Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 104

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 104

– Điều kiện gì em cũng đồng ý! Đệ Nhị Mộng không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói ra. Lời vừa dứt, cô liền cảm giác có chút không ổn. Hiển nhiên là trúng bẫy của Thường Nhạc, nhưng so với cái miệng của tên trộm ti tiện kia, Đệ Nhị Mộng cho rằng đáp ứng một số việc so ra vẫn tốt hơn.

– Thật tốt quá! Thân hình Thường Nhạc trong không trung xoay tròn thành một đường cong quỷ dị, tà tà cười nói. – Anh muốn cùng em đánh dã pháo!

Đệ Nhị Mộng ngẩn ngơ, đôi mắt trong như nước để lộ ra vẻ hoang mang. – Nơi này không có vũ khí đạn dược, nếu như anh thật muốn đánh dã pháo, chúng ta mua chút đạn pháo, mặc cho anh đánh đủ!

– Bịch!

Thường Nhạc bị những lời nói đơn thuần của Đệ Nhị Mộng làm cho cả kinh, dưới chân loạng choạng một hồi.

– Không phải chứ, Mộng Nhi, em đến đánh dã pháo là ý gì cũng không biết sao? Vẻ măt của Thường Nhạc lộ ra nụ cười không đàng hoàng.

– Không phải là đem đại pháo kéo tới vùng đất hoang để đánh sao? Đệ Nhị Mộng có chút bất mãn, tuy rằng chính mình thường sống trong thế giới dưới biển, nhưng những đạo lý căn bản này cô cũng hiểu rõ ràng nha.

– Ha ha – ha ha! Thường Nhạc cười gập bụng xuống.

– Đồ ngốc, đánh dã pháo chính là hai người ở bên ngoài phòng xxoo, ha ha, bảo bối, hiện tại đã hiểu rồi chứ!

– Anh… Đệ Nhị Mộng vốn thuộc kiểu thiếu nữ bảo thủ, đơn thuần. Cô nào nghĩ tới trong đầu Thường Nhạc thế mà lại nghĩ tới ba cái chuyện này.

Thân hình mềm mại, bởi vì ngượng ngùng thiếu chút nữa xơ lụi ngã xuống đất.

– Hắn vốn là một kẻ lưu manh!

Nghe được lời này, mặt Thường Nhạc biến sắc, mặt Đệ Nhị Mộng cũng biến sắc!

– Lưu manh? Hừ, bản thiếu gia vốn là một kẻ lưu mạnh, nhưng là một tên lưu manh cao quý! Nhìn thân hình lả lướt xuất hiện trước mắt, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị.

Thật không nghĩ tới, những tên sát thủ của thế giới sát thủ này vẫn chưa chết tâm a. Lạc Phong bên kia hẳn là làm gần sạch sẽ rồi, trước mặt đây đúng là nữ sát thủ biết bầy trận.

Ở sau lưng ả là tám gã áo đen, mỗi người trên mình đều tản ra sát khí nồng nặc. Nguyệt lạnh lùng nhìn Thường Nhạc nói. – Lưu manh chính là lưu manh, thịt chó không lên được tiệc rượu!

– Tôi là lưu manh? Xin hỏi con quỷ nhỏ Nguyệt, tôi lưu manh ở điểm nào? Thường Nhạc cười tà tà.

– Nhóc, muốn chết!

Thường Nhạc vừa dứt lời, tám tên áo đên đồng thời xuất quyền!

– Tướng công, để em!

Thân hình mềm mại của Đệ Nhị Mông hơi di chuyển về trước, chắn trước mặt Thường Nhạc. Trên mặt lộ ra một vẻ kiên nghị, nắm đấm trực tiếp đánh ra!

– Phanh!

Một tia sáng kim sắc lóe lên, giữa các nắm đấm hình thành một con rồng, tám tên lực lưỡng kia vừa tiếo cận với Đệ Nhị Mộng, đồng thời bị chấn động, lảo đảo lui về phía sau vài bước!

– Bảo bối, có điều, lại đây đi!

Nghe được những lời này, Đệ Nhị Mộng đang chuẩn bị khí thế tấn công lập tức biến mất. Cô ngoan ngoãn chạy đến bến người Thường Nhạc.

Mấy tên sát thủ đối diện đồng thời biến sắc. Dự tính ban đầu là đối phó Thường Nhạc, mà Đệ Nhị Mộng bên người Thường Nhạc lại bị bọn họ cho là một cô gái yếu ớt.

Một quân cờ có khả năng cầm giữ chân Thường Nhạc, trong thoáng chốc lại biến thành một bảo kiếm sắc bén, đám người Nguyệt thoáng nhìn nhau. – Rút lui!

Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng cùng xông về phía trước.

– Không ổn!

Chân vừa bước tới, trong chớp mắt, trong lòng Thường Nhạc cảnh giác. Theo bản năng lùi lại một bước mà Đệ Nhị Mộng tuy rằng thân thủ siêu phàm nhưng dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, cho nên bị chậm nửa nhịp!

Chỉ thấy một luồng khí trắng bất ngờ từ trước mặt đâm tới, Đệ Nhị Mộng tránh không kịp, cả người bị bay lên trên không, luồng khí trắng lập tức bị đánh tan!

– Bịch!

Đệ Nhị Mộng không nghĩ tới, bản thân mình vừa rơi xuống, lại nhìn thấy thân hình Thường Nhạc lay động một hồi, tiếp theo lại ngã xuống đất.

– Độc! Nghĩ đến chữ này, Đệ Nhị Mộng lập tức cuống lên. Cô biết Vô Nhai là cao thủ giải độc, lập tức xông tới, bế Thường Nhạc lên, nhanh chóng bay nhanh tới tổng bộ của hội Hắc Long.

– Cạc cạc – cạc cạc, không nghĩ tới luống khí trắng kia lại là dâm độc a. Thật là thú vị a! Ban đầu Thường Nhạc ngất đi, bây giờ lại khép nửa mắt, tà tà nói thầm.

Đôi ngọn núi cao ngất kia để vừa đúng ngay mũi mình, mùi hương tự nhiên của con gái kia, quả thực hoàn toán háp dẫn hồn hắn, và cứ thể mở rộng theo thời gian.

Phía dưới không tự chủ được nổi lên phản ứng.

Đệ Nhị Mộng rõ ràng cảm nhận được sự biến đổi khác thường của Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ mông Thường Nhạc một cái. – Tướng công, bại hoại!

– Ha ha, đàn ông không xấu, phụ nữ không thương. Đạo lý này, bảo bối em hẳn là hiểu rõ mà! Thường Nhạc cười tà tà.

– Xì!

Luồng khí kia chứa đựng bột phấn màu trắng, mà Đệ Nhị Mộng lại không ngăn cản được, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ cổ quái vô cùng, Thường Nhạc hiển nhiên không nhịn được, bật cười.

Đệ Nhị Mộng tay chân luống cuống lau phấn trắng trên mặt, sau đó lo lắng nhìn Thường Nhạc nói. – Tướng công, anh thật sự không sao chứ?

Thường Nhạc vỗ vỗ ngực. – Yên tâm, bột thuốc này anh hít vào một chút, vẫn không hề có phản ứng bất lương, haha, có lẽ không việc gì!

– Đúng rồi, bột trắng kia đến tột cùng là gì vậy? Đệ Nhị Mộng tò mò, liên tiếp đem bột trắng trên tóc phủi đi. Đôi mắt như nước chớp chớp, thản nhiên cười.

Thường Nhạc sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói – Đại khái là xuân dược đi!

– Xuân dược? Nghe nói vậy, thân hình mềm mại của Đệ nhị Mộng khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp như nước của cô lộ ra vẻ cổ quái. Ngón tay mảnh khảnh chỉ Thường Nhạc nói. – Tướng công, mặt anh sao lại đỏ như vậy?

– Không xong rồi, dược tính bắt đầu phát tác rồi, hai người chúng ta chỉ có thể đánh dã pháo thôi! Sắc mặt Thường Nhạc khẽ biến đổi, thân thể bắt đầu dao động.

Đệ Nhị Mộng nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch. Nếu như ở trong phòng, cô sẽ không chút do dự mà đáp ứng hắn, nhưng hiện tại đang ở ngoài … cởi truồng để làm cái gọi là đánh dã pháo…

– Mộng Nhi, em sẽ không vứt bỏ anh chứ?

Thướng Nhạc dường như đang cố gắng duy trì tinh thần tỉnh táo, đáng thương nhìn Đệ Nhị Mộng, chỉ sợ cô sẽ đột nhiên bỏ đi.

Đệ Nhị Mộng ngượng ngịu mỉm cười, thò tay vào trong ngực. – Ha ha, bảo bối, nhanh lên, nhanh lên! Thường Nhạc nhìn thấy Đệ Nhị Mộng để tay lên trên quần áo, hắn kích động, xem ra cô đang cởi quần áo, chút nữa thôi là có thể đánh dã pháo rồi.

– Cầm lấy!

– Cái gì vậy? Thường Nhạc sửng sốt, còn không kịp phản ứng, bóng dáng Đệ Nhị Mộng đã biến mất, chỉ lưu lại duy nhất một tiếng cười nghịch ngợm. – Anh tùy ý tìm một khách sạn, chơi một cô gái. Tiền như vậy là đủ rồi!

– Móa!

