào:
– Chào cô!
Cô gái bên cạnh cũng khẻ gật đầu.
– Xin lỗi, xe chạy đến đâu rồi cô?
– Tôi cũng không biết!
Cô gái trả lời mà không nhìn Phong, chà chà… được quá, bớt cô đơn trên đoạn đường dài rồi. Phong gợi chuyện, những câu chuyện không đầu không đuôi dẫn đưa cô gái bên cạnh trở về Sài Gòn, trở về những điểm du lịch đẹp đẽ sang trọng, hào nhoáng, những cuộc đi chơi tốn kém, những công việc hái ra tiền, cô gái mường tượng ra anh chàng hào hoa, giàu có, và những tưởng tượng của con gái…
Chiếc xe lại ôm cua, cô gái ngã thóc vào Phong, chàng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô gái giữ thăng bằng, rồi để yên bàn tay ở đó, cô gái cũng cố giữ tự nhiên xem như không có gì. Phong tiếp tục kể chuyện, hành khách trong xe ngủ gà ngủ gật, bàn tay đã đụng tới nịt vú cồm cộm, rồi chỉ giới hạn bên hông vú. Phong ấn mạnh mấy ngón tay vào chỗ thịt mềm mại rán trườn vào sâu, khủyu tay cô gái hở rộng một chút đủ che bàn tay Phong với mọi người xung quanh, được nước Phong ngã chồm về cô gái.
“Đừng anh! Người ta nhìn kìa”.
Phong cười rút tay ra khỏi vai nàng, ngồi lại ngay ngắn, và làm như vô tình để tay lên đùi cô gái Phong run bần bật khi không thấy phản kháng mà cái giỏ bự chảng được cô gái kín đáo sửa lại che mất bàn tay chàng, đèn xanh bật rồi! Phong như mở cờ trong bụng, năm con rắn ngọ nguậy trên bờ mu, bàn tay của Phong vẫn không khuất lấp cái mu bự, to khỏe, nó từ từ chui vào bên trong quần, qua lần vải ren của xi lip và mắc cạn ở đám lông dày rậm rạp.
Phong loay hoay cố sửa tư thế ngồi cho tư nhiên, cố làm cho bàn tay giãn dài thêm, cô gái ngã người tựa vô nệm ghế, mông nhổm về phía trước, hai chân dạng nhẹ ra, cửa thiên đàng khẽ mở, năm con rắn chui sâu vô trong, chất nhờn đã ứa ra tự lúc nào, ngón giữa được ưu tiên và đủ dài để ngọ nguậy trong hang cụt, chật chội và bực tức, người Phong nóng ran lên, cô gái mặt đỏ bừng đến mang tai rõ là cô gái đang nén hơi thở dồn dập bằng những hơi thở ra dài và sâu.
Thằng nhóc của Phong bật dậy, nó bị lớp vải dầy của quần Jean nén chặt, lúc nó ngũ đã bị những cọng lông xung quanh quấn, bây giờ khi đứng lên, những cọng lông trói chặt đó xiết thằng nhóc đau điếng, mà không có cách nào cải thiện được tình hình con rắn giữa cũng mắc cạn ở lóng thứ hai, khó chịu quá, bỏ thì uổng mà giữ thì kẹt… tiến không được lùi thì tiếc, thằng nhóc bị nhốt dưới lớp fermatuer nấc nấc mấy cái đau đớn.
Phong mắc cỡ, rút tay ra tiếc rẽ, cố làm cử chỉ thân thiện cố giữ tự nhiên, nhìm sang cô gái cười cười:
– Anh xin lỗi, không kiềm chế được.
Phong nói nhỏ bên tai cô gái, nàng chỉ lắc đầu nhẹ và họ yên lặng nắm cứng tay nhau biểu lộ sự đồng tình. Trời sẩm tối, chiếc xe rẽ vào một quán ăn ồn ào, mọi người lục đục bước xuống xe, Phong và cô gái xuống sau cùng, họ cùng nhau tìm chỗ rửa mặt, những lon nước mát làm họ tỉnh táo, sảng khoái, bây giờ Phong mới nhìn rõ cô gái, chỉ là nhan sắc bình thường không có gì nổi bật, hơi mập và thấp người, không phải túyp mà chàng khoái, nhưng… có gì mà chọn lựa, cô gái mở cửa phòng vệ sinh, dãy phòng nhỏ lợp tôn để hành khách tiểu tiện, nó hôi hám và dơ không thể tả được.
Phong bước theo vào trong cô gái bối rối cúi đầu, chẳng có thời giờ suy nghĩ Phong ngồi thụp xuống úp mặt vào mu lồn cô gái, cố tỏ ý cho nàng biết rằng sẽ hôn chỗ đó… kéo tụt quần thun xuống, cái quần trơn tuột không gây khó dễ, lớp ren xì líp hiện ra. Phong khô cổ họng, nuốt nước miếng, trong ánh sáng mờ mờ lớp lông được sổ tung ra phủ đầy mu lồn rộng và khỏe, kéo tuột mấy cái quần ra Phong nhanh chóng liếm vào khe lồn, nước nhầy tươm ra đầy miệng Phong, khó nuốt quá, cái mùi thủm do bị bí rị suốt ngày hôm nay, cộng thêm cái hôi thối của nước tiểu nơi công cộng.
Phong cố lắm mới không ói ra, vội vã đứng lên. Phong kéo vội dây kéo quần ra, hấp tấp nhét con cu đang dựng đứng, đè nàng sát vào tường, nhấp vội nhấp vàng, cô gái thấy mọi việc xảy ra bất ngờ, và nhanh đến nổi chỉ thấy bắt đầu sướng. Phong nắm một bên đùi nàng nhấc bổng lên, chèn tay mình vào đó, cửa lồn mở rộng hơn, Phong hì hục mấy cái nữa rồi buông tay. Phong vội vã mở cửa buồng, bước ra khẽ nói:
– Anh chờ em ngoài cửa, nhanh lên!
Cô gái lên được nữa chừng mây, rơi thẳng xuống, không có thì giờ để mà bẻn lẻn mắc cỡ, ngoài lu nước Phong múc nước xối lên đầu còn bốc hỏa của mình, cô gái bước ra, đưa cho Phong cục xà phòng.
– Anh có khăn hông?
Phong rửa ráy cẩn thận rồi cùng nàng vào quán ăn. Bây giờ chàng mới nhìn kỷ cô gái, nàng đã thay bộ đồ sport lúc nãy bằng cái đầm rộng, váy xòe, nó kín đáo và thật lịch sự. Phong cố dấu nụ cười, ngoài mặt tỏ ra nghiêm nghị, trong quán mọi người cắm đầu ăn thật nhanh, Phong và cô gái cũng không ngoại lệ, họ cố ăn cho xong và không có chuyện kể nào ngoài ánh mắt cô gái nhìn sang chàng đắm đuối. Phong mua thêm một ít bia, nước ngọt bánh kẹo vài thứ, họ tính tiền, và cùng lững thững bước ra, ánh trăng đồng quê thật tuyệt, không khí trong làng dễ chịu, tài xế và lơ xe vẫn còn ăn, cánh cửa xe đã mở ra có vài hành khách bên trên.
– Em còn cần mua gì nữa không?
Cô gái lắc đầu nhìn Phong, anh chàng đẹp trai thiệt, gương mặt chữ điền khôi ngô hàm râu rậm đầy nam tính, tướng cao dong dõng khỏe mạnh, không biết nghĩ gì nàng mỉm cười, và họ lên xe.
Chiếc xe lăn bánh, hành khách nói chuyện râm ran, họ ăn no và tỉnh ngủ sau những giờ tù túng trên xe, một lúc sau chỉ còn nghe tiếng động cơ và nhịp lắc lư khi xe ôm cua gắt. Mọi người thiu thiu ngủ, thỉnh thoảng những chiếc xe ngược chiều mới rọi pha vào mặt, bên trong xe tối om, cô gái dựa đầu vào vai Phong thiu thiu ngủ. Phong kéo chiếc váy xòe rộng che phủ chân mình, bàn tay phải luồn qua hông gác lên thành ghế, cố cho mọi người thấy nếu bất chợt nhìn sang, bàn tay còn lại luồn vào trong váy, cái váy rộng rãi, mặc sức cho bàn tay tung hoành ngang dọc, đụng đến lớp lót xì líp.
