Mùi vị của trận mây mưa hoan lạc ngày hôm qua vẫn còn bồi hồi trong từng thớ thịt, cảm giác của cơ thể đối với những chuyện này hết sức rõ ràng, đồng thơi có chút dư vị ham muốn. Nhưng hai người họ vẫn nhớ tới hai tiếng “sư nương” nên dù khó nhưng có thể lôi kéo Hoàng Dung trở về thực tại.
Thầy trò ba người ánh mắt va chạm nhau trong khoảnh khắc, ngay tức khắc lại di chuyển nơi địa phương khác, tâm lý mỗi người đều có chút ý tứ. Hoàng Dung hai má thoáng chút nóng lên, nhưng vừa nghĩ rằng sau này chính mình cùng hai đồ đệ có quan hệ như tại nơi đây không khỏi có chút lo lắng. Đại Tiểu Vũ không thể đoán sư nương mình nghĩ gì, nhưng mà trong thâm tâm mình vẫn tôn kính sư nương trước sau như một, ngày hôm qua tuy người trần truồng rồi bị mình ôm lấy, người lúc ấy tiếng kêu rất dâm đãng cùng với thân thể mềm mại ấm áp đến nay vẩn còn bồi hồi tại trong đầu mình.
Trên cái bàn gỗ tại trong gian phòng nhỏ, chén nước nóng bốc từng làn hơi nóng hầm hập đặt trên mặt bàn. Hoàng Dung nhìn hơi sương còn đọng trên đó nhất thời ngưng thần,tinh thần có phần phục hồi, song hai má của mình rõ ràng có hơi chút hồng nhạt, nàng vội vàng uống một ngụm, lợi dụng màn sương mỏng che đi cảm xúc.
“Sư nương, cái này, chúng ta sẽ đi cứu Phù muội các nàng chứ?” Hai người đồng thời lên tiếng hỏi. Đại Tiểu Vũ không hề đề cập sự việc ngày hôm qua.
Hoàng Dung tự nhiên cũng không muốn đề cập, nàng suy nghĩ một chút nói: “Phù nhi và Long cô nương đều rơi vào trong tay người Mông Cổ, qua nhiều ngày như vậy rồi cũng không biết bị đưa đến nơi nào. Chúng ta sẽ đi cứu nhưng trước hết phải dò la tin tức, sợ rằng còn phải đi đến nơi doanh trại Mông Cổ mà điều tra một chút. Sự việc lần này là có dự tính trước, chỉ có điều bây giờ còn không biết ai là người xúi giục.”
“Như vậy, người có muốn trở lại Tương Dương gọi sư phụ hỗ trợ hay không?”
Hoàng Dung giọng nói ai oán: “Sự việc ra như vậy, tốt nhất là chúng ta vẫn tự mình giải quyết thôi, lẽ nào bị hủy hoại danh dự hai người các nàng.”
“Sư nương, Phù nhi và Long cô nương có bị giống như người không?” Vũ Đôn Nho hỏi.
“Ân, đều cũng giống nhau thôi, cũng trúng cái loại độc đáng chết này.” Hoàng Dung hồi đáp.
“Các nàng hai người tất nhiên tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu, mục đích người Mông Cổ là ta, sau khi ta tẩu thoát, các nàng hẳn là đều bị quan quân trị tội.”
Nàng lại kể tiếp: ” Lần này người Mông Cổ mời rất nhiều cao thủ, muốn xông vào chỉ sợ là không có khả năng thôi.”
“Như vậy đi, sư nương, chúng con đi trước điều tra một ít tin tức. Người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.” Vũ Tu Văn nói.
Hoàng Dung gật đầu, hắn huynh đệ hai người trang phục chỉnh tề đi ra.
Ngoài cửa, Vũ Đôn Nho vừa đi vừa nói với Vũ Tu Văn: “Đệ, xem ra Phù muội trong quân doanh cũng là bị rất nhiều nam nhân trị qua rồi. Ngươi xem, Phù muội và Long cô nương có hơn sư nương không?”
“Theo ta thấy đây, Long cô nương cái nét không rõ ràng lắm, Phù muội mặc dù xinh đẹp, mà bộ ngực kia của nàng cùng sư nương nếu so thì cũng không thể bằng được.”
“Đối với, sư nương cái kia vừa to lại vừa trắng, lại vô cùng co dãn, mò mẫm liên tục lại nhu nhuyễn như vậy, thoải mái cực kỳ. Tương Dương binh lính thủ thành chẳng biết có bao nhiêu người mơ tưởng được nắm cái ấy của sư nương chứ.”
“Ha ha, ta thấy sư nương chúng ta do thích đi ra ngoài, nếu không có sư phụ cho ra ngoài tìm kiếm thì đâu có diễm ngộ lớn như thế này.” Bọn họ hai người vừa đi vừa đàm luận, bất tri bất giác đã đi thật xa.
Nhìn hai người thân ảnh đi mỗi lúc một xa, Hoàng Dung hơi thở nhẹ nhàng dịu xuống, nàng đưa tay để xuống hạ thân mình sờ soạng một chút, rõ ràng đã thấm từng giọt…
“Bây giờ cùng bọn chúng như vậy rồi, sau này làm sao bây giờ.” Hoàng Dung nhìn trên ngón tay mình đang chảy ra một loại dịch trong suốt, đồng thời phát ra một tiếng cảm thán, mà tay kia cũng không tự chủ được nắm bộ ngực mình, nhào nặn lên.
Trong thành Tương Dương, Quách đại hiệp giống như mọi ngày vẫn trau dồi luyện tập võ công, Lữ Văn Đức đứng ở một bên, khích lệ vài cái, lại hỏi: “Quách đại hiệp, phu nhân ngài đi ra ngoài cũng qua một đoạn thời gian rồi, không biết đã có nghe ngóng tình hình tin tức được gì không?”
Quách tĩnh trống rỗng bổ ra một chưởng, thờ ơ nói: “Tạm thời không có tin tức, chẳng qua Dung nhi thông minh hơn người, không cần lo lắng cho nàng, huống hồ mấy ngày hôm trước Đại Tiểu Vũ hai người cùng Phù nhi cũng đi ra ngoài tìm kiếm.”
Trong lúc đó tại nơi Hoàng Dung ở. Tựa hồ chưa từng có gì phát sinh.
Bất quá qua hai thiên thời gian ngắn ngủi, Đại Tiểu Vũ cũng đã trở về, bọn họ vừa vào cửa. Hoàng Dung vội vàng hỏi: “có cái gì tin tức không?”
Vũ Đôn Nho lau mồ hôi, kể: “Phù muội và Long cô nương không biết ở nơi nào, có thể bị quan quân bắt dấu rồi.”
Vũ Tu Văn tiếp lời nói: “Nhưng có một tin tức, người Mông Cổ hiện tại đang tìm kiếm sư nương, nghe nói tại xung quanh đây đều có binh linh Mông Cổ cầm bức hoạ đi tìm hiểu khắp nơi, chỉ có điều chúng ta cùng người Mông Cổ không thể trao đổi, không có cách nào khác tìm hiểu.”
Hoàng Dung trầm tư một chút, nói: “Xem ra, đối phương cũng ngờ tới ta sẽ đi cứu các nàng, cố ý không cho tin tức các nàng bị tiết lộ ra ngoài, chờ ta không còn kiên nhẫn xuất đầu lộ diện đó mà.”
“Cái doanh trại Mông Cổ kia ta tìm hiểu qua, phòng thủ hết sức nghiêm mật, muốn đi vào thật không dễ dàng.” Vũ Đôn Nho nói.
“Cho dù tiến vào, e rằng bên trong còn có rất nhiều cạm bẫy chờ chúng ta sụp bẫy, lẻn vào quá khó khăn.” Hoàng Dung trau mày.
Suy nghĩ một hồi, Hoàng Dung giọng nói ai oán, nhìn bọn họ hai người nữa tuần trà vẫn không nói lời nào. Đại Tiểu Vũ bị nàng nhìn thấy cả người không thoải mái, đều hơi chút khó chịu. “Chẳng lẽ, chúng ta không cứu Phù muội các nàng sao chớ?” Vũ Tu Văn phá tan bầu không khí trầm mặc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần điêu tinh truyền |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Truyện dâm hiệp, Truyện dâm Trung Quốc, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2017 10:43 (GMT+7) |