Thưởng Nhạc sững sờ, sau đó liền tà tà cười. Bà vợ nhỏ ngoan ngoãn của mình được minh dạy dỗ, thế nào lại trở lên tinh quái như vậy chứ, nhưng mà tiểu bảo bối này cho dù biến thành thế nào, mình đều yêu.

Trong bóng tối thân thể vặn vẹo thành một đô cong quỷ dị, cấp tốc di dời về tổng bộ hội Hắc Long.

Trong nháy mắt đã đến phía ngoài tổng bộ hội Hắc Long.

– Ha ha, Bảo bối vẫn không nỡ bỏ anh à! Nhìn thấy dưới gốc cây là tiêm ảnh động lòng người kia, Thường Nhạc cười tà tà, rõ ràng Đệ Nhị Mộng đang đợi hắn ở bên ngoài.

Thân hình Thường Nhạc khẽ uốn éo tại chỗ, trong nháy mắt như một làn khói liền di chuyển đến phía sau Đệ Nhị Mộng, hơi thở hoàn toàn bị Thường Nhạc bao trùm lên.

– Bảo bối, có phải không chờ đến sốt ruột rồi?

Thường Nhạc mãnh liệt nhào đến, một tay ôm Đệ Nhị Mộng vào trong ngực.

– Í… Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, đối phương dường như đầy đặn hơn so với Đệ Nhị Mộng rất nhiều. Mà khi ôm vào, thân thể cô lập tức cứng ngắc lại.

Khi nhìn rõ dung nhan đối phương, Thường Nhạc hoàn toàn choáng váng.

– Tại sao lại là cô?

Thường Nhạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bảo Ngọc, có chút tức giận. Hắn trừng trừng mắt, vô tội nhún nhún vai.

– Ôm rất thoải mái có phải không? Đôi mắt xinh đẹp của Bảo Ngọc nhìn chằm chằm Thường Nhạc, lạnh lùng nói.

– Ha ha, tôi nói cái kia… Bảo Ngọc à, cô không có việc gì sao lại mặc quần áo giống như của Mộng Nhi vậy. Thường Nhạc vừa nói, vừa nặng nề bế Bảo Ngọc sau đó vẫn chưa thỏa mãn buông tay ra.

– Hừ, tôi chính là chờ anh ở đây đấy.

Bảo Ngọc lạnh lùng cười, tay nắm hơi chặt, một cỗ năng lượng kỳ trong nháy măt tụ tập lại.

Thường Nhạc ngây ngốc ngẩn người ra. Bảo Ngọc là do Tiểu Bảo mời đến để giúp đỡ mình, hiện tại lại tự mình đến tìm phiến toái là sao? Hắn cười tà tà nói. – Bảo Ngọc à, chúng ta không có mâu thuẫn gì chứ?

– Không mâu thuẫn ư? Anh quên nhanh thật đấy

Bảo Ngọc không muốn nói những lời vô nghĩa với Thường Nhạc, nắm đấm chình là chân lý, trực tiếp hướng tới Thường Nhạc oanh kích.

– Phanh!

Nắm tay Thường Nhạc thẳng tắp tiếp đòn.

Vừa mới tiếp xúc, một lượng lực lớn đánh tới làm cho thân thể Thường Nhạc lay động một hồi, sắc mặt hắn hơi biến đổi nói. – Thật không nghĩ tới, Bảo Ngọc lại mạnh như vậy!

– Cao thủ đứng thứ ba ở thế giới đáy biển không phải là cường điệu chứ. Giọng nói âm dương quái khí của Bảo Ngọc đột ngột vang lên.

– Lại!

Bảo Ngọc bỗng nhiên xoay tròn, giữa trời đất, dường như chỉ thấy đôi chân mảnh khảnh của Bảo Ngọc.

– Phanh __ phanh___

Chân kia chuyển động tốc độ rất nhanh, sức mạnh bá đạo…

Trợ thủ đắc lực của Thường Nhạc tiến lên ngăn cản, nhưng sức mạnh kia quả thực bá đạo, tốc độ quả thực rất nhanh, thân thể bị đánh lùi lại phía sau…bước chân vừa mới dừng lại, sắc mặt trở lên tái nhợt.

– Loại tư vị này thích chứ? Bảo Ngọc duỗi chiếc đùi đẹp của mình, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.

– Rất thích!

Bị một người đàn bà đánh thành như vậy, Thường Nhạc cười quỷ dị. Ngón tay hơi cong lên, hình thành một hình trảo quỷ dị.

– Đây tính là cái gì! Bảo Ngọc quệt chiếc miệng nhỏ, chân hơi dựng lên, một đạo kim sắc thoáng xuất hiện, rõ ràng, lần này so với lần trước lợi hại hơn nhiều.

– Giết!

Tiểu Bảo đứng một bên hoan hô, Thường Nhạc nhanh chóng xông tới, giữa các ngón tay lộ ra màu trắng bạc.

– Xoẹt!

Ngón tay Thường Nhạc và Bảo Ngọc vừa mới tiếp xúc, trong nháy mắt, ngón tay vậy mà đem quần của Bảo Ngọc xé toang.

– Anh…

Bảo Ngọc tức đến suýt ngất đi, ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ vào mũi Thường Nhạc. – Tên sắc lắc chết tiệt này, hôm nay không dạy dỗ một chút, anh không biết sự lợi hại của bản tiểu thư!

– Chị họ Bảo Ngọc, không cho phép ức hiếp Tướng công của em! Bảo Ngọc vừa dứt lời, thân ảnh Đệ Nhị Mộng như âm hồn xuất hiện giữa Thường Nhạc và Bảo Ngọc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hoa bướm - Tác giả Kinh Bích Lịch
Phần 2 Bỗng nhiên, tôi hơi run. Tim tôi đập loạn xạ. Đã từ lâu, tôi cũng ít gần đàn ông, nên sự đòi hỏi sinh lý cứ nung nấu trong lòng. Đôi ba lần, tôi cứ sắp buông mình sa đọa cho một vài gã đàn ông từng tới đây ve vãn, nhưng rồi tôi cũng ráng chế ngự được bản thân mình. Anh nói thiệt đó hả? Tôi vẫn cố cười, dù cho cái cười gượng gạo. Anh có bao giờ nói chơi. Cái đó thì chưa chắc! Nhưng tại sao, Quỳnh chưa thực sự hiểu nỗi? Quỳnh từng làm cái nghề này nhưng chưa bao giờ với người quen biết và thân thiết giống như anh. Nó giống như loạn luân hay sao đó... Không được đâu... Không biết lý do gì... Lạ lắm... Em hỏi những người đàn ông khác xem. Có anh chàng nào không thầm nghĩ vớ vẫn tới vợ của bạn mình. Nếu vợ bạn mà chịu lén lút mình, ai mà ngu không thử... Hình như cái gì cấm kỵ là cái đó... quý giá hay sao! Quý giá... Tụi đàn ông của anh thật là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện nhẹ nhàng
Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa
4 Chết tiệt! Sao lại như vậy được?! Thằng khốn kia từ cái khe nào chui ra không biết!.. Nạp Lan Bác ngồi trong xe chửi rủa không ngớt mà đối tượng bị ăn chửi tất nhiên là Lý Cáp rồi. Một bên Phong Liễu Tam vẫn còn đang suy nghĩ mấy chữ “Hỗ Dương Lý Cáp”. Hỗ Dương chính là đại thành phồn hoa nhất của Đại Hạ quốc, gia tộc trâu bò nhất trong những gia tộc trâu bò trong thành chính là Lý đại gia tộc. Lý gia cũng là một trong những gia tộc hàng đầu của Đại Hạ quốc... Tên Lý Cáp kia chẳng nhẽ chính là người của Lý gia Hỗ Dương? Nếu thật là như vậy thì chuyện Nạp Lan Bác làm lần này đã là sai lầm rồi. Trương Tĩnh, ngươi mau mau phái người điều tra lai lịch tiểu tử đó cho ta! Nạp Lan Bác lúc này đã tính kế đối phó Lý Cáp. Lão An, ngươi nhanh sai người mai phục bọn Vạn Lợi tiêu cục. Đợi chúng trên đường về thì làm thịt sạch sẽ. À! Còn Dương thất nương thì phải mang...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp
Người đàn ông nhiều vợ
Phần 35 Câu nói thành thật của đứa con gái làm người đàn bà mỉm cười hãnh diện. Con Lệ bắt đầu massage. Nó không khỏi run run khi đụng vào ngực của cô Hân vì tuy biết rõ về lý thuyết nhưng đây là lần đầu tiên nó chạm vào ngực của một người đàn bà. Nó không ngờ là điều đó lại thích thú như vậy. Phần cô Hân thì cô không khỏi nổi da gà khi bàn tay con Lệ bóp lấy hai nhũ hoa của cô. Núm vú tự động căn cứng lên. Con Lệ nhận thấy điều đó và nó hơi bối rối ngượng ngùng... nhưng mau chóng nó cũng thấy sung sướng khi được xoa bóp hai gò vú càng lúc càng cương cứng lên. Con Lệ không còn quan tâm đến lý thuyết nữa mà chỉ massage theo bản năng. Nó nhớ đến câu nói của chồng cô Hân: Em cứ làm những gì em thích thì vợ anh cũng thích mà thôi! Mà đúng vậy, nó thấy càng lúc càng thích thú khi được nhào nặn hai cái nhũ hoa tuyệt vời này trong tay. Nó kẹp hai núm vú để se...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Truyện loạn luân Truyện phá trinh

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi