Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 213

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 213

– Bảo Ngọc tôi trở về hay không dường như không có quan hệ tới cô! Bị đòn công kích sắc bén, linh hoạt kia làm cho liên tiếp lui về phía sau, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Bảo Ngọc cũng chẳng thể để ý được nhiều chuyện như vậy, trong suy nghĩ của cô, Thường Nhạc đã lừa bọn họ từ Nhật tới Pháp, sau đó lại cố tình chơi trò mất tích.

Lừa gạt cô và Đệ Nhị Mộng rơi hết nước mắt sau đó lại xuất hiện, tất cả đều là đùa bỡn tình cảm trân quý nhất của các cô, rút cục giữa cô và Thường Nhạc là quan hệ gì?

Bảo Ngọc hoàn toàn không thể nghĩ ra được!

Mới đầu Thường Nhạc còn có thể nhường nhịn, nhưng thời gian càng kéo dài, khí thế của Bảo Ngọc ngày càng bức người khiến cho Thường Nhạc cảm thấy mất đi thân phận thủ lĩnh.

– Cẩn thận!

Ngay khi chân Bảo Ngọc vừa đạp tới, Thường Nhạc tìm đúng một khe hở, người nhanh như chớp xông lên ôm lấy.

Đương nhiên cũng không phải là ôm thân hình vô cùng đầy đặn kia của Bảo Ngọc mà là đôi chân tinh tế xinh đẹp lại kiên cường, mạnh mẽ của cô “Phanh!”

Thấy Thường Nhạc ôm chặt hai chân mình không có chút khe hở, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Ngọc đỏ bừng lên, lực ở chân không tự chủ giảm bớt vài phần.

– Phanh!

Chân và ngực Thường Nhạc vừa vặn đụng vào nhau, Bảo Ngọc một trận nhe răng trợn mắt, thế nào cũng không nghĩ tới chân mình vừa như đạp phải một tảng đá.

Đương nhiên, tình huống này còn nghiêm trọng hơn cả đạp phải tảng đá. Trong lòng Bảo Ngọc biết rõ, nếu quả thật đạp phải tảng đá, tảng đá kia nhất định sẽ nát vụn.

Vậy mà người tên bại hoại đáng chết này lại còn cứng hơn cả tảng đá.

– Bản tiểu thư nghiêm túc cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tay, đừng trách tôi không khách khí! Ánh mắt Bảo Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thường Nhạc như hổ rình mồi nói.

– Không buông!

Thực ra tính tình Thường Nhạc cũng rất ương ngạnh, hắn liếc mắt nhìn Bảo Ngọc cười quỷ dị nói: – Cô có thể làm gì với tôi nào?

– Anh Bảo Ngọc hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhac, thấy vẻ mặt vô lại của hắn, chính mình cũng không có biện pháp gì đối với hắn.

– Tuy nhiên

– Tuy nhiên cái gì? Tính Bảo Ngọc vốn nôn nóng, Thường Nhạc còn chưa nói hết lời, cô liền trực tiếp chen ngang hỏi.

Vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thường Nhạc nói.

– Nếu cô hôn tôi một cái, tôi có thể suy xét một chút, thả cô ra. Thường Nhạc nhìn Bảo Ngọc bởi vì tức giận mà cái miệng anh đào nhỏ nhắn không khỏi có vẻ xinh đẹp bất ngờ, không khỏi mỉm cười.

– Anh bản tiểu thư cho dù có hôn chó, hôn mèo cũng không hôn anh! Thân hình mềm mại của Bảo Ngọc run rẩy một trận, chân lại ra sức giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi hai cánh tay của Thường Nhạc.

Mặt mày Thường Nhạc hớn hở, hắn căn bản cũng chẳng quan tâm nhiều, đầu trực tiếp vươn tới hôn mạnh lên mặt Bảo Ngọc một cái.

Bảo Ngọc thế nào cũng không ngờ tới người kia lại làm vậy, cô choáng váng.

– Hôn thoải mái không?

Thường Nhạc đắc ý mỉm cười, trong ánh mắt để lộ ra thắng lợi quả thực làm cho người đối diện nảy sinh một loại kích động muốn bóp chết hắn.

– Anh nói thoải mái hay không thoải mái? Giọng nói dịu dàng như nước ở phía sau Thường Nhạc vang lên, chỉ thấy Đệ Nhị Mộng dung nhan như mộng ảo chậm rãi hiện ra trước mặt hắn.

Đôi mắt động lòng người kia gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc, Thường Nhạc có vài phần không tự nhiên, hắn lơ đãng bỏ đôi chân đang ôm trong ngực xuống.

Ánh mắt nhìn vẻ mặt Đệ Nhị Mộng nghiêm túc nói: – Anh rốt cục phát hiện ra!

– Phát hiện ra cái gì?

Đệ Nhị Mộng đột nhiên cảm giác được lửa giận lúc trước của mình về vấn đề này giờ đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh, thản nhiên. Nếu như mình vì người kia mà ghen tức, hắn sẽ càng thêm đắc ý.

– Mới một thời gian ngắn không gặp nhau mà em càng ngày càng đẹp ra khiến anh lúc nào cũng tưởng niệm cuồn cuộn không dứt như nước sông Hoàng Hà

Thường Nhạc nói những lời đường mật này quả thực không khác gì việc ăn cơm, đọc thuộc lòng làm cho người nghe không tự chủ ngạc nhiên, thán phục.

Đệ Nhị Mộng không tự chủ mà xấu hổ đỏ mặt, từ khi đính hôn với Thường Nhạc và cùng hắn phát sinh quan hệ, trong suy nghĩ của cô, Thường Nhạc là sự tồn tại duy nhất.

Lời ngon tiếng ngọt này cũng chỉ có thể nghe từ trong miệng Thường Nhạc trước đây, Đệ Nhị Mộng nghĩ khi gặp Thường Nhạc, phải duy trì mặt lạnh.

Trừng phạt thật nghiêm khắc việc hắn không nói năng gì mà bỏ cô lại Paris.

Nhưng khi cô thật sự gặp Thường Nhạc thì những ý nghĩ lúc trước đã tan thành mây khói. Hiện tại, cô thầm muốn yên tĩnh cùng Thường Nhạc nói chuyện.

Có đôi lúc, tới Đệ Nhị Mộng cũng cảm thấy kinh ngạc, trước kia một vài người đàn ông muốn nói chuyện với mình, mình đều coi thường không thèm để ý, mà giờ chính mình lại mong được nói thêm vài câu với Thường Nhạc.

Nhưng Đệ Nhị Mộng cũng không vội vã nói chuyện với Thường Nhạc, mà chỉ là nhẹ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, vẻ mặt có chút oán trách nói: – Anh đi thăm cô ấy một chút đi!

Thường Nhạc hơi sững sờ, kinh ngạc nói: – Ai?

Đệ Nhị Mộng không kìm nổi tỏ ra xem thường, thật sự khâm phục hắn. – Còn không phải là cô gái tên Tiểu Linh kia sao.

Thường Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ nhưng ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ bản thân hắn không ngờ lại không muốn đi gặp cô gái thanh thuần kia, thậm chí là trốn tránh cô, hắn sợ gặp cô, cảm giác như sợ gặp một mặt tàn ác khác của chính mình.

– Được, anh đi gặp một chút. Thường Nhạc hiểu thủy chung là muốn hắn đi đối mặt với sự việc kia, Đệ Nhị Mộng nhìn bóng ưng Thường Nhạc dần dần biết mất, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ ghen tuông.

Cô muốn giữ cái bóng kia lại nhưng lại sợ hãi bản thân sẽ bị thương tích đầy mình.

Mà Thường Nhạc giờ phút này đã tới trước cửa, hắn ở bên ngoài lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng phải đẩy cửa đi vào.

Khi cửa vừa mở ra, Thường Nhạc liền nhìn qua chiếc giường.

– Không có ai? Thường Nhạc hơi sững sờ, bỗng nhiên lúc đó cảm giác được một vật đánh vào trên đầu mình, Thường Nhạc thoáng chần chừ một chút, cuối cùng cũng không né tránh.

– Bịch!

Đồ vật này đập mạnh vào đầu hắn.

Máu tươi theo trán chảy xuống dưới.

Cô gái hoàn toàn sững sờ. Hắn không hề né tránh? Hay là hắn căn bản không thể né tránh được. Ánh mắt Thường Nhạc lẳng lặng nhìn cô gái thanh thuần trước mặt.

Chính mình trong lúc tức giận đã biến Caruso thành thái giám, bản thân không hối hận, nhưng hắn lại cố tình làm liên lụy tới cô gái này. Cô là người vô tôi, không có bất kỳ liên quan, nhưng lại bị hắn hạ thủ.

Nếu cô gái thuần khiết này không phải là xử nữ thì Thường Nhạc có thể tùy tiện tìm lý do để thoái thác, thế nhưng cô lại là một xử nữ.

Nếu lúc ấy bản thân mình lý trí một chút thì việc này căn bản không có khả năng xảy ra.

Chính mình khi đó chỉ là nhất thời thỏa mãn dục vọng của bản thân mà cô gái lại muốn dùng bóng ma cả đời để gánh vác, đó chính là mình bây giờ sao?

– BA! Đồ vật trong tay cô gái rơi xuống, thần sắc chết lặng đi tới bên giường sau đó ngồi xuống, con ngươi sáng ngời lúc đầu giờ đã mất đi ánh sáng, cô không chút biểu tình nhìn Thường Nhạc.

Ánh mắt của cô không có chút uy hiếp nào so với ánh mắt của những cao thủ mà Thường Nhạc thường gặp phải nhưng Thường Nhạc lại cảm giác hết sức khó chịu, tại sao lại như vậy?

Nước mắt trong suốt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô. Thường Nhạc thở dài một tiếng, hắn đi tới trước mặt cô, chuẩn bị lấy tay lau sạch nước mắt của cô.

Cô gái quật cường mà quay đầu đi, thân hình mềm mại hơi run rẩy.

– Sự việc đã xảy ra rồi, cô bảo bây giờ phải làm sao! Thường Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô gái, không chút do dự trực tiếp giao quyền chủ động vào tay cô.

Cô gái ngẩn người, sững sờ, thần sắc có chút chuyển biến tốt đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở nói: – Tôi muốn giết anh!

Thường Nhạc cười khổ, điều này chỉ sợ đã nằm trong kết quả mà hắn dự liệu. Hắn thoáng suy tư một chút rồi trực tiếp đem một chiếc muỗng đưa ra trước mặt cô gái. – Động thủ đi, tôi sẽ không chống cự đâu.

Cô gái sững sờ nhìn gương mặt đẹp trai, phong độ mà vô cùng tà ác trước mặt, cho dù là sự việc xảy ra trước mắt mình, cô vẫn không thể tin tất cả đều là sự thật.

Mắt Thường Nhạc nhẹ nhàng khép lại.

Cô gái hơi giơ dao lên – KENGG!

Âm thanh chiếc muỗng rơi xuống đất vang lên khiến Thường Nhạc kinh ngạc, chẳng nhẽ cô ấy đồng ý tha thứ cho mình rồi?

Tuy nhiên tiếp xúc với gương mặt xinh đẹp nhưng đầy lo lắng kia của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc mới nhận ra hóa ra Đệ Nhị Mộng luôn ở sau lưng mình.

Kỳ thật, cho dù Đệ Nhị Mộng không ra tay thì cái muỗng nho nhỏ ấy làm sao có thể làm tổn thương tới mình được?

– Nếu anh chết, chị em chúng em phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ anh đành lòng để chị em chúng em vĩnh viễn thương tâm cả đời sao?

Con ngươi xinh đẹp của Đệ Nhị Mộng nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ.

Cô gái vẫn lặng yên ngồi ở đó như cũ, nhưng Đệ Nhị Mộng đã không còn thiện cảm với cô, chỉ cần muốn giết người mình yêu thương nhất thì sẽ đều là kẻ thù của mình. Cô thậm chí còn cho rằng việc Thường Nhạc đối phó với cô ta như vậy là hoàn toàn xứng đáng.

Kỳ thực, con gái đang yêu luôn mù quáng, những điều này lúc nào cũng có thể giải thích được.

Vốn Thường Nhạc muốn chính tay đạo diễn một vở kịch khiến tình cảm của cô gái nảy sinh biến chuyển lớn, nhưng khi Đệ Nhị Mộng xuất hiện, hắn phát hiện ra vở kịch này chỉ còn mỗi đạo diễn.

Không có bộ phim nào chỉ có đạo diễn mà không có diễn viên, cho dù Thường Nhạc có là thiên tài thì hắn cũng không thể làm được, hắn hơi bất đắc dĩ nhún vai.

Ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt không chút tình cảm nào của cô gái, chậm rãi mở miệng nói: – Đã làm sai việc thì vĩnh viễn không có cơ hội sửa thành đúng, nhưng nếu đã làm thì tôi sẽ không hối hận, nếu hối hận thì không phải là Thường Nhạc! Em có thể lựa chọn hoặc là tha thứ sau đó thử yêu tôi, hoặc là hận tôi cả đời, còn nếu em không yêu tôi hoặc hoàn toàn không hận tôi, thì em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tôi, bởi vì tên của tôi là Thường Nhạc!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dì Huyền
Phần 38 Cảm giác ấm áp đến lạ lùng nhưng công nhận là cái lồn của Ngân thì không thể nào bằng của Nga được. Cứ nhấp thì Ngân càng gục đầu của mình xuống mà tận hưởng những cảm giác thích thú. Chắc là sắp đến cơn cực khóai nữa lên Ngân càng khép lại mà để bóp chặt lấy con cặc của tôi. Nga ở bên thì đã bị tên thủ lĩnh bắt nằm nghiêng mà đút con cặc vào để nhấp. Nhìn cái cảnh đó tôi ức vô cùng lên càng đút sâu vào bên trong mà nhấp thật mạnh, con cặc của tôi như muốn xé toang cái lồn của Ngân ra vậy. Không thể nào chịu nổi được những cú nhấp của tôi, Ngân đưa vòng tay mỉnha sau, hơi đẩy tôi ra mà nói: Thôi... anh... nhẹ thôi nào... làm như thế này... em thốn quá.. con cặc của anh chọc thật sâu vào bên trong tử cung của em rồi.. anh ơi... thốn quá... nhẹ thôi... em không chịu được anh ạ. a. a. em xin anh đấy. Tôi cũng muốn nhấp nhẹ lại nhưng nhìn Nga bị tên thủ lĩnh đè...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện của kiều bào Truyện loạn luân
Gia đình thích loạn luân - Tác giả Ngọc Linh
Phần 71 Mẹ tôi cũng ngồi lên mà xoa chầm chậm lấy hai cái bầu vú của mình để tự kích thích. Hạnh cũng chầm chậm mà chổng mông lên để cho bố tôi đút thật sâu con cặc vào bên trong mà nhấp thật mạnh. Những tiếng phạch phạch lại vang lên, Hạnh cong người lên mà đẩy mông của mình ra đằng sau mà rên ầm ầm: Úi cha ơi... con sướng sướng không thể nào chịu được nữa rồi... mạnh nữa lên đi bố sướng quá... thích quá đi mất thôi... ui ui đã không chịu được. Cái mu lồn của Hạnh trông múp lên vì được bơm máu xuống làm cho tôi cũng sướng, nhưng nhìn thấy cái lồn của Ngọc mút chặt lấy con cặc của tôi thì tôi cũng sướng không kém. Một lúc sau thì cái cảm giá sung sướng dần lên tới đỉnh, tôi sợ sẽ xuất ầm ầm vào bên trong cái lỗ lồn của Ngọc nên cũng nhấp chầm chậm lại. Ngọc thấy tôi làm như vậy thì cũng lấy hai tya cố gắng mà ấn cái mông của tôi như múôn con cặc của tôi chui thật sâu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Cho người yêu đụ với người khác Chồng địt vợ Con gái nứng lồn thủ dâm Đụ em gái Đụ mẹ ruột Đụ tập thể Truyện loạn luân Truyện ngoại tình
Ma nữ đa tình - Tác giả Quỷ Môn Quan
Đêm... Bàn tay của dạ thần, đang từ từ phủ dần bức màn đêm bát ngát lên khắp cảnh vật tiêu sơ, đầy rừng hoang núi lạnh trên miền Xà Vương Quốc, tận phương Bắc của dãy Hy Mã Lạp Sơn trắng xóa, với quanh năm tuyết phủ chập chùng... Quả là một đêm tối đầy hãi hùng với gió bão thét gào, với mưa rơi sầm sập, với sấm sét ì ầm... Cùng những lằn chớp ngoằn ngoèo vạch dài giữa nền trời đen thẫm, nhào trộn vào nhau tạo thành một âm thanh, một điệp khúc khủng khiếp và loạn cuồng. Vũ trụ như chìm hẳn trong cơn trở mình giận dữ của gió mưa, của bão tố, kéo dài suốt cả một đêm ngày mà vẫn chưa dịu lắng phong ba. Bỗng, một làn chớp ngời lên ánh sáng, xé tan trong chốc lát bầu trời đang trĩu nặng cơn mưa, soi tỏ trên mặt hồ “Xà Yêu nữ”. Qua thời gian thoáng mắt của cơn chớp vừa lóe lên, vẫn kịp nhìn thấy trên mặt hồ năm thiếu nữ tuyệt sắc với năm màu áo đối chọi nhau: Trắng, lục, vàng, xanh, hồng, cùng với những...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện ma

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi