Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: TruyenHeo.net (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyentv.net truyensac.net truyensex.top)
Truyện người lớn » Truyện sex ngắn » Người điên yêu

Người điên yêu

Người điên là người mất hẳn đi trạng thái cân bằng tâm lý, luôn sống trong hoang tưởng ngờ nghệch, cái gì cũng đều cảm thấy sợ hãi dù chỉ là một con kiến, một con ve. Tất cả thế giới quan của người điên nào cũng đều giống nhau : nói cười lảm nhảm một mình, thích hát lúc nào thì hát lúc đó, ăn ngủ vạ vật, quần áo dơ dáy… Họ hoàn toàn không hề nhớ được điều gì cả, gia đình, người thân, bạn bè, vợ chồng, con cái… thậm chí cả bản thân họ, họ còn không nhớ nữa là. Trong con mắt người điên, có thể nói ai ai cũng đều là kẻ thù và cũng đều là người yêu, tùy theo cơn thịnh nộ của họ nặng hay nhẹ. Có người lên cơn liên tục, có người lên cơn theo chu kỳ và cũng có người lúc tỉnh lúc điên vô chừng, không theo một quy luật nào cả. Dĩ nhiên, nếu ai đã là người tỉnh thì không ai nghĩ ngợi chi đến chuyện ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh cá nhân… thậm chí cả việc yêu đương của người điên để làm gì cả.

Vậy mà Lợi không thể nào tưởng tượng được nó lại có người tình là một người điên? Dĩ nhiên, đây chỉ là sự vô tình bất ngờ mà thôi, chứ hoàn toàn không hề là ý tưởng hay dự định gì cả. Từ trước đến giờ, danh sách người tình của Lợi đã lên đến con số 13 và đa phần đều là mỹ nhân yêu kiều diễm lệ, nay bỗng dưng có thêm một người bị bệnh tâm thần lọt vào đó thì quả cũng là điều quá khôi hài, thậm chí, mai mốt nó thế nào rồi cũng bị “lây” bệnh cho mà coi? Cũng may cho Lợi là “người tình”này mang bệnh chưa đến đỗi nặng lắm, chỉ lên cơn theo chu kỳ, còn cảm nhận được tình yêu và lúc yêu đương thì tỉnh táo nên dù sao đi nữa, nó vẫn có một cuộc tình khá đẹp, khá lý tưởng đủ để nằm mơ mộng. Ngoài Lợi và người tình thứ 14 này ra, tuyệt đối không hề có một ai hay biết, bởi vì nếu có chắc chắn là họ sẽ tống khứ nó vào Bệnh viện tâm thần Biên Hòa ngay. Nó nhủ thầm bố mẹ và các chị nó giả sử biết được chuyện này, thế nào cũng tống khứ nó ra ngoài đường ngay.

Đầu đuôi câu chuyện là vầy! Vào sáng ngày Lợi từ giã cô Tình, tạm biệt Cẩm Đường với mối tình thứ 13, vừa về đến bến xe Bà Rịa thì nó gặp ngay anh em thằng Quốc An chuẩn bị lên xe đi Mã Đà – Trị An đào vàng. Vì thấy còn những gần 3 tuần nữa mới vào năm học mới nên nghe anh em thằng An vừa rủ là Lợi đã nhảy tót lên xe ngay để đồng hành cùng hai người. Lúc ấy đã gần 10 giờ sáng, qua hai chặng xe và phải ăn bánh mì trừ cơm, cả ba mới đến được khu vực đào vàng nằm giữa khu rừng già Trị An đúng 3 giờ 30 chiều, sau khi đi tiếp một chặng đường mòn dài ngoằn ngoèo khoảng 10 cây số bằng xe ôm.

– Ê, hồi sáng tao thấy mày hình như là mới đi đâu về có phải không? – Thằng An lên tiếng hỏi.

– Trời đất, sao không đợi đến lúc về rồi hỏi luôn đi, chứ giờ hỏi chi sớm vậy? Lợi trả lời nhát gừng.

– Mày bây giờ trời đất lắm rồi nghe mậy!

– Tao đi lên nhà cô tao ở Cẩm Đường mới về! Lợi vừa cười vừa đáp.

– Rồi sao mày không xin phép bố mẹ mà lại đi thẳng lên đây?

– Tuần trước, tao có nói với nhà là tao đi Cẩm Đường đến khi nào gần khai giảng mới về lận nên lên đây thì cứ cho là bố mẹ tao nghĩ rằng tao vẫn ở trên Cẩm Đường vậy mà.

– Tạo sợ mày luôn đó Lợi!

Anh Thành, anh của thằng An vừa đi đâu mới về, anh nói :

– Nè Lợi, ban nãy anh có đi gặp tay trùm mỏ nhưng hắn nói là một tuần nữa, hắn mới giải quyết cho em vào mỏ. Vậy em chịu khó ở một mình tại đây mỗi ngày từ 4 giờ cho đến sáng hôm sau nhé. Em đừng buồn vì nguyên cả buổi sáng cho đến 3 giờ chiều, anh và thằng An sẽ ra đây nhậu với em chết bỏ.

– Dạ được, em ở đâu cũng được cả miễn là có cơm ăn no, giường ngủ ấm là được rồi!

– Yên chí đi, ở đây đã có sẵn gạo, củi, còn thức ăn hàng ngày anh sẽ lo. Thậm chí cả người nấu cơm cho em ăn cũng có nữa là – Anh Thành vừa nói vừa cười khoái chí.

Nghe anh mình nói, thằng An cũng phụ họa cười thích chí, riêng Lợi do không hiểu chuyện gì mà khiến cho anh Thành và thằng An cười cả nên ngơ ngơ ngác ngác như người vừa từ trên Sao Hỏa rơi xuống.

– Em nấu cơm cũng được mà! Cần gì phải mướn người nấu chi cho tốn tiền?

Nghe Lợi nói như vậy, anh Thành và thằng An bò lăn ra ôm bụng mà cười. Thấy họ càng cười, Lợi càng cảm thấy hoang mang tột độ. Cười đã rồi, anh Thành mới từ tốn giải thích :

– Nè, em mới đến nên rõ ràng là làm sao biết được chuyện ở đây và cũng đừng có giận anh với thằng An. Tại vì em làm cho bọn anh buồn cười quá đi!

Khu mỏ vàng Mã Đà – Trị An này có thể nói là vùng đất q uy tụ bọn xã hội đen, bọn du đãng đầu trộm đuôi cướp tứ xứ từ Nam chí Bắc đến nương thân ẩn náu, do đó biết bao nhiêu hiểm họa đang rình rập ngay trên đầu những người dân lương thiện và kể cả bọn chúng. Ai mà lạ mặt dám léo hánh đến khu vực mỏ hoặc dân khai thác chưa được tay trùm cho phép mà đã dám ngang nhiên vào bổ cuốc thì chắc chắn chỉ có nước chết không toàn thây và cũng không có mảnh đất nào để chôn. Bất cứ một người xa lạ nào từ nơi khác đến khu lán trại thì không sao nhưng nếu lạc bước vào khu mỏ cách đó khoảng non một cây số thì sẽ bị nghi ngay một là công an, hai là dân mánh.

