Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 38

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 38

Bị Huyền Minh thần chưởng đáng trúng trọng thương, Vô Kỵ mê man bất tỉnh không biết đến bao nhiêu ngày. Trong suốt thời gian đó, chàng hồi tỉnh lại bốn lần. Nhưng mỗi lần tỉnh lại một tí là chàng lại ngất đi ngay. Tỉnh ngất, ngất tỉnh, cứ như vậy, mà thân thể thì lúc nào cũng lạnh căm, băng giá như bị ngâm trong nước đá.
Lần thứ nhất chàng hồi tỉnh lại được có vài giây đồng hồ mà thôi. Lúc đó, chàng còn nửa tỉnh nửa mê, mắt mở không ra được, chỉ cảm thấy có một bàn tay thật mềm mại, thật ấm áp đặt trên cái trán lạnh giá của chàng. Rõ ràng là bàn tay của một người đàn bà, con gái. Rồi sau đó là chàng lại hôn mê đi.
Lần thứ nhì, chàng mệt nhọc, từ từ mở mắt ra mà không thể trông rõ được gì, chỉ thấy mình mẩy giá băng, thân thể cứng đơ, không cử động được. Lờ mờ qua vành mi nửa khép nửa hở, chàng thoáng thấy một khuôn mặt của một nàng con gái, mày ngài mắt phượng, đẹp tựa tiên nga, nhìn chàng với vẻ lo lắng, thương sót. Nhìn thấy nàng tiên lạ mặt đó, chàng cố vận dụng trí óc để nhớ ra nàng là ai. Vì nàng ta xinh đẹp quá . Nhưng rồi một cơn lạnh cùng mình nổi lên khiến chàng mờ mắt. Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Lần thứ ba, không biết mấy ngày sau, chàng mở mắt ra là rên lên hừ hừ ngay. Người chàng vẫn còn lạnh căm, run rẩy, không chịu nổi, khiến chàng phải cắn răng chịu đựng. Khi đã định thần rồi thì chàng lại thấy ngay khuôn mặt của nàng con gái đẹp tuyệt vời đó vẫn còn nhìn chàng với cặp mắt lo âu. Trời ơi, sao mà cặp mắt nhung đen đó, với khuôn mặt trắng trẻo của nàng trông thu hút một cách não nùng, vượt bực. Nước da của nàng trắng ngần, trắng đến trong suốt, làm nổi bật đôi mắt đen, cặp môi đỏ, làm vẻ đẹp của nàng đượm đầy tính chất ủy mị, thoát trần của một nàng tiên trên thượng giới, không sống ở dưới trần này.
Thấy chàng mở mắt mà nhìn nàng thì người con gái xinh đẹp đó vui mừng, mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi chàng:
– Trương giáo chủ… cậu thấy trong người như thế nào?
Nhìn thấy nụ cười thoát tục của nàng con gái cùng tiếng nói oanh vàng thỏ thẻ, như làm ấm lòng chàng lại trong cơn giá buốt này, thì chàng bồi hồi, rung động cả người. Cảm giác này là cảm giác mà chàng không có từ lâu rồi. Nó chỉ xẩy ra một lần trong đời chàng mà thôi. Lâu lắm rồi, lúc thật xa xưa. Đó là sự rung động mãnh liệt trước một sắc đẹp ghê hồn, quyến rũ. Một sự rung động mà chỉ xẩy ra cho những chàng trai mới lớn, lần đầu tiên chiêm nguỡng một vẻ đẹp thiên thần của một người con gái. Đúng rồi, đó là sụ rung động, mê say của chàng với Cửu Chân, một mối tình đầu đời mà nguồn đắm đuối, mê muội chàng tưởng đã mất đi với thời gian, với tuổi trưởng thành, bây giờ nó lại trở lại, mạnh mẽ và tràn đầy hơn bao giờ hết. Chàng nhìn nàng chăm chăm, như ngơ như ngẩn, nhưng rồi chỉ thì thào được vài tiếng “Tôi… Tôi… Lạnh lắm…” . Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Lần thứ tư, chàng mở mắt ra thì thấy mình nằm trên một cái giường đá, giữa một căn phòng đèn đuốc sáng trưng, không có ai. Chung quanh, không khí lặng lờ, im ru, lạnh lẽo. Trong phòng không có bày biện gì cả, đơn sơ, trống vắng, chứng tỏ chủ nhân là một người bình dị, giản tiện, nếu không nói là cô đơn, biệt lập với đời. Căn phòng bốn bề từ trên xuống dưới toàn là đá xanh, rõ ràng là một căn phòng được đục rỗng giũa trong núi. Bất chợt chàng lại run lên cầm cập. Cơn lạnh vẫn còn đó, chỉ đỡ hơn lần trước một tí mà thôi.
Ngay lúc đó, có tiếng chân đi tới. Vô Kỵ ngước nhìn sang thì thấy người con gái đẹp như tiên nữ đó bước vào, theo sau là bốn nàng con gái khác, người nào cũng xinh xắn, tuơi trẻ. Nàng mặc áo đen, còn bốn nàng kia thì mặc áo trắng, không màu sắc hoa hòe, thật là hợp vói khung cảnh lặng lẽ, thanh đạm nơi này. Vô Ky nhận thấy dáng người nàng yểu điệu, thon nhỏ, làn da trắng ngần, tuơng phản hoàn toàn với cái áo màu đen. Cái tương phản thanh kì, ảo sắc đó làm tăng vẻ đẹp của nàng lên đến mấy chục lần. Chàng còn nhận ra ngay là, tuy xinh đẹp mê hồn, nàng ta lại lớn hơn chàng mấy tuổi. Cái tuổi mà sắc đẹp của người con gái tới hồi cực thịnh, như một búp hoa đã nở rộ hoàn toàn.
Nàng thiếu nữ đi vào, thấy chàng đang đưa mắt nhìn thì nàng cười tươi, tiến tới mà nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán của chàng rồi nói:
– Cậu khỏe rồi sao?
Một lần nữa, Vô Kỵ lại thấy rung động trong lòng vì cái nụ cười thâu hồn và cái mềm mại, ấm áp nơi bàn tay của nàng con gái. Chàng cố dằn cơn lạnh trong người mà lập cập nói:
– Tôi… Ở đâu? …Chị là ai?
Người con gái dịu dàng nhìn chàng nói:
– Tôi họ Dương, tên là Phượng Nữ. Còn các cô này là Mai, Lan, Cúc, Trúc. Tôi đưa cậu tới Cổ Mộ đài, ở núi Chung Nam này để dưỡng thương đó.
Vô Kỵ chợt nhớ ra là chàng đã bị hai lão già Huyền Minh đánh vào ngưòi đến bất tỉnh. Rồi lại thấy thái độ săn sóc, ân cần của nàng thì chàng chắc là Phượng Nữ đã cứu chàng đem tới nơi này rồi. Người chàng run lên, nói khẽ:
– Tôi cám ơn cô… Không, xin cám ơn chị… Tôi nằm ở đây đã bao lâu rồi?
Mấy nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc nghe chàng xưng hô lung tung như vậy thì che miệng cười khúc khích. Phượng Nữ cũng cười lên một tiếng:
– Cậu cứ gọi tôi là Phượng đi.
Rồi nàng nói tiếp:
– Cậu nằm mê man đã hơn một tuần rồi. Cũng nhờ nằm trên cái giưòng Hàn Ngọc này và Cửu Âm chân khí do tôi truyền qua nên cậu đã khá hơn lúc mới tới Cổ Mộ đài này.
Vô Kỵ nhíu mày, hỏi:
– Chị cho tôi biết Cổ Mộ đài là nơi nào vậy?
Phượng Nữ không trả lời chàng mà chỉ thở dài, nhìn chung quanh mà lẩm bẩm nói với cặp mắt mơ màng:
– Nơi này không có đàn ông. Cậu là người con trai đầu tiên có mặt ở đây, sau Thần Điêu đại hiệp.
Nói xong, nàng quay qua với mấy cô con gái kia:
– Em Mai, em đưa cho chị một chén mật Ngọc Phong để Trương giáo chủ uống đi.
Mai nữ liền rót cho nàng một chén mật. Phượng Nữ cầm lấy mà đưa tới miệng chàng, mùi thơm của mật ngọt toả ra mát rượi:
– Cậu uống hết mật Ngọc Phong này đi. Mật này rất là đặc biệt, lấy từ đám ong do tôi nuôi đó.
