– Gì hả Tình?
Mỉm cười chị nhìn tôi e lệ, vòng hẳn tay ra cánh tay tôi choàng qua cổ chị.
– Chết… Tân nó nhìn thấy bây giờ.
– Nó hả, giờ có ngủ cả tiếng rồi.
Tôi dợm đứng lên.
– Để em len xem cái đã.
… Bạn đang đọc truyện Sông quê mùa nước lũ tại nguồn: https://truyendam.org/song-que-mua-nuoc-lu/
Bước qua cửa bếp, vặn nhỏ cái đèn khép cửa tôi vòng trở lại, cái bếp tối mò, chỉ còn quầng sáng than hồng ánh lên khuôn mặt chị.
Sán lại tôi kéo chị đứng lên cả hai áp nhanh người lại, lùa nhanh bàn tay tôi ôm ngamg hông chị.
Tròn lẳn cứng, mềm, nóng ấm khuôn ngực như rực sáng lên, bùng bừng hơi thở bùng lên của chị khi mặt tôi day dụi lên khuôn ngực thật là ấm áp.
Ngả ngực ngưỡn ra chị đón nhận bàn tay tôi khám phá, cái mu nóng ấm nãy giờ ngồi gần bếp lửa rịn ra từng giọt nhòe nhoẹt xuống cả hai đùi.
Nhũn mềm như trái chuối trên cây chín rụng, ngả người chị như muốn ngửa hẳn ra nửa lưng đựa lên bao trấu nằm trên đám lá.
Cái quần chị từ từ tụt xuống, ánh lửa vô tình tí tách bùng lên soi rõ cái mu lồn cùng cái khe mũm mĩm đầy đặn như dĩa xôi gà.
Xì xoạp vang lên âm thanh là lạ cùng tiếng chị hít hà trong cổ họng, nhũn mềm, khát thèm chờ đợi.
Tôi tụt vội cái, quần con cu nóng ấm vươn lên, đẩy mạnh từng đợt nóng rẫy thân cu chạy trong lồn chị.
Chị ngửa hẳn đầu ra, lầt áo chị lên, tôi rên tôi xiết hai đùi ép xuống… “Hự… ư… ư” cái bao trấu bị đè bị xiết, chị rạng hẳn đùi ra, vòng tay ôm tôi thật chặt.
Đất trời như đang có bão gào lên tắt nghẹn, vô tình tiếng chị rú lên, tôi với bàn tay bịt nhanh miệng chị, dòng thác như con ngựa chạy lao nhanh vào tận mãi đáy sâu, nhắm mắt tôi buông hờ bàn tay xuống, vuốt ve chị bảo:
– Khiếp Tình ra nhiều thế.
Ướt át chị lật tôi ngồi dậy, mảnh trăng khuất chìm sau núi, cả tôi và chị lúi húi qua cầu. Chị mở nhẹ nhàng cánh cửa, tôi định quay lưng bỗng phía sau vai bàn tay chị nhẹ nhàng vịn lại, kéo nhẹ chị đẩy tôi từ phía sau lưng, tối mò cả hai lần tìm cái giường chờ đợi. Cái đêm bất tận kéo dài tới tận gần sáng hôm sau, lặng lẽ âm thầm tôi trở về buổi sáng bỏ giờ lên lên lớp, gần trưa thằng Tân chạy về lay gọi bảo lên ngay gặp ban giám hiệu. Cái giấy gọi về thời gian quá gấp, đạp xe gần bốn chục cây số ra cái thị trấn nhỏ bé chụp hình, buổi trưa sau tôi mang mấy tấm hình về để dán vào hồ sơ đem nộp.
Chiều xuống bình yên thong thả căn nhà bác Lý thật vắng lặng, tôi không lên lớp vì sắp đi xa rồi, men theo con đường vào thác bước chân lững thững đẩy đưa, bóng núi thật cao nắng rộn lên sau những ngày lạnh tiết trời xương muối.
Bên kia bờ suối khu đồi chè nhận khoán của tổ chị Cúc, chị Ngân hôm nay chỉ có bóng một người, chị Cúc trở về thăm mẹ ốm.
Tôi men theo bờ suối lội bước chân qua, nhìn khắp đồi chè khô khốc đang chuyển tiết xuân đợi cơn mưa phùn, tán chè đâm chồi nảy lộc, nhưng chị Ngân nãy giờ không thấy, chỉ thấy gió đưa bờ lau sạc xào trong gió vắng lặng đến nao lòng.
Bên kia bụi hoa Mua tím đang đung đưa trong gió, cánh hoa đơn côi như đang đợi chờ ai.
Tiến lại tôi ngắt bó hoa rừng cảm giác tâm hồn lay động, bâng khuâng nhớ tới ngày mới đặt chân đến nơi này với bao cảm xúc.
Ngó tìm dọc theo ven suối, khúc quẹo mở ra con suối thật sâu nước trong leo lẻo hiện lên một tòa thiên nhiên đang đứng, quay lưng tôi ngượng ngùng định bước.
Chị Ngân bỗng quay trở lại chụp vôi tay lên che bầu vú lại, chạy nhanh lên bụi lau rậm rạp ven bờ.
Lát sau bước ra chị bảo:
– Ngứa quá không chịu nổi!
Mải vơ cào đám cỏ tấp vào những luống chè vô tình chạm bầy kiến đỏ, đang bò ra báo hiệu trời mưa, ngứa qúa, đồi vắng chị thả mình cùng thiên nhiên hoang dại. Tôi bước lại gần ngồi xuống đám cỏ sát rìa con suối, run run báo tin mình sắp đi xa, trố mắt nhìn tôi lát sau chị Ngân cúi gằm đôi vai rung lên từng chặp. Tôi thật lúng túng chẳng biết làm gì, vòng tay qua vai chị lay lay thật nhẹ. Bàn tay lóng ngóng lục tìm rút vội cái khăn mùi xoa đưa chị, lẫn trong nếp gấp, cái bao đựng hình nho nhỏ rơi ra. Tấm hình còn lại không dán vào hồ sơ toôi bỏ trong túi áo, lát sau chị bảo:
– Người đi hình ở lại nơi này.
Tôi run run ghi vài dòng vào mặt sau tấm hình kỷ niệm. Để rồi hôm nay sau bao năm nó lại hiện ra bất ngờ trước mặt, tôi lóng ngóng đánh rơi, cúi xuống lượm lên.
– Sao… sao cô… cháu có tấm hình này vậy?
Cô giám đốc nhà nghỉ công đoàn mặt mày xây xẩm, chị Hằng vội đỡ ngang người, bước nhanh dìu vào cái ghế. Khóc không thành tiếng, lát sau cô bảo:
– Có phải chú là chủ bức thư này, có phải chú đang ở… từ suốt đêm qua lật đi lật lại cái hình chú trong cái paspo cháu đã rất mong trời mau sáng lại.
Tôi gật đầu xác nhận, cô vụt đứng lên choàng nhanh.
– Bố ơi mẹ Ngân mất rồi bố ạ!
Mùi nhang trầm bốc lên ngào ngạt trong nắng chiều chợt tắt, cả khu đồi vắng lặng mông lung, giữa sân trên cái bàn lớn mâm cúng gọi hồn khói hương nghi ngút.
Tôi cùng chồng cái Nga ngồi yên tĩnh lặng, phía trước chị Hằng với cái Nga xì sụp khấn vái theo tiếng thầy tụng.
Dáng cô đồng trong cái áo choàng đỏ vặn xoắn nửa thân, ngả nghiêng trên tay lập lòe ngọn nhang đang cháy, chẳng biết chị Hằng đã nói những gì chỉ thấy hình như chị dúi vào tay thầy cái bao thư thì phải.
Lát sau tiếng tụng của thầy như trầm bổng vang, như sợi dây kết nối lời người cõi âm và người đang trên trần thế.
Não nùng ai oán nhớ mong đợi chờ vỡ òa cảm xúc cho hôm nay gặp lại, tôi lặng lẽ bước vào nhà trong, trên cao ánh mắt chị Ngân nhìn tôi bình thản, chẳng biết tâm hồn chị đang nghĩ gì trước nén nhang, tôi run run cắm lên khói bay ngi ngút, trầm mặc bâng khuâng, đâu đây như vãn quẩn quanh bóng chị Ngân mỗi chiều mang vài cái bắp về cho tôi và thằng Tân bỏ vào nồi luộc.
Chén rượu chồng cái Nga hai tay đưa lên trịnh trọng, nó bảo:
– Từ hôm nay chắc mẹ của con đã thanh thản ở đưới xuối vàng, cha có biết không, chỉ khi sắp mất mẹ mới cho chúng con biết là vẫn còn có bố, vợ con đã bao lần trở về trước cổng, lặng lẽ hỏi thăm, lặng lẽ trở về với cái lắc đầu quyen thuộc, vì cha vẫn chẳng trở về.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sông quê mùa nước lũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Địt nơi công cộng, Đụ chị dâu, Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ với hàng xóm, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 17:00 (GMT+7) |