Tôi uốn cong ngón tay thành cái nạnh ngoáy tròn tròn, Bốn vẫn nhắm mắt nhưng nửa người dưới xoay vòng vòng theo đà tay móc vọc của tôi. Nửa thân dưới và nửa thân trên của Bốn thi nhau uốn lượn như sóng làm tôi thích thú bóp tận cùng vú và vọc tận cùng xa trong người cô.
Bốn rên ư ư, môi hết há đến ngậm lại. Tôi tăng sự cắn nhay và vê rà đầu vú càng làm cho Bốn quặn người lên chịu đựng. Có một lúc người Bốn bật nảy căng như cánh cung, chìa sát những của nả của cô cho tôi rà mò tới bến. Tôi biết cô đang nứng nên càng cắn mạnh, bóp sâu và móc bừng bừng.
Bốn mở mắt ra, nhìn tôi nũng nịu : ý, em đang ngủ mà anh cũng mò em. Tôi định ngưng và rút tay ra thì Bốn lại nheo nhẻo : hồi nãy em ngủ anh hổng dừng, giờ em thức rồi còn ngưng chi nữa. Nói xong cô víu lấy cổ tôi mà đu hẳn người lên. Tôi bị tuột mất cái chỗ bóp vú, nhưng trái lại Bốn giúp tôi càng cắn bú được cái vú và tay thọc mò được xa hơn trong người cô.
Bốn kẹp hai giò lại, gồng tay làm tôi ê đau nơi sau cổ, nhưng nghe cô kêu the thé vì sướng thì tôi cũng hết thấy bực mà còn khoắng, bặp nhanh, nhiều và liên tục lên. Bốn hết còn giữ kẽ, kêu tới tấp : em sướng quá, đừng ngưng, anh móc cắn em nữa đi. Chẳng cần Bốn rên rỉ, tôi cũng khờ đi vì những thứ nhớp nháp dính lần xần. Tôi hét Bốn căng người ra để tôi làm cho nứng quắc cần câu mới thôi.
Bốn quính, dạ líu lo nhưng lật bật chẳng ra sao hết. Cô muốn tôi cắn vú, lại muốn tôi bợ lồn mà người vùng vằng lia lịa thì làm sao thỏa mãn cả hai cùng một lúc. Cũng may, cô làm gì cũng chỉ tuột mất cái vú thôi, chứ còn ngón tay nhét trong cái sẹo thì vẫn dính cứng vì Bốn sướng cứ giữ chặt bắt tôi phải xục mới đã.
Tôi nương đà lúc Bốn gồng thả ngửa người thì tôi đằn luôn cô mà vọc, ngoáy, xục, đào, khoét làm cô bủn rủn tay chưn và lắc mình dữ dội. Nhớt ở đâu dầm dề tươm ra bết bát. Cả cài ổ sẹo ướt át còn hơn vũng lầy, Bốn phải chàng hảng hai chưn để ngồi tựa như bị vướng vào cọc, hai tay kềm lấy cần cổ tôi mà chà lết giữa háng mới chịu.
Cô nhõng nhẽo với tôi : em bắt đền anh đó, khi không làm em nứng rêm hết cả người. Cô quàng hai tay gác lên vai tôi rồi cứ nắc xoành xoạch như đang được chơi tới tấp. Cô xủi, húc, thụt ra thụt vô, còn quạu hơn bị hiếp, đít dẻo kẹo, mông chồm chồm làm tôi cũng quíu theo chớ bộ. Tôi vẫn vọc hũ mắm của cô nhưng hỏi chọc : mới ăn hai lần cháo khuya mà giờ lại đói liền. Bốn hí hứ la tôi : tại anh chớ bộ, người ta đang ngủ mà thọc vô trỏng ngoáy miết.
Tôi đổ thừa lại Bốn : tại em chớ, ngủ mà bày hàng ra hết trơn. Hai đứa cãi tới cãi lui, cãi qua cãi lại, có điều là chẳng ai chịu kém ai một ly nào. Nhơn Bốn ngồi thế này thì tôi dễ bóp vú thêm vô và tiện đà cũng bắt cô để tôi bú lưỡi cho sướng. Bốn nghe theo chồm chồm cho tôi bú, bóp, móc.
Tôi làm hăng mà Bốn lại còn hăng hơn. Cô miết lồn cô như gãi bằng gai và miệng i a kêu để biểu lộ cái sự nứng tưng bừng đang tàn phá, xé cô thành muôn mảnh. Cô lết, cô ủi, cô bào, cô kéo rỉ rả, cò cưa làm cái khe kêu lọc xọc như đê vỡ.
Tôi thấy Bốn sướng thì lấy một tay đè vai cô xuống trong khi tay móc háng thọc sừng sừng khiến cô phải dạng hẳn hai chưn ra mà hứng. Tôi làm Bốn muốn tê cóng đi và la ỏm tỏi : em sướng, em tới, em bể, em xụm tới nơi, anh ơi. Tôi khoắng thêm một hồi, thả ngưng tay thì Bốn rụt đầu xuống, thở hổn hển như độ gà đá tới cuối.
Đôi tay đặt trên vai tôi lỏng le, Bốn khào khào nói : em bể hết trơn hết trọi rồi, anh ơi. Đã quá ể, còn sướng hơn được anh nắc tới mấy lần. Quả thực vậy vì khi tôi dòm thì thấy cái vũng của Bốn bị tàn phá tựa như sau cơn vỡ bứt con đê.
Tôi nằm bên nhìn Bốn chăm chăm. Tôi đợi cho nàng bớt mệt, cơn sướng nứng hạ dần, hơi thở hết rộn ràng thì mới đem chuyện đàng hoàng ra nói. Tôi mở lời : hổng lẽ rồi tụi mình cứ lu bù chí xác như vầy hoài sao cưng. Bốn hấp tấp đáp ráo hoảnh : chớ gì nữa. Anh sướng mà tui cũng sướng thì dại gì bỏ. Tôi nhăn nhó đau khổ : em dừng giỡn dai nhách hổng nên, tui còn có vợ, em còn có chồng, lâu lâu gặp nhau sương sương, khả dĩ còn chấp nhận, chớ đeo nhau cứng ngắc thì trước sau gì cũng bể. Hai bên hậm hực, mình mất dịp đi lại với nhau.
Bốn hùng hùng hổ hổ : kệ tui, anh nhát thì anh lo vun bờ be bụi, còn tui hổng ngán ai thì tui sống luồng tuông cho dzui. Tôi than : chèn ơi, em ác chi ác độc, đàn bà nên để phước lại cho con, em phá hại gia cang người ta thì ích lợi gì. Bốn phùng mang trợn má lên cãi : ích chớ sao không, ai biểu anh chơi tui sướng chi, cho tui nhớ muốn chết.
Tôi xuống nước năn nỉ : thôi mà em, đàn ông như thằng học trò con nít, nhiều khi coi bộ ngu ngơ, chớ chỉ vẽ là nó còn quá cha thiên hạ. Như anh hồi nhỏ cũng vậy, nghe bà má đuổi xô la lên mấy thằng con trai lui ra để tao cho em bú là anh dợm lủi trước. Nào dè Bốn nghe tôi nói lại cười khì khì : cái mặt anh mà lủi trước, anh trốn ra sau cửa rình coi bà má đưa dzú cho em ngậm ra sao. Tui nói chắc mẻm cha mà không láo liên dòm dzú má thì tui ăn cứt người ta. Tôi phải vội bụm miệng Bốn lại hổng cho nói.
Bốn vùng vằng dùng tay nạy bung miệng ra nói vớt vát, ngọng nghịu : cha nội thấy tui đâu là hộc tốc lột áo bóp vú còn làm bộ dóc. Còn nói gì anh nắc tui thiếu điều muốn lột da, rách mẹ nó tử cung luôn, biểu sao tui hổng hám nằm ngửa cho anh đụ. Tôi bắt đau đầu, loi choi gạt lời cô : tại em chớ bộ, tui nắc nhẹ thì em hổng chịu, làm tui phải gồng mình ráng, chơi xong một cái muốn bứt hơi luôn.
Bồn nhỏn nhoẻn cười : có vậy anh mới sướng. Mỗi lần nắc xong, háng tui nhão nhét, có bao nhiêu đàm nhớt cha trút ráo vô cái lỗ, bầy hầy thấy sợ. Nói thiệt anh, cho anh chơi rồi dzìa thấy mặt chả tui ghét cách gì, nhứt là con cu chả xật xừ chán ứ nhựa. Chưa gì Bốn nói vuốt tôi : có đâu như anh, mới nhá nhá cái sịp là cha sừng như quả đạn B-40 lùi lũi coi bắt khiếp.
Tôi phải bắt sang chuyện khác để Bốn quên đi ba cái mớ tào lao xịt bột. Tôi giảng giải cho Bốn nghe : em đừng trách chồng em, nhiều khi cũng tại em nữa đó. Người ta nho nhã thì cũng từ từ tập cho họ quen, đằng này em xấn xổ có khi người ta sợ mà thun lại hết. Bốn ách tôi lại hỏi lật ngược : chớ anh thì chờ ai tập mà đớp đớp còn hơn cá tra đớp cứt.
Tôi ngán ngẩm nên im bặt. Bốn tưởng tôi giận nên lại đía : đàn ông gì hơi chút lẫy. Bộ ở nhà anh hay lẫy với chị thường sao. Tôi lấn lướt nói chớ sao. Thì Bốn lại hỏi cắc cớ : vậy rồi anh lẫy lâu chừng nào. Nói xong Bốn chúm chím cười, tôi xi nẹt dữ tợn, hổng trả lời trả vốn. Bốn lại chọc : chắc là anh lẫy cho tới khi hết chịu nứng cặc nổi thì thua phải hôn. Tôi giận nên xáng cho Bốn một cái độp, tôi giang thẳng tay nên đòn xuống quá mạnh, cả vùng háng cô đỏ rần như trái ớt. Bốn lấy tay bụm khóc thút thít. Tôi chợt thương vô cùng. Tôi quính quíu xin lỗi, Bốn càng khóc lớn lên. Tôi hoảng kinh hết mức. Tôi ôm Bốn, hun lên má lên môi, nhoẹt nhòe nước mắt. Bốn vùng vằng xô đẩy tôi ra.
Tôi nằn nì, bỏ nhỏ, Bốn vừa khóc vừa than : anh làm bể đồ chơi của em rồi, lấy đâu cho em sướng. Tôi ân hận quá, sao nóng nảy để gây vạ cho Bốn. Đàn bà người ta có chút nị, ai cũng nưng như nưng trứng, hứng như hứng hoa mà tôi vũ phu xáng cho nó méo xẹo, nát bấy thì đáng tội lắm. Tôi hạ mình cầu xin Bốn cho tôi coi liệu có thương tổn nặng không, Bốn làm cao trách : anh hổng ưa thì coi với khám làm gì. Tôi lăn xả vào gỡ tay Bốn, hai đằng co qua kéo lại, chổng ngả chổng nghiêng.
Sau cùng tôi cũng giựt tay Bốn ra được. Da hửng đỏ, nhưng vẫn còn vẻ ngon lành. Tôi tấm tắc nói : hổng sao, em đừng lo, hổng hư hao gì hết, anh bảo đảm trăm phần trăm. Bốn còn tức : anh vả đau thấu mây xanh mà nói hổng sao. Tôi phải giữ hai tay Bốn mà xúi : hổng tin, em dòm đi, có mất miếng thịt, miếng da nào đâu. Bốn ngúng nguẩy hổng nhìn. Tôi phải ba điều bốn chuyện năn nỉ mãi, Bốn mới liếc sơ vô chỗ húm.
Cô phụng phịu : của người ta đang mướt mà anh làm nhăn nheo coi dị hợm. Ngó vô giống người bị rụng răng, móm xọm. Tôi phải bật cười nói giỡn : em rụng răng cũng đỡ, khỏi lo em xung lên cắn cụt mất củ lẳng đàn ông thì lúa. Bốn đang tèm nhem nước mắt nước mũi mà cũng bật cười theo được : anh miệng tía lia, hỏi sao ai giận lâu cho được. Bú cũng giỏi, nút cũng hay mà xạo thì vô địch.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình cũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ người yêu cũ, Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/11/2017 10:38 (GMT+7) |