Thường Nhạc lập tức hiểu ra, khó trách ông anh Tư Đồ Lôi Minh đơn thuần chỉ theo các phương diện chế ra phối hợp màu sắc để giám định, hóa ra rượu đó rất nặng làm cho người ta nảy sinh dục vọng.
Đương nhiên điều mà Thường Nhạc cần chính là hiệu quả như vậy.
Hắn tự nhiên gật đầu: – Say rượu phong hầu, để cho tôi thử một lần đi!
Cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng rót một chén rượu, sau đó đưa lên miệng Thường Nhạc.
Lúc rượu chảy qua cổ họng, một chút cảm giác cũng không có – “Nước”! Chữ này chợt xuất hiện trong đầu hắn mà câu trả lời này ngay cả hắn cũng không thể nói ra.
Dù sao cũng là giám định rượu ngon, nếu quả thật xuất hiện nước thì việc này là sao đây? Đáng tiếc chính mình cũng không thấy sắc mặt của nhóm trọng tài, nếu không mình nhất định có thể đoán ra một phần.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Dưới khán đài, một số người đã không chịu nổi kêu la lên: – Mau nói đáp án, mau nói đáp án đi!
– Hai bình này đều là nước !
Lần này Thường Nhạc không chút do dự, hắn hiểu rõ nếu chính mình giám định ra là nước, vậy thì ai cũng không đoán kết quả như vậy.
– Nước sao?
Tất cả những người không biết chuyện đều choáng váng
– Khì khì!
Một tiếng cười lanh lảnh đột ngột vang lên, tay vẫn cầm micro cô gái nghịch ngợm đi lên phía trước điềm nhiên cười nói: – Đây đúng là nước!
Sắc mặt Tư Đồ Lôi Minh hoàn trầm xuống, gã tuyệt đối không ngờ tới giám định là rượu thuốc thông qua bề ngoài, không ngờ lại là nước, gã dường như không thể tin chuyện như vậy, thực tế gã phân biệt bằng cách uống rượu.
– Tôi thua rồi!
Đây là đáp án không ai ngờ tới, thật ra đến chính Thường Nhạc cũng không cảm thấy tin tưởng, đây hoàn toàn không ngờ có thể là sự thật, rõ ràng Tư Đồ Lôi Minh chỉ dựa vào bên ngoài mà giám định ra kết quả sai.
Lúc cô gái xinh đẹp thứ ba nâng hai bình rượu bước ra, Thường Nhạc biết thời khắc quan trọng nhất lại tới. Lần này và hai lần trước là khác nhau, lần này hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối trong lòng Thường Nhạc có vài phần nghi ngờ, rõ ràng là cuộc thi giám định, tại sao mang ra nhiều rượu như vậy, dù sao mỗi vị chuyên gia giám định đều không phải là chuyên gia thử rượu.
Ngay cả những chuyên gia giám định tốt nhất cũng có thể bỏ lỡ, điều này dường như có chút không công bằng, đương nhiên điều này cũng chỉ nghĩ lại mà thôi. Chỉ cần mình có thể thắng, giám định gì cũng không quan trọng.
Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh mỗi người cầm một chén rượu rồi uống ngay, trong lòng hai người đều hiểu chỉ sợ lần này giám định ai nói trước sẽ là người thắng cuộc, nếu như lại theo sau người khác, vậy thì sẽ mất đi giá trị.
Rượu vừa ngấm vào miệng, trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười chiến thắng: – Tôi giám định đây là rượu Hoàng Quế, nó dùng gạo nếp và ditty thành rượu rum. Bởi vì có hương thơm hoàng quế nên có tên đó. Rượu này giọt rượu như ngọc, thơm ngọt tinh khiết, lịch sử của nó có thể ngược dòng đến “Lao lễ” thời nhà Chu. Sau khi nghiên cứu rượu chứng minh trước kia tổ tiên của chúng ta vẫn uống là loại rượu này, nhất là Lý Bạch thời Đường uống rượu ngâm trăm bài thơ, trên phố Trường An, các quán rượu đóng cửa, vua cho gọi tới, không lên thuyền tự xưng thần là rượu tiên.
Nói tới đây anh ta cố ý liếc mắt nhìn Thường Nhạc rồi tiếp tục nói: – Rượu này hẳn là ở thời Lý Bạch triều Đường, hơn nữa còn được đào thấy ở Trường An, hôm trước vừa bị Cục di sản văn hóa Trung Quốc giành được.
Mà lúc Thường Nhạc cầm tới chén rượu, tâm thần hắn lại xao động một chút, hắn nói: – Trong tay tôi hẳn là Tứ Dương Tôn Thương Chu 58, 4×52,4 centimet. Độc đáo nhất là ở phần bụng, bốn góc đều có một sừng dê lớn, mỗi phần ngực và bụng dê hợp làm một thể,
Sừng dê nhô ra, bốn bả vai chạm khắc xuất hiện 4 con rồng cực kỳ sinh động.
Những người bên dưới đều cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng là giám định rượu, tên này lại mang lịch sử chén rượu kể dài như vậy làm gì? Chẳng lẽ muốn khoe khoang kỹ thuật giám định của mình hay sao? Điều này có cần thiết không?
Tư Đồ Lôi Minh nghe thấy lời giải thích của Thường Nhạc, mặt gã biến sắc, gã bất đắc dĩ lắc đầu kỳ lạ liếc mắt nhìn Thường Nhạc, đột nhiên nói: – Anh không cần phải nói nữa, tôi thua rồi!
Những khán giả bên dưới xôn xao, kết quả vẫn chưa có mà gã đã nhận thua, điều này thật không tin nổi, người hướng dẫn bên cạnh cũng mở lời, nói: – Thực ra, giám định cuối cùng quan trọng là giám định cái chén rượu, ai có đủ khả năng để ý đến cái chén rượu vậy là đã thắng một nửa cuộc thi này rồi.
Thấy một số người vẫn chưa hiểu, cô gái tinh nghịch nói: – Mọi người hẳn là đã nghe qua câu “bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi. Chỉ cần một ít rượu vào chén sẽ có thể thay đổi hoàn toàn vị.
– Như vậy chuyên gia giám định trước đó đã không chú ý tới sự thay đổi nhỏ chén rượu, hiển nhiên đánh giá có chút sai lệch, chúng ta tiếp tục nghe Thường Nhạc giải thích.
Thường Nhạc ngẩn ra, không ngờ con bé này lại làm khó mình, tuy nhiên mình đã có đáp án: – Tôi giám định đây là rượu Mao Đài có lịch sử 100 năm, bởi vì chất lượng rượu Mao Đài rất tốt, sau khi rót vào chén sẽ xuất hiện đặc điểm giống nhau mà làm cho những nhà giám định dễ dàng hiểu sai.
Hắn cười nhạt rồi tiếp tục nói:
– Truyền thuyết liên quan đến rượu Mao Đài rất nhiều, trong đó đẹp nhất chính là: Tương truyền vào một đêm giao thừa, thị trấn Mao Đài bỗng nhiên có tuyết rơi lả tả, lạnh đến thấu xương, trên thị trấn có một thanh niên họ Lý, anh ta nhìn thấy một bà lão quần áo tả tơi nằm bất động trước cửa, anh ta cõng vào trong nhà đốt lửa sưởi ấm, rồi lấy cơm rượu đãi bà lão, sau đó lại nhường giường cho bà lão, còn mình thì nằm cạnh lò sưởi.
Nói tới đây, hắn tự tin nhìn xuống dưới rồi lại nói: – Dưới ánh trăng mờ ảo, nghe thấy tiếng đàn kỳ diệu, từ phía chân trời một nàng tiên nữ bay tới, nàng mặc áo the mỏng ngũ sắc, tay cầm chén rượu loang loáng đứng trước mặt liền rót rượu xuống mặt đất, lập tức không trung tràn ngập mùi rượu, trước mắt xuất hiện một dải ngân hà. Anh chàng này thức dậy, trong nhà lửa cháy ngùn ngụt, cơm vẫn còn ấm, tấm đệm trên giường ngay ngắn giống như chưa có ai nằm, bình thường đẩy cửa là thấy gió, tuyết ngừng rơi, trên mặt con sông chảy qua nhà thoảng tới mùi rượu. Từ đó về sau người dân nơi đây thường dùng nước nước sông tiên nữ ban cho để ủ rượu, dùng hình vẽ “tiên bay” làm nhãn hiệu Mao Đài cho đến nay vẫn không đổi.
Đương nhiên điều Thường Nhạc ngạc nhiên là vì sao còn muốn mình giám định bình cuối cùng? Bất luận thắng thua mình cũng đứng nhất, điều này có cần thiết không? Mà lúc rót rượu vào chén hắn hoàn toàn si ngốc.
Không có tiếng nước, không có mùi hương, hắn nêm thử một hớp, vừa mới vào miệng, hắn cảm thấy lỗ chân lông từng chỗ trên cơ thể bắt đầu dãn ra.
– Đây là rượu gì ?
Do không nhìn thấy màu sắc, trong thời gian ngắn, Thường Nhạc nhất thời chưa nghĩ ra đáp án.
– Ma Cổ!
Bỗng nhiên lúc đó, thần sắc Thường Nhạc thay đổi, hắn không kìm nổi thốt lên.
Quả thật mùi máu tươi thoang thoảng thuộc giọng khàn kia của Tư Đồ Lôi Minh thuộc sở hữu bản thân Ma Cổ.
Mà trên mặt cô gái xinh đẹp cùng lúc lộ ra nụ cười cổ quái, sự ranh mãnh trong nụ cười đó đầy sự đắc ý sự kết hợp cùng nhau đó làm cho Thường Nhạc cuối cùng tỉnh ngộ.
Đối phương từng bước thiết kế huyền cơ, không phải là tính kế Tư Đồ Lôi Minh mà là đang giả bộ Trước kia cô gái xinh đẹp liên tiếp tặng mình nhiều phần thưởng giành được cuộc thi giám định như vậy.
Trong đó bao gồm bức tranh mỹ nữ đá hồng ngọc, những thứ này đều là mồi nhử mà mình lại cứ một mực tin tưởng.
Nhưng tại sao cô ta phải bẫy mình?
Huống hồ cho dù là lừa mình tiêu phí nhiều tiền như vậy, đó không phải là việc người bình thường có đủ khả năng làm được, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
– Uống rượu đó có phải là rất sảng khoái đúng không?
– Cô gái xinh đẹp nghịch ngợm nháy mắt, dương dương tự đắc nói.
– Rút cục cô là ai?
Thường Nhạc cảm thấy mình hỏi thật ngu ngốc nhưng hắn vẫn hỏi, lần đầu bị người ta xỏ mũi dẫn đi, hơn nữa đối phương còn là một cô gái xinh đẹp, điều này có sự uất ức nói không ra.
Nụ cười trên mặt cô gái xinh đẹp bỗng tắt hẳn, cô ta chằm chằm nhìn Thường Nhạc nghiêm túc nói: – Anh còn nhớ câu chuyện phượng hoàng không? Anh còn nhớ chuyện cánh diều chim phượng không? Anh còn nhớ tranh đoạt hoa lan, sự việc của các cô không? Đắc tội với tôi, hừ, anh sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Cô gái xinh đẹp giảo hoạt nói.
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất dắc dĩ, bởi vì cái gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy, đến lúc rồi đây.
Tối hôm đó chính mình tính toán kỹ lưỡng lại bị cái mông nhỏ của con bé kia làm quên mất, ai dà, xem ra mình gặp họa rồi.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai, ánh nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, có phần bất đắc dĩ nói: – Mặc dù bản thiếu gia đã thua, nhưng cũng có lãi!
– Anh lãi cái gì?
Trong thời gian ngắn cô gái xinh đẹp nhất thời không hiểu ý.
– Trái tim của cô!
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
– Thối tha!
Cô gái xinh đẹp nghe thấy câu nói này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngón tay mảnh khảnh của cô dí vào mũi Thường Nhạc, cô thở hổn hển nói: – Thường Nhạc, anh nhớ kỹ cho tôi, cho dù thích lợn thứ xấu nhất thế giới tôi cũng sẽ không thích anh!
– Đại tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi, giọng của em hình như lớn quá đấy!
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tươi rói, hóa ra tính cách của cô gái xinh đẹp trước mặt là táo bạo như vậy.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Thường Nhạc, cô gái xinh đẹp giật mình tỉnh ra, mình quá đắc ý vênh váo mà quên đây là đấu trường cuộc thi.
Lại thấy khán giả bên dưới há mồm trợn mắt kinh hãi cô chỉ muốn bóp chết Thường Nhạc.
Vẻ mặt Tư Đồ Lôi Minh cổ quái nhìn Thường Nhạc và cô gái xinh đẹp, lặng lẽ bước xuống khán đài, mặc dù cuộc thi lần này mình không giành thắng lợi, nhưng những cái tinh túy trong Ma Cổ mình đã lấy hết khiến Thường Nhạc chỉ chiếm được xác Ma Cổ, vậy sẽ thế nào đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiếu gia phong lưu - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 08/11/2017 22:11 (GMT+7) |