Triệu Minh nhìn lên cảnh Chỉ Nhươc, Tú Uyên đang ôm nhau mặt mũi chan hòa, đau khổ, người ngợm nhoè nhoẹt tinh khí thì nàng tức giận, quắc mắt nhìn xuống tên cai mà nói thõng:
– Tội mi đáng chết!
Tên cai chưa kịp mở miệng van xin thì Khổ đầu đà đã tiến tới một bưóc đưa ba ngón tay lên. Tức thì có ba luồng chỉ phong từ ba ngón tay phóng ra, phát ra ba tiếng “xì, xì, xì”, bắn tới xuyên thủng hai con mắt và cổ họng của tên cai tù rồi. Hắn bật người ra phía sau, máu me tung tóe, gục chết mà không nói thêm được một lời. Mọi người thấy Khổ đầu đà bất ngờ sử một thế chỉ công cực kì mạnh bạo, kì ảo, hạ sát tên ma cô gian hùng thì đều nín thở.
Triệu Minh mặt mày vẫn lạnh tanh, ngần ngừ một tí rồi quay mặt đi mà nói:
– Còn mấy tên kia, xin tùy đại sư sử liệu.
Đường đường là một quận chúa, quyền uy sinh sát trong tay, tính của nàng là luôn luôn trực diện với mọi vấn đề để mà giải quyết một cách nhanh chóng. Nhưng hôm nay bỗng sao nàng không thể làm như vậy được. Nàng quay đi vì không muốn ngó tới mặt sáu tên dâm dục hắc ám đó mà cũng có thể là nàng không muốn nhìn tới hình dạng sáu tên thô bỉ, ở truồng, lông lá um tùm, cứ đưa sáu con cu, sáu bìu dái ra lủng lẳng trước mặt mình. Tuy chúng cố gắng lấy tay bụm háng nhưng cũng không làm sao che dấu được hết những miếng thịt thòng lòng đen đủi, những miếng da nhăn nheo lông lá.
Khổ đầu đà nghe nàng nói thì nhìn nàng rồi liếc qua đám côn đồ, vẫn không lên tiếng, ông đưa ngón tay lên cổ mà cứa ngang một cái. Sáu tên khốn nạn thấy thế thì hốt hoảng, quì xuống van xin loạn xì ngầu cả lên. Khổ đầu đà quắc mắt, nhìn đám võ sĩ đằng sau mà hất hàm một cái. Đám võ sĩ chạy đến, kéo sáu tên đứng lên, sắp thành một hàng đứng run rẩy truớc mặt ông. Một tên võ sĩ dâng lên cho ông một con đao. Đầu đà đưa tay cản lại, lắc đầu ra điều ông không cần. Hóa ra Khổ đầu đà bị câm (nhưng hiển nhiên là không điếc), thảo nào mà từ đầu tới giờ ông không nói một tiếng nào.
Sau đó Khổ đầu đà tiến tới, từ từ đi qua sáu tên. Ông đưa tay ra sờ đầu một đứa, vỗ má đứa kia, nắn vai đứa nọ. Tên nào mà bị đầu đà đụng nhẹ tới một cái là bắn người đi, bay vào vách, tung vào góc phòng, như bó giẻ vậy. Đứa thì bị nứt đầu, đứa thì bị trẹo quai hàm, đứa thì bị trật xương vai. Bọn chúng nằm một đống, rên rỉ không ngớt. Mọi người thấy Khổ đầu đà, một lần nữa, biểu diễn công phu trừng phạt lũ vô lại một cách nhẹ nhàng mà uy lực kinh người như vậy thì lấy làm khiếp đảm. Huyền Minh nhị lão trông thấy cũng phải khâm phục. Khi Khổ đầu đà đụng vào người chúng, ông đã truyền công lực vào đả thương chúng rồi sau đó nhấn mạnh thêm chân khí để đẩy bắn chúng ra xa. Bao nhiêu công phu đó xẩy ra trong khoảnh khắc. Cái khó là cách thu phát công lực, khi thì thẳng thừng như đoản côn để đánh vỡ đầu, khi thì cuốn xoáy như nước lũ để bẻ trật xương. Nhị lão tự nghĩ mình muốn xuất chiêu một cách nhanh chóng, tinh vi và nhẹ nhàng như thế cũng không được.
Sau khi thấy Khổ đầu đà trừng phạt lũ côn đồ xong, Triệu Minh đưa mắt nhìn tới Chỉ Nhược, thấy nàng trẻ đẹp như một đoá hoa thì lên tiếng nói:
– Thế ra là Chu cô nương của phái Nga Mi đấy à.
Chỉ Nhược nghe Triệu Minh nhắc tới tên mình thì nàng đưa mắt nhìn lại nhưng không trả lời. Triệu Minh mỉm cười:
– Tôi nghe nói là sư phụ cô tuyệt thực, không ăn mà chỉ uống mấy ngày nay. Thân thể suy yếu, tôi rất quan tâm…
Chỉ Nhược mím môi, ngó đi nơi khác, coi những lời đó như là đãi bôi. Triệu Minh chăm chăm nhìn nàng, uốn môi cong lên:
– Tôi còn nghe nói là mấy ngày trước, cô nương đã dùng kiếm đả thương vị Trương giáo chủ của Ma Giáo phải không?
Không nghe Chỉ Nhược trả lời, Triệu Minh vẫn cười, hỏi tiếp:
– Trương giáo chủ tài ba như thế, làm sao mà cô đánh thắng người ta được? Chắc là Trương giáo chủ cố ý nhường tay mặc tình cho cô đâm chém chứ gì?
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt đỏ bừng lên nhưng vẫn không lên tiếng.Triệu Minh tiến tới gần Chỉ Nhược, nheo mắt, hai đuôi mép cong lên, nói:
– Cô nương nói thật đi. Giữa hai người phải chăng đã có sự qua lại gì đó hay không?
Chỉ Nhược nghe Triệu Minh cứ hỏi về Vô Kỵ, người yêu của mình thì thầm nghĩ:
– “Con nhỏ này là ai mà cứ nhắc đến chàng? Chẳng lẽ hai người có tình ý gì với nhau chăng?”
Thấy nàng vẫn không trả lời thì Triệu Minh nhìn ngắm Chỉ Nhược từ đầu tới chân rồi cười mũi một cái:
– Chu cô nương còn trẻ đẹp, mà lại là đệ tử đắc ý của Diệt Tuyệt sư thái. Vì vậy mà cô không thèm nói chuyện với tôi chứ gì.
Triệu Minh cầm một thanh đao của tên võ sĩ đưa tới gần mặt của Chỉ Nhược mà nói:
– Chắc cô ỷ là cô đẹp đẽ nên cô tự cao. Để tôi làm bộ mặt của cô giống như vị đại sư kia. Như vậy coi cô có còn kênh kiệu nữa hay không.
Nói xong, Triệu Minh đặt lưỡi đao chạm lên mặt của Chỉ Nhược khiến nàng mở to mắt ra, sợ hãi kinh hoàng. Ai chứ con nhỏ trông đẹp đẽ mà thật ra dữ dằn này nó nói là nó dám làm chứ không chơi. Nó đã nhơn nhơn không nương tay hạ lệnh cho lão đầu đà xấu xí kia đánh chết và trừng phạt bọn chó dâm kia một cách thảm khốc, không thấy sao? Thấy vẻ run rẩy của Chỉ Nhược, Triệu Minh mỉm cười hỏi dọa:
– Chu cô nương khai hết sự thật cho tôi nghe đi… Cô tài ba gì… Sao Trương giáo chủ lại cho cô đả thương như vậy… tại sao? Nói đi, không thì…
Nhưng Chỉ Nhược vẫn không thèm trả lời. Nàng mím môi, quay mặt đi, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt tuôn ra nơi khóe mắt. Trước sự bướng bỉnh của Chỉ Nhược như vậy, Triệu Minh cười khì một tiếng rồi nói:
– Đây là tại cô tự ý muốn chước họa vào thân đó nhé.
Nói xong Triệu Minh dơ đao lên mà rạch luôn vào mặt Chỉ Nhược.
Bất chợt có một vật gì đó bay vào đẩy con đao đi nghe “choang” một tiếng, làm lưỡi đao văng ra xa. Triệu Minh ngạc nhiên, cánh tay bị rung động đến tê chồn. Nàng lùi lại vài bước, nhìn lên thì thấy bóng một người bung cửa sổ nhẩy vào đứng kế Chỉ Nhược. Nàng định thần mới hay người đó là Vô Kỵ – chàng đang đưa tay ra mà ôm Chỉ Nhược vào người.
Huyền Minh nhị lão bỗng thấy Vô Kỵ bất kì xuất hiện, đánh bạt con đao trên tay Triệu Minh thì vội vàng nhẩy đến bảo vệ nàng. Hai lão song song đồng phóng chưởng ra, mỗi người một phiá, vào hai bên hông chàng liền. Vô Kỵ đưa tay ra đón đõ lấy chưởng của hai lão già luôn. “Bốp” một tiếng lớn, hai luồng kình phong chạm vào nhau làm không gian như khuấy động. Chỉ Nhược đứng gần chàng chịu đựng không nổi, sắp sửa qụy xuống thì Vô Kỵ vội vàng đỡ nàng lên, ôm luôn vào lòng. Lúc đó Nhị lão lùi ra sau vài bưóc, đứng hai bên Triệu Minh, thủ thế mà chờ lệnh.
Chỉ Nhược thấy lưỡi đao đưa tới mặt mình, chăc chắn là mặt mình sẽ bị tàn hủy rồi. Nhưng rồi bỗng có một người từ trên trời phi xuống, đẩy con đao đi mất. Người đó đối chưởng với nhị lãi khiến nàng ngộp thở, rồi sau đó nàng bị kéo sát vào người khiến mũi nàng dí ngay vào ngực người đó. Trời ơi! Đây là cái mùi đặc biệt của những đàn ông con trai trên đời này đó mà! Cái mùi tuy lạ lùng đối với các cô gái đương thì như nàng chẳng hạn, nhưng khi hửi tới là tất cả các cô đều nhận ra ngay, không thể lầm được. Cái mùi của nam giới đó đã khiến các nữ giới nhiều khi làm bộ nhăn mặt, đẩy đưa, chê bai, nhưng thật ra trong lòng thì lại hân hoan, chờ đợi, đón nhận, không có là không xong!
Khi nàng cảm đươc cái hơi người toát ra từ thân thể đó thì nàng nhận ra ngay đó là cái hơi hướng của “ân nhân đại ca”, cái mùi mà nàng hằng tưởng nhớ, không bao giờ quên được trong đời. Nàng mừng rỡ ngưóc mắt lên thì thấy liền khuôn mặt anh tuấn của Vô Kỵ. Trời ơi, Vô Kỵ chính là “ân nhân đại ca” hay sao? Như vậy là chàng lại ra tay cứu đời mình một lần nữa à? Phải chăng người yêu của nàng hóa ra cũng là người ơn của nàng, người mà nàng đã trao trọn cuộc đời trinh trắng? Sao lại có sự trùng hợp kì lạ như vậy?
Chỉ Nhược run run hỏi Vô Kỵ:
– Vô Kỵ đại ca… đại ca… em nhận ra rồi… có phải trong rừng…
Vô Kỵ nhìn xuống khuôn mặt khả ái của nàng mà mỉm cười, gật đầu. Thấy chàng công nhận là đúng thì Chỉ Nhược liền úp má nàng sát vào ngực của chàng mà cảm thấy lòng dạ vô cùng sung sướng. Bây giờ mà có trăm đao vạn kiếm đâm chém vào người nàng thì nàng cũng không còn sợ nữa! Nỗi bứt rứt, khúc mắc, tranh chấp giữa tình yêu và tình dục, giữa người yêu và người mộng đã tan biến, không còn nữa. Cả hai người kia, môt người thương yêu, một người nhung nhớ, hóa ra chỉ là một. Thật ra trong thâm tâm của nàng, nhiều khi nàng mong uớc Vô Kỵ. chính là vị ‘ân nhân đại ca” đó. Bây giờ nó đã trở thành sự thật. Sau bao nhiêu tủi nhục, ức hiếp, tư dưng bây giờ nàng cảm thấy nàng là một người may mắn, hạnh phúc, vui sướng nhất trên trần đời…
Thì ra Vô Kỵ, Dương Tiêu và Nhất Tiếu núp ngoài cửa sổ nãy giờ. Khi Triệu Minh ra tay rạch mặt Chỉ Nhược thì chàng không chân chừ nữa, vội vàng móc túi ném cái bông hoa vô cứu nguy Chỉ Nhược. Vô Kỵ nhẩy vô phòng xong là Dương Tiêu, Nhất Tiếu liền phi thân theo vào. Hai người đứng hai bên chàng bảo vệ.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ và Chỉ Nhược hai người cứ ôm nhau – chàng thì xiết chặt lấy nàng, nàng thì ép sát vào ngực chàng – thì nàng trố mắt ra nhìn. Ánh mắt của nàng thật là kì dị, vừa chế diễu, vừa ngạc nhiên, vừa ganh ghét, vừa tức giận khiến Vô Kỵ liền buông Chỉ Nhược ra.
Triệu Minh lại nhìn thấy cái vật mà Vô Kỵ dùng để đánh văng cao đao trong tay mình đi chính là cái bông hoa nạm kim cương mà nàng đã biếu tặng chàng lúc trước thì nàng xụ mặt xuống. Cái bông hoa bị gẫy làm đôi, nằm chỏng lọng dưới đất. Vẻ không vui, giận dỗi của nàng khiến Vô Kỵ vội vàng bước tới nhặt cái bông lên rồi nói chữa:
– Tôi xin lỗi… trong lúc vội vã, tôi không có gì ngoài cái bông hoa này trong túi… thôi để tôi tìm thợ giỏi sửa lại…
Triêu Minh nghe vậy thì đổi mặt làm vui, nàng nói:
– Được rồi, vậy thì công tử đi đi.
Vô Kỵ nắm tay Chỉ Nhược bưóc đi luôn. Thấy vậy, Triệu Minh liền đưa mắt nhìn hai lão già. Nhị lão bèn tiến tới chặn đường, cười khẩy:
– Trương giáo chủ tới tới, đi đi tự tiện không nói năng gì tới ai. Như vậy đã là không phải đối với hai chúng tôi rồi. Bây giờ còn ngang nhiên đem người đi thì quả thật là hơi quá đấy. Ít nhất cũng phải hỏi qua quận chúa một tiếng chứ.
Vô Kỵ không muốn sinh sự vói hai lão cho tốn thêm thì giờ, chàng quay lại nói với Triệu Minh:
– Chu cô nương vốn có quen biết với tôi từ nhỏ. Xin Triệu cô nương buông tha nàng ra, tôi rất cám ơn.
Triệu Minh tủm tỉm cười, nói:
– Hóa ra hai người đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Tôi quả thật không biết trước.Vì thế mà công tử sẵn sàng cho Chu cô nương đâm một nhát mà vẫn vui vẻ bầu bạn với nàng ta đó à.
Vô Kỵ ngượng ngùng khi nghe nàng lại nhắc tới chuyện giữa chàng và Chỉ Nhược. Triệu Minh nói tiếp:
– Chắc hẳn Chu cô nương đối với công tử phải là một người rất đặc biệt, hơn cả vợ chồng nữa. Bởi vì nếu ai mà đâm tôi một kiếm thừa sông thiếu chết như vậy, thì dù là người thân hay bạn thiết, tôi cũng sẽ oán ghét mà trả thù ngay.
Vô Kỵ nghe Triệu Minh nhắc đến vợ chồng thì chàng đỏ mặt. Chàng nói:
– Tôi mới gặp lại Chu cô nương sau bao năm xa cách. Tất nhiên là tôi không có thù oán gì với Chu cô nương hết. Không những thế mà tôi còn mang ơn cô ta từ lúc xa xưa. Điều đó tôi không bao giờ quên. Sao lại oán được?
Triệu Minh cười, bĩu môi chu miệng ra:
– Thế ra công tử muốn nói là lòng dạ tôi hẹp hòi, ân oán không phân minh. Chắc công tử lúc nào cũng nghĩ tôi là người xấu.
Vô Kỵ vội lắc đầu:
– Không phải vậy đâu. Chu cô nương hay Triệu cô nuơng, cả hai tôi đều coi là ngưòi bạn tốt.
Triệu Minh gật gù, hai môi xinh vẫn cong lên, nói kháy:
– Công tử có coi tôi là bạn tốt hay không, một thời gian sau tất biết. Còn hôm nay Chu cô nương chắc chắn rất là vui mừng vì đã có một người bạn tốt, ra tay nghĩa hiệp cứu người.
Vô Kỵ liếc Chỉ Nhược một cái thật nhanh rồi nói;
– Lòng dạ tôi quả thật không yên khi thấy Chu cô nương bị giam cầm, uy hiếp. Tôi cũng không biết tại sao cô lại bắt giam các người chính phái làm gì vậy?
Triệu Minh trả lời:
– Sở dĩ tôi đem các người dó tới đây để khuyên họ hợp tác với triều đình, không nên làm loạn mà thôi. Đó là một việc lợi cho đất nước và dân chúng, bất tất giáo chủ phải quan tâm.
Rồi bất chợt Triệu Minh mở lớn mắt ra, nhìn thẳng vào mặt Vô Kỵ mà hỏi:
– Tôi hỏi thật, nếu tôi nhất định vạch mấy nhát lên mặt Chu cô nương khiến mặt cô ta trở thành mặt Trư Bát Giái, công tử có đau lòng hay không? Có phải đây là lí do chính khiến công tử muốn cứu nàng đi không?
Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên cười ha hả, lên tiếng:
– Triệu cô nương sao cứ lắm lời. Trương giáo chủ chúng tôi tài cao đức rộng, muốn ra tay cứu ai thì cứu, đâu có cần phải vì lí do này hay lí do nọ. Còn nếu cô nương muốn rạch mặt Chu cô nương thì cô cứ ra tay đi. Nhưng tôi nói cho cô nương biết, nếu cô chém một thì tôi sẽ chém cô mười, nếu cô chém Chu cô nương mười nhát thì tôi sẽ chém lại một trăm nhát.
Nói tới đó, y liền tiến tới bên Trầm Tú Uyên, cầm lên cái khăn mà Chỉ Nhược đã dùng để lau tinh khí của đám võ sĩ trên người nàng khi nãy, vẫn còn bê bết chất nhờn. Y nhổ lên đó thêm một bãi nước bọt to tướng rồi còn chùi gót giầy lên trên chiếc khăn đó vài lần nữa khiến nó trở nên đen đủi, nhớp nhúa, nhão nhoét. Sau đó y nhìn Triệu Minh mà nói:
– Cô nương không nghe lời tôi thì đừng trách tôi không báo trước. Cô muốn trốn tránh tôi một ngày hay một tháng cũng được, nhưng không thể chui lẫn một năm hay mười năm được. Tôi sẽ tìm cô cho ra mà hành sử. Tôi đã nói là tôi sẽ làm cho được. Còn như cô nương muốn cho người rượt bắt tôi thì tôi không chắc cô không thành công đâu.
Triệu Minh nghe y nói xong là thấy thấp thoáng, có một vật gì đó chạm cạ vào má nàng một cái, rồi Nhất Tiếu đã bay đi mất dạng, không còn tăm hơi. Khinh công của y nổi tiếng giang hồ quả thật không ngoa. Với hành vi như vậy, có muốn đuổi theo bắt y thì cũng không sao làm được.
Đoán đó là cái gì rồi, Triệu Minh vội rút khăn ra lau lên má. Nhìn xuống thấy chiếc khăn dính đầy bùn xình, nước dơ, mà mũi lại còn hửi mùi tanh tửi, hôi thúi thì bụng nàng thắt lại, chỉ muốn nôn mửa. Chao ôi! Tinh khí tanh rình đặc quánh, nuớc miếng thúi hoắc nhầy nhụa, đất bùn dơ bẩn lợn cợn… mà còn bị trét ngay trên mặt mình chứ…sao mà chịu được?
Sau khi nghe Nhất Tiếu lên tiếng dọa dẫm Triệu Minh làm nàng xanh mặt rồi, Vô Kỵ biết là nàng không còn dám vọng động nữa. Chàng cùng Dương Tiêu nhẩy ra cửa sổ, đi mất. Nhị lão liền hô hào đám võ sĩ ruợt theo ngay. Nhưng Triệu Minh đã đưa tay ra cản. Nàng cố nén cơn buồn nôn cứ dâng lên trong người mà ra lệnh:
– Địch nhân đã đến rồi đó… Chúng ta phải cẩn thận canh phòng ngay… Phiền nhị lão sắp xếp dọn tới Bảo Tự Tháp này mà trông giữ… Tăng cường…
Trong khi hai lão già cúi đầu vâng dạ thì Triệu Minh không còn gượng được nữa. Nàng vội vã chạy bay ra ngoài, hai tay bụm miệng lại. Nàng chưa ra khỏi phòng thì tiếng nôn oẹ đã vang lên không ngớt…
*
* *
Vô Kỵ về tới khách sạn thì đã thấy Nhất Tiếu ngồi chờ trong phòng rồi. Ba người liền ngồi xuống mà bàn tính. Bây giờ thì mọi người đếu biết là các anh hùng chính phái đều lọt vào tay Triệu Minh, và đang bị nàng bắt nhốt tại chùa Vạn Pháp, nơi Bảo TựTháp. Nhưng bàn nghị suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không sao tìm được một phương thức hữu hiệu nào để cứu thoát các vị anh hùng đó.
Dương Tiêu nói:
– Hay là chúng ta chờ Ưng vương các người tới đây rồi cùng ra tay…
Bỗng Vô Kỵ đưa tay ra cản không cho Dương Tiêu nói tiếp. Chàng nhìn ra hướng cửa sổ mà nói:
– Thượng nhân đã tới thăm chúng tôi, sao còn e dè không muốn vào đây để chúng ta cùng nhau cạn một chung trà?
Dương Tiêu hai người ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra thì thấy khuôn mặt xấu xí của Khổ đầu đà xuất hiện ngoài cửa sổ. Mọi người đứng lên thì ông ta đã tung mình vào trong phòng, ngang nhiên bước tới trước mặt ba người. Ông ta không ra dấu chào hỏi mà chỉ liếc nhìn Dưong Tiêu, Nhất Tiếu một cái rồi đưa mắt chăm chăm dòm thẳng vào mặt Vô Kỵ. Trước hành động kì lạ của đầu đà như vậy, Vô Kỵ chỉ mỉm cười, nói:
– Xin mời Khổ đại sư ngồi xuống để chúng ta cùng đàm đạo.
Khổ đầu đà tiến tới chiếc bàn ở giữa phòng, không ngồi xuống mà lại đưa tay ra lấy cái bình tích rót ra một chung trà. Rót xong, ông chỉ chung trà nằm trên bàn mà ngước mắt nhìn Vô Kỵ. Chàng ngạc nhiên thấy đầu đà không chờ chủ mời mà đã rót trà mời chàng trước rồi. Đã thế lại còn để chung trà trên bàn chứ không đưa tới tay mình. Chàng thấy hành vi của đầu đà khác thường như vậy, và chàng cũng biết võ công của đầu đà rất là cao thâm, có lẽ không kém gì Huyền Minh nhị lão, thì chàng ngần ngừ, không biết ông đang giở trò trống gì.
Bất chợt Khổ đầu đà vỗ mạnh lên mặt bàn một cái “rầm!”. Chung trà lắc lư, rung động lên một hồi rồi tự dưng bắn vọt lên cao. Kì lạ là các thứ khác trên bàn như là ấm tích, khay chén vẫn nằm yên, không hề nhúc nhích một tí nào. Khi chung trà đang lơ lửng ở trên không thì Khổ đầu đà đưa lòng bàn tay lên đẩy ra một cái. Tức thì có một luồng kình phong xô ra, cuốn cái chung trà bay thẳng tới người Vô Kỵ. Chung trà đang phóng tới vù vù thì Vô Kỵ cũng đưa bàn tay ra mà đẩy tới làm nó dừng ngay nửa chừng. Bị hai luồng kình phong đưa đẩy, chung trà cứ quay tít một chỗ, lơ lửng trên không trung. Trong một lúc lâu, hai người cứ liện tục dồn khí lực ra lòng bàn tay khiến chung trà cứ bồng bềnh, xoay vòng vòng càng lúc càng nhanh, kêu lên vo vo, vậy mà không có đến một giọt nước nào bắn ra ngoài.
Bất chợt Vô Kỵ quát lên một tiếng:
– Khổ đại sư cẩn thận đấy!
Nói xong là năm ngón tay chàng liền bung ra như những cánh hoa đang nở vậy. Tức thì chung trà vỡ tung tan tành, mảnh sành cùng nước trà bắn ra tung toé, vù vù bay thẳng vào người Khổ đầu đà. Đầu đà thấy vậy thì hoảng kinh. Hai người đang tỉ đấu nội lực trong phòng, đứng rất gần nhau. Mà các mảnh sành bị kình phong cuồn cuộn của Vô Kỵ đẩy tới thật là mau lẹ, khó mà tránh được, chắc chắn sẽ đâm trúng mặt, mang thương tích mà thôi. Khổ Đầu đà chưa biết phải làm sao thì ngay lúc đó, Vô Kỵ đưa tay kia ra phất một cái. Các mảnh sành to nhỏ sắc bén tự dưng đổi hướng, phóng tung lên cao ghim cắm hết cả trên trần nhà, kêu lên phầm phập không ngớt. Tuy nhiên những giọt nước trà vẫn veo véo bay thẳng tới trưóc, bắn trúng vào người đầu đà, khiến mặt mày ông ta ướt hết.
Khổ đầu đà biết là Vô Kỵ muốn tha cho mình, không muốn mình bị đả thương bởi những mảnh sành, mà chỉ muốn cảnh cáo, làm mình bị ướt nhem mà thôi. Mới có một đòn là ông nhận ra ngay là võ công của chàng cao hơn ông gấp bội. Khổ đầu đà vội vàng quì xuống, hai tay làm dấu ngọn lửa, thưa với Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ, tiện nhân là Phạm Dao, Quang Minh hữu sứ, xin ra mắt giáo chủ.
Tự dưng nghe đầu đà lên tiếng tự nhận mình là hữu sứ của Minh giáo, đã mất tích đã lâu thì Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc. Chàng nhìn qua thấy Dương Tiêu, Nhất Tiếu đều không lộ vẻ gì là ngạc nhiên cho lắm thì chàng biết là hai người chắc đã nhận ra Pham Dao rồi.
Chàng tiến tới nâng Phạm Dao lên:
– Hóa ra là Phạm hữu sứ đấy. Tôi có nghe tả sứ nói nhiều về hữu sứ rồi mà chưa gặp. Tôi ra tay hơi quá, xin hữu sứ bỏ qua.
Phạm Dao vừa lau nước trà trên mặt vừa nói:
– Thần công của giáo chủ cái thế, Phạm Dao tôi rất phục.
Mọi người lúc đó mới xúm lại hỏi han, chào đón nhau. Dương Tiêu thấy hình dạng của Pham Dao tự dưng thay đổi như thế thì rất là đau lòng. Thì ra lúc trước, Dương, Phạm hai người rất là đẹp trai, mà lại là tả phù hữu bật của Minh giáo, nên giang hồ mới kêu hai người là “Tiêu Dao nhị tiên”. Dương Tiêu đẹp trai khiến Hiểu Phù phải lòng say mê, bỏ môn phái, sinh ra Bất Hối, chuyện này ai cũng biết rồi. Còn mối tình của Phạm Dao với người đẹp khác sau này ta cũng sẽ biết.
Phạm Dao bèn kể hành tung quá khứ của mình cho mọi người nghe. Trưóc đó, rất nhiều người trong Minh giáo nổi loạn chống triều đình, muốn lật đổ nhà Nguyên mà dành lại cơ đồ nhà Hán. Rồi cùng một lúc, Minh giáo sào sáo, giáo chủ Minh giáo là Thạch Phá Thiên bỗng nhiên mất tích. Pham Dao nghi ngờ là trong nội tình thế nào triều đình nhà Nguyên cũng có dây dưa vào chuyện này. Ông bèn tự hủy mặt mày, thân thể, giả làm đầu đà lên nước Hoa Thích Tử Mô mà xưng hùng. Người Hoa Thích Tử Mô nghe danh tài ông liền tiến cử ông với Nhữ Dương Vưong. Sau đó ông được mời về Trung Nguyên cầm đầu đám võ sĩ dưới trướng của Triệu Minh, rất được tin cẩn, trọng dụng.
Phạm Dao kể lại là nhiều lần ông thấy Thành Khôn của phái Thiếu Lâm lén lút ra vào Vương phủ, ông đang theo dõi, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Khi nghe Vô Kỵ kể sơ qua về chuyện ân oán giữa Thành Khôn, vợ chồng Thạch Phá Thiên, và gia đình Tạ Tốn thì ông căm giận vô cùng.
Sau đó Vô Kỵ hỏi Phạm Dao:
– Hữu sứ có biết tình hình bên trong Bảo Tự Tháp như thế nào không?
Phạm Dao đáp:
– Tôi biết quần hào bị Nhuyễn Cân Tán trộn trong thức ăn mỗi ngày, nhưng còn thuốc giải thì do một trong hai nhị lão thay phiên nhau trông giữ.
Vô Kỵ hỏi:
– Làm sao mà chúng ta lấy được thuốc giải?
Phạm Dao trầm ngâm lắc đầu nói:
– Trước hết, ta phải biết ai đang giữ thuốc. Việc này khó khăn lắm, vì hai lão ta không qua lại với ai bao giờ. Tôi cầm đầu một đám võ sĩ mà cũng chỉ gặp hai lão sơ qua vài lần, không thân thiết.
Dương Tiêu liền hỏi Phạm Dao:
– Nhị lão có làm việc gì càn gỡ hay có thói quen tệ tật gì không?
Phạm Dao cười khì:
– Lão Lộc thì mê gái, lão Hạt thì mê rượu. Hai anh em chẳng ra gì cả.
Nghe thế, Dương Tiêu vỗ bàn kêu lên:
– Tôi có kế này, có thể cứu các anh hùng được rồi.
Dương Tiêu hỏi Vô Kỵ:
– Thưa giáo chủ, giáo chủ có thể chế tạo thuốc nào có ảnh hưởng giống như Nhuyễn Cân Tán hay không?
Vô Kỵ ngẫm nghĩ, nhớ lại những đoạn trong y kinh của Điệp Cốc Y Tiên mà mình đã được học qua rồi nói:
– Nhuyễn Cân Tán làm mọi người tiêu tán công lực, muốn có một thứ thuốc y hệt như vậy thì khó lắm. Nhưng nếu chế một thứ thuốc khiến người ta mệt mỏi, yếu đuối trong một thời gian ngắn thì không khó.
Dương Tiêu vỗ tay reo lên:
– Thế thì được rồi. Chúng ta cứ làm như vầy… như vầy… tất nhiên sẽ thành công.
Mọi người nghe Dương Tiêu bàn xong thì vui mừng cho là diệu kế. Vô Kỵ hớn hở nói:
– Tôi sẽ chế thuốc ngay. Sáng mai hữu sứ tới lấy mà hành sự. Tả sứ sẽ mua xe ngựa mà đón chở các vị anh hùng. Còn Vi Bức vương thì sẽ nổi lửa đốt những căn chòi chung quanh chùa Vạn Pháp để gây rối loạn. Còn tôi sẽ áp trận giúp các vị.
Sáng hôm sau, chàng kê đơn mua vị, chế thuốc rồi giao cho Phạm Dao. Xế trưa, Dương Tiêu, Nhất Tiếu cũng từ giã ra đi mà làm nhiệm vụ. Vô Kỵ đang ngồi ngẫm nghĩ duyệt xét lại kế hoạch cứu người thì có tiếng gõ cửa. Chàng mở cửa nhìn ra thì thấy tên tửu bảo cúi thưa:
– Có một người khách xin muốn được gặp Tăng đại nhân.
Vô Kỵ lấy làm ngạc nhiên vì khi mướn phòng, chàng đã lấy tên giả là Tăng A-Ngưu, sao lại có người tới tìm? Chàng phân vân bước ra ngoài. Khi thấy Triệu Minh với dáng hình thon gọn đang đứng chờ mình nơi trưởng quầy thì chàng kinh hãi, tim đập mạnh, liên hồi. Sao nàng biết mình ở đây mà tới gặp? Chẳng lẽ kế hoạch của mình đã bị lộ nên nàng tới đây để chất vấn? Chàng hoang mang tiến tới gần nàng.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ bước tới thì nàng không chào hỏi gì cả, chỉ nhếch mép cười nửa miệng. Nàng đứng đó chờ, nhìn chàng chăm chăm, hai môi nàng mím lại, hai đuôi mép uốn cong lên, trông rất là dễ thưong, chỉ muốn hôn, cắn vào. Cộng với đôi mắt long lanh, cái mũi xinh xắn, khuôn mặt nàng toát ra một vẻ đẹp thoát tục, cao sang, thu hút đến độ mê hồn…
Vô Kỵ trong phòng bước ra thấy Triệu Minh đang đứng đợi mình thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng cố làm vẻ tự nhiên mà hỏi nàng:
– Triệu cô nương có chi dạy bảo?
Triệu Minh không trả lời mà lại hỏi lại chàng:
– Công tử có rảnh không? Hai ta tìm một chỗ nào đó đàm đạo.
Vô Kỵ gật đầu một cái là Triệu Minh kéo chàng đi tới một quán nước nhỏ, khuất trong góc đường liền. Triệu Minh không nói ngay lí do nàng đi tìm Vô Kỵ mà nàng lại đưa chàng tới một quán vắng làm trong lòng chàng phập phồng, không yên. Kế hoạch cứu các vị anh hùng chính phái đang tiến hành hay đã bị nàng chặn bắt rồi? Nàng tới đây để trách khứ chàng chăng? Nhưng chàng thấy nàng không lộ vẻ gì là trầm trọng hay tức giận thì chàng hơi yên tâm mà đi theo nàng. Chàng liếc thấy mặt nàng tươi vui, hai má đỏ hồng, đôi môi mím lại như đang mỉm cười, hai mép cong lên như đang làm nũng trông dễ thương quá. Nàng như là một cô gái mới được người tình thưởng cho một cái hôn, phơi phới xuân tình.
Ngồi vào bàn xong là Triệu Minh kêu đem ra một lọ rượu Mỹ Nương và một dĩa thịt xào nấm. Vô Kỵ cười gợi chuyện:
– Chắc ngày thường cô không ăn uống đạm bạc như vậy đâu.
Triệu Minh mỉm cười nói:
– Hôm nay tôi không mời công tử ăn một buổi đại tiệc mà chỉ muốn ngồi nhắp rượu nói chuyện chơi với công tử một vài câu lông bông mà thôi.
Vô Kỵ hỏi nàng:
– Sao cô biết tôi ở đây mà tới tìm tôi? Thám tử của cô làm việc thật là nhanh chóng và có hiệu quả lắm.
Triệu Minh cười, nói nửa chừng:
– Tôi có người khắp nơi, việc gì tôi cũng biết…
Vô Kỵ nghe hơi dội lòng. Chàng sửa giọng nghiêm trang nói với Triệu Minh:
– Triệu cô nương đừng nên quá tự tin. Tôi thật ra đang lo lắng cho cô đó.
Triệu Minh nhướng mắt lên:
– Thế à… Công tử lo cho tôi cái gì?
Vô Kỵ nhìn thẳng vào mắt nàng, nói thật lòng mình:
– Vi Bức vương hành động rất là quái dị. Hôm qua ông ta dọa nạt cô như vậy, cô đừng nên xem thường. Tôi không muốn thấy cô bị vạch chém vào mặt.
Triệu Minh cười phá lên:
– Thế ra chung qui là công tử không muốn tôi phá hủy dung nhan của Chu cô nương thôi chứ gì?
Vô Kỵ vội bào chữa:
– Tôi quả tình không có ý đó.
Triêu Minh nheo mắt hỉnh mũi mà nói:
– Chu cô nương đẹp như tiên, tôi đây là con gái mà còn muốn mê nũa là. Nàng ta mà trở nên xấu xí, chắc sẽ có nhiều người buồn nẫu ruột…
Rồi nàng nhìn vào thẳng vào mắt Vô Kỵ, đôi môi cong lên như diễu cợt:
– Công tử có thấy là Chu cô nương rất là xinh đẹp không?
Vô Kỵ đang lúng túng không biết trả lời ra sao thì Triệu Minh hỏi tới một câu nữa làm chàng chới với:
– Tôi hỏi thật công tử nhé. Trong lòng công tử lúc nào cũng muốn Chu cô nương làm giáo chủ phu nhân phải không?
*
* *
Phạm Dao đi qua đi lại, trong lòng nóng như lửa đốt. Theo như kế của Dương Tiêu thì ông phải làm sao rủ Hạt Bút Ông đi uống rượu rồi nhân đó mà bỏ thuốc do Vô Kỵ chế cho lão uống. Khi lão tưởng mình uống lầm Nhuyễn Cân Tán thì lão sẽ lấy thuốc giải độc ra, lúc đó ông sẽ ra tay cướp luôn. Nhưng từ khi theo lệnh của Triệu Minh dọn đến Bảo Tự Tháp thì hai lão ở biệt trong phòng hoặc là đi đâu mất dạng, không thấy đâu nữa. Phạm Dao tức mình lẩm bẩm:
– “Lỡ thằng già Hạt Bút Ông đi ra ngoài chùa tìm chỗ nhậu nhẹt thì công việc của ta hỏng hết”.
Bỗng ông ngửi một mùi thịt nướng thơm phức phát ra từ một căn phòng. Ông tiến tới đẩy cửa nhìn vào thì thấy hai tên Nhất tử và Tam tử trong nhóm Ngũ Nhân Tài Tử đang lum khum dọn thức ăn lên bàn. Hai tên thấy Phạm Dao thì hoảng sợ. Vốn là mấy ngày nay ở trong chùa cấm không được ăn thịt, chúng thèm quá, bắt bọn đầu bếp lén lút nấu cho chúng một nồi thịt chó rựa mận đem tới đây nhậu nhẹt. Bây giờ bị Khổ đầu đà, là người tu hành, bắt được chúng đang ăn thịt trong chùa thì chắc chắn chúng sẽ bị đánh tới chết.
Phạm Dao xăm xăm bước tới bốc một miếng thịt bỏ vào miệng nhai rồi gật gù như là khen thịt thơm ngon. Hai tên Tài tử mừng rỡ:
– Vâng…vâng… xin mời Khổ đại sư ngồi xuống đánh chén với chúng cháu.
Phạm Dao kéo ghế ngồi luôn vô bàn. Thấy không bị ăn đòn, bọn chúng lăng xăng lít xít đem ra một bầu rượu lớn mà khoe:
– Thưa Khổ đại sư, rượu này mới mua, hạng nhất đấy. Nhậu với rựa mận thì khỏi chê.
Phạm Dao bèn gật đầu chỉ vào cái lò lửa dùng để sưởi ấm trong góc phòng. Hai tên hiểu ý, cười nói:
– Vâng, thưa Khổ đại sư, để chúng cháu hâm rượu lên hầu đại sư.
Nói xong, hai tên đổ hết rượu vào một cái nồi rồi để nó lêncái hỏa lò. Chẳng mấy chốc hơi rượu nóng bốc lên ngào ngạt. Phạm Dao thầm nghĩ:
– “Để coi, mùi rượu thịt như vầy mà con sâu rượu không tìm đến thì chắc chắn là lão không có mặt ở Bảo Tự Tháp này rồi”.
Quả nhiên một lúc sau, cánh cửa xịt mở, Hạt Bút Ông vừa bước vào vừa nói:
– Rượu thịt đâu mà thơm ngon quá, muốn bức lỗ mũi. Ta đang thèm đây.
Khi thấy Phạm Dao đang ngồi với hai tên Tài tử thì lão cười lên:
– Thế ra Khổ đại sư cũng là dân nhậu luôn đấy. Thật là vui nhỉ.
Phạm Dao nhếch mép cười một cái rồi đẩy cái ghế ra điều mời lão ngồi. Hạt Bút Ông không chần chừ, xà vào, xáp trận với ba người kia, ăn uống nhậu nhẹt tưng bừng. Khi đến gần tan buổi tiệc, Phạm Dao đứng lên, ra góc phòng mà đổ rượu vào đầy chén của mình. Rồi nhân lúc ba người kia say sưa túy lúy, ông bỏ luôn thuốc do Vô Kỵ chế vào nồi rượu. Một lát sau, tên Tam tử cũng đứng lên cầm chén lấy thêm rượu. Hắn thấy chén của Phạm Dao còn đầy nên hắn chỉ châm thêm rượu cho Hạt Bút Ông và Nhất tử mỗi người một chén đầy nhóc. Bốn người làm ào ào một hồi, hết nhẵn cả rượu lẫn nồi thịt chó.
Bỗng nhiên tên Tam tử ôm bụng mà kêu lên:
– Sao bụng tôi sôi réo ùng ục vậy nè.
Còn tên Nhất tử thì ôm đầu mà rên:
– Ui cha, đầu tôi choáng váng, mắt mờ đi không thấy gì hết.
Phạm Dao liền đứng lên, giả bộ loạng choạng. Ông chấm tay vào rượu mà viết lên bàn ba chữ “Nhuyễn Cân Tán”, miệng kêu ú ới. Hạt Bút Ông cũng thấy trong người yếu đuối, ngầy ngật, lão thử vận khí mấy lần mà vẫn không được thì hoảng hốt. Quả nhiên là lão đã bị Nhuyễn Cân Tán hành rồi.
Thật ra ảnh hưởng của thuốc do Vô Kỵ chế khác ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán rất nhiều. Nhưng Hạt Bút Ông chỉ đánh thuốc người khác thôi chứ chua bao giờ bị thuốc hành nên lão không thể biết được sự sai biệt. Lão chỉ thấy mình mất hơi sức, vận khí không tụ thì lão tin Phạm Dao ngay.
Phạm Dao lúc đó làm mặt giận dữ, chỉ vào nồi rựa mận rồi nắm áo tên Nhất tử mà hầm hừ, nghiến răng, miệng kêu ú ớ liên hồi. Rồi ông ra vẻ hậm hực, tiện tay cầm cây giới đao treo trên tường mà chém luôn tên ta một cái, chết tươi. Tên Tam tử kinh hồn, quỳ xuống mà van lạy:
– Xin Khổ đại sư đừng nóng tính. Cháu không hề biết trong rượu thịt có chất độc đâu. Chắc là bọn đầu bếp trộn lộn thuốc cho tù nhân rồi.
Hạt Bút Ông cũng đưa tay ra cản:
– Đúng đó. Khổ đại sư bớt giận. Chắc bọn đầu bếp lầm lẫn, không phải lỗi hắn đâu.
Phạm Dao trừng mắt nhìn tên Tam tử, lắc đầu như không tin. Ông đẩy Hạt Bút Ông ra rồi đâm một đao khiến tên ta cũng lăn ra chết luôn. Hạt Bút Ông thấy Phạm Dao ra tay một lúc giết hai tên Tài tử thì lão ngẩn người ra, nghĩ thầm:
– “Thằng cha thầy tu này sao mà tính tình vẫn còn nóng nẩy. Hắn tức quá nên nổi điên, làm càn, trong phút chốc giết luôn cả hai tên trong Ngũ Nhân Tài tử của Nhữ Dương Vương. Trong lúc này, ta phải xoa dịu hắn, nếu không thì sẽ mang họa thôi”.
Lão xua tay nói nhỏ nhẹ vói Phạm Dao:
– Khổ đại sư hãy dằn cơn nóng lại. Thuốc giải do sư đệ tôi giữ hôm nay. Chúng ta hãy tìm hắn ngay. Không có gì mà phải quá tay như vậy.
Phạm Dao nghe lão nói thế thì thầm phục cho mưu kế của Dương Tiêu, đem ra sử dụng một cái là biết ngay thuốc giải do ai nắm giữ. Ông hậm hực nhìn lão ta ra điều vẫn còn tức tối, lấy chân đá hai cái xác vào một góc, liệng thanh đao đi rồi cùng bước ra khỏi phòng với Hạt Bút Ông. Hai người đi lên mấy từng lầu của Bảo Tự tháp tìm Lộc Trượng Khách mà vẫn không thấy lão đâu. Tên cai tù mới, vừa được bổ nhiệm hôm nay, vội chạy tới hỏi han. Hạt Bút Ông hỏi hắn:
– Ngươi có thấy Lộc sư đệ của ta đâu không?
Ten cai ngần ngừ chưa muốn nói ra thì Phạm Dao đã đứng trước mặt hắn mà nhìn hắn trừng trừng, mặt mũi trông dữ dằn. Hắn chợt nhớ hắn có nghe nói lại là thằng cha Khổ đại sư hung tợn này hôm qua đã ra tay trừng phạt lũ côn đồ một cách ác đạo như thế nào thì hắn vội nói ngay:
– Dạ thưa Hạt công công và Khổ đại sư, hồi nãy Lộc công công có tới đây đưa Chu cô nương của phái Nga Mi đi rồi. Chắc là công công dẫn nàng đi để hỏi cung đấy
Phạm Dao nghe nói vậy thì rủa thầm:
– “Mẹ cha lão già dâm! Đem con gái người ta đi để dú dí vô cung chứ để hỏi cung cái nỗi gì”.
Hai người quay đi thì tên cai thở ra một cái thật dài. Lúc đầu hắn không dám nói là Lộc Trượng Khách đã đem Chỉ Nhược đi làm bậy, sợ bị vạ. Nhưng rồi hắn nghĩ là sau này nếu lão có rầy la thì hắn cứ đổ riết cho Hạt Bút Ông và Phạm Dao đã bắt hắn phải khai ra. Lúc đó hãy tính sau, cái quan trọng là bây giờ hắn vẫn còn toàn cái mạng quèn.
Hạt Bút Ông nghe tên cai nói thì biết ngay là Lộc Trượng Khách ở đâu rồi. Lão thấy Phạm Dao mặt mày tức giận thì lão vội dẫn ông đi tới phòng của Lộc Trượng Khách liền. Khi tới nơi thì hai người thấy cửa đóng im ỉm. Hạt Bút Ông gõ lên cửa mấy cái nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời. Lão đang ngần ngừ thì Phạm Dao bỗng nghe có tiếng rên rỉ, ú ớ trong phòng phát ra. Ông không chần chờ gì nữa, lấy vai hích mạnh vào cánh cửa làm nó bật tung ra ngay.
Hai người bước vào thì thấy Lộc Trượng Khách đang trần truồng đứng giữa phòng, một tay cầm một cái roi da, một tay cầm một cái lông gà. Trước mặt lão là Chỉ Nhược, cũng trần truồng, mắt thì bị bịt kín bởi một miếng khăn, miệng thì bị nhét kín bởi một miếng vải. Nàng đứng loã thể, hai tay hai chân bị trói căng ra bốn bên, thân hình trắng toát ngọc ngà lồ lộ hết cả đường nét nẩy nở. Hai sợi dây trên trần nhà trói hai tay nàng kéo lên cao khỏi đầu, phơi bày một bộ ngực no tròn, trắng tinh với cặp nhũ hoa mịn màng. Hai sợi dây khác dưới gốc cột nhà kéo xoạc hai chân nàng ra, lộ liễu một tòa thiên nhiên ẩn hiện một động đào nguyên hồng hào. Giữa ngực nàng, nơi hai bầu vú căng tròn, trắng nõn, nổi bật lên một vết roi đỏ bầm. Hiển nhiên Lộc Trượng Khách đang dở trò bạo dâm với Chỉ Nhược. Con cu của lão cương cứng, chĩa thẳng ra ngoài. Rõ ràng là những trò mà lão đang dở ra, vui vầy với Chỉ Nhược, đã làm lão thoả mãn cùng cực nên lão mới lên cơn nứng dữ dội như vậy.
Nguyên là sáng nay, vâng lệnh Triệu Minh, lão cùng sư huynh lão vác đồ đạc dọn tới Bảo Tự Tháp để tiện việc canh phòng. Đến xế trưa, Hạt Bút Ông bỏ đi đâu mất. “Chắc con sâu rượu lại cắn người lão rồi,” Lộc Trượng Khách nghĩ thế, nên lão sai bọn đầu bếp dọn một bữa trưa thịnh soạn cho lão ăn. Cơm no bò cưỡi, ăn đầy bụng xong là lão nổi hứng lên. Lão lại nhớ ngay tới Chỉ Nhược, tới khuôn mặt xinh đẹp, tới thân hình tươi trẻ của nàng. Hôm qua lão đã “liên tồn” bức dâm nàng một chập, nhưng vẫn chưa phỉ chí. Ào ào thật đấy, nhưng mau quá, chưa đã. Lão định là hôm nay lão sẽ hành hạ nàng cho đã đời, đến khi kiệt lực mới thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 06/07/2016 16:22 (GMT+7) |