Vô Kỵ đỡ lấy chén mật mà uống một hơi cạn hết. Chất mật ngon ngọt đi tới đâu là mát lạnh tới đó. Chàng cảm kích nhìn nàng, từ từ gật đầu mà nói:
– Cám ơn chị Phượng…
Bỗng nhiên người chàng cứng đơ, lạnh buốt, máu huyết trong người như đông lại, giá băng. Chén mật ong trong tay rơi xuống nền đá, vỡ tan.
Thấy chàng cứng người làm rớt chén mật là Phượng Nữ hốt hoảng bước vội tới để tay lên ngực chàng liền. Tức thì một luồng chân khí âm nhu đổ dồn sang người chàng, cuồn cuộn, sung mãn, công lực dồi dào, rõ ràng là bản lãnh của một cao thủ võ lâm. Vô Kỵ nhận ra ngay nguồn khí công này y hệt như là khí công trong người của Chỉ Nhược vậy, nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Chàng hoang mang không hiểu tại sao Phượng Nữ lại biết cách luyện khí độc đáo của phái Nga Mi như thế. Mà sao nàng lại nói đó là Cửu Âm chân khí? Nghĩ tới đó thì bỗng dưng chàng la lên một tiếng, tim như ngừng đập, máu như ngừng chạy. Rồi sau đó chàng lại hôn mê đi.
Trong cơn mê, đầu óc của chàng cứ quay cuồng với những địa danh, từ ngữ: Cổ Mộ đài, núi Chung Nam, giường Hàn Ngọc, mật Ngọc Phong, Cửu Âm chân khí. Rồi sau đó là hình ảnh một người con gái, nội công quán thế mà lại sống âm thầm, lặng lẽ, với một đám con gái, sâu trong hang động, cứ hiện lên. Người con gái đó có một khuôn mặt thiên thần, dáng người thoát tục, làn da trắng bóc, mặc đồ toàn đen. Người con gái họ Dương có cái tên là Phượng Nữ, chắc chắn có liên quan gì đến Thần Điêu đại hiệp nào đó. Toàn là những gì mà chàng chưa bao giờ nghe ai nói tới…

Vô Kỵ mở mắt ra, cảm thấy trong người dễ chịu hơn trước nhiều. Chàng đảo mắt nhìn quanh. Từ trên trần xuống tới sàn, chàng vẫn thấy chỉ toàn là đá xanh, còn chàng thì nằm trên một chiếc phản gỗ, kế bên chỉ có một cái giường bằng đá với một ngọn nến lung linh, ngoài ra không còn có gì, không khí tịch mịch, lạnh lẽo. Chàng chợt nhớ ra là mình đã bị Huyền Minh thần chưởng đánh trúng, mình mẩy lạnh ngắt, mê man bất tỉnh. Sau đó được một nàng con gái mặt mũi xinh đẹp đến độ mê hồn đem về nằm dưỡng thương.
Vô Kỵ cau mày ngẫm nghĩ. Phải rồi, người con gái đẹp như tiên đó có tên là Dương Phượng Nữ, da thịt trắng bóc mà lại mặc đồ toàn đen thật tương phản, làm nổi bật thân hình nõn nà. Và nơi đây là Cổ Mộ đài, một hang động vắng lặng nào đó mà Phượng Nữ sống với bốn nàng con gái khác là Mai, Lan, Cúc, Trúc. Chàng chống tay từ từ ngồi dậy. Rõ ràng là chàng không còn bị Huyền minh chân khí hành hạ dữ dội nữa, nhưng chàng vẫn còn thấy mệt mỏi và thân thể vẫn còn lạnh giá, ở một mức độ mà chàng chịu đựng được, không bị ngất đi mấy bận như lúc trước. Chàng nhìn ra khỏi phòng, thấy tối thui, im lìm. Trầm ngâm một hồi lâu, không muốn làm khinh động chủ nhà, Vô Kỵ nằm lại xuống tấm phản. Chàng thử định thần vận khí thì thấy Cửu Dương chân khí vẫn luân lưu trong cơ thể, nhưng chậm chạp và yếu ớt.
Chàng ngạc nhiên không hiểu tại sao Cửu Dương thần công nóng hổi trong người chàng bây giờ lại không thể chống trả được với Huyền Minh chân khí giá lạnh như vậy. Từ nhỏ, chàng đã từng quen chịu đựng hơi lạnh này, và sau khi luyện thành Cửu Dương thần công, cái âm hàn đó đã bị dương khí trừ tuyệt đi rồi. Trước đó, trong nhiều năm cho tới khi rời thung lũng, mỗi lần hàn khí phát tác là thần công trong người chàng tự động trấn áp nó ngay, cho tới khi chàng hoàn toàn khỏi bệnh. Thế mà bây giờ chàng lại bị chính cái hơi lạnh đó làm đau đớn một lần nữa, phải nằm liệt giường, ngay cả thần công tập luyện lâu năm cũng không thể chữa được.
Vô Kỵ lắc đầu thở dài, rồi cố tập trung tâm ý luyện công. Quả nhiên, sau một thời gian ngắn, chàng cảm thấy khoẻ khoắn hơn rất nhiều. Chàng vui mừng mỉm cười tự mãn. Thì ra Cửu Dương thần công của chàng vẫn cái thế, không sứt mẻ chút nào. Chỉ cần vận công tập luyện trong vài ngày là có thể chàng sẽ khỏi bệnh ngay. Nhưng mà tại sao trong những ngày qua, thần công lại không công hiệu khiến chàng phải khổ sở, đau đớn đến thế? Rồi chàng phân vân không biết mình đã nằm liệt giường bao nhiêu lâu rồi.
Vô Kỵ lại chống tay ngồi dậy. Chàng nhìn quanh – khung cảnh vẫn vắng lặng, im lìm – và tự hỏi không biết ngoài căn phòng đá lạnh lẽo này còn có cái gì. Chàng khèo chân định bước xuống nhưng rồi ngần ngại không dám. Gia chủ – người ơn, ở đây chắc là người con gái mỹ miều Phượng Nữ – chưa biết là chàng đã tỉnh dậy nên vẫn chưa thấy bóng dáng nàng đâu. Lòng tôn trọng chủ nhà không cho phép chàng trổi dậy đi diễu chung quanh như vậy. Hiển nhiên là Phượng Nữ sẽ không bằng lòng khi thấy người khách bệnh tật đi lang thang trong nhà mình mà không có lời mời.
Nghĩ thế, Vô Kỵ liền nằm xuống, nhưng rồi chàng lại bật dậy ngay khi văng vẳng đâu đây có tiếng cười khúc khích. Chàng nghiêng đầu lắng nghe. Chẳng có động tĩnh gì cả. Chàng từ từ đặt người xuống nhưng rồi một lần nữa lại bật người lên khi tiếng cười khúc khích lại vang lên từ khung cửa đá. Lần này thì đã chắc rồi. Vậy mà chàng vẫn không dám bước xuống đất. Không biết tiếng cười đó là của ai. Của Phượng Nữ chăng? Chàng chỉ nhớ mang máng là giọng nói của nàng dịu dàng, trầm ấm và truyền cảm vô cùng. Còn giọng cười này thì thánh thoát, tinh ranh. Nghĩ ngợi một hồi thì tiếng cười rinh rích lại phát lên, lần này rõ hơn, lớn hơn, và còn có vẻ đùa dỡn nữa. Vô Kỵ nóng lòng nhìn ra khung cửa như trông ngóng một ai đó xuất hiện. Nhưng vẫn không có một ánh đèn hay tiếng chân người tiến tới gần làm chàng càng hoang mang, nôn nóng. Một lát sau, tiếng cười lại gióng lên, và hình như còn có nhiều tiếng cười đùa khác phụ theo nữa, tiếng cười nào cũng vui vẻ, như đang chọc ghẹo với nhau vậy. Chắc chắn là tiếng cười của các nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc rồi chứ không sai. Sau đó, các cô cứ thỉnh thoảng cười vang lên, có vẻ thích thú vô cùng. Giữa nơi vắng lặng, ảm đạm, lạnh lẽo này mà tiếng cười đùa nghịch ngợm cứ hắt vô làm Vô Kỵ bức rứt, chờ đợi, ngồi không yên. Vậy mà vẫn không có bóng dáng một ai xuất hiện.
Cuối cùng, sau một tràng cười khúc khích của các cô, Vô Kỵ không chịu nổi nữa. Chàng thầm nghĩ:
– “Mình đi ra gặp các cô nàng đang vui đùa với nhau chắc họ không giận đâu. Không chừng họ còn mừng khi thấy mình bớt bệnh, đi đứng lại được nữa kìa.”
Nghĩ xong là Vô Kỵ tụt chân xuống phản, đi nhẹ ra phía cửa phòng liền.
Ra tới ngoài thì chàng khựng người lại vì trước mặt là một hành làng tối om, nhìn mãi mới thấy cuối cùng là một khung cửa nữa. Chàng lần mò tới đó thì thấy nó dẫn tới một căn phòng đá khá lớn, vật cảnh lung linh dưới bóng một cây nến đặt trên một cái bàn giữa phòng. Kế đó là năm cỗ quan tài bằng đá, nắp đậy kín mít. Chàng nhìn lên vách thì thấy có một bức tranh vẽ hình một cô nương trẻ đẹp đứng trước gương chải tóc, có một nàng hầu đứng bên. Bức tranh có vẻ cổ xưa, lâu đời. Chàng lại đưa mắt nhìn sang vách đối diện thì thấy treo một bức tranh của một đạo sĩ cao lớn, lưng đeo trường kiếm, dáng điệu hiên ngang, tay chỉ về hướng tây. Đặc biệt là bức tranh này lại vàng khè và nhòe nhoẹt như ai lấy nước vẩy vào vậy. Căn phòng u linh, lạnh lẽo với năm cỗ quan tài làm Vô Kỵ rùng mình.
Khi nghe tiếng cười hinh hích vang lên từ phòng kế bên thì Vô Kỵ vội vàng bước đi ngay. Bước vào phòng đó thì chàng thấy nó có một khung cửa với một bức rèm, rõ ràng là tiếng cười vui đùa vọng ra từ căn phòng sau đó. Và bây giờ chàng còn nghe có tiếng thở hổn hển kèm theo nữa. Chàng đang tiến tới giữa phòng thì đã nghe tiếng nói nũng nịu của một nàng con gái:
– Chị Cúc, em hổng chịu đâu! Phải đến phiên em chứ sao chị cứ hôn chị Mai hoài vậy.
Rồi tiếng cười của một nàng khác vang lên như vỗ về:
– Ừa rồi sẽ đến phiên em thôi mà. Em cứ tiếp tục xoa ngực cho chị Lan đi mà, để chị liếm cho xong với chị Mai cái đã.
Và một tiếng cười rinh rích của một nàng khác:
– Cái con nhỏ này thiệt tình ham muốn quá lắm. Mới được móc cho sướng rồi còn đòi thêm nữa.
Vô Kỵ ngạc nhiên. Chàng có cảm tưởng cuộc vui của các nàng con gái hình như không phải là một trò chơi thường tình. Chàng nhẹ nhàng bước tới sau màn rèm, ghé mắt nhìn vô. Quang cảnh cuộc vui chơi của các nàng con gái làm chàng kinh ngạc đến độ sững sờ.
Trong căn phòng ấm cúng với ánh đèn sáng rực là một cái giường gỗ rộng lớn được phủ bởi một tấm chăn bông. Trên giường là bốn thân thể trần truồng, trắng bóc của bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc quấn quít vào nhau. Tuy không biết tên của mỗi nàng, nhưng rõ ràng là nàng thứ nhất quì trên giường kẹp đầu nàng thứ hai giữa cặp đùi trắng bong để nàng ta nằm dưới bú chim, miệng thì đang nút lưỡi chùn chụt với một nàng thứ ba, một tay thì ôm cổ, một tay thì móc sâu vào âm đạo của nàng đó. Nàng thứ hai thì vừa nằm ngửa say sưa bú chim nàng thứ nhất, hai tay xoa bóp mông nàng ta, vừa dạng rộng háng ra để nàng thứ tư móc và bú chim mình. Nàng thứ ba thì quì song song với nàng thứ nhất, vừa nút lưỡi một cách say mê với nàng thứ nhất, được nàng ta nhóc nhách móc chim, vừa lấy tay mà vân vê cặp vú mịn sữa của nàng đó. Nàng thứ tư thì nằm úp mặt vào vùng đào nguyên đầy sương của nàng thứ hai, vừa hăm hở móc, vừa liên tục bú chim nàng ta, vừa lấy ngón tay mà tự đâm thọc không ngừng vào âm đạo ướt nhẹp của mình.
Bốn nàng con gái trần truồng vừa hưởng thụ dâm tình, vừa hành sử dâm tính, vừa hổn hển rên rỉ, vừa cười đùa chọc ghẹo nhau. Bốn nàng con gái lõa thể cùng thỏa mãn cho nhau, cùng cho, cùng hưởng, cùng vui thú với nhau. Bốn nàng con gái vừa trẻ tuổi mà lại vô cùng dâm đãng bày cuộc truy hoan, ngụp lặn trong bể ân ái, san sẻ với nhau từng cái hôn môi, từng cái bóp vú, từng cái móc lồn. Bốn nàng con gái trông ngây thơ xinh xắn mà trong cơn dâm lại không uý kị, ngập ngừng, cô nào cũng thuần thục, rành nghề, dường như đã trải qua với nhau không biết bao nhiêu cuộc hoan lạc rồi.
Vô Kỵ đứng núp sau bức màn nhìn vào không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên chàng chứng kiến cảnh làm tình giữa các cô con gái với nhau. Trước đó chỉ toàn là giữa đàn ông và đàn bà. Và rất hiếm – chứ không phải là không có – giữa đàn ông và đàn ông (không phải là chàng đã từng bị tên trung nhân khốn khiếp đút con cặc to lớn của hắn vào đít chàng lúc sống trong thung lũng đó hay sao?). Ngay cả trong những hình vẽ dâm tục, vết khắc làm tình đủ kiểu trên vách đá trên Quang Minh đỉnh cũng không có những màn làm tình cùng giới tính như thế này. Vì thế mà chàng chăm chú nhìn xem cảnh làm tình của bốn nàng. Vì thế mà chàng bị thu hút bởi những động tác làm tình của bốn nàng. Vì thế mà chàng bị kích thích bởi những tiếng rên rỉ, tiếng xuýt xoa thật là gợi dục của bốn nàng.
Trong phòng không ngớt vang lên những tiếng bú liếm, hôn hít, đâm thọc. Một nàng thì lim dim cặp mắt nhung mà rên:
– Ôi chao, sướng quá! Bú nữa đi em, liếm ở phía dưới đó…
Một nàng thì há miệng thở hào hển:
– Chắc em chết quá! Ái chà, chị bóp tiếp đi, đưa tay đây, cho vào chỗ này nè…
Một nàng thì tít mắt cười hinh hích:
– Em này chơi ranh quá nha. Móc đúng lỗ chứ đừng đi trật ra chỗ khác đó. Mà thôi, chỗ nào cũng được hết á…
Một nàng thì im lặng vừa chúm môi bú vú, vùa thọc tay vào chim mà tự thủ dâm liên thanh như lên cơn cuồng.
Một lúc sau, bốn nàng con gái thay đổi tư thế. Thay vì làm tình vòng tròn với nhau, các nàng chia thành hai cặp. Một cặp thì xoay ngược đầu với nhau, móc chim, bú lồn nhau. Một cặp thì ôm chặt lấy nhau, hôn môi, nút lưỡi, bú vú nhau. Rồi sau đó bốn nàng lại thay đổi cặp với nhau. Nàng này vừa mới bú chim nàng nọ thì lại nút lưỡi nàng khác. Nàng kia vừa mới bú vú nàng này thì lại móc lồn nàng nọ. Nàng khác mới được bú chim thì lại được bóp vú. Nàng nọ mới được liếm đít thì lại được nút lưỡi. Cứ như thế bốn nàng con gái thay phiên nhau cống hiến cho nhau những thú vui tuyệt vời của dục tình.
Và dĩ nhiên Vô Kỵ nhìn hoài không thấy chán, mà trái lại chàng còn như bị thôi miên bởi cảnh làm tình mới lạ đầy hoan lạc của các cô gái.
Bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện ngay giữa phòng. Các nàng nhao nhao lên:
– Chị Phượng! Chị Phượng!
Phượng Nữ bước vào căn phòng sặc mùi dâm khí, giữa lúc các nàng đang làm tình với nhau làm Vô Kỵ nín thở. Chàng ngạc nhiên khi thấy các nàng bị bắt quả tang đang lõa lồ thân thể bú mút với nhau mà lại không hề ngượng ngùng hay sợ hãi gì cả. Trái lại các nàng còn lộ vẻ mừng rỡ nữa.
Sau khi nhao nhao gọi tên Phượng Nữ là bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc xắng xít chạy tới gần nàng mà níu kéo nàng lên giường. Nàng không lộ vẻ tức giận gì mà cò nhỏ nhẹ nói:
– Các em làm ầm ĩ như thế không sợ người ta biết hay sao?
Bốn nàng con gái ôm tay nàng mà nũng nịu:
– Trời ơi, hơn mười ngày nay chúng em không được vui gì hết. Chị bắt chúng em buồn đến héo người hay sao?
Phượng Nữ không gỡ tay các nàng ra mà còn xoa má, nựng cằm các nàng:
– Chị chỉ sợ người ta…
Các nàng phá lên cười trấn an nàng:
– Chị khỏi lo đi. Chúng em mới thấy người ta còn nằm mê man chưa tỉnh đó.
Hồi nãy Vô Kỵ đang hoang mang tự hỏi không biết còn có ai ở trong cái hang động này khiến cho Phượng nữ phải lo sợ, nhưng bây giờ thì chàng mới nhận ra “người ta” đây chính là chàng. Ý nghĩ đó khiến chàng tự động lùi người ra sau nửa bước, ép mình vào vách đá, làm như Phượng Nữ đã nhìn ra chàng đang núp phía sau tấm màn vậy.
Nghe các nàng cam đoan như thế thì Phượng Nữ nói:
– Nếu vậy thì chị đâu có bắt ép gì các em đâu.
Bốn nàng con gái nghe Phượng Nữ nói vậy thì cùng reo mừng, xúm xít đưa nàng tới chiếc giường. Phượng Nữ không cưỡng lại, nàng để cho các cô gái kéo thân thể thon mềm của nàng nằm xuống tấm chăn bông. Vừa nằm xuống là nàng đã bị các cô gái trẻ thay nhau cởi áo tụt quần ra liền. Cứ từng một mảnh vải đen được cởi ra là một khoảng da trắng bóc được phơi bày dưới ánh đèn. Cho đến khi Phượng Nữ không còn một mảnh nào trên người thì nàng hoàn toàn hiện thân ra ngay là một bức tượng trắng tinh, diễm ảo. Da thịt của nàng trong suốt đến nỗi những đường gân xanh nho nhỏ dưới da tay, da vú, da mông cũng phải hiện lên chập chờn, làm tăng vẻ gợi dục của một tấm thân trần truồng. Và gợi dục nhất là những khoảng đậm nổi bật giữa những khoảng da thịt trắng toát đó: mái tóc đen nhánh như tơ buông lơi trên bờ vai trắng thuôn gầy, cặp mắt nhung huyền ảo và đôi môi son ướt trên một khuôn mặt trắng tươi thiên thần, hai đầu vú đỏ cương cứng trên hai bầu vú trắng sữa căng tròn, một khoảng lông đen mềm mại ẩn hiện giữa hai cái đùi trắng mịn. Trên giường bây giờ là năm tấm thân trần truồng loã thể, nổi bật nhất là thân hình cực kì sắc sảo, trắng toát của Phượng Nữ.
Nhìn cảnh Phượng Nữ được các cô con gái từ từ thoát y khiến Vô Kỵ hoa cả mắt. Da thịt nõn nường của nàng hiện ra tới đâu là hơi thở của chàng trở nên dồn dập tới đó. Cho đến khi Phượng Nữ hoàn toàn loã thể trước mắt chàng thì chàng dường như bị nghẹt thở, choáng váng không còn thấy gì nữa. Trước đó chàng đã thấy cái diễm ảo tương phản của một thân hình trắng tinh trong một bộ đồ đen tuyền rồi, bây giờ không còn quần áo màu đen nữa thì thân hình lồ lộ trong như kim cương của Phượng Nữ càng làm cho chàng say mê, ngây ngất. Chàng không ngờ là mình có thể bị kích thích dữ dội bởi một thân hình trần truồng của một người con gái đến như vậy. Mà chàng đã từng nhìn được biết bao thân thể trần truồng của các giai nhân rồi chứ đâu phải là ít: Hiểu Phù, Bất Hối, Cửu Chân, Thanh Anh, Tiểu Siêu, Chỉ Nhược, Ỷ Ti. Chưa có một ai có được một thân thể trắng bóc và khiêu gợi như Phượng Nữ. Có lẽ cái kích thích dâm tục từ thân hình như tiên nga của Phượng Nữ lúc này cũng ngang hàng với cái kích thích dâm nứng mà chàng đã cảm thấy khi được ôm gọn trong tay tấm thân mềm mại không mảnh vải che thân của Triệu Minh và nhìn xuống thật gần bộ ngực thơm tho, to cứng của nàng lúc còn ở sa mạc. Con cu của chàng lúc đó đã cương cứng lên tự bao giờ.
Khi đã được trút bỏ hết quần áo, Phượng Nữ nằm yên, hai mắt lim dim, để mặc cho bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc, mỗi hai nàng quì xuống hai bên, phục vụ mình.
Bắt đầu là hai nàng ở trên nắn tay vuốt ngực còn hai nàng ở dưới thì bóp chân xoa bụng. Tám bàn tay cứ lăn tăn, vun vẩy trên khắp thân thể nàng. Màn xoa vuốt bằng tay xẩy ra một lúc thì các nàng thay đổi thủ thuật, bắt đầu dùng môi, miệng, lưỡi. Các nàng thay phiên nhau hôm môi, liếm vú, bú chim nàng. Những tiếng hôn chong chóc, tiếng bú chùn chụt, tiếng liếm sàn sạt cứ vang lên, trộn lẫn với những tiếng cười khúch khích của bốn cô con gái đang ra sức hồ hỡi cung phụng cho một người. Mà người đó thì ban đầu còn nằm yên cho các nàng kia bú liếm, nhưng dần dần thì người nàng ưỡng ẹo, cong cớn như cường độ hưởng thụ cái thú vui xác thịt cứ tăng lên mãi mãi.
Đứng ngoài hé mắt nhìn, Vô Kỵ thấy rõ ràng hai đầu vú của Phượng Nữ se cứng lại giữa những cặp môi hối hả bú mút, bầu vú nàng cương nở to ra trong những bàn tay xoa bóp điệu nghệ, lông chim của nàng ướt đẫm qua những cái lưỡi liếm láp không ngừng. Con cu của chàng càng phồng to lên, mồ hôi bắt đầu vã ra.
Sau một lúc được chìu chuộng tận tình khắp nơi trên cơ thể, như không thể chịu đựng được nữa, Phượng Nữ há miệng ra mà rên lên nho nhỏ, lưng nàng cong oằn lên, hai chân càng dang rộng ra như muốn muốn đón chờ thêm những cái miệng, những đôi môi, những cái lưỡi xục xạo vào nơi hang động đào nguyên. Bốn nàng kia thấy thế thì càng ra sức phục vụ Phượng Nữ, hăng hái bú liếm và xoa bóp khắp trên thân thể trắng muốt của nàng khiến nàng càng lúc càng rên to hơn nữa. Rồi cứ như thế cuộc giao hoan của năm nàng con gái diễn ra trong khoảng một thời gian dài. Mà Vô Kỵ thì cứ đứng dòm hoài, không thấy chán mà chỉ thấy cơn nứng càng dâng cao.
Bất chợt Phượng Nữ đưa tay ra, kéo đầu một cô con gái lên rồi vít nó xuống mặt mình mà hôn mạnh lên môi nàng đó. Nàng ta liền há miệng ra đút thẳng lưỡi mình vào miệng Phượng Nữ, và hai nàng nứt lưỡi nhau một cách say đắm. Một nàng khác kế bên thấy thế bèn nhập cuộc, cũng há miệng ra đưa lưỡi vào miệng hai nàng kia. Thế là ba cái lưỡi xoắn tít vào nhau, ba cái miệng chụm vào nhau, liếm nút không ngừng. Hai nàng con gái còn lại thấy Phượng Nữ bắt đầu hành động nhập cuộc vui thì biết là nàng đang lên cơn nứng cao độ, cùng cười mà hoan hỉ thay nhau bú chim nàng – khi thì liếm vành chim, khi thì bú hột le, khi thì đút lưỡi thật sâu vào lỗ lồn – nơi mà lúc đó đã ướt đẫm, nhạt nhòe. Khi một nàng đang bú chim thì nàng kia chồm lên mà ngậm đầu vú. Được một lúc thì Phượng Nữ đưa tay xuống dí mạnh đầu nàng con gái đang bú chim sát vào háng mình thêm nữa. Đến bây giờ thì nàng mới mở miệng tròn vo ra mà kêu lên:
– Ôi… Ôi… Ôi…
Một nàng con gái liền ngửng đầu lên, lấy tay chùi miệng, đưa lưỡi ra liếm môi, quét sạch đi lớp nước nhờn đọng đầy trên mặt, rồi nàng ngước mắt nhìn Phượng Nữ mà hỏi:
– Em lấy cái đó ra cho chị nhe?
Phượng Nữ bặm môi, nhắm mắt, thở hổn hển như không thể nói nên lời, chỉ gật đầu.
Thế là nàng ta đứng lên, tiến tới đầu giường, lật chăn lên mà rút ra một khúc gỗ tròn lẵn, dài cỡ một gang tay, dày to như cổ tay của đứa con nít. Nàng ta liền bò tới giữa hai chân của Phượng Nữ, đưa khúc gỗ vào giữa lỗ lồn nàng. Cảm thấy cái cứng cáp của khúc gỗ chạm vào mép lồn, Phượng Nữ vừa dạng hai chân rộng ra, vừa đưa chân cao lên như sẵn sàng đón nhận cái vật cứng đó vào lồn mình. Một nàng con gái khác đỡ lấy hai chân của nàng cho nàng đỡ mỏi, giữ yên nó ở vị thế dang ra và cao lên. Nàng con gái với khúc gỗ liền bắt đầu từ từ ấn khúc gỗ vào lỗ.
Phượng Nữ rên lên một tiếng khi cảm thấy cái cứng cáp đó xâm nhập vào trong người. Nàng con gái nhìn lên khuôn mặt đờ đẫn của nàng, mỉm cười, rồi tiếp tục đút khúc cây vào sâu thêm nữa. Khi đút được hơn nửa khúc cây vào rồi thì nàng liền từ từ rút ra. Khúc cây ra khỏi cái lỗ ướt nhẹp trở nên bóng nhẫy vì bây giờ nó đã được bao phủ bởi một lớp nước nhờn. Nàng con gái lại đút khúc cây trở vào, lần này sâu hơn tí nữa. Và cứ như thế, đút vào, rút ra, đút vào, rút ra, khiến khúc cây gần như mất hút vào trong người Phượng Nữ.
Vô Kỵ nhìn khúc cây đâm thọc vào lồn nàng mà cứ tưởng tượng đó là con cu của mình. Chàng liền đưa tay xuống nắm lấy cu mình và sửng sốt khi biết bây giờ nó đã cương cứng lên to lớn như cánh tay của chàng. Chàng cầm lấy cu mà sọc nhè nhẹ, mắt nhìn chằm chặp vào khúc gỗ ra vô nơi lỗ chim Phượng Nữ. Được thủ dâm bởi một con cặc giả cứng ngắc, Phượng Nữ thở dồn dập, hai cánh mũi phập phồng, rồi nàng bú nút loạn cuồng trên hai cái lưỡi của hai nàng con gái. Tuy hai chân nàng dơ lên cao, nhưng nàng vẫn lắc mông, dập háng làm cho con cặc giả đi sâu và mạnh hơn vào trong lồn nàng. Rồi dường như nàng không chịu được nhịp độ đưa đẩy quá chậm, nàng đẩy bàn tay của cô con gái đang cầm khúc gỗ ra mà tự cầm lấy con cặc giả đó để dồn dập đút thọc nó óc ách liên hồi vào lỗ lồn mình.
Cảnh thủ dâm cuồng loạn của Phượng Nữ làm Vô Kỵ nứng quá, chịu không nổi nữa. Con cu của chàng tự dưng nở lớn lên, dài ngoằng ra xuống gần tới đầu gối. Chàng kinh hãi nhớ ra là vì luyện Cửu Dương chân kinh, kích thước của bộ phận sinh dục của chàng tăng trưởng bất thường, nhưng thông thường chàng có thể vận công để giữ nó ở trạng thái bình thường. Nhưng bây giờ trong người đang suy yếu, vận công khó khăn, nên con cu của chàng trở nên bất trị. Chàng nhìn xuống thấy quần mình cứ từ từ đội lên mà lấy làm sợ hãi. Triệu chứng này khởi đầu cũng vì chàng bị kích dục quá độ bởi màn thủ dâm đầy hứng thú của Phượng Nữ mà ra. Chết thật! Bây giờ chỉ còn cách rời khỏi cái cảnh dâm dục này ngay lập tức mà tịnh dưỡng để hạ hỏa mà thôi. Nếu không nó cứ dài ra mãi, mà chàng thì chưa bao giờ biết nó sẽ dài tới cỡ nào, và kết quả sẽ ra sao. Lui ra khỏi chốn này để tìm cách điều hoà khí lực là chuyện phải làm ngay.
Quyết định như vậy rồi nhưng Vô Kỵ vẫn cố nhìn thêm lần cuối cảnh nàng tiên nga Phượng Nữ với thân hình trần truồng, cẩm thạch, thiên thần, đang say sưa ngửa mặt nút lưỡi và dạng chân thủ dâm với bốn nàng con gái trên giường. Rồi chàng nâng khúc thịt dài thậm thượt và nặng chình chịch giữa háng mà lùi dần, mặt mày có vẻ luyến tiếc. Sang tới căn phòng có năm cỗ quan tài lạnh lẽo làm chàng vội vã đi nhanh hơn. Bất ngờ, vì không quen mang trước người một cái vòi lặc lè, chàng va phải cái bàn đá khiến cho ngọn nến trên lung lay muốn rớt, vang lên một tiếng lạch cạch. Hốt hoảng, chàng vội giữ yên cây nến lại chạy rồi vội vã chạy biến về phòng mình.
Nằm trên tấm phản gổ, chàng phập phồng lo lắng không biết Phượng Nữ có biết ra hành động nhìn lén của mình hay không. Nhưng chờ mãi mà cũng chẳng thấy động tĩnh gì, tiếng cười đùa rên rỉ cũng không còn vang lên nữa. Dĩ nhiên là chàng hi vọng nàng không biết và tiếp tục hành dâm với bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc. Nghĩ tới cảnh hoan lạc đó, Vô Kỵ lại nổi nứng, con cu chàng lại động đậy. Hoảng sợ, chàng vội dẹp ngay những ý tưởng dâm dật đó rồi hồi tâm, định trí mà vận công. Quả nhiên một lúc sau, con cu của chàng trở lại bình thường, và chàng cảm thấy thoải mái hơn. Không dám ngơi nghỉ, chàng tiếp tục vận công và sau đó chàng từ từ thiếp đi.
Một bàn tay mềm ấm rờ trên ngực khiến chàng giật mình thức giấc. Vô Kỵ mở mắt ra thì thấy ngay gương mặt diễm kiều của Phượng Nữ, thân hình trắng toát trong một bộ đồ màu đen. Chàng thấy nàng đang đút bàn tay vào trong áo của chàng mà mò mẫm người mình. Chàng mở mắt nhìn nàng mà nàng vẫn để bàn tay ngọc ngà, ấm áp, mềm mại trên ngực trần của chàng, khiến chàng tê tái cả một khoảng người. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng chàng vẫn gượng cười với nàng . Phượng Nữ ân cần hỏi chàng, hơi thở thơm tho như mật ong:
– Cậu có thấy trong người khoẻ hơn không?
Vô Kỵ liếc nhìn nàng, thấy nàng bình thản, không có vẻ gì là tức giận hay e thẹn thì chàng trả lời một cách e dè:
– Ờ… Ờ… Tôi nghĩ là tôi khoẻ lại rồi.
Phượng Nữ mỉm cười, gật đầu rồi rút tay ra khỏi áo chàng. Nàng quay sang lấy một chung trà đưa cho chàng. Vẻ nghiêm trang của nàng (khác hẳn với lúc nàng hở môi rên rỉ thủ dâm với con cặc giả) làm Vô Kỵ thấy chàng phải nói một cái gì đó để khỏi thấy tự ngượng, tuy rằng cái cảm giác tê tê vẫn còn day dứt trên ngực. Chàng đỡ lấy chung trà rồi hỏi nàng:
– Chị Phượng, tôi cám ơn chị đã đưa tôi tới chỗ này dưỡng thương. Chị có thể nói cho tôi biết trường hợp nào mà chị giải cứu cho tôi được không?
Phượng Nữ ngẫm nghĩ một tí rồi nói:
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Cậu chỉ nên biết là cậu đang yên lành ở Cổ Mộ đài này là được rồi. Tôi cũng phải xin lỗi cậu vì tôi đã vô tình làm cậu đau đớn trong mấy ngày qua.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
– Chị nói gì tôi không hiểu?
Phượng Nữ hé nở một nụ cười mê hồn:
– Cậu bị hàn chưởng đánh trúng mà tôi còn dùng Cửu Âm thần công để cứu chữa. Cửu Âm chân khí vốn dĩ âm hàn khiến cho chấn thương của cậu nặng thêm. Đã vậy tôi còn cho cậu uống mật Ngọc Phong mát lạnh lấy từ những con ong do tôi nuôi làm cho cậu giá cóng thêm nữa.
Rồi nàng lắc đầu chỉ cái giường đá kế bên nói tiếp:
– Sau đó, tôi lại cho câu nằm trên giường Hàn Băng này khiến cho khí lạnh trong người cậu tăng lên làm cậu khổ sở. Khi biết ra rồi thì tôi liền kê tám phản gỗ này cho cậu nằm đấy. Mật Ngọc Phong cậu cũng không thể dùng nữa.
Vô Kỵ vừa nhấp trà nóng, vừa nghĩ:
– “Đúng rồi. Phượng Nữ chữa ta toàn bằng những thứ âm hàn, lạnh lẽo. Thảo nào Cửu Dương thần công trong người ta không thể nào trừ hết lãnh khí cho được.”
Rồi chàng hỏi:
– Thế chị dùng cách gì mà chữa cho tôi khỏi hàn khí của Huyền Minh thần chưởng?
Phượng Nữ nghe hỏi, đỏ mặt lên, cò vẻ do dự nhưng rồi lấy vẻ tự nhiên mà trả lời:
– Tôi phải dùng nội công của chính phái Cổ Mộ của tôi mà chữa cho cậu đấy. Đó là khí công thượng thừa từ “Ngọc Nữ Tâm Kinh”.
Vô Kỵ ngơ ngác, lẫm bẩm: “Phái Cổ Mộ? Ngọc Nữ Tâm Kinh?” Phượng Nữ nghe thế thì nghiêng gương mặt khuynh thành về hướng chàng mà nói:
– Cậu đi theo tôi để tôi chỉ cho cậu cái này.
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng. Vô Kỵ thấy nàng không hỏi xem chàng có đi lại được hay chưa mà lại bảo chàng đi theo nàng thì chắc là nàng biết là mình đã ra khỏi giường mà nhìn lén nàng lúc nãy rồi. Chàng băn khoăn nhìn theo nàng, nhưng không dám chần chừ, bước theo nàng ngay.
Khi Vô Kỵ theo Phượng Nữ đi về hướng căn phòng mà nàng vui vầy hành dâm với bốn nàng con gái thì chàng cảm thấy lo lắng, bồn chồn hơn nữa. Vừa đi theo nhìn thân hình thon gọn, ẻo lả trông rất hấp dẫn của nàng mà lòng chàng rối loạn không yên. Chết chưa, khi nàng lên tiếng chất vấn tại sao lại nhìn lén nàng làm tình thì mình biết nói năng ra sao? Thôi thì phải thú tội rồi van xin nàng tha thứ cho mà thôi. Nhưng mà chắc rồi sau đó mình cũng phải công nhận với nàng là cái màn dâm tình giữa nàng với các cô gái khác đã kích dục mình đến mức tối đa khiến mình trải ra một cơn nứng cặc độc nhất vô nhị trong đời!
Phượng Nữ đi tới căn phòng có năm cỗ quan tài thì ngừng lại. Nàng chỉ cho Vô Kỵ thấy bức tranh cô gái đứng chải tóc mà nói:
– Đây là chân dung của Lâm Triều Anh sư tổ, người sáng lập ra phái Cổ Mộ. Người đứng hầu tổ sư là đồ đệ của người và cũng là sư phụ của mẹ tôi. Mẹ tôi là trưởng môn đời thứ ba và tôi là trưởng môn đời thứ tư của phái Cổ Mộ. Phái Cổ Mộ chỉ thâu nhận nữ đồ đệ mà thôi.
Rồi nàng chỉ năm cỗ quan tài:
– Đây là nơi an nghỉ của những người trong phái Cổ Mộ. Lâm Triều Anh tổ sư nằm trong quan tài thứ nhất. Đồ đệ của người nằm trong quan tài thứ nhì. Tôn Bà, người hầu của tổ sư đời thứ hai và cũng là người nuôi nấng mẹ tôi nằm trong quan tài thứ ba. Mẹ tôi nằm trong quan tài thứ tư. Và cha tôi nằm trong quan tài thứ năm.
Vô Kỵ hỏi:
– Chị nói phái Cổ Mộ chỉ có nữ đệ tử. Vậy tại sao cha của chị lại nằm ở đây?
Phượng Nữ cười, hơi thở ngọt ngào như mật ong nói:
– Thật ra cha tôi cũng là đệ tử của phái Cổ Mộ đấy chứ. Chính mẹ tôi đã phá lệ thâu nhận cha tôi làm đệ tử đó. Nhưng vì là phái nam nên ông không thể lên làm trưởng môn cho được, và sau đó mẹ tôi đã truyền lại cho tôi.
Chuyện nam đệ tử cưới nữ sư phụ là một chuyện lạ kì, Vô Kỵ chưa từng nghe tới. Chàng thấy mắt nàng sáng lên khi nhắc tới cha mẹ thì chàng liền hỏi;
– Chị có thể cho tôi biết thêm về cha mẹ của chị hay không?
Quả nhiên mắt nàng lại phát ra những tia sáng ngời. Phượng Nữ đáp với một vẻ đầy tự hào:
– Mẹ tôi là Long Nữ, trưởng môn phái Cổ Mộ. Bà lúc nào cũng mặc đồ màu trắng. Còn tôi thì lại thích màu đen. Cha tôi là Dương Qua, còn được người đời tặng cho danh hiệu Thần Điêu đại hiệp, người đã giết được đại đế Mông Cổ lúc xưa. Ông ta chỉ có một tay nhưng võ công thì tài giỏi hơn mẹ tôi nhiều lắm. Về sau, để tránh qua lại với giới giang hồ, hai người lui về ẩn cư ở Cổ Mộ đài này, nơi mà không ai biết đến, và tôi sinh ra tại đây.
Vô Kỵ thấy nàng không nhắc nhở gì tới chuyện thầy trò lấy nhau thì chàng lại hỏi:
– Thế võ nghệ của chị đều do cha mẹ của chị truyền lại cho chị chứ gì?
Phượng Nữ gật đầu:
– Võ công phái Cổ Mộ là do mẹ tôi dạy. Còn cha tôi thì truyền cho tôi võ công trong Cửu Âm chân kinh.
Nghe Phượng Nữ nói tới Cửu Âm chân kinh, Vô Kỵ chạnh lòng. Chàng hỏi:
– Cửu Âm chân kinh có liên quan gì tới Cổ Mộ phái không?
Phượng Nữ trả lời:
– Tôi không biết nguồn gốc của Cửu Âm chân kinh như thế nào, và tại sao cha tôi lại biết môn đó. Nhưng tôi chắc chắn là nó không phải là võ nghệ của phái Cổ Mộ vì võ công của Lâm Triều Anh tổ sư chỉ chuyên cho phái nữ tập luyện mà thôi.
Vô Kỵ lại hỏi:
– Tại sao chỉ dành cho đàn bà con gái? Bộ đàn ông con trai không học được hay sao?
Phượng Nữ ngập ngừng một lúc rồi nói:
– Thôi được. Chúng ta đều là con nhà võ, tôi không dấu cậu làm gì. Võ công phái Cổ Mộ do tổ sư sáng lập ra gồm những tuyệt nghệ yểu điệu mà biến hoá, uyển chuyển mà tinh vi, chỉ có phái nữ mới luyện được tới mức tối cao mà thôi. Thí dụ như Ngọc Nữ Tâm Kinh độc đáo của bổn phái phải cần hai nữ môn đồ luyện tập chung với nhau, mà hai người đó đều phải trút bỏ hết y phục để khi tập luyện người sát người, điều hòa khí lực cho nhau. Và sau một thời gian tập luyện, hai người đó sẽ phát sinh ra mối liên hệ mà người thường không có được. Tất cả những đồ đệ trong phái Cổ Mộ đều rất thương yêu nhau.
Vô Kỵ nghe Phượng Nữ giảng giải như vậy thì chàng biết ra ngay tại sao các nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc lại có những hành động đồng tình luyến ái như mình đã thấy. Và dĩ nhiên Phượng Nữ, trưởng môn của phái Cổ Mộ chỉ toàn con gái, phải có một mối tình thắm thiết hơn hết với các nàng đó. Rồi chàng lại nghĩ là chắc chắn Phượng Nữ đã biết chàng chứng kiến cảnh làm tình giữa các nàng rồi. Và câu nói vừa rồi chính là lời trần tình với chàng về trạng huống đó, thay vì đối mặt giải bày thẳng ra với nhau, để tránh đặt chàng vào một tình trạng khó sử.
Biêt ra như vậy rồi, Vô Kỵ cảm thấy thoải mái vô cùng. Những thắc mắc, nghi ngờ, hoang mang trong đầu óc chàng từ nãy đến giờ phút chốc tiêu tan hoàn toàn. Chàng nhìn Phượng Nữ với một con mắt vừa cảm phục, vừa thân thiết. Chàng thấy nàng nói như vậy là quá đủ rồi. Chàng và nàng không cần phải nói gì thêm về chuyện này nữa. Do đó, để thay đổi câu chuyện, chàng chỉ bức tranh của vị đạo sĩ trên vách đối diện mà hỏi:
– Chị Phượng cho tôi biết vị đạo sĩ này là ai vậy?
Phượng Nữ nghiêng đầu, nhìn sang bức tranh dơ bẩn đó, hai mắt nhung trở nên mơ màng:
– Đây là hình ông đạo sĩ Vương Trùng Dương, tổ sư của phái Toàn Chân đấy. Ông là người đứng đầu của Ngũ Bá trong giới giang hồ gần trăm năm trước. Lúc ông chưa làm đạo sĩ, ông là người tình của tổ sư. Tình của hai người là tình của một cặp hiệp sĩ lặn lội trên giang hồ, giữa một nam trượng phu, một nữ anh hùng. Nhưng không hiểu sao sau đó, ông ta bỏ đi trở thành đạo sĩ, mở phái cầm đầu Toàn Chân giáo. Tổ sư tức giận, cho rằng ông làm vậy vì ham danh độc tôn giữa võ lâm Ngũ bá nên người oán ông, bỏ đi lập ra phái Cổ Mộ cốt ý là không thua phái Toàn Chân.
Vô Kỵ ngạc nhiên nói:
– Nếu vậy thì tại sao lại còn dựng hình ông ta lên đây làm gì?
Phượng Nữ mỉm cười, trông đẹp đến mê hồn:
– Cậu tưởng chúng tôi đưa hình ông ta lên để thờ hay sao? Thật ra tất cả các đệ tử Cổ Mộ sau khi vái tổ sư để nhập phái thì sau đó phải qua bên đó mà khạc nhổ lên tấm tranh của ông ấy. Lệ đó là do tổ sư đặt ra đấy.
Vô Kỵ phì cười. Hèn chi bức tranh nhạt nhòe, hoá ra vì bị nhiều người khạc nhổ vào. Ông Vương Trùng Dương không biết đã làm điều gì mà bị oán đến thế. Điều đó cho biết đàn bà con gái mỗi khi đã giận ai là giận đến xương tủy, suốt đời không quên. Không phải vì các cô các bà có tính nhỏ nhen mà là vì họ yêu quá đấy mà thôi. Đúng là “thương cho roi cho vọt…” Những chuyện oán ghét khac nhổ vào hình vẽ của nhau như thế này chàng lại không cho là kì lạ, vì trong giới giang hồ còn có nhiều chuyện quái đản hơn nhiều.
Chàng lại hỏi:
– Phái Toàn Chân là phái nào mà tôi chưa hề nghe đến?
Mặt Phượng Nữ thoáng buồn, nàng trả lời:
– Ông Vương Trùng Dương cầm đầu phái Toàn Chân và đứng đầu Ngũ Bá của võ lâm Trung nguyên là liền tụ họp quần hùng chống quân Kim. Nhưng sau khi ông chết và nhà Kim bị tiêu diệt thì quân Nguyên lại cho Toàn Chân giáo phái vẫn là nơi có hại cho chúng. Do đó bọn Mông Cổ đã đem quân lên núi Chung Nam tàn sát hết những người trong Trùng Dương cung và san phẳng Toàn Chân phái rồi.
Vô Kỵ nghe thế thì nghiến răng nói:
– Quân Mông thật là ác độc, không còn tình yêu con người. Minh giáo chúng tôi nguyện sẽ đánh đuổi chúng khỏi bờ cõi nhà Hán, vĩnh viễn không cho chúng trở lại.
Phượng Nữ nghe chàng nói thì khuôn mặt yêu kiều trở nên trầm ngâm, ánh mặt lộ vẻ nhớ nhung một người nào đó, thương cảm một hình dáng nào đó. Nàng lẩm bẩm:
– “Tình yêu… Đánh đuổi quân Mông… Vĩnh viễn không trở lại…”
Vô Kỵ hỏi tiếp:
– Thế còn phái Cổ Mộ thì sao?
Phượng Nữ giật mình như mới thoát khỏi một cơn mơ. Nàng lắc đầu nhè nhẹ như muốn xua đưổi đi một chuyện đang làm nàng ray rứt, đau lòng. Nàng gượng cười nói:
– Phái Cổ Mộ cũng nằm trên núi Chung Nam với phái Toàn Chân, nhưng ở sâu trong vùng hang đá bí hiểm. Khi quân Nguyên tràn đến, chúng lục phá khắp nơi nhưng vẫn không sao tìm tới nơi Cổ Mộ đài này cho được. Thật ra phái Cổ Mộ rất bé nhỏ, ít ai biết. Từ lúc lập phái tới giờ chỉ có khoảng mười đệ tử mà phần lớn đều qui ẩn. Cậu thấy đó. Năm cỗ quan tài và năm người con gái chúng tôi là tất cả những người trong phái Cổ Mộ. Đã từ lâu, chúng tôi không còn thâu nhận đệ tử nữa. Chúng tôi chỉ sống cô độc với nhau ở trong cái hang đá lạnh lẽo, lặng lẽ này. Chẳng đi đâu cả.
Phượng Nữ nói câu cuối cùng với giọng đầy vẻ u sầu, u uất và buồn bã khiến Vô Kỵ thấy thương cảm vô cùng. Chàng hỏi tiếp:
– Chị nói không thâu nhập đệ tử mà có tới bốn cô học trò là sao?
Phượng Nữ đáp:
– Bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc là những đứa trẻ mới sanh của những nông dân nghèo nàn đem bỏ trong rừng mà mẹ tôi tìm thấy đưa về nuôi. Tuy tôi truyền võ công cho họ, nhưng tôi lại coi các nàng đó như em tôi vậy thôi.
Rồi bỗng dưng nàng tiến tới gần người chàng làm chàng hửi ngay thấy thơm như hoa lan, ngọt như mật ong (chắc là mật Ngọc Phong do nàng nuôi) mà buông thõng một lời:
– Thôi, cậu nên về nằm nghỉ. Tôi tưởng cậu chưa khoẻ nên lại tới để dùng Ngọc Nữ Tâm Kinh giúp cậu chữa trị khí lạnh. Nhưng bây giờ thì chắc không cần nữa. Chào cậu nhé.
Vô Kỵ thấy nàng chợt nhiên cắt đứt câu chuyện như vậy thì ngạc nhiên. Nhưng thấy dáng vẻ của nàng tự dưng lộ nét u buồn, xa cách thì chàng cũng không nói gì thêm, biết là nàng đang có tâm sự uẩn khúc. Chàng nhìn theo dáng người trắng toát thánh thoát trong bộ đồ đen tuyền của nàng khuất đi khỏi phòng mà động lòng thương yêu, ôm ấp.
Chàng trở về phòng nằm trên giường mà tâm trí mông lung. Một lát sau, bốn nàng Mai, Lan, Cúc, Trúc đem cháo đến cho chàng ăn. Họ ân cần săn sóc chàng mà không hề lộ vẻ e dè, nghi ngờ hoặc ái ngại gì cả. Các cô vẫn cười nói và đùa dỡn với nhau như không có chuyện gì xẩy ra. Hành động đó khiến cho chàng yên tâm, thoải mái và hoàn toàn không còn có một định kiến nào về họ nữa.
Tối đó, tắt đèn lên giường ngủ, chàng nằm yên nhìn lên khoảng đen tối mà suy nghĩ miên man. Tình cảnh một người con gái xinh đẹp não nùng sống ở một nơi thâm u cùng cốc, trong một hang đá lạnh lẽo, ảm đạm, chỉ loanh quanh với bốn ngưòi con gái, cách xa hoàn toàn với thế giới bên ngoài làm chàng thương xót. Thảo nào người nàng trắng toát, có lẽ vì sinh sống trong Cổ Mộ đài thiếu ánh sáng mặt trời từ nhỏ. Nàng có sung sướng không? Chắc là có chứ sao không: Nàng đã từng sống quen từ nhỏ trong chốn hoang vu, biệt lập này rồi cơ mà. Có thật là nàng sung sướng không? Chắc là có chứ sao không: Nàng vẫn thường chung vui hằng ngày với bốn cô con gái trong cảnh đồng tình luyến ái vì luyện võ công của Cổ Mộ phái đấy chứ. Vậy cớ vì sao mà nàng lại có vẻ buồn bã, u uất như thế? Tại sao nàng lại ưa cảnh ảm đạm, thích màu đen, một màu tối tăm, u ám như thế? Một tuyệt thế giai nhân như Phượng Nữ mà lại sống cách biệt, xa vắng với thế gian, không biết tới một ai và không một ai biết tới, thì thật là uổng.
Nhưng thật ra Vô Kỵ làm sao biết được Phượng Nữ có thật sự sống cách biệt, không biết tới một người đàn ông nào khác hay không? Nàng đã có mặt cứu chàng khỏi sự ám hại của Huyền Minh nhị lão thì tất nhiên nàng đã rời khỏi Cổ Mộ đài, nếu không nói là nhiều lần. Và không chừng nàng còn có dính líu gì đó tới Nhữ Dương Vương hoặc những quân thần trong vương phủ nữa.
Rồi Vô Kỵ lại chợt nghĩ: Ủa! Nàng nói là khi dùng Ngọc Nữ Tâm Kinh thì hai người phải cởi bỏ quần áo trần truồng thân thể, vậy khi nàng dùng công phu này để chữa Huyền Minh thần chưởng trong người chàng thì phải làm sao kìa? Hồi nãy khi nàng cởi áo rờ khắp người chàng, phải chăng đó là động tác mở màn cho cuộc chữa trị? Chàng cũng đã từng giúp Chỉ Nhược vận khí tống khứ Thập hương Nhuyễn cân Tán ra khỏi người, nhưng chỉ có tay đụng chạm vào người nhau thôi. Còn phải cởi hết quần áo để chữa bệnh thì thật là quá cỡ, ít nghe nói tới. Sự đụng chạm giữa chàng và Phượng Nữ tất nhiên phải sát cận, tức là hai người phải trần truồng ôm ấp với nhau.
Hình ảnh thân thể trần truồng của chàng và thân thể trắng bóc của người đẹp Phượng Nữ nằm ép sát bên nhau hay chồng lên nhau, lõa thể, nhiều lần trong những ngày qua làm chàng nóng bừng người lên. Vậy mà chàng có biết gì đâu?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chị gái, cô thư ký và mẹ tôi…
Phần 38 Tôi bây giờ cũng nói thêm vào mấy câu truyện -Anh Dũng nói đúng đấy , mọi người bình đẳng mà , bọn con trai chúng anh xem được thì bọn em cũng có quyền được xem chứ Vân phì cười rồi bảo tôi -Anh nói cứ như nhà tâm lý vậy học vậy Anh Dũng quay sang tôi rồi bảo -Tiện đây anh xin giới thiệu , đây là Bình em họ anh , còn đây là Vân và Chị , hai chị em hơn kém nhau một tuổi thôi đấy , trông hai chị em xinh như nhau hả , kiểu này mà thi người mấu thì được giải nhất là cái chắc cho mà xem -Giải nhất thì không dám nhưng chỉ dám nhất ở nhà thôi , nhưng có người chỉ để ý đến cô em chứ đâu chú ý đến cô chị Anh Dũng cũng cảm thấy bối rối nhưng cũng nhanh trí trả lời -Thế bảo yêu cả người thì lại không cho bây giờ thì trách cái gì chứ , yêu cả hai người thì bây giờ có phải là tốt hơn không Vân ngồi cạnh anh Dũng thì véo nhẹ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Chồng địt vợ Con gái nứng lồn thủ dâm Đụ chị gái Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Đụ tập thể Đụ tay ba Trao đổi vợ chồng Truyện loạn luân Truyện ngoại tình Truyện phá trinh
Dặm đường - Tác giả Thoong
Bây giờ anh đang ở đây. Một mình. Cô còn bên đó. Cũng một mình. Khoảng cách muôn trùng cho thấy không gian và thời gian đều căng thẳng. Cô kể khi anh gọi: Anh đi rồi, lão có vẻ hí hứng. Anh cũng biết mà, đàn ông chỉ sợ bị cuỗm mất vợ. Anh cười khì khì: Mất vợ chẳng mất, nhưng thứ khác nào còn. Cô cười thỏa hiệp. Anh hạ giọng kể lể: Em biết không, sáng và tối nào anh cũng phải xoa chim. Cô hốt hoảng: Chết không, bệnh sao. Anh phân trần: Làm sao được khi đang thiếu. Tiếng đường dây u u khiến cô hình dung anh đang làm cái chuyện vô tích sự. Cô hỏi tẩn mẩn: Anh đứng yên đó chứ. Anh thở ra, cô nghe rõ tiếng nỉ non: Nghe tiếng em, đứng yên gì nổi, anh đang dỗ nó ngủ. Cứ thế, hai người nói chuyện bâng quơ. Ai chợt nghe tưởng là chuyện vô thưởng vô phạt. Nhưng cô thấu rõ anh, cô xót xa khuyên gián: Đừng anh, em lo anh bệnh, tội. Trước mắt cô lờ mờ bàn tay anh xoắn tròn xoay khúc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn Truyện sex day lồn
Giữa mơ và thực - Tác giả Thanh Hưởng
Rồi Minh Tuyết không cảm thấy đau rát nữa. Vì nước lồn ra chan hoà giúp cho con cặc hắn ra vào dễ dàng hơn. Mỗi lần hắn nắc tàn bạo từ trên cao dạp xuống là nàng lại hẩy mông lên đón nhận. Hắn làm mạnh quán tuy chưa cảm thấy ra vì hắn muốn làm cho em ra ba bốn lần thì hắn mới ra. Có như vậy Minh Tuyết mới như thành một nô lệ tình dục chứ. Nhưng mồ hôi đã chảy đầy ra lưng hắn rồi. Hắn nhìn Minh Tuýet cũng thấy nàng nhễ nhại mồ hôi. Trên mặt trên bụng. Như vậy nhìn nàng càng dâm hơn trước. Bản thân hắn tin rằng có lẽ cả đời hắn chỉ có Minh Tuyết là kẻ duy nhất có thể làm hắn bỏ qua được những thành kiến khinh bỉ bọn điếm mà thôi. Còn sau này mọi đứa mà hắn địt phải là con nhà lành mới được. Hắn mặc kệ là chúng nó hưởng ứng hay hắn bày mưu miễn sao đó là kẻ chưa dấn thân vào con đường như Minh Tuýết la được. Em thấy thế nào Minh Tuyết...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú cặc Sex bú vú Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn Truyện sex liếm lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi