Quần hùng thấy Tống Thanh Thư ra mặt thách đấu với Vô Kỵ trong lúc chàng thập tử nhất sinh như vậy thì đồng kêu ồ lên một tiếng. Tống Viễn Kiều, cha của Thanh Thư mà cũng là người đứng đầu của Võ Ðang thất hiệp, thấy Thanh Thư tự ý hành động, không hỏi ý kiến phải trái với mình, nên ông sợ phái Võ Ðang phải mang tiếng xấu, vội vàng kêu lên:
– Thanh Thư, con không nên hành động càn rỡ như vậy…
Nhưng Dư Liên Châu, nhị hiệp của phái Võ Ðang, đưa tay ra cản Viễn Kiều:
– Ðại ca cứ để Thanh Thư ra đấu với thiếu niên họ Tăng đi. Chứng ta tới đây để tận diệt Ma giáo, đó là việc lớn. Còn thanh danh của Võ Ðang tốt lành ra sao thì mọi người đã biết rồi, hoặc cũng sẽ biết sau này mà thôi.
Hân Lợi Hanh đứng kế đó cũng gật đầu đồng ý:
– Thanh Thư là hàng hậu bối của phái Võ Ðang, để cháu nó ra tay là đúng lắm.
Lúc đó Thanh Thư đang đứng trước mặt Vô Kỵ, hai tay nắm lại, để trước ngực ra chiều chờ đợi chàng mà ra tay động thủ. Vô Kỵ tự nghĩ mình đứng lên không nổi, bên ngực đau buốt như vạn mũi kiếm đâm vào, máu từ chỗ vết thương vẫn tuôn ra, thấm ướt cả người, không biết mình còn gắng gượng được bao lâu nữa. Nhưng vì nhất quyết bảo vệ Minh giáo nên chàng bèn cố ngồi lên, xếp chân bàng tròn, nhìn Thanh Thư mà gượng cười, nói:
– Ðấu với bạn tôi không cần phải đứng lên làm gì. Xin bạn cứ ra tay đi.
Thanh Thư nghe thế thì tức giận đỏ mặt, căng mắt lên nhìn Vô Kỵ một cách căm tức. Liên Châu đứng ngoài liền nhắc nhở Thanh Thư:
– Cháu Thanh Thư không nên mạnh tay hành động một cách cường đạo với thiếu niên họ Tăng này. Hắn không còn sức mà đứng lên nữa rồi. Cháu hãy dùng Miên chưởng mà kềm chế hắn đi. Sau khi xong việc trên Quang Minh đỉnh này rồi chúng ta sẽ đem hắn ra cho sư phụ định đoạt.
Thanh Thư nghe vậy bèn hít một hơi dài rồi vận dụng luôn tới mười thành công lực vào bàn tay, sử dụng Miên chưởng đánh thẳng vào người Vô Kỵ, khí thế mạnh bạo vô cùng! Miên chưởng là một pho võ công chí âm chí nhu nổi tiếng của phái Võ Ðang. Tuy trông bề ngoài nhẹ nhàng, hời hợt, phiêu hốt, nhưng uy lực rất lớn, có thể kềm chế bất cứ một tay cao thủ nào. Thanh Thư tuy nghe lời Liên Châu dùng Miên chưởng để bắt sống Vô Kỵ, mặc dầu nhị hiệp có căn dặn là đừng mạnh tay với chàng nhưng y mới bắt đầu động thủ thì đã vận hết sức mà ra chiêu, chưởng phong vù vù, kình lực như dời non dạt biển.
Mọi người thấy Thanh Thư ra tay mạnh bạo như vậy đều đồng thanh kêu “ủa” lên một tiếng, ngạc nhiên, kinh hãi, biết ngay Vô Kỵ khó mà chống đỡ nổi với chưởng lực kinh hồn của Thanh Thư. Thì ra Thanh Thư ganh ghét với Vô Kỵ, thấy chàng và Chỉ Nhược nhìn nhau âu yếm, gắn bó thì y chỉ muốn ra tay đánh chết Vô Kỵ ngay lập tức. Vô Kỵ mà có chết rồi, y mới hả cơn ghen tức, sau đó chuyện có tới đâu thì tới, y không thèm màng. Trong lúc quần hùng đang hồi họp, lo sợ thì Vô Kỵ mỉm cười, nhắm mắt cúi mặt xuống, ngồi nghe hơi gió mà đưa tay ra kéo lên, gạt xuống, đẩy qua, phớt lại, như người nhạc trưởng điều khiển một ban nhạc vậy. Chỉ trong chốc lát, Vô Kỵ đã hóa giải hết 36 thế Miên chưởng của Thanh Thư rồi. Thật ra tuy Vô Kỵ bị đâm một kiếm rất nặng, máu mất rất nhiều, nhưng Cửu Dương chân khí vẫn còn luân chuyển đều hòa trong người chàng nên chàng vẫn còn có thể dùng nó làm căn bản mà sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp giải khai hết thế chưởng của Thanh Thư một cách dễ dàng.
Thanh Thư thấy mình ra thế Miên chưởng nhẹ nhàng nhưng uy lực như vậy mà cũng chẳng thấm vào đâu, Vô Kỵ vẫn bằng chân như vại mà lại còn có vẻ ung dung phá giải hết cả 36 thế Miên chưởng của mình thì y tức giận, xòe hai bàn tay ra, khua lên thành hai vòng rồi nhập hai tay lại thành một mà tống mạnh vào người Vô Kỵ. Ðó là thế “Song Long Nhất Ðả” rất cương cường, sức mạnh có thể đánh vỡ đá tan bia. Y đang đứng gần Vô Kỵ mà lại ra đánh chiêu thế này một cách mạnh mẽ, mau lẹ vào giữa đầu chàng nên chỉ trong nháy mắt gang bàn tay của y đã gần chạm tới đỉnh đầu Vô Kỵ rồi. Chỉ Nhược, Bất Hối đồng la lên một tiếng thất thanh. Liên Châu, Viễn Kiều mấy người đều bước lên một bước để cản Thanh Thư lại. Nhưng đã trễ…
Mọi người chỉ nghe Thanh Thư kêu “hự” lên một tiếng, người y đã bị bắn ra xa, té ngồi xuống đất. Không ai biết Vô Kỵ đã dùng thế võ gì mà có thể đánh bật Thanh Thư đi như vậy. Chỉ có Dương Tiêu là biết là chàng đã dùng tới tầng cao cấp của môn Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp mà thôi. Tuy Dương Tiêu cũng đã có thấy sơ qua oai thế của Ðại Nã Di tâm pháp như thế nào rồi, nhưng y không ngờ Vô Kỵ lại biết sử dụng thần công bí truyền của Minh giáo một cách tinh xảo như thế.
Lúc đó Thanh Thư đã đứng bật dậy, mặt sượng sùng lấy tay phủi đất cát dính trên quần áo, đột nhiên đưa mắt nhìn qua Chỉ Nhược thì thấy mặt nàng lộ vẻ vui mừng là Vô Kỵ đã thoát được thế “Song Long Nhất Ðả” của mình. Vừa hổ thẹn tột bực, vừa bực tức cành hông, Thanh Thư bèn lấy ra trong người bẩy tám cái phi tiêu rồi nhắm vào Vô Kỵ mà ném thật mạnh bắn tới người chàng luôn. Viễn Kiều thấy con mình ra tay ác đạo quá lắm thì hốt hoảng la lên:
– Thanh Thư! Chớ nên…
Nhưng những mũi tên đã xé gió phi thẳng tới ngưòi Vô Kỵ, nhanh chóng vô cùng. Thì ra Thanh Thư thấy dùng võ lực thì không thể làm suy suyển gì đến Vô Kỵ nên y liền dùng tới khí giới ám tiễn để giết chàng. Vì mang trọng thương, ngồi yên không di động được, dẫu có tài thánh thì Vô Kỵ cũng không thể làm sao mà tránh né những mũi ám khí phóng tới vù vù này.
Ngay lúc đó, bỗng nhiên có một bóng người nhẩy ra đứng ngay giữa quảng trường lấy tay búng lên những ngọn phi tiêu khiến chúng bắn ngược trở lại. Thân thủ người đó xuất hiện một cách đột ngột, thần tốc, búng mũi tên bắn tới người Thanh Thư với sức mạnh còn trầm trọng và nhanh hơn khi y phóng tới người Vô Kỵ nữa! Hành động của người đó quả thật là kinh thế hãi tục, không sao tưởng tượng nổi. Mọi nguời định thần nhìn kĩ lại thì mới thấy người đó mặc đồ toàn một màu lam từ trên xuống dưới, nguyên cả bộ mặt cũng bi che bởi một miếng vải lam, không ai nhận ra vẻ mặt như thế nào, chỉ biết là người ấy có một thân hình mảnh mai, thon gọn, rõ ràng là một nữ nhi. Lam Y Nữ bất chợt hiện thân ra từ chỗ nào không một ai biết, mà lại biểu diễn một màn đàn chỉ thần công, búng phi tiêu với cường lực hùng hậu như vậy, ai cũng ngấm ngầm kinh hoàng. Y Nữ ra tay cứu giúp Vô Kỵ đánh lại Thanh Thư thì hiển nhiên là đã theo phe Ma giáo mà chống chọi với sáu đại môn phái rồi. Vì thế nên quần hùng ai cũng nơm nớp lo âu, biết là bây giờ phe mình lại có thêm một cường địch nữa. Rồi lúc đó mọi người đều nghe leng keng mấy tiếng liên tục. Thì ra Lợi Hanh đứng kế Thanh Thư thấy y lúng túng không tránh kịp những ngọn phi tiêu đang ào ào bay tới thì ông đã vội rút kiếm ra mà đỡ gạt hết những phi tiêu, cứu nguy cho Thanh Thư.
Lam Y Nữ thấy mấy mũi phi tiêu đều bị Lợi Hanh đánh bạt đi mất hết thì phóng người tới loang loáng múa quyền đánh vào người Thanh Thư ba bốn thế liền. Hiển nhiên là Y Nữ tức giận Thanh Thư đã ra tay một cách hạ lưu quyết tâm giết Vô Kỵ nên muốn dằn mặt trừng trị Thanh Thư cho bõ ghét. Thanh Thư vội nghiêng người tránh né. Nhưng Lam Y Nữ ra tay nhanh chóng vô cùng nên y chỉ tránh được hai cú đầu thôi, sau đó thì y đã bị hai quyền đánh trúng vào vai “binh, binh” đau buốt. Lợi Hanh đứng kế bên thấy thế bèn nhẩy ra chắn ngay trước người Thanh Thư, ngăn chặn không cho Lam Y Nữ tấn công nữa, đồng thời ông múa kiếm đâm vù vù vào tay của Y Nữ ba bốn thế, bức bách nàng phải thối lui. Nhưng người của Lam Y Nữ ngả nghiêng qua lại tránh được hết những thế kiếm của Lợi Hanh. Thấy hai chân Y Nữ không nhúc nhích mà người nàng thì quằn quại như sợi dây thun, đứng một chỗ uốn éo, khiến lưỡi kiếm của mình chỉ đâm vào khoảng không thì Lợi Hanh lấy làm kinh ngạc. Những thế kiếm lợi hại của ông không hề chạm được tới tay áo của Y Nữ, đừng nói chi tới chuyện đẩy lui nàng ra. Lam Y Nữ lúc đó bèn đưa chân phải ra gạt ngang qua chân của Lợi Hanh một cái làm ông phải nhẩy lên cao để tránh. Khi người của ông vừa cất cao lên thì bỗng nhiên Lam Y Nữ ngồi bệt xuống đất, đưa chân trái lên mà móc một cái, đá trúng ngay vào giữa háng của Thanh Thư đang đứng ở đằng sau! Thật là không ngờ, Lợi Hanh cản không cho Lam Y Nữ đánh vào người Thanh Thư nhưng ai dè rút cuộc rồi Thanh Thư cũng bị Lam Y Nữ khều vào hạ bộ!
