Tôi đã ré lên mấy lần khi chú móc móc đầu lưỡi vào cái chúm hoa giữa háng tôi. Cứ mỗi bận như thế chú lại cười khì khì và trịn trịn lên hai mu làm chúng xô lệch méo mó thấy nản. Tôi nứng quá trời quá đỗi rồi nên bấu lấy chú mà năn nỉ: Chú địt con một phát đi, rồi có muốn liếm mút lại làm.
Chú đẩy lui băng băng: Sướng bỏ mẹ còn vờ vỉnh. Tớ phán cho biết nhé, mụ ấy xin xỏ hết nước dãi tớ cũng chẳng làm, còn đằng ấy tớ yêu tớ khoắng, phải để tớ làm trọn vẹn mới câng câng lên đầu óc. Tôi ron rỏn cãi cự: Nhưng mà nứng quá thì nhín làm sao được. Chú vơ vào ngay: Có nứng thì khi địt mới doãi hết cỡ chân ra, còn chưa chi đã đút vào cứ như xe con vào hăng ga khủng.
Một hai tôi van nài: Thôi mà, bú gì bú lâu thế! Nó khai òm chứ báu gì mà xỉa xói, chà lết lại tru dài mỏ ra mà nút sụp sụp. Thay cho câu trả lời, chú thản nhiên húp xoẹt xoẹt giống bọn trẻ nút mảnh bong bóng rách và tiếng kêu nghe chót chét muốn điên luôn.
Tôi phải lảng tránh để khỏi bị cơn nứng tấn công bạo liệt. Tôi cố lấy giọng ôn tồn hỏi chú khơi khơi: Chớ khi chú nằm cạnh mẹ thì chú có vồ vập như bây giờ không? Chú nói chẻ hoe: Không làm mà được với mụ ấy. Mình mút tê cả môi mà mụ vẫn xảnh xẹ kêu là chưa thấm đếch gì cả. Mụ nằm vắt vẻo gác giò lên thành giường, mở rộng hai đùi ra tựa cái kềm cắt kẽm lớn rồi chu choa lên: Đây dạng toác hoác rồi nhé, chả còn kêu kẹt với chạm, ông mà không làm tê người lên thì tôi kẹp cho chết ngắc đừng than!
Mới nghe chú kể sơ sơ tôi đã khiếp. Giời ạ, ai ngờ cụ nhà ta pơ phếch đến độ đó. Hèn chi khi cụ còn sống đơn chiếc, mỗi lần tôi mò vào nằm chung, tôi ti toe sờ vào vú hay bim là cụ giãy nảy lên mà kêu: Con chết tiệt, tao đang nhớ bố mày mà cứ nhè mấy chỗ nhạy cảm đó va vấp vào làm sao tao gắng gượng được.
Bởi vậy tôi mới cố vun vào để mong mẹ có tí tình cảm vụn vằn, cầm chơi mỗi khi nhớ bố. Ai ngờ ông chú nhà ta rành sáu câu quá lẽ, chú ập vào mẹ thế nào mà bà mê như điếu đổ, tựa như người ăn phải vạ, ngơ ngẩn mụ mị đến hay.
Nhớ lại đêm đầu tiên chú mượn cớ ở lại, hai ông bà tí toáy với nhau, sáng ra nhìn mẹ tươi hơn hớn. Tôi đùa: Hôm qua mẹ đang mỏi, chắc chú biết cách tẩm quất nên trông mẹ trẻ ra. Mẹ nguýt tôi dài dằng dặc: Con nít mà bày đặt điêu toa, tại ông ấy quá chén nên cho nằm tạm, ổng dưới sàn, tao trên giường, có đụng chạm gì đâu mà mày nói lếu láo.
Tôi càng trêu mẹ: Ai mà biết chỗ ma ăn cỗ đó, hai ông bà vào buồng đóng trịt cửa lại, con thấy được gì mà bảo oan hay ưng. Mẹ vẫn cố thuyết phục: Tao nói thế, mày tin hay không mặc mày, lòng tao sáng láng, tao cóc sợ đứa nào dèm pha.
Chợt lúc đó tôi nhận ra mẹ còn để lòng thòng cặp vú không có lót bên trong nên lại ví von trêu: Mẹ giỏi thật, đàn ông đàn ang nằm bên cạnh mà mẹ xoay trần ra, của nả chẳng bị sứt mẻ gì tất, đúng là thần tượng nhất thế giới.
Mẹ loắng thoắng cãi: Ối, ổng say lăn cu lơ ra đó còn nhướn nổi mắt đâu mà nhìn của nọ của kia, còn tao nóng nực thì cởi ra cho thoáng, mày cứ châm biếm tao thế hả, con ranh. Tôi hố hố cười, mẹ chạy rượt tôi lòng vòng, bà không chộp được, nhoáng cái mệt lử cò bự, bà hổn hển la: Tao truyền đời mày lẻo mép mai kia gặp thằng còn lẻo mép hơn nó vả cho rụng tiệt 3 – 7 hai mươi mốt cái răng, cho chừa.
Tôi vẫn còn giữ khoảng cách hơi xa với mẹ nên đông đổng nói: Nó vả con rụng răng càng đỡ, hằng ngày con bắt nó pha bình để con bú phẻ re, khỏi nhai chi cho mỏi lợi, mỏi cằm. Mẹ càng cáu tiết nên mắng phủ đầu: Nó có bình đâu mà pha sữa, chưa chừng nó bắt mày bú cái gì ấy thì ươm đời, con ơi!
Dạo ấy tôi nào đã hiểu sự thể như ngày nay nên nghe mẹ trì chiết thì tôi vung vít nói chêm vô: Nó bắt bú gì thì con cũng bú, miễn là không phải nhai. Mẹ cười rũ rượi, đổ cả nước mắt lẫn dử nhoèn ra và gập hẳn người lại mà the thé: Vậy mà nói mày từng trải, ngu ơi là ngu, trên đời tao chưa thấy đứa nào ngu như mày, liệu mày đã biết “cái gì ấy” là củ chùy thun gì chưa mà nhắng lên tưởng là vớ được củ khoai.
Xong mẹ thương con gái nên dặn dò: Mày chớ có nghe nó dụ dỗ mà mắc lỡm, mẹ kiếp, của ấy mà nó tọng vào họng mày thì có nước ói mật xanh, mật vàng, con ạ! Tôi trố mắt ra nhìn, thô lố như cặp đèn pha của mẹ lồ lộ dưới áo. Mẹ lại phải một phen mở cái then cửa tăm tối cho tôi hiểu: Tao nói trắng ra để mày dè chừng, đàn ông con giai thời nay rất thích bắt vợ thổi kèn, mày đừng hí hửng mà vỡ nợ.
Tôi vẫn nghe chưa thủng nên lại nói rồ nói dại: Thì chồng có thương mới bắt thổi kèn cho vui cửa vui nhà, sao mẹ lại dặn con đừng dại. Mẹ gãi đầu tưởng đâu tóc rụng hết và bà xì xồ nói toạc móng heo: Giời ơi, sao mày chậm hiểu thế, thổi kèn ở đây là nó bắt mày dùng hai tay ôm lấy bìu thịt nó còn miệng mày thì phải ngậm cái bu gi ô tô của nó mà thổi te te.
Chưa chi mẹ đã ra hiệu làm mẫu, hai tay mẹ vờn vờn trông gọn đáo để, còn miệng mẹ thì thút thít vô ra và hai mắt mẹ nhắm tịt như đang say mê với khúc nhạc thần sầu. Tôi ngờ ngợ hiểu ra nên chối xua bây bẩy: Ối, con chịu thôi, thổi cái kèn đó cho họng cứng đặc và nước lên nước đục nó ặc đầy mồm dẫu có súc miệng đến cả tuần cũng chưa tan mùi tanh, mùi khắm.
Mẹ lại thêm một phen cười hô hố, vú vê rung ào ào, đầu ti cứ chực xé toạc áo lụa mỏng mà nhảy xổ ra ngoài. Tôi cũng cười hả hê vừa giữ cổ cho khỏi ngã lật vừa can ngăn mẹ: Cụ giúp hộ con cười vừa vừa thôi, chứ cụ xả láng sáng dzìa sớm, vú cụ nó xổng ra, rơi vung rơi vãi, nhỡ có ông nào đi ngang lại chộp đem mất thì uổng.
Mẹ xẩu mình vì lối nói vô trật tự của tôi, nhưng cụ đang vui nên xí xóa chỉ mắng hớt: Cha con ngựa, mày dám nói tếu cả với bà. Ấy đấy, tình mẹ con chúng tôi có những lúc vui ra phết như thế, cho nên dù gì thì cũng vẫn cứ níu giữ lấy nhau.
Lại nói về chú. Ông vần tôi còn hơn vần củ khoai lùi trong tro bếp vậy mà tôi không một ly ông cụ phản đối. Đầu óc tôi còn đang nghễnh ngãng nghĩ đến về bà via thân yêu nên chú được một thời gian móc vét, bú biếc, liếm láp và hành tội cái bim tôi rữa choe rữa choét, tôi cũng coi như không.
Đến nỗi chú phụ họa thêm bằng cách một tay lùi xùi mò dưới, một tay ăn có bóp vú bên trên mà tôi cũng “nơ pa” chẳng kể. Thậm chí chú nghĩ hay là tôi bị ma ám nên chú hết nghiêng đầu bú lên vú lại cúi rạp mút lên bim, tôi vẫn cứ để yên cho chú vần, chú vọc.
Riết rồi chú phải xòe bàn tay ra nhá nhá trước mặt tôi, xem tôi có nổi cơn man man bất tử không. Đợi đến khi tôi cất tiếng hỏi: Chú đuổi ruồi đấy phỏng thì chú biết là tôi vẫn còn tỉnh dữ tợn nên nói chữa lấp liếm: Tao tưởng mày thăng nên thử xem hồn vía mày có đi lạc bậy nơi đâu chăng?
Tôi thú vị về hành động của chú nên đáp: Còn lu nhen, chú đứng tưởng con này dễ lú mà coi thường. Và tôi giục sát rạt: Bố có bú thì bú lẹ lên cho con còn nghỉ, nãy giờ bố moi móc và bú rột rột con rêm mình bỏ mẹ.
Vậy là chú dỗi ngưng luôn mọi sự. Chú lụ bụ trong miệng: Tao đếch thèm chơi với mày nữa, để tao về tao vần bà ấy còn hơn. Thế rồi chú bỏ đi cái rột, tôi tiếc ơi là tiếc. Hóa ra tôi vẫn nằm chỏng trơ một mình và tôi vừa nằm mơ các cụ ạ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi động cỡn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cho con gái |
Ngày cập nhật | 26/04/2020 01:03 (GMT+7) |