Đó chính là lý do vì sao anh em thằng An đành phải cho Lợi ở lại khu lán trại, kể cả việc ló mặt ra ngoài bất cứ lúc nào. Cách đây 10 năm, một trong những chuyện thương tâm đã xảy ra tại đây khiến cho tất cả mọi người chứng kiến, ai nấy cũng đều hết sức bất bình nhưng thiệt tình là chẳng hề có ai chịu đứng ra làm “Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga”cả. Có hai vợ chồng nọ chỉ trạc tuổi 27, 28 ( người chồng tên Nam, người vợ tên Trang cùng đứa con gái 5 tuổi cùng là dân Biên Hòa vừa mới lên nhập cư được 3 ngày thì tai họa ập xuống họ ngay, không sao tránh kịp. Vào một đêm tuy tối trời nhưng chưa khuya lắm, một bọn 5 tên du côn mặt mày cô hồn xông vào lán trại của hai vợ chồng chị, lúc đó, anh Nam đã về Biên Hòa giải quyết việc gia đình, chỉ còn lại mẹ con chị Trang thì sao địch lại 5 con quỷ râu xanh sặc sụa mùi rượu chứ? Sau khi trói gô bé gái – con chị Trang, mặc cho hai mẹ con khóc lóc van xin, chúng lần lượt thay phiên nhau vùi hoa dập liễu chị Trang đến gần 3 tiếng đồng hồ sau mới chịu buông tha cho chị.

Bị sốc và hoảng loạn sau tai nạn hiếp dâm tập thể nên vài ngày sau, vừa dứt một trận sốt thập tử nhất sinh, chị Trang đã trở nên người điên. Tệ nhất và có lẽ ác nhất là anh Nam – chồng chị, thấy chị ngây ngây dại dại như vậy, không những không chữa chạy cho chị mà anh lại lén chị dắt con bỏ đi biền biệt. Vậy là từ đó, chị Trang với bệnh tình điên dại, một thân một mình lang thang tại khu vực mỏ vàng đã 10 năm nay, sống bằng lòng hảo tâm của mọi người. Khi đói, chị không hề xin ai mà cứ xông đại vào một lán trại nào đó, tự động nấu cơm và làm thức ăn cho họ rồi sau đó, không cần gia chủ mời bảo, chị cứ tự nhiên ngồi ăn cùng gia chủ chẳng khác chi người nhà. Gặp người tốt như anh em thằng An thì chẳng có việc gì nhưng nếu là kẻ tiểu nhân thì chẳng những chị nhịn đói cả ngày mà đôi khi, chị còn bị đánh sưng hết má bầm cả mắt. Chỉ có những người nào chưa biết chị thì còn chửi rủa, đánh đuổi chị vì cứ nghĩ rằng chị dơ dáy, chứ còn đã quen biết chị thì ai ai cũng đều tấm tắc khen chị nấu ăn rất ngon và sạch sẽ.

– Đấy, thế nào chiều nay chị ấy cũng tới đây cho mà coi vì đã thành lệ quen rồi. – Anh Thành nói – Em cứ việc để cho chị ấy nấu vì mình vừa đỡ tốn công vừa làm phước cho chị bữa cơm. Kệ, có tốn kém chi vài chén cơm. Ủa, sao 4 giờ rồi mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả vậy ta?

Anh Thành vừa nói xong thì chẳng khác gì bóng ma, một phụ nữ gọn gàng trong áo bà ba trắng và quần satin đen từ ngoài lẳng lặng đi vào lán, không nói gì cả mà chỉ cười.

– Mới nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo tới rồi đây. Nè, chị Trang, chị nấu hai lon gạo vì chỉ có chị và thằng bạn em ăn thôi đấy! – Thằng An lên tiếng.

– Ủa, mày với anh Thành không ăn à?

– Tới giờ phải vào mỏ rồi mà ăn cơm thì trễ mất. Chỉ cần mang theo vài gói mì với bình nước đá vào đó là xong, không cần nghĩ ngợi gì cả. – Anh Thành vừa nói vừa nhìn đồng hồ – Thôi, đi lẹ An ơi!

– Anh đi trước đi! Để em chạy ra đầu xóm lấy mì và nước đá đã. Thôi, ở nhà mạnh giỏi nghe Lợi!

Khi hai anh em thằng An đi rồi, Lợi vẫn còn nằm dài trên chiếc võng xếp Duy Lợi và tự nhiên cảm thấy hơi rờn rợn trong người, dù là nó đã được anh Thành cho biết rõ nguồn cơn trước. Lán trại của anh em thằng An chẳng qua là một cái lều bạt lớn màu xanh được dựng theo kiểu có nóc, trên nền đất cát đắp khá cao với diện tích khoảng 30m2. Cửa lều làm riêng bằng một cái khung tre bện lá buôn, khi nào đóng thì hạ xuống rồi dùng một thanh gỗ xõ vào cái lõi dây lòi tói cột giữa khung cửa, ngáng vào hai cột lều. Bên trong lều, mé bên phải, cạnh võng Lợi nằm là chiếc giường gỗ cũ kỷ kích cỡ 1, 6m trãi tấm chiếu cũng đã sờn mòn, phía trên cột chắc vào 4 cọc giường là 4 mối dây của cái mùng xám xịt mốc meo và phía đầu giường có hai cái gối tai bèo không có vải áo và một cái mền màu xám được gấp nếp cẩn thận. Mé lều bên trái là bếp nấu ăn với lỉnh kỉnh nào lò, nồi, chảo, chạn chén bát, ống muỗng đũa… , cơ man nào là củi, dăm bào, ở đây thiếu cái gì chứ củi và dăm bào thì không thể nào thiếu được. Giữa lều là một cái bàn tròn với 4 chiếc ghế nhựa cao là nơi tiếp khách, uống nước cũng như dùng cơm.

Phía sau, liền với căn lều là nhà vệ sinh dã chiến rộng khoảng chừng 5m2 được quây kín bằng vải nhựa sọc xanh đỏ, trong được lát ximăng sạch sẽ. Chị Trang – người phụ nữ tâm thần – vẫn yên lặng ngồi xổm nơi bếp để nấu cơm và món canh măng chua tôm khô, sau đó thì nướng cá khô. Qua hơn nữa tiếng sau, chị bắt đầu dọn cơm ra bàn và tuy vẫn còn hơi sợ nhưng chẳng lẽ mình cứ nằm dài ra thì cũng kỳ nên Lợi đành vào bếp nhắc nồi cơm để lên cái rế rồi đem để trên bàn, lấy đũa cả xới lên và đơm vào hai bát.

Chị Trang so hai đôi đũa cho chị và Lợi, chị dùng cái môi múc canh ra tô. Bữa cơm chiều đạm bạc, tuy chỉ có cá khô nướng và canh măng chua nhưng do đi đường cả ngày trời thấm mệt, phần cũng đã bớt sợ nên Lợi cảm thấy ăn ngon miệng vô cùng, nhất là món canh tuy rất đơn sơ nhưng thực sự công nhận tài nấu ăn tuyệt diệu của chị Trang. Chị chỉ có một yếu điểm đó là không nói gì cả, ngoài ra Lợi để ý thấy chị cũng bình thường như mọi người mà thôi chứ chị hoàn toàn không hề có một biểu hiện nào của những người bệnh tâm thần mà Lợi từng biết qua sách vở như la hét, đầu tóc rối bù, nói năng lảm nhảm, hành hung người khác… Nếu nhìn kỹ thì không ai nghĩ rằng chị Trang đã 38 tuổi và cũng thật là kỳ lạ vì với thời gian 10 năm trời sống vất vưởng nơi chốn sơn lâm cùng cốc này mà nhan sắc vẫn không hề tàn phai. Tuy không phải sắc nước hương trời như cô Vân Hải, cô Tình, mợ Linh nhưng so với mợ Yến thì chị vẫn còn ở hạng thứ trên cùng.

Tuy bị tâm thần nhưng lúc nào chị cũng sạch sẽ, thơm tho và thay quần áo mỗi ngày vì chị ta vẫn có một cái lều nhỏ cách lán anh Thành khoảng 20m. Mái tóc chị đen nhánh, mượt mà phủ xõa đến giữa lưng luôn được kẹp gọn lên bằng chiếc kẹp bấm, ôm lấy một khuôn mặt bầu bầu phinh phính tuy hơi có góc cạnh. Vầng trán chị thấp và đôi mắt chị to tròn, đen láy, long lanh và khá sắc sảo, sống mũi chị tuy thấp nhưng khá gọn gàng, cân đối nằm giữa hai gò má cao lộ rõ hai lưỡng quyền. Đặc biệt, nằm trên chiếc cằm lẹm sâu vào là cặp môi khá rộng và dày, khi cười luôn để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hơi xếch lên.

Mặc dù không để ý kỹ nhưng Lợi cũng phải thừa nhận là thân thể, vóc dáng chị thật đầy đặn và cân đối, không gầy guộc nhưng cũng chẳng sồ sề, nói chung là có da có thịt nhưng vì chị quê mùa, nước da ngăm đen nên nét hấp dẫn quyến rũ hình như chẳng còn nổi bật nữa so với thời con gái mà tiềm ẩn sau một cái gì đó không sao diễn tả được. Chỉ qua một ngày thôi thì quan hệ giữa Lợi và chị Trang đã nhanh chóng bình thường hóa cũng như anh em thằng An đối với chị vậy. Có thể do ảnh hưởng của bệnh thần kinh nên chị ít nói chăng vì khi trò chuyện với Lợi, chị chỉ trả lời tối đa là một chữ một như hỏi “khỏe không” thì trả lời là “khỏe” vậy thôi. Ngày lại ngày qua, thắm thoát một tuần đã trôi qua rất nhanh, vì tay trùm mỏ chưa giải quyết cho nên Lợi vẫn phải nằm kềnh ở lán trại một mình và nó thấy như vậy lại càng sướng, vào trong mỏ thì chắc chắn là phải làm chết bỏ rồi. Không có chiều nào mà chị Trang không đến nấu cơm và ăn chung cùng với Lợi.

Có lần nó hỏi chị là buổi sáng và buổi trưa ăn cơm ở đâu, còn tối đến ngủ ở đâu?. Chị trả lời buổi sáng đến lều bà Tư ăn cháo hay mì gói hoặc có khi là cơm nguội, trưa đến nấu cơm lều bà Năm, còn tối về ngủ tại lều của chị. Anh Thành và thằng An mỗi ngày từ mỏ trở về lều lúc 8 giờ sáng, đến 3 giờ 30 chiều lại phải trở vào rồi nên mấy khi hai người gặp mặt chị Trang, thành thử ra họ cũng đâu có để ý là giữa chị Trang và Lợi càng ngày càng thân thiết với nhau nhiều hơn và họ sao mà ngờ được rằng hai người lại sắp sửa trở thành người tình của nhau trong một đêm mưa to gió lớn. Một buổi chiều nọ, trời âm u sắp mưa, chị Trang nét mặt thật vui vẻ đến nấu cơm tại lều anh Thành như mọi ngày. Chị nói cho Lợi biết là có một số thanh niên người ở Biên Hòa lên đây làm thợ mỏ, tình cờ họ nhận ra được chị ở cùng phường Tam Hiệp với họ cách đây 10 về trước, lúc ấy, chị mới 27-28 tuổi còn họ thì 19-20 tuổi. Họ còn nói em gái của chị tên là Ngọc, hiện đang dạy môn Toán tại trường cấp II Tam Hiệp, sau đó, họ lấy giấy ghi cho chị địa chỉ trường học của cô Ngọc và khuyên chị nên kiếm đường về nhà thì hơn. Từ lúc biết chị cho đến giờ, đây là lần đầu tiên Lợi thấy chị nói nhiều như vậy.

Chị Trang kể lể xong, chị năn nỉ Lợi mai mốt dắt chị về Biên Hòa giùm. Thấy chị tội nghiệp, vả lại nghe chị nói là đã có chính xác địa chỉ người em nên nó nhận lời khoảng 2, 3 ngày nữa sẽ dẫn chị đi. Chị Trang vui mừng quá, vừa hát luôn miệng vừa vào bếp nấu cơm. Đây cũng là lần đầu tiên Lợi nghe chị hát, nó không khỏi ngạc nhiên và buồn cười vô cùng, nó thấy chị ta chạy ù đi đâu đó một lát rồi tức tốc quay trở về với một miếng thịt bò khoảng một lạng trong tay.

– Thịt bò ở đâu ra vậy ? Chị đừng có nói là ăn cắp nghe chưa? – Lợi hỏi dò.

– Tui hổng có ăn cắp. Tui mua của bà Năm 30.000đ đấy! Tui đãi cậu mà!

Lợi tính hỏi tiếp là tiền đâu chị có để mua thịt bò nhưng thôi vì nó sợ chị nổi cơn điên lên thì chỉ có nó lãnh đủ mà thôi. Khoảng non một tiếng đồng hồ sau, bữa cơm chiều với tô canh rau muống và dĩa thịt bò xào hẹ thật ngon lành được Lợi và chị Trang dọn ra. Ăn uống và dọn rửa xong, chị Trang tính ra về thì một trận mưa thật lớn bỗng nhiên ào ào trút xuống. Vì gió mạnh bên ngoài hắt nước mưa vào lán nên Lợi lật đật chạy ra sập cửa xuống, còn chị Trang thì phụ nó lấy thanh gỗ luồn qua sợi lòi tói và ngáng vào hai cột lều. Xong xuôi, Lợi trở vào ngồi uống trà tại bàn có đặt một chiếc đèn dầu nhỏ và chị Trang thì đến nằm nơi võng xếp. Sau hồi lâu im lặng, chợt chị rời võng tới ngồi ở chiếc ghế cạnh Lợi và dúi vào tay nó một xấp tiền giấy 100. 000đ. Nó tuy ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng lẩm nhẩm đếm xem số tiền ấy là bao nhiêu, té ra cũng được đến 3. 900. 000đ

– Tui hổng có xin đâu, cũng không có ăn cắp. Tại người ta tội nghiệp cho tui, tui mới để dành lại từ mấy năm nay – Chị Trang giải thích cho Lợi rõ vì sợ nó cho rằng chị ăn cắp hay sao đấy – Cậu giữ hết đi để hôm nào về mà trả tiền xe!

Lợi nhét trả xấp tiền vào túi áo bà ba của chị :

– Chị yên tâm! Tiền xe em có mà. Còn số tiền này nhiều quá, chị cứ giữ mai mốt về nhà làm vốn buôn bán. Ủa, mà gia đình chị không biết là chị đi lên trên này hay sao để thất lạc chị đến 10 năm trời thế này?

– Trước khi ở đây, tui có ở bên Sông Bé thì gia đình có biết nhưng khi tới đây, tui chưa kịp báo với họ nên…

Trò chuyện với chị Trang một chập, thấy hai mắt muốn nhắm lại, Lợi tính đi ngủ thì chị ngập ngừng khẽ nói :

– Cậu ơi, mưa lớn quá nên chắc tui không về lều được. Có gì, cậu cho tui ngủ lại đây nghe!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Thông tin truyện
Tên truyện Người điên yêu
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Đụ máy bay, Hiếp dâm tập thể, Truyện hiếp dâm
Ngày cập nhật 25/12/2017 08:57 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Em tôi - Tác giả Sát Thủ Dâm Dục
Tôi là một kẻ không thể tha thứ được. Tôi đã làm rất nhiều chuyện tội lỗi không thể tưởng tượng nổi. Tôi đang sống trong những ngày đầy cắn rứt sau những gì mình đã làm... Tôi thật hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn là một con người... Tôi là Nhân, tôi không được học hành nhiều và thực sự tôi cũng không thích học. Tôi 18 tuổi và chưa có nghề ngỗng gì ra trò. Tôi chỉ ở nhà phụ mẹ bán tạp hóa mà thôi. Nhà tôi có hai anh em. Con em tôi tên Hằng năm nay 17, nó sinh sau tôi một năm. Nói là 17 vậy chứ nếu các bạn trông thấy nó sẽ không tin đâu. Nó như gái 20, 22 tràn đầy xuân sắc. Cặp đùi nó dài căng, trắng nõn. Vú thì cứ ngồn ngộn. Mông đít thấy mà chỉ muốn bóp cho mấy cái. Trên người nó cái gì cũng đã, cũng ngon cả. Chính vì vậy mà tôi một thằng anh đã không kìm nổi dục vọng của mình. Tôi chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nó để thỏa mãn nhu cầu sinh lý hừng hực trong người...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ em gái Truyện bóp vú Truyện hiếp dâm Truyện loạn luân Truyện phá trinh
Cái quần kỷ niệm - Tác giả Nguyễn Chuối Tiêu
Ông Phước định cư ở Mỹ 49 tuổi, tuy tuổi chưa gìa, nhưng ông lại mất khả năng tình dục, ông cố gắng nhưng dương vật của ông làm như chết tiệt dù được hỗ trợ bởi nhiều thuốc cường dương Đông cũng như Tây đều vô ích. Sau nhiều lần thất bại làm ông chán nản buồn rầu. Mai vợ ông, kém hơn ông mười tuổi, một người đàn bà nhan sắc trung bình nhưng thân thể còn nóng chảy, mặn mà, hấp dẫn, ngoài ra Mai còn là người cởi mở, biết chồng không còn khả năng làm tình, nhưng Mai vẫn thương ông. Là người đàn bà không khó chịu khi chồng coi những tạp chí người lớn, hay phim sex, lúc ông còn khả năng giao hoan hai vợ chồng vẫn thường thuê mua loại phim người lớn về coi chung, chị không ngại nói về chuyện sex và bạo miệng, không như những đàn bà khác trong lòng ham thích nhưng ở ngoài gỉa bộ đạo đức. Chính vì vậy ông Phước lo mất vợ. Sau này những lúc trà dư tửu hậu với bạn bè ông Phước có những lúc thố lộ tâm sự...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ máy bay Truyện ngoại tình Truyện sex bú lồn
Chị chủ nhà - Tác giả Sịp
Tôi luôn bực tức, cáu kỉnh và phát mệt vì chị chủ nhà tôi ở thuê. Đành rằng tôi là người ở trọ, nhưng má tôi đều trả tiền nhà cho chị đúng hạn hẳn hoi, nào có phải ăn nhờ ở đậu miễn phí đâu mà chị xài tôi như cái giẻ rách, có nơi có lúc ví như tôi là người ở đợ nhà chị không bằng. Nhiều khi quá ư bực bội, tôi đem điều này huỵch toẹt nói ra với chị thì luôn luôn được chị phân bua: Chèn ui, sao em đổ tiếng ác cho chị rứa. Chớ em không thấy cảnh nhà chị gieo neo, chỉ có hai mẹ con, mà nhóc còn là đứa con nít chưa bỏ bú thì chị đâu có nhiều đầu, nhiều tay để lo cho xuể hết mọi việc cùng một lúc chớ. Em phải thương, giúp chị để còn kịp lo ăn, lo đến giờ học hành của em. Tôi nghe có mòi hợp lý, nhưng cũng cố cãi bằng được: Ai hổng biết vậy, nhưng chị nhờ vả chuyện gì dễ dễ một chút còn khả dĩ em làm giúp, chớ chị nhờ ba cái chiện...
Phân loại: Truyện sex ngắn Đụ máy bay Sex bú vú Truyện bóp vú Vú có sữa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi