– Ông tìm ai vậy? Nếu tìm thằng Trung thì thằng con trai tôi ở ngoài tiệm đó.
Tôi bàng hoàng giật mình khi biết chị đặt tên con trai mình cùng tên với tôi.
Tôi sững sờ:
– Ủa sao lại vậy? Con chị cũng tên Trung như tôi?
Chị Tư nhíu đôi mày:
– Ông muốn nói là… ông tên…
Mặt chị lúc đó chợt trở nên trắng bệt… chị đã nhận ra tôi!
– Ông… là Trung đó sao?
Tôi cảm động nói:
– Em là Trung đây. Vậy là em đã tìm được chị! Chị Tư!
Chị đứng đó như trời trồng mà nhìn tôi…
Lâu lắm, chị mới hoàn hồn, chị vụng về mời tôi vào nhà.
Chị rót ly nước trà cho tôi mà tay chị run run. Chị cúi mặt, vuốt vuốt cái áo bà ba mà nói nhỏ:
– Em… em đến đây… bất ngờ quá… chị… không kịp sửa soạn…
Chị khép nép ngồi xuống ghế.
Tôi nhẹ nhàng kể cho chị nghe những công đoạn đã trải qua khi đi tìm chị, may là chị vẫn ở địa phương củ chứ không thôi tôi sẽ không bao giờ tìm ra tông tích của chị.
Chị dần dần bình tĩnh lại hơn, chị hỏi thăm ba mẹ của tôi và chị mừng ra mặt khi biết ba mẹ tôi vẫn đầy đủ sức khoẻ.
Chị cũng hỏi thăm tin tức của những người mà chị biết khi còn làm ở nhà tôi và cuộc nói chuyện càng lúc càng cởi mỡ hơn. Nhắc lại chuyện xưa làm chị và tôi như được chuyển vào một thế giới khác… bao nhiêu chuyện vui buồn của thời đó được khơi lại làm chúng tôi thấy thật thích thú. Cả chị lẫn tôi đều phớt lờ, không ai nhắc đến mối liên hệ thầm kín giữa hai chúng tôi.
Rồi chị mời tôi ở lại ăn trưa. Tôi vui vẻ chấp nhận.
Chị kể cho tôi nghe về cuộc sống của chị: Chồng chị mất đã 10 năm nay rồi, con gái chị lấy chồng đi xa ra Đà Nẵng sinh sống. Thằng con trai của chị năm nay đã 25 tuổi và đã có vợ có con. Chị giúp nó mỡ được một tiệm tạp hoá nhỏ và công việc làm ăn tuy chật vật nhưng cũng tạm ổn. Nhờ đó mà nó xây được cái nhà này, nó chia làm 2 căn, một căn dành cho chị và căn kia dành cho gia đình nó.
Ăn cơm xong, chị kêu điện thoại cho thằng con trai, hớn hở biểu nó đóng cửa tiệm mà về nhà để giới thiệu tôi. Hai vợ chồng nó đèo nhau trên chiếc Honda về chào hỏi tôi.
Chị Tư nói:
– Đây là chú Trung, người con của bà chủ nơi Mẹ làm việc lúc trước. Mẹ chú Trung đã có ơn rất lớn với Mẹ đó.
Thằng con trai của chị Tư đẹp trai và rất lịch thiệp. Nó không có cái vẽ khù khờ như một số đứa con trai miền quê mà tôi thấy. Tôi có cảm tình ngay với nó. Thằng Trung tỏ ra rất quan tâm về cuộc sống ở nước ngoài và những điều mới lạ. Tôi cũng vui vẻ trả lời cặn kẻ cho nó.
Vợ nó nhìn tôi mà cười:
– Con thấy sao chú và chồng con không những cùng tên mà coi bộ còn hợp tính với nhau dữ đó nhe!
Nó lại còn giỡn:
– Đã vậy hai người cũng có vẽ rất giống nhau về tướng mạo, chú thì đẹp trai lão còn chồng con thì đẹp trai trẻ!
Tôi liếc nhìn chị Tư thì thấy chị lúng túng đứng dậy bước ra sau nhà, lấy cớ đi đun nước sôi cho bình trà.
Ăn cơm chiều xong, thấy tôi muốn hóng gió biển, thằng Trung đề nghị qua nhà hàng xóm mượn thêm một chiếc xe máy: Nó đèo tôi còn vợ nó đèo chị Tư. Ra bãi biển chúng tôi vui chơi một lúc rồi thằng Trung xin về có chuyện, để một chiếc xe lại cho tôi và chị Tư.
Không khí thật an lành, tôi ngồi bên chị Tư mà thấy lòng mình thật thanh thãn. Tôi nói lên điều đó cho chị nghe. Chị mỉm cười:
– Chị cũng vậy, lâu lắm rồi chị mới có dịp ngồi nhìn biển như tối hôm nay.
Tôi dịu dàng nói:
– Em tìm đến chị thật ra cũng có một ý tưởng…
– Điều đó là gì vậy em?
– Em có một câu hỏi cứ canh cánh trong lòng từ lâu… muốn tìm dịp mà hỏi chị.
Chị ngước đầu nhìn tôi, lo lắng:
– Có gì vậy?
– Em muốn hỏi chị từ lâu, chị trả lời thành thật cho em… tại sao 25 năm về trước chị đã bỏ đi mà không nói với em một lời?
Chị Tư bàng hoàng sững sốt, chị không ngờ là người đàn ông bên cạnh chị lại đưa ra một câu hỏi làm chị bị quăng một cách bất ngờ trở vào một thời điểm xa xưa mà chị đã chôn vùi từ bao lâu nay. May mà lúc đó hai người đang ngồi trên bãi cát chứ nếu không có lẽ chị đã bị té ngửa xuống!
Bao nhiêu kỷ niệm rầm rập quây lại làm chị choáng ngợp… chị cứ lắp bắp mãi mà không nói được câu nào… cổ họng của chị như bị nghẹn…
Chờ một lúc thấy chị vẫn cúi đầu im lặng, tôi thở dài:
– Em đi tìm chị… mục đích là muốn nghe câu trả lời của chị… em muốn biết nguyên nhân chị bỏ đi là… em, hay đó là vì nguyên nhân khác. Em đã có chỗ đứng nào trong chị hay không khi chị bỏ đi mà không nói một lời… Nhưng thôi, nếu chị không muốn trả lời thì em không biết làm sao hơn. Đành vậy thôi. Vậy sáng mai em sẽ lấy xe trở về lại Sài Gòn.
Chị vẫn im thinh thích…
Chị về nhà trong trạng thái như bị tê liệt… chị nằm suy nghĩ suốt đêm. Chị thật bất ngờ khi gặp lại người đàn ông này. Quá khứ tưởng đâu đã bị chôn vùi từ lâu đột nhiên lại xuất hiện một cách thật mãnh liệt… và anh ta lại đặt ra một câu hỏi làm xuyên thủng tấm che chắn của chị. Từ bao lâu nay chị cố hết sức núp sau tấm che đó để khỏi phải đối diện với sự thật không muốn thấy. Nhờ đó mà với thời gian tất cả đều chìm vào lãng quên. Một sự lãng quên rất thích hợp với chị. Vậy mà tối nay…
Bây giờ bất ngờ bị đặt trước thực tế, chị phải trả lời ra sao đây? Anh ta muốn biết tại sao mình lại bỏ đi mà không nói một lời?
Nước mắt chị chảy dài xuống gò má: Anh ta có biết là mình đã suy nghĩ biết bao trước khi lấy quyết định bỏ đi? Đâu phải dễ gì mà rời bỏ một nơi thật sung sướng, một nơi thật an toàn, một nơi mà mình được trọng dụng với mức lương bổng cao, để lủi thủi trở về với cuộc sống nhàm chán, khó khăn… để nhanh chóng sanh đẻ đứa con thứ nhì. Tất cả những đau khổ đó bây giờ anh ta lại moi móc lên từ dĩ vãng, muốn mình phải trả lời cho anh ta! Sao lại bắt mình phải làm điều khó khăn đó chứ? Không thể!
Chị tức người đàn ông này lắm, anh ta lấy tư cách gì mà hàng chục năm sau, bất ngờ bước vào cuộc sống bình an của chị mà yêu sách này nọ?
Bao nhiêu ý nghỉ mâu thuẫn xoây vần trong đầu chị làm chị nhức đầu mà không tìm được câu trả lời nào thỏa đáng cho câu hỏi của người đàn ông.
Trời bắt đầu bừng sáng… có lẽ nhờ đó lại đem được ánh sáng vào đầu chị!
Ánh sáng loé lên khi chị thay đổi hướng suy nghĩ của mình, chị không cố tìm câu trả lời cho câu hỏi của người đàn ông nữa mà chị lại tự hỏi lòng mình: Mình đã cảm nhận điều gì khi bất ngờ gặp lại người xưa? Chị phải thú nhận là chị đã sung sướng cực kỳ khi nhận ra anh ta, chị thầm hảnh diện khi thấy anh ta đã cực nhọc tìm kiếm mình khi trở lại quê hương. Điều đó cho chị thấy là anh ta vẫn không quên mình, mình vẫn có một chỗ đứng nào đó trong lòng anh ta.
Nghĩ đến đó, chị khoan khoái mỉm cười…
Quá khứ lại trở về nhưng lần này không còn dưới góc cạnh đau khổ, dằn xé mà với anh sáng dễ chịu: Chị nhớ đến đứa con trai mới lớn đã chinh phục được chị trước hết bằng tình dục. Chị nhớ đến những rạo rực khi chị hướng dẫn anh ta trong những bước đầu tập tễnh… chị nhớ đến cái đêm định mạng khi anh ta liều lĩnh vào phòng chị, cái đêm mà sau khi đắn đo, chống chọi, cuối cùng chị đã sa ngã mà trao thân cho anh ta.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người đàn ông nhiều vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Truyện loạn luân, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 11/12/2018 15:16 (GMT+7) |