A… Phong khẽ reo trong bụng, xịp giấy hả, cái quần lót bằng giấy poly sột soạt reo trong tay chàng, Phong luồn vào trong cố kéo giãn ra loại giấy dai dai này khó mà bức, à! Nó có băng dính tiếp nối ở chỗ hông, công dụng của nó để giãn ra khi size lớn, và co lại khi người mặc có size nhỏ. Phong lần tới chỗ nối của băng dính khẽ tháo nó ra, đẩy tuột về đầu gối.
Mọi thứ dễ chịu họn lúc chiều, co gái trượt mông về phía trước, lưng tựa ngửa ra sau, mắt mở hé nhìn chung quanh cảnh giác, trong xe tối thui, có tiếng ngáy trộn lẫn với tiếng động cơ xe, bàn tay Phong tìm dễ dàng vị trí cần tìm, cái mu bự mà bàn tay úp vào chưa hết, nựng nịu một hồi, cô gái gác đùi mình lên đùi Phong, cánh cửa mở thoáng quá, trong khe ngập ngụa nước khí, hai háng quặn quặn, mu khẽ nhúc nhích, nước nhờn ứa ra thêm trơn tuột.
Phong dùng tay trái kéo fermatuer, vẫn còn lớp quần lót vướng víu, may mà quần lót đàn ông có cửa trước, thằng nhóc cố ngoi ra dựng ngửa theo chiều nghiêng của cơ thể, cô gái nhận được vật nóng nóng kia, cố hẩy mu sát và chờ cho lấp kín cửa mà nàng mở ra. Phong ngã về phía trái thành xe vờ như ngủ, cô gái ngã về bên phải thành ghế cũng vờ ngủ thân dưới váy xòe rông úp chụp kín phần dưới hai người, cái túi xắc bự đè lên trên, chỉ có phần dưới ngập sâu vào nhau, người ngoài nếu có nhìn thấy cũng tưởng họ đang ngủ say, chiếc xe ôm cua vòng về bên trái, lúc vòng sang bên phải.
Phong và nàng bất đông trong tư thế đó chiều nghiêng của xe đưa sự cọ xát thân thể bên dưới chạm sâu vào hơn, mỗi lần chiếc xe nãy lên vì ổ gà, họ cảm nhận được cái tê mê sung sướng. Phong cũng không vội vã, đường đi Hồng Ngự hãy còn xa, có lẽ đến nữa đêm mới tới. Mặc dù đôi chân tê cứng, vậy mà cảm giác của thằng nhỏ vẫn trọn vẹn đầy đủ, chiếc xe cứ đung đưa lắc nhịp thay những cú nắc mạnh mẽ, bất giác bàn tay cô gái tìm lấy tay Phong nắm chặt…
Chiếc xe từ từ ngừng lại, bến đổ cuối cùng của chặng đường dài mệt mỏi, Hồng Ngự về khuya buồn hiu hắt, chẳng có sự ồn ào náo nhiệt như những bến đổ khác, hành khách tỏa ra như những bóng ma, biến mất trong màn đêm, hai người dắt nhau vào dãy quán bán đồ ăn khuya, họ gọi hai tô cháo.
– Em về đâu?
Cô gái lắc đầu:
– Em cũng chả biết nữa!
– Vậy em đi đâu ở chỗ khỉ ho cò gáy này?
Cô gái khuấy khuấy tô cháo buồn bã không trả lời.
– Còn anh đi đâu?
Đến lượt Phong yên lặng, họ nhìn nhau buồn man mác khác với rôm rã trên xe lúc đầu gặp nhau, bà chủ quán bưng thức uống ra bàn rồi đon đả hỏi:
– Hia đi campuchia hả?
Phong nhìn bà dò xét, bà tiếp luôn giọng liến thoắng không có vẽ buồn ngủ so với đêm khuya như thế này:
– Hia ăn cho xong đi tôi đưa ra đò chẻ, giờ này chắc còn mà, để a dí này nghỉ ngơi một chút cho tỉnh táo rồi tui dẫn đi êm lắm… Há… há? Lát nữa tôi đưa hai vợ chồng Hia đi há?
Phong gật đầu, chỉ có vậy bà ta mới chịu bỏ đi, bởi bà sẽ được tiền cò nếu đưa khách xuống đò mối nào đó của bà. Phong nhìn cô gái, nàng gật đầu nhìn sang Phong, ăn hết tô cháo, Phong quyết định cho cô gái chạy theo mình, hừm! Đi trốn mà có gái bên cạnh cũng vương giả chán. Phải cẩn thận không biết con nhỏ này có “ma” không nữa, kệ! Có nó mình cảnh giác nhiều, tốt thôi. Uống xong ly bia, chàng gọi tính tiền, bà chủ quán hối hai người như giặc đến.
Bên ngoài sương xuống khá lạnh, cô gái co ro nép sát vào Phong chân rảo bước theo ánh đèn pin lia lia của mụ chủ quán, đêm đen tối thui như mực, đưa bàn tay sát vào mặt cũng không thấy, cũng may có cô gái đồng hành, cũng bớt lo sợ. Phong nhũ thầm. Đi gần nửa tiếng đồng hồ, họ được đưa vào căn chòi lá rách nát, gió lộng lạnh hơn, ngọn đèn pin yếu ớt lia lia mé sông, một lát sau ngườu đàn khác bước vào, nhìn hai người cười hỏi:
– Hia và dí đi Cam hả?
Phong gật đầu.
– Hia nghĩ một lát đi, chờ sắp đồ lên ghe xong tụi tụi đưa Hia xuống.
Nhìn cô gái bà ta hỏi:
– Vợ Hia hả?
Chàng gật đầu, bà ta nhẹ giọng nói:
– Hia nói với Dí thay bộ đồ khác đi, mặc cái đó không tiện.
Đi lậu biên giới mà mặc đầm như đi du lịch làm sao được Phong thừa biết chuyện ấy, nhưng không có chỗ thay.
– Hia nói Dí thay rồi nghỉ ngơi chừng một tiếng hơn tui vô rước đi nhé!
Bà ta bỏ ra ngoài, bà chủ quán ngược đường về chỗ xuất phát, bây giờ họ là khách của bà chủ đò ngoài trời bắt đầu mưa, mỗi lúc một lớn hơn. Phong hé líp cửa ra nhìn chẳng thấy gì, tối thui như mực, Phong thì đã quen với quy luật và đường đi nước bước ở đây nên không bỡ ngỡ, trái lại cô gái vô cùng bối rối và sợ hã. Phong nhìn nàng giọng dịu dàng:
– Em thay đồ đi, có mang theo đồ bộ không em? Thay bộ nào tối tối màu và xấu xấu, để tới trạm xét biên giới không rắc rối mấy thằng biên phòng.
Cô gái luc cái túi bự của mình lấy ra bộ đồ màu đen sẩm, cô gái nhìn sang Phong bối rối, trời ơi mình và cô ta làm tới cái gì rồi mà còn mắc cỡ. Phong cười cười nghĩ vậy rồi đến bên cô ta.
– Em thay tự nhiên đi.
Bàn tay Phong luồn trong váy dỡ lên, bên ngoài và bên trong đều tối thui, cái đèn dầu bên trong bị gió làm tắt ngấm, chỉ khi có sấm chớp, mới thấy hai người ẩn hiện trong ánh sáng sấm chớp. Phong giật bung miếng dán quần lót bằng giấy cô gái, cởi tung váy ra, nàng trần truồng trong ánh chớp xanh ma quái, đêm biên giới hoang dã và cô tịch. Phong an ủi mình: Hừm có tiền cũng chẳng mua được cảnh này, và chẳng bao giờ có thể xảy ra lần thứ hai.
Phong liếm nhẹ bờ lông dày rậm rạp quanh mu, nàng đã thoa vội chút dầu thơm, báng đi tanh tưởi của khí hồi chiều, đầu lưỡi Phong mằn mặn, không được rồi, không nghệ thuật, không khêu gợi, không vuốt ve, không mơn trớn, Phong đè ngửa nàng nữa nằm nữa đứng trên cái bàn duy nhất trong phòng.
Tác giả: Andy Fa
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Campuchia |
Tác giả | Andy Fa |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Địt nơi công cộng |
Ngày cập nhật | 09/09/2020 03:29 (GMT+7) |