Bị đá trúng vào nơi nhậy cảm nhất của con người, Thanh Thư la “ối!” lên một tiếng, ôm lấy cu dái mà la làng. Cú khều như trời giáng ngay vào hạ bộ làm Thanh Thư điếng cả người. Cu của y như muốn đứt khỏi gốc, dái của y như muốn lòi ra khỏi bìu. Y chụm hai tay vào giữa háng, nhăn mặt, suýt xoa, đau khổ. Thanh Thư đau đớn đến toát cả mồ hôi, muốn ngã ra đất. Cặc của y sưng tếu lên, hòn của y bầm dập đi. Tay y chỉ mới sờ nhẹ vào cu dái thôi mà y có cảm tưởng là cả cu lẫn dái đều muốn rụng rơi khỏi háng. Thì ra Lam Y Nữ chơi khăm, nhằm ngay cái nơi quan trọng nhất của người đàn ông con trai mà đá móc vào đó khiến Thanh Thư đau đớn như bị thiến cu, cắt dái. Cũng may cho y là Lam Y Nữ chỉ muốn cảnh cáo Thanh Thư mà thôi chứ nếu không thì Y Nữ mà dồn mạnh sức vào chân một tí nữa thì cặc dái của Thanh Thư sẽ không còn thể nào mà hoạt động, đụ đái một cách bình thường nữa. Thanh Thư sẽ không còn huởng thụ lạc thú mây mưa ở đời, tiêu đời trai tráng, và Viễn Kiều sẽ không cón có cơ may mà có con cháu nối dõi tông đường, họ Tống sẽ bị tuyệt tự…
Lợi Hanh thấy hành động của Lam Y Nữ ma giáo, tà đạo như vậy thì nổi giận. Ðàn bà con gái gì đâu mà ra tay không kiêng kị gì hết, trước mặt quần hùng, mặc nhiên châm chĩa vào cặc dái đàn ông, chẳng khác gì một tên mặt dầy đưa tay ra mà bóp vú sờ lồn con gái giữa chốn đông ba vậy. Ðang từ trên không, Lợi Hanh liền sử một lúc năm sáu chiêu kiếm thật lợi hại đâm xuống người của Lam Y Nữ, lúc đó đang ngồi chồm đưa chân khều vào háng Thanh Thư. Y Nữ liền ngửa người nằm ngang xuống đất rồi tự dưng người nàng như có ai cầm dây thòng vào cổ mà kéo đi một cái, băng băng lướt ra xa. Lợi Hanh đâm kiếm xuống soèn soẹt chỉ trúng mặt đất, còn Y Nữ thì dậm chân một cái tức thì người nàng bắn tung lên rồi thẳng người đáp xuống, vững chãi, bình yên vô sự. Chuyện xẩy ra một cách nhanh chóng như vậy nhưng Lợi Hanh đã bay tới tới trước mặt Lam Y Nữ mà kêu lớn:
– Hãy xem kiếm của ta đây!
Rồi lục hiệp múa kiếm bao trùm Y Nữ, đâm tới lia lịa. Lam Y Nữ chuyển mình đông tây tránh hết luôn mấy đường kiếm lợi hại. Lợi Hanh thấy mình vẫn không chạm được tới người nàng, mà nàng lại chống trả tay không nên ông dừng tay, không tấn công nữa.
Lúc đó, Vô Kỵ cố nhịn đau mà gượng nói với Lam Y Nữ:
– Xin cám ơn nương tử đã ra tay cứu giúp. Tôi vì có liên quan với Minh giáo nên phải bảo vệ họ. Còn nương tử, nếu không phải là người của Minh giáo thì không nên xả thân làm gì cho thiệt tới người.
Lam Y Nữ nghe Vô Kỵ nói thế thì chỉ “hừ” một tiếng qua mũi mà không nói gì. Lợi Hanh liền tiến tới chĩa kiếm vào người Vô Kỵ mà nói:
– Ta với Ma giáo có mối thù không trả không được. Nếu ngươi nói vậy thì ta phải giết ngươi trước.
Vô Kỵ lúc đó thần trí nửa mê nửa tỉnh, thều thào nói:
– Ðược rồi, nếu Hân lục thúc muốn giết cháu thì xin lục thúc cứ ra tay đi. Cháu… lục thúc…
Lợi Hanh nghe chàng nói thế thì ngạc nhiên. Trong đời có bao nhiêu người gọi ông là Hân lục thúc đâu? Ông nhìn kĩ vào người Vô Kỵ rồi hỏi chàng với một giọng run run:
– Cháu…có phải cháu là Vô Kỵ… con của ngũ ca của ta phải không?
Vô Kỵ nhắm mắt lại, gần như kiệt sức:
– Hân lục thúc… cháu lúc nào cũng nhớ tới lục thúc…
Hân Lợi Hanh liền buông thanh kiếm rớt xuống đất rồi lao ngưòi tới mà ôm Vô Kỵ vào lòng:
– Cháu là Vô Kỵ, con của ngũ ca! Cháu là Trương Vô Kỵ con trai của ngũ ca ta…
Tất cả mọi người trong sảnh đường đều kinh ngạc, sửng sốt, không ngờ chàng thiếu niên xả thân bao che cho Ma giáo lại là người con của Trương Thúy Sơn, một trong Võ Ðang thất hiệp. Viễn Kiều và Liên Châu mừng rỡ, chạy tới gần Vô Kỵ, thấy chàng đang ngắc ngoải thì vội cầm lấy tay chàng mà cùng truyền công lực vào người chàng, giúp chàng can qua cơn hoạn nạn.
Lúc đó Lợi Hanh bèn nhặt thanh kiếm lên, bước tới mà chĩa vào mặt Dương Tiêu:
– Ngươi đã làm nhục ta. Kỷ cô nương cũng bị ngươi làm nhục rồi còn bị ngươi giết hại nữa. Ngươi thật không khác loài cầm thú. Thù này phải trả.
Bất Hối bỗng đứng ra trước mặt Lợi Hanh, chỉ vào người Diệt Tuyệt sư thái mà nói:
– Nếu lục hiệp muốn trả thù cho mẹ tôi thì lục hiệp hãy giết lão sư thái kia đi. Chính mắt tôi thấy mụ ta phát chưởng đánh chết mẹ tôi đấy.
Lợi Hanh há hốc miệng ra, không tin lời nàng nói, nhìn sư thái như chờ đợi câu trả lời. Diệt Tuyệt sư thái lừ lừ nhìn Bất Hối rồi đưa đôi mắt lạnh tanh tới Lợi Hanh mà trả lời:
– Hiểu Phù khi sư, bất nghì, say mê Ma giáo, chối bỏ chính nghĩa đi theo tà ma dâm đạo. Ai cũng có bổn phận phải trừ khử nó. Nói chung lại là nó chết đi thì cũng là lỗi của Ma giáo mà thôi!
Lợi Hanh nghe sư thái nói như thế thì biết ngay là lời của Bất Hối quả là không ngoa. Ông thẫn thờ một chút rồi liệng thanh kiếm xuống đất, ôm mặt mà chạy ra khỏi sảnh đường. Mọi người thấy tình cảnh như vậy thì ai cũng thở dài, hoài cảm. Tình thương yêu giữa Lợi Hanh-Hiểu Phù ai cũng biết, hai người sắp thành vợ chồng thì Hiểu Phù bị Dương Tiêu hãm hiếp rồi sau đó bị vong thân, Lợi Hanh đau đớn, thật là bi đát.
Lợi Hanh vừa chạy biến mất thì Lam Y Nữ bỗng nhiên quăng mình rượt theo ông ngay. Quần hùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao hai người mới choảng nhau chí chóe thì bây giờ Y Nữ lại rượt theo Lợi Hanh, như lộ vẻ lo lắng cho cuộc đời sầu bi của ông, bộ để an ủi, trấn an ông hay sao? Hay là hai người đã biết nhau từ trước?
Mọi người thấy phái Võ Ðang mừng rỡ nhận họ hàng với Vô Kỵ thì hiển nhiên đã không coi Minh giáo là thù nữa. Phái Nga Mi thì đã đứng ngoài. Chuyện tận diệt Minh giáo coi như không đồng nhất, rạn nứt, khó mà thành tựu rồi. Không Văn đại sư tiến tới, mỉm cười nói với Vô Kỵ:
– Thiện tai! Minh giáo sống còn hôm nay là nhờ hồng phúc của Trương công tử. Với tài năng quán chúng và tâm tình hiệp nghĩa của công tử, lão tăng hi vọng công tử sẽ cải hóa quần chúng Minh giáo để cho giang hồ đồng đạo được yên vui.
Vô Kỵ liền vâng lời đại sư, cúi rạp người xuống vái chào.
Sau đó mọi người lục tục kéo nhau rời Quang Minh đỉnh. Vụ tiến đánh Quang Minh đỉnh, tận diệt Ma giáo như vậy là tan rã. Viễn Kiều, Liên Châu từ giã, dặn dò Vô Kỵ sau khi vết thương lành lặn thì hãy về Võ Ðang đoàn tụ, thăm Trương Tam Phong cho thỏa tình nhung nhớ. Phái Nga Mi cũng dắt díu nhau rời sảnh đường. Vô Kỵ ngó lên thì đúng lúc Chỉ Nhược đang chăm chăm nhìn chàng. Ánh mắt hai người chạm nhau một cái rồi rời ra ngay. Thời gian nhìn nhau thì thật ngắn nhưng lời nói ẩn tình thì thật nhiều. Chỉ Nhược đỏ hồng cặp má, cúi mặt cười nửa miệng rồi tháp tùng theo nhóm Nga Mi mà đi luôn.
Những hành động của hai người lại không hề qua khỏi con mắt của Thanh Thư. Y thở mạnh một cái để đánh đuổi cơn bực dọc thì bỗng nhiên lại thấy cơn nhức nhối, đau buốt từ cặc dái nổi lên, chịu không nổi. Thanh Thư đành phải cắn răng cố nhịn, rủa thầm Lam Y Nữ đã chơi trò ma giáo, khiến mình đau đớn, thống khổ, suýt nữa là tiêu đời trai. Y đưa tay lên lau mồ hôi trên trán rồi lẩm bẩm trong miệng: “Con nha đầu thối tha, đê tiện! Không cần biết mi già trẻ hay xấu đẹp, một khi ta đã lành lặn rồi thì chính với con cặc mà mi đã khều trúng hôm nay đây, ta thề là sẽ dùng nó mà đụ vào lỗ lồn mi cho đến khi lồn mi bầm dập, banh càng mới thôi…” Rồi như người mới bị thẻo cu thiến dái, Thanh Thư nhịn đau, tập tễnh, cà tưng đi theo phái Võ Ðang rời Quang Minh đỉnh…
***
Diệt Tuyệt sư thái dẫn dắt đám đệ tử rời tổng đàn Minh giáo, tiến về hướng đông. Ðoàn người ra đi lặng lẽ, dọc đường không ai nói năng với ai một câu nào cả. Trận tỉ thí vừa qua đã làm thương tổn tới thanh danh của phái Nga Mi rất nhiều. Ai cũng tưởng là sau khi thành công trong trận tiến đánh Quang Minh đỉnh, danh tiếng của phái Nga Mi sẽ lên như diều, không ngờ chuyện xẩy ra hoàn toàn trái ngược. Ma giáo không những đã không bị tận diệt mà Nga Mi lại còn bị mang tiếng không hay.
Ði tới một vũng nước cạn, Diệt Tuyệt sư thái ra lệnh cho chúng đệ tử dừng chân nghỉ ngơi. Mọi người lấy bánh trái ra ăn đỡ dạ rồi lấy nước vũng mà uống cho đỡ khát. Sư thái ngồi ăn một cái bánh bao và uống một bát nước do đệ tử dâng đến xong rồi nhắm mắt định thần, điều hòa chân khí. Bỗng nhiên bà ta phát giác ra là chân khí trong người không còn, nội kình trống rỗng, sức lực mất hết, cơ thể suy nhược. Ngạc nhiên, sư thái liện thử vận kình thêm mấy lần nữa nhưng tựu chung vẫn không thể đề tụ chân khí được. Ngẫm nghĩ một chốc, sư thái biết ngay là mình đã bị trúng độc rồi! Hiển nhiên là vũng nước đã bị bỏ thuốc. Và kẻ nào đó đã âm mưu thi hành kế độc chắc chắn sẽ xuất hiện trong chốc lát. Là một người từng trãi và trầm tĩnh, sư thái liếc mắt nhìn chung quanh để xem xét sự tình. Nhìn đám đệ tử cười nói với nhau, không hề biết là tai họa đang tới, sư thái nắm chặt Ỷ Thiên kiếm, chờ đợi. Bà ta không muốn báo động cho ai biết vì làm như vậy, mọi người sẽ náo loạn lên, không lợi ích gì cả. Từ xa, Mẫn Quân thấy mặt mũi sư thái lộ vẻ nghiêm trọng thì y thị tiến tới mà nói:
– Thưa sư phụ, sư phụ…
Mẫn Quân chưa dứt lời thì có tiếng reo hò nổi lên khắp nơi.
Từ bốn phía, một nhóm người mặc áo đen, tay đao tay kiếm nhẩy xổ ra hò hét thị uy. Quần chúng Nga Mi hoảng hốt, vội vàng rút khí giới ra mà chống cự. Khi ra tay nghinh địch, mọi người lúc đó mới biết là sức lực của mình không còn, ra tay yếu ớt. Bọn cường địch dường như đã biết là không ai còn sức mà phản ứng sau khi bị trúng độc nên chúng hung hăng ngang tàng, dễ dàng cướp đoạt khí giới của mọi người rồi dồn mọi người lại một chỗ. Một vài người chống cự bị chúng xô đẩy, đánh mắng, coi không ra gì. Rõ ràng là chúng chỉ muốn bắt sống, không muốn giết hại ai cả. Diệt Tuyệt sư thái thấy đám đồ đệ của mình bị hà hiếp, lăng nhục như vậy thì tức giận, nhất định thí mạng với lũ vô lại. Sư thái rút Ỷ Thiên kiếm ra định xông tới ngăn cản thì thanh Ỷ Thiên kiếm đã rớt khỏi tay của bà rồi. Biết là mình không còn sức để mà giữ thanh kiếm, nhưng sư thái cũng lao mình tới. Mẫn Quân thấy thế vội vàng chạy tới nhặt thanh Ỷ Thiên lên rồi lên tiếng van nài sư thái:
– Thưa sư phụ, xin sư phụ hãy nhịn nhục, đến nước này…
Sư thái nghe Mẫn Quân nói thế thì biết là y thị có lí. Bây giờ mà còn chống trả với tụi nó thì cũng chẳng làm được gì, chỉ tổ bị chúng hành động vô lễ làm mình mất mặt, mang nhục mà thôi…
Nhóm lục lâm hình như cầm đầu bởi hai ba đứa mặc áo vàng, chúng chạy lăng quăng, chỉ chỏ hò hét. Một lúc sau có ba cỗ xe ngựa phi tới. Một tên râu xồm trong nhóm áo vàng lớn tiếng ra lệnh:
– Mọi người hãy lên xe ngay! Ðàn ông con trai một xe, bà già sư vãi một xe, còn đàn bà con gái một xe!
Sư thái thấy nhóm Nga Mi bị chia ra làm ba như vậy tức là bọn chúng đã có ác ý hẵn hòi. Nhất là nhóm đàn bà con gái bi tách riêng ra thì dĩ nhiên là chúng đã mưu toan bất hảo rồi. Sư thái cảm thấy đau lòng khi chứng kiến cảnh đồ đệ của mình bị xô đẩy lên xe, bắt làm tù nhân. Lúc đó Chỉ Nhược hoảng sợ, nàng không dám cãi lời địch nhân nên vội vàng dẫn dắt, giúp đỡ đám con gái leo lên chiếc xe thứ ba. Bỗng nhiên nàng nghe tiếng quát mắng gần đó:
– Con nhỏ này lên xe ngay! Còn chờ đợi gì nữa? Mau lên…
Chỉ Nhược nhìn lại thì thấy đó là Trầm Tú Uyên, người con gái trạc tuổi nàng, mới gia nhập phái Nga Mi và được Diệt Tuyệt sư thái nhận làm đệ tử cách đây mấy ngày. Tú Uyên lần đầu tiên thấy cảnh bắt bớ nên sợ hãi cuống cuồng, lơ ngơ lớ ngớ nên bị bắt nạt. Tên cường đạo nắm lấy tay áo Tú Uyên mà kéo nàng lên xe. Roạc một cái, tay áo nàng đã bị hắn xé rách ra, để lộ một cánh tay trắng ngà. Tên cường đạo liền liệng mảnh áo đi rồi lại nắm cổ áo nàng mà đẩy nàng đi. Bị đẩy mạnh quá, Tú Uyên chao người té xuống đất, nhưng cổ áo thì còn bị hắn nắm giữ nên áo nàng bị xổ tung, phơi bày nửa thân người tròn lẵn, ngực vú nở lớn, mịn màng. Tên cường đạo thấy thế thì cười hô hố, nổi cơn dâm, xáp xuống đè lên người Tú Uyên. Hằn đưa bàn tay thô bạo ra mà nắn bóp vú nàng, miệng hắn thì đưa lên mặt nàng, hôn liếm loạn cuồng. Tú Uyên nhăn mặt, quay đầu đi tránh cái lưỡi cứng nhám, đồng thời đẩy cái tay chai lì ra khỏi vú mình. Nàng kêu lên:
– Buông tôi ra! Sư phụ cứu con…
Nhưng tên cường đạo đâu chịu buông tha. Hắn tiếp tục bú liếm xuống cái cổ trắng ngần của Tú Uyên, bàn tay tiếp tục nhào nặn không ngừng trên cái vú to tròn của nàng. Tú Uyên dẫy dụa, ú ớ, cố xô con người dính cứng trên mình ra. Nhưng tên cường bạo không thả, tha hồ cắn mút, xoa bóp thân thể xinh tươi của nàng. Ðám con gái Nga Mi thấy cảnh ức hiếp hung bạo đó thì sợ hãi, nhưng trước thanh thế của bọn chúng, không dám ra tay can thiệp. Tú Uyên la hét, kêu than, oằn oại thân người. Tên cường bạo gầm gừ, hổn hển, dày vò hai tay…
Ngay lúc đó, mọi người nghe chát một tiếng, tên cường đạo la lên đau đớn, buông thả Tú Uyên ra mà lăn lộn. Thì ra tên cầm đầu râu xồm đã chạy đến, vung roi ra mà quất vào người tên nọ. Hằn quát lên:
– Thằng chó chết! Chủ nhân đã có nói là không được ra tay hàm hồ. Rồi ta đã dặn là chờ khi về tới dinh rồi hãy tính sau. Mà mày đâu có nghe…
Tú Uyên được thả ra, vội vàng lấy áo che người rồi lê tới gần đám con gái.Chỉ Nhược liền dìu nàng lên xe, tránh cặp mắt loang loáng, hung tợn của tên râu xồm.
Mọi người nghe tên râu xồm nói thế thì thở ra, biết rằng ít nhất là từ bây giờ cho lúc “tới dinh” thì mình sẽ được yên thân, không bị hành hung nữa. Nhưng câu nói “rồi hãy tính sau” của tên râu xồm lại có ẩn ý ghê hồn nghe mà lạnh mình, tức là sau này mình còn bị tụi cường hào đánh đập, tra tấn hay làm nhục nữa chứ không tha đâu. Trong đám con gái đã có vài người sợ hãi, lên tiếng khóc thút thít, ỉ ôi. Ai nấy đều lo lắng cho số mạng mình…
Ðoàn xe bít bùng sau đó ra đi. Mọi người không biết là mình bị tụi côn đồ đưa đi hướng nào, về đâu. Bọn chúng đi bộ, hộ tống ba xe đi khoảng nửa buổi thì dừng lại. Mọi người đều bị bịt mắt đưa vào phòng giam. Khi Mẫn Quân bị dẫn đi qua mặt chúng thì tên râu xồm chặn lại:
– Ngừng lại, nàng này đứng qua một bên.
Sau đó hắn lại đẩy mọi người đi. Bị bịt mắt nên Diệt Tuyệt sư thái cùng đám Nga Mi nghe thế thì lo âu cho phần số hẩm hiu của nàng nào đó. Chắc là cơn khủng bố và hành hạ đã bắt đầu rồi đây.
Chờ mọi người đi hết rồi, tên râu xồm cùng một tên trọc đầu mặc áo vàng khác liền dắt Mẫn Quan đi tới một căn phòng to lớn. Tới nơi, tên trọc đầu bèn mở mắt Mẫn Quân ra thì y thị thấy mình đang đứng trước một người con trai, khoảng 24, 25 tuổi, mặc đồ quan cách, tướng mạo uy nghi, anh tuấn, hai đôi mày xếch lên trông rất hùng dũng. Hai tên kia liền vòng tay ra lễ:
– Thưa tướng công, đây là Ðinh cô nương của phái Nga Mi đó.
Sau đó hai tên áo vàng lui ra ngoài. Chờ cho chúng đi ra rồi thì lúc đó Mẫn Quân mới liền quì xuống:
– Tiện nữ xin ra mắt tướng công. Tuy nghe tiếng nhưng chưa được biết mặt, nay thật là vạn hạnh.
Vị tướng công trẻ tuổi bèn tiến tới cười tươi mà đỡ Mẫn Quân lên:
– Ðinh cô nương đừng làm quá lễ như vậy. Tôi tên là Vương Bảo Bảo. Xin cô nương đừng khách sáo nữa.
Vương Bảo Bảo nói tiếp:
– Hôm nay Ðinh cô nương ra sức giúp chúng tôi thu hồi phái Nga Mi, công lao này không phải là nhỏ. Ta đang không biết lấy gì để đền bù công lao này cho cô nương đây.
Mẫn Quân vội nói:
– Tôi chỉ mong sao Vương tướng công giúp tôi lên làm trưởng môn phái Nga Mi là tôi mãn nguyện. Nhưng việc này phải được dấu kín, không ai trên giang hồ biết hết. Cũng như việc tôi đã bỏ độc dược “Nhuyễn Cân Tán” vào vũng nước cho mọi người uống vậy.
Bảo Bảo gật đầu, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười, nói:
– Dĩ nhiên là Ðinh cô nương sẽ được toại nguyện. Ta sẽ có mưu cách mà chỉ có hai ta biết mà thôi. Hà, hà, chẳng mấy chốc các bang phái quần hùng đều qui thuộc vào ta hết, lúc đó Ðinh cô nương có thể sẽ là bá chủ võ lâm, cô nương muốn gì mà không được.
Mẫn Quân nghe thế thì vui sướng mừng thầm. Y thị bèn lấy trong người ra một thanh kiếm mà dâng lên Vương Bảo Bảo:
– Nếu được như vậy thì tiện nữ sẽ hết sức lập công giúp tướng công gom vét võ lâm thành một. Ðây là Ỷ Thiên kiếm, nổi tiếng võ lâm Trung Nguyên, xin kính dâng Vương tướng công làm lễ mọn.
Bảo Bảo cầm lấy kiếm rồi nhíu cặp lông mày thanh tú lên mà nói:
– Phái Nga Mi đã nằm trong tay ta thì Ỷ Thiên Kiếm này không chóng thì chày rồi cũng sẽ thuộc về ta mà thôi. Cô nương có dấu diếm thì cũng không được đâu!
Mẫn Quân nghe nói thế thì dội lòng. Y thị định dâng kiếm tâng công lấy lòng Vương Bảo Bảo không ngờ chàng ta lại nói một câu đãi bôi như vậy làm y thị đỏ mặt, một phần tức giận, chín phần hổ thẹn.
Bảo Bảo biết thế nên nói ngay:
– Nhưng Ðinh cô nương thật lòng, hôm nay dâng kiếm, thật là đáng khen. Ta có món quà này cho cô nương.
Nói xong Bảo Bảo lấy Ỷ Thiên kiếm gõ lên bàn một cái thì hai tên áo vàng lại xuất hiện. Bảo Bảo liền nói:
– Dẫn Ðinh cô nương qua phòng bên đi.
Hai tên vâng dạ rồi dắt Mẫn Quân tới trước một căn phòng nhỏ. Mẫn Quân đi theo mà thắc mắc không biết mình sẽ được trả công cái gì đây.
Khi tới trước căn phòng thì tên râu xồm mở cửa cho Mẫn Quân bước vào rồi hai tên theo sau, khóa trái cánh cửa lại. Mẫn Quân nhìn lên thì thấy trong phòng đã có hai tên nữa, trần truồng ngồi trên ghế như đang chờ đợi. Y thị liền khựng người lại, hỏi:
– Mấy người định làm gì đây?
Lúc đó tên râu xồm mới cười hề hề:
– Xin giới thiệu với Ðinh cô nương chúng tôi là Ngũ Nhân Tài Tử, theo bảo vệ gia đình của tướng công đã lâu. Ta là Nhất Tử, tên không tóc đây là Nhị Tử, còn hai tên kia là Tứ Tử và Ngũ Tử. Hai tên Tứ, Ngũ nổi tiếng chiều chuộng đàn bà. Các cô mê chúng như điếu đổ. Ðó là món quà của tướng công cho cô nương đó.
Hai tên Tứ, Ngũ lúc đó mới đứng lên, đưa thẳng trước mặt Mẫn Quân hai bộ phận sinh dục to lớn và dài ngoằng một cách bất thường. Cặc của chúng trông như một cái dùi cui, lủng lẳng, đong đưa, thô bạo, chùi chũi giống như cái thiết chùy. Mẫn Quân kinh hãi, lùi lại một bước, lắp bắp nói:
– Các ngươi… Ta không…
Tên Nhất Tử bèn đặt tay lên vai y thị mà cười đểu:
– Hai tên Tứ Tử và Ngũ Tử sẽ chiều chuộng cô nuơng mọi thứ, hay là cô nuơng muốn sai bảo chúng làm gì cũng được…
Mẫn Quân vẫn còn sợ hãi, run rẩy nói:
– Trong đám con gái Nga Mi, có nhiều người trẻ đẹp… Tại sao các ngươi lại bắt ta làm…
Nhất Tử ngắt lời:
– Ðây là món quà của tướng công biếu tặng. Cô nương nên thử đi. Sau khi thử, nếu cô nương thích thì cứ giữ lấy, còn nếu cô nương không muốn thì chúng tôi sẽ lấy lại. Tùy cô nương đấy.
Mẫn Quân nghe nói thế thì ngẩn ngơ, đứng như trời trồng.
Hai tên Tứ Tử và Ngũ Tử liền tiến tới, mỗi đứa cầm một tay của y thị mà đặt lên con cu mập dài của chúng. Mẫn Quân giật thót mình một cái khi tay y thị chạm vào hai khối thịt nóng bỏng. Nhưng thay vì rút tay lại, y thị vẫn giữ tay mình nằm trên hai con cặc to lớn quá khổ. Hơi thở của y thị dập dồn, gấp rút lên. Sau đó, như không cưỡng lại được, bàn tay của y thị từ từ nắm lại, bóp con cu trong tay. Hai con cu to lớn đến nỗi bàn tay của y thị không thể cầm hết đuợc. Chỉ một lúc sau, hai bàn tay của y thị đã run run kéo lên kéo xuống, sọc cặc hai tên Tứ, Ngũ khiến nó phồng to lên, cương cứng, dài thườn thượt. Trong khi hai tên Tứ, Ngũ đứng ưỡn người ra, lim dim cho Mẫn Quân sọc cặc, thì hai tên Nhất, Nhị nheo mắt nhìn nhau, mỉm cười rồi từ từ lui ra ngoài. Nhưng bỗng nhiên Mẫn Quân kêu lên:
– Nhất Tử, Nhị Tử, hai ngươi lại đây.
Khi hai tên ngạc nhiên tiến tới gần thì Mẫn Quân bèn nói qua hơi thở hổn hển:
– Cởi quần áo ta ra… Bóp vú ta đi…Sờ lồn ta…
Hai tên Nhất, Nhị đưa mắt liếc nhau một cái rồi tủm tỉm cười mà làm theo lời y thị. Nhất Tử tuột áo y thị ra mà xoa nắn cặp vú, còn Nhị Tử thì kéo quần y thị xuống mà mò mẫm mu lồn. Mẫn Quân hai mắt nhắm nghiền, hai môi hé mở, run rẩy đê mê, hai tay vẫn không ngừng sọc cặc của hai tên Tứ, Ngũ.
Tên Ngũ Tử, nổi tiếng dâm thần, lúc đó mới mở miệng cười dâm đãng, hỏi tới:
– Cô nương nói trong phái Nga Mi có nhiều gái đẹp, có thật không? Những nàng đó là ai? Mấy tuổi? Có nàng nào còn trinh không?
Mẫn Quân thều thào như đã hết sức bởi màn sờ bóp:
– Gái mới cũng có, mà gái cũ cũng có… Con nào cũng xinh đẹp hết… Mấy ngày trước sư phụ của ta mới thu nhập một nàng con gái trẻ tên là Trầm Tú Uyên, thuộc danh môn khuê các… đẹp người tốt tướng nhưng lại muốn đi tu…
Sau đó y thị lại sọc hai con cặc mạnh hơn nữa, vừa nghiến răng vừa nói:
– Còn một đứa nữa, có lẽ đẹp nhất nhóm, tên nó là Chu Chỉ Nhược… Nó mới mười tám tuổi, còn trinh nguyên, nhưng rất đĩ tính, đa dâm…
Mẫn Quân say mê hưởng thụ cơn sướng khoái, được bóp vú, sờ lồn, sọc cặc. Lúc bình thường, y thị lúc nào cũng mồm loa mép dải, da miệng không liền được, khi ngụp lặn trong cơn dâm nứng, y thị cũng thế, miệng mồm lép nhép tía lia tía lịa:
– “Úi chào, Nhất Tử bóp vú ta mạnh lên đi… Nhị Tử nữa, chà lồn ta sát thêm đi… Trời ơi, sướng quá… Phải rồi, con Chỉ Nhược, nó đã trẻ mà lại đẹp…Ta ghét nó quá… Nó được sư phụ cưng yêu… Sẽ truyền y bát cho nó… Tứ, Ngũ ơi, ta chịu không nổi nữa rồi… Sao cu các ngươi to lớn quá… Dài quá… Nhất, Nhị, mạnh lên nữa đi… Con Chỉ Nhược… Ta muốn các ngươi hãm hiếp nó… Hành hạ nó…Ðồ ngựa xé… Ôi, sướng… Chết ta rồi… Ừ, các ngươi phải phá trinh con đó…Năm đứa các ngươi, luân phiên đụ nó… Cho nó chết ngất, tả tơi… A, a, a…Nhị Tử, đúng rồi đó… Thọc sâu vô thêm nữa…A, a, a… Con Chỉ Nhược còn là gái trinh, chắc các ngươi sẽ thích lắm…Mà nó lại dâm ngầm ham đụ nữa…Sư phụ ta đâu biết…Trời, trời… Sướng quá… Con Chỉ Nhược bị đụ mất trinh… Các ngươi phải thay phiên nhau hãm hiếp nó cho tới khi nó van xin, lạy lục mới thôi…Không, không… Năm đứa đụ nó cùng một lúc… Nó mất trinh rồi cũng như con Hiểu Phù… Các ngươi phải đụ nó ngày đêm, tới khi nào nó mang thai có con mới ngừng… Á, Á… Sư phụ ta sẽ ghét bỏ nó, căm hận nó… Thôi, thôi… Nhị Tử… Ta… Ta muốn bú hai con cặc này… Rồi… Ực, ực… Trời, sao mà lớn như vậy… Ngũ Tử… Nuốt vô không hết được… Ối, ối, ối… Nhất Tử, tiếp tục bóp vú ta đi… Ðừng ngừng lại… Hừ, hừ, hừ… Ðã quá…Dập vào miệng ta đi… Từ từ… Ðúng rồi, ta muốn Tứ, Ngũ hai ngươi đút hết nguyên con cặc to lớn kinh khủng của hai ngươi vào mồm con Chỉ Nhược… Nhét tuốt sâu vào họng nó… Cho nó chết… Dộng hai con cặc tổ chảng vào miệng nó một lúc… Bắt nó phải bú mút, suốt đêm tới sáng… Ừm, ừm… Tứ Tử, ta vẫn sọc cặc ngươi đây mà… Ðược rồi, để ta bú cặc ngươi… Óc, óc… Mèng ơi, sao mà kinh khủng vậy nè… Nóng hổi… Dài ngoằng… À, à, à… Trời ơi… Ðúng đó, Nhị Tử… Nằm dưới đó liếm lồn ta đi… Ôi, sao mà sướng thế này… Không! Ta không muốn con Chỉ Nhược nó sướng như ta vậy… Ðừng bú lồn nó… Ðừng liếm lồn nó… Nó dâm lắm… Ðụ vào lồn nó, hành hạ nó đủ kiểu… Trói nó lại, căng người nó ra… Cho mọi người đụ… Dập cu nắc cặc vào lồn nó cho đến khi nó… Nhất Tử, Nhị Tử, bóp, liếm đi… Trời ơi, con cặc bự… Cứng ngắc… Ðúng rồi, Tứ Tử, ngươi phải đụ con cặc to lớn này vào lồn con Chỉ Nhược…Ừ, ừ…Hai đứa Tứ, Ngũ phải đụ hai con cặc bự của các ngươi vào lồn nó cùng một lúc… Chắc nó phải chết ngất mà thôi… Nát lồn nó ra… Không, không! Năm đứa, Ngũ Nhân Tài Tử, đụ cùng một lúc, đâm đút vào tất cả các lỗ trên người nó… Hiếp dâm tập thể… Vào lỗ miệng, vào lỗ lồn, vào lỗ đít… Chỉ Nhược, nó chỉ có chết… Nhất Tử, xoa vú ta nữa đi… Thánh thần thiên địa ơi… Nhị Tử, bú lồn ta mạnh lên… Ui chu choa… Ðụ hiếp con Chỉ Nhược tán mẩn mê đời liên tu bất tận… Cho nó chỉ còn một đường sau đó là đi làm điếm mà thôi… Ðừng hòng làm trưởng môn… Sau đó nó chỉ có sướng khi nằm ngửa cho hàng trăm thằng đụ vào lồn nó… Hù, hù, hù… Ngũ Tử, đến phiên ngươi được bú đây… Ọc, ọc, ọc… Không vô sâu được nữa rồi… Ðừng thọc vô miệng ta nữa… Ui, ui… Thôi để ta liếm… Trời ơi, sao mà bự… Sao mà sướng… A, a, a, a… Ừ, Chỉ Nhược… Chỉ Nhược… Tức chết đi được… Bắt nó dạng háng, căng mồm… Cái trẻ đẹp của mi sẽ làm hại mi… Chức trưởng môn chỉ về tay ta mà thôi… Mi đừng hòng… Ui, ui, ui… Chết ta rồi, chết… Cho mi dập miệng, tét lồn, nát đít luôn… Chỉ Nhược… Tài như ngươi mà làm gì… Cũng sẽ bị hãm hiếp tanh bành… Ối, ối, ối… Cho bõ ghét… Chỉ Nhược, con đĩ…”
Ác nữ Ðinh Mẫn Quân mím môi, nghiến răng, mặt mà
y nhăn nhó như bị ma làm, quỉ ám. Những lời ba hoa thiên địa, huyên thuyên trời đất cứ tuôn ra khỏi miệng y thị. Trong cơn mê sảng, Mẫn Quân lủng bủng, hầm hè, vừa rên rỉ đam mê, vừa chửi rủa tục tằn – không ngừng…
Vương Bảo Bảo lạnh lùng nhìn ác nữ Mẫn Quân đi theo hai tên Nhất Tử và Nhị Tử khuất sau tấm mành rồi cúi xuống nhìn thanh Ỷ Thiên kiếm một cách phân vân, thắc mắc. Chàng từ từ rút nó ra khỏi bao kiếm. Tức thì có một luồng ánh sáng xanh dịu soi rạng ngay lên khuôn mặt anh phong của chàng. Bảo Bảo liền rung tay một cái khiến Ỷ Thiên kiếm oằn lên, phát ta tiếng kêu vo vo, chứng tỏ nó quả là một bảo kiếm hiếm có trên đời. Chàng mỉm cười, tự hài lòng:
– Tuyệt diệu!
Bảo Bảo đắc ý, đi về phòng riêng của mình vừa ngắm nghiá thanh kiếm một cách thích thú. Chàng bước vào phòng rồi đặt Ỷ Thiên kiếm trên mặt bàn. Vừa ngửng mặt lên thì chàng ngạc nhiên khi thấy có một bóng người đang đứng xoay lưng từ đằng xa, ở phòng trong, tự lúc nào rồi. Khi thấy người đó mình hạc lưng ong, vóc dáng mảnh khảnh, yểu điệu, mặc đồ dạ hành toàn màu đen, tóc bới cao để lộ một cái cổ trắng ngần thì Bảo Bảo mừng rỡ, kêu lên:
– Phượng… Em… Phi Phượng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 06/07/2016 16:22 (GMT+7) |