Có lúc tôi ví như bị chú kéo vút lên cao, lúc lại như bị chú lôi vằm xuống đất, cồn cồn cào cào, thịt da rấm rứt, gân cốt vỡ toang. Nhói một cái nhột nhột nơi vú, nhoàng một cái thốn thốn nơi mu, âm âm y y như có ai mò nơi háng, tà tà như có ai móc nơi hang.
Tôi muốn la lên chói lói, nhưng vừa há miệng thì chú vội bịt ngay lại bằng cái nút lưỡi rát bỏng vô cùng. Tôi hét lên cho to thì đã bị ngón tay chú cào cào làm tôi phải kiễng chân lên và chỉ kịp rên lên một phát “sướng” là gục.
Ôi chao, sao chú của tôi điệu nghệ thế nhỉ! Chả trách mẹ cứ ôm chầm lấy chú chẳng chịu buông. Tôi mường tượng chú làm thế chứ chú có làm gấp vạn lần hơn nữa thì mẹ cũng ưng bụng. Từ hôm tôi nhận ra vẻ đắc chí của mẹ thì tôi ghen lộn ghen lạo trong lòng. Tôi tự trách mình thậm tệ, cũng vì tôi a tòng dồn nén mẹ nên giờ mới xảy hậu quả tang thương.
Trước kia mẹ chỉ lơ tơ mơ khi chú đến vờn trêu mẹ, chính tôi đã vun quén để mẹ phải nhận lời. Chả biết ông chú cho mẹ ăn bùa ngải gì mà bây giờ giá có bảo mẹ bỏ buông, mẹ cũng giãy lên như đỉa phải vôi.
Có lần mẹ ỡm ờ chê trách chú: Gần ông sợ bỏ mẹ, tay chân va chạm tứ tung. Chú chỉ nhỏn nhoẻn cười, song đôi mắt mẹ thì sáng rực lên chói lóa. Tôi cứ nghĩ mẹ được chú an ủi nên mẹ vui, bây giờ trải qua những sự sờ mó, rúc rỉa, bú biếc, mút mát và nhất là bị chú đâm cái dùi cui vào sâu trong người tôi mới hiểu ra tại sao mẹ hí hửng.
Đến tôi mà còn bị lậm chú nữa là. Tôi hây hây mới lớn mà chú còn làm tuột dên, tuột xích hết trơn, huống chi mẹ xát xi rệu rạo thì được chú đưa ma ni ven vào chọc, khiến sao mẹ chẳng lăn kềnh ra mà réo sướng inh sướng ỏi.
Bởi thế tôi nói nháy chú: Sao không ở với bà ấy mà lẻn ra đây làm gì. Chú đang mút chùn chụt cái cồi nơi háng tôi thì ngưng bặt, quay ra hót: Mẹ họ, đã cố tẩn cho bà ấy một trận bò lê bò càng, giãn cả đốt sống lưng, rệu cả đùi háng, vội vội vàng vàng ra làm cố còn lên mặt cự. Ông thì đếch ở nữa cho xong.
Tôi rụt ngay nên vội chữa: Thì muốn hỏi thế cho biết chứ ai cự đâu mà chửi toáng lên với nhau như vậy. Chú còn giận: Chứ không ư, nắc bà ấy kinh bỏ bu, dướn cả người cả chim mà bà còn chê ông ổng là chả thấm đếch gì hết. Chơi xong một phát muốn oải da gà, mụ lại đòi ơ ghen mới tha thì còn nước nôi gì nữa. Nhưng rồi nghĩ đến bé, anh vẫn ra, bé đã chẳng ngoan lại còn lên lớp xỉ vả.
Tôi thấm đậm dù nghe chú xưng anh đàng hoàng. Tôi bôi bả ôm chú gạ: Thôi, biết rồi, đừng tả oán nữa, đây ngậm lấy ti cho lắng cơn nư. Nói xong tôi chìa cả hai vú đầy vun ra, chú vẫn lắc: Tớ cóc bú vú nữa, có để tớ ngậm bim thì tớ mới tha thôi.
Vừa nghe lời chú đề nghị tôi đã trào vọt ra chút khí dâm. Chưa gì tôi đã tưởng tượng cái miệng chú đang mút mút ở chỗ đó rồi. Tự dưng hai mu tôi căng mọng, dù lông chưa mọc mà tôi thấy ngứa tàn canh. Vô tình tôi nghiêng cạnh tay cà cà cho đỡ, chú gắt gỏng lên: Lấy cạnh tay chà thì ăn thua gì, để chú lấy lưỡi và mồm chú mút cho thì ép phê ngay.
Chưa gì chú đã đè béng tôi ra mà bú liếm xoành xoạch ngay tại trận. Tôi xoắn tịt người lại. Lưỡi chú nhứ lưỡi thằn lằn vừa dài vừa nhọn khoắng chẳng chừa một góc kẹt nào, tôi cố nín mà cái lỗ rức quá cứ phải rặn cho xón ra cái chất nhờn trắng hếu.
Tôi nhìn chú dính tèm lem mớ khí của tôi lốm đốm ở râu mà bắt cười không nín nổi. Vậy mà chú cứ thản nhiên gục vào mút và xiết mới ớn. Tôi có cảm tưởng như chú đang lôi hết sạn sỏi, cuống cồi gì trong cái lỗ nẻ của tôi ra. Nó xót ơi là xót mà cũng nứng ơi là nứng.
Từng chặp tôi hét lên: Ui, nứng quá, đừng bú nữa, em chịu không nổi. Nhưng chú như khờ như khạo lên rồi, còn tỉnh đâu mà lơ là cho tôi. Chú trườn lên dùng cánh vai đè đùi tôi ra và giúi mạnh miệng vào mà đả cho tôi những nhát chồm chồm rút gan rút ruột.
Người tôi cuồn cuộn như mớ kẽm gai vòng bị xổ, rối tung rối hẹ cả lên. Tôi càng cố khép chân thì lại càng bức bối phải trồi ra nhanh không thì vỡ nợ. Giẩu môi của chú ví như kiến lửa, chạm đâu bỏng đó, mu đỏ phừng lên, cái hột trốn chui trốn nhủi lặp cà lặp cặp. Nơi lỗ ướt nhoèn nhoẹt và ứa ứa nước nhờn ra.
Tôi rên đợt một, tôi rẩm đợt hai, chú coi như nơ pa cứ tì tì mút, liếm, bú, nhức bỏ bố. Mấy lần tôi đã hét lên: Địt thì địt phứt cho rồi, vờn mãi đến đứt hơi ra mất. Thây kệ, chú xăng phú, cứ cái gì ngon chú mần đã thì thôi.
Có lúc tôi thấy chú ngưng đã mừng mừng, nào dè đâu cụ liếm, bú, mút đã đời thì cụ lại ngắm xem con bé nhà tôi thế nào mới chết. Chú đủng đỉnh chả ra khen chả ra chê: Mẹ kiếp, càng bú nó càng đỏ hỏn lên, xinh mới chết chứ.
Rồi chú lầm bầm một mình: Chả bù với bà lão, mẹ, càng bú càng đòi được bú mãi. Tôi nghe mà nhợn. Cáu tiết tôi văng cọc: Thì bả bắt bú đừng bú có được không. Chú đang rà rà cái lưỡi quanh mép mu cũng cố trả lời cho gọn: Ở đó mà đừng, khốn nỗi mình bú mỏi cả miệng mà bả sợ mình chạy cứ nắm chịt tóc lôi trịt vào tối tăm cả mặt mày thì chém vè chỗ nào cho lọt.
Bất giác tôi cười lên hí hí diễu: Cho chừa, ai bảo tham ăn. Dè đâu chú rúc một hồi lâu lơ lâu lắc làm tôi bủn rủn cả tứ chi, chú khệnh kháng kể tội: Này chừa, này chừa, cho mày chết, ranh con mà nói xóc óc.
Tôi ứa lệ tức tưởi. Chú nhìn thấy mà vẫn gian hoang. Chú còn nghênh ngang dọa: Trêu ông thì ông bú cho mày nát be nát bét rồi ông thọt gậy vào ông khoắng cho mày vỡ hết ráo ra. Tôi khiếp quá chỉ còn biết nài nỉ: Đừng, tha cho cháu, chú ơi!
Bú đã đời thì chú nhả ra. Tôi quặn hết người mà cũng phì cười rũ rượi. Bởi cái miệng chú dính nhoe nhoét khí đục của tôi, còn lèm bèm trên râu là những giọt kim cương long lanh, trông tiếu lâm tệ mạng.
Tôi hét lên ông ổng: Khiếp, ăn vụng, nuốt vội nuốt vàng nên dính be bét cả ra. Thế này mà ra đường thiên hạ cười cho mục mả. Chú chả giận mà còn kên xì bo chọc tới: Kệ, đứa nào cười thì cười, ông bú con nhỏ lăn đùng ra là thích rồi.
Thấy vẻ chú trơ trẽn, tôi “nô ai đia” luôn. Chèn ui! Đàn ông gì có thứ lì tổ mẹ. Chả trách người ta sợ những lão “nhứt lé, nhì lùn”. Tôi đem ý ấy ra kể tội để chú nghe, ai dè chú cười hô hố ngạo mạn: Tiên sư khỉ, lé thì sao mà lùn thì sao, mẹ họ nó, chẳng qua tại chúng không bú ra trò để các gái sướng nên ganh tị mà hót thế thôi. Còn thằng này, củ vừa to lại vừa dài, ông mà đâm thì cứ gọi là xuyên chỉ đỏ từ trước ra sau nhé.
Tôi ngẩn tò te nghĩ thầm: Đâm thế thì thủng bố nó lốp xe còn gì, nhưng không dám hé răng. Chỉ e chú lại nổi khùng lên đè nghiến ra mà thọc banh ta lông thì hết đường tương chao ở đời. Tôi phải vớt vát cà khịa: Ông đâm giỏi thế thì trở vào mà đâm bà ý cho được việc, đây không rảnh.
Chú cũng man man không kém: Thì tớ đâm rồi, đâm luôn hai phùa cẩn thận nhé. Giờ mụ ý quay cu lơ ra ngáo, có thằng nào lẻn vào ăn có đâm giụi thì mụ cũng chẳng còn hơi sức mà hất nó ra. Tôi bỗng thấy chán mớ đời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi động cỡn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cho con gái |
Ngày cập nhật | 26/04/2020 01:03 (GMT+7) |