Tự dưng tôi vớ được ở đâu cái giọng thảm thê khổ não mà tôi khéo đóng trọn vở kịch đang diễn: thành ra tôi muốn quay phắt lại bóp vú bò cho đỡ ghiền. Ai đời có vú vợ mà để không thì sao tôi chịu nổi.
Cô chủ hích hích cười có vẻ khoái tỉ. Cô lại lửng lơ: ờ phải, bóp vú bò mà lôi đầu vú cọ cọ vô háng cũng vui chớ, ông nhỉ. Tôi lom lom nhìn vào cô, thôi miên cặp ngực phập phồng dưới vải áo, miệng tôi chóp chép rất điệu, cô chủ thoáng đỏ mặt, vội ba chưn bốn cẳng dông liền.
Mấy tay đồng nghiệp thấy tôi bước vào thì rì rầm chuyền tai nhau để hỏi tôi: anh nói chuyện gì với cô chủ mà cổ giữ anh lâu vậy ? Tôi lại đía: thì cổ hỏi cách bóp vú ra sao vậy thôi. Ai cũng biết là tôi dóc tổ, nhưng hơi đâu dính vô chuyện thằng khùng nên bố nào bố ấy lo bóp vú cho rồi.
Tôi chen vào chỗ, con bò nhặng xị kêu be be. Tôi hăm nó: bữa nay tao đang xi nẹc, mày khôn ngoan thì để tao bóp vú hẳn hoi, bằng không tao ví mày là cô chủ tao bóp cho vỡ mẹ quả sữa thì đừng khóc. Con bò ngây ngô, tho lõ mắt nhìn rồi chẳng hiểu sao quất đuôi đập phạch phạch vào lồn (cũng là lỗ đít nó).
Tôi lại vặc: mày cóc sợ sao mà lại xun xoe đưa cái của quỉ đó hù tao. Ông sẵn đang bị vợ cấm vào, ông địt cho một phát thì đừng rú. Con bò ngoe nguẩy thấy dễ ghét. Tôi tóm lấy cái vú xệ gần tới mặt đất, lật nghiêng lật ngửa, rồi tóm hai tay vào bóp thật mạnh, vừa bóp tôi vừa xóc lên gần bụng nó.
Tôi nghe xoảng, sữa chảy ộc ộc loạn xạ vào xô. Tôi nghiến răng bóp như đang bóp vú cô chủ, con bò đau kêu rống lên mà vẫn phải phun sữa ào ào. Tôi bóp hăng quá, đến đỗi đầu vú choẹt nhoẹt ra, đỏ hỏn, tôi vẫn nghiến răng thúc và cà cọ cái núm vào vải quần bò của tôi. Con bò rún cả mình, quay quay và đuôi đập phì phò vào lồn nó.
Tôi còn giận vợ, lại cáu vì cô chủ chọc phá tôi nên tôi càng xem như đang bóp thè lè vú cô chủ trả thù. Tôi hết ngồi yên được mà lom khom đứng xục bóp uỵch uỵch. Bỗng tôi nghe cô chủ nói: nó đâu có làm gì phiền mà sao ông hành hạ nó dữ thế.
Tôi nhìn lên thì ra cô chủ nãy giờ đứng quan sát việc tôi làm. Quê quá trời, nên mặt tôi nóng bừng, tôi chống chế: tại tôi đang nghĩ đến chuyện người khác làm tôi giận nên có hơi quá tay. Nhưng để che lấp lỗi, tôi khịa theo: cũng tại bữa nay con bò này nó giở chứng, tôi bóp vú mà nó quật đuôi liên tiếp vô đít nó, làm tôi nóng mặt.
Cô chủ lại trêu: thế chiều nay ông có cần về sớm gặp bà nhà thì tôi có thể để ông về trước nửa tiếng. Cha mẹ ơi, trên đời này có ai còn điêu ngoa hơn cô chủ này không ? Bữa đó, tôi bóp vú mà mệt còn hơn đấu vật.
Trò chơi “ mèo vờn chuột “ giữa cô chủ và tôi làm tôi mệt cầm canh suốt buổi sàng. Lại thêm con bò mắc dịch dường như cũng muốn trêu chọc tôi làm lúc nào tôi cũng thấy hậm hực trong lòng. Vú nó bị tôi vặt đến không còn nguyên vẹn hình dáng, méo mó, trầy trụa, be bét, bởi tôi luôn nghĩ đang hành bể cặp vú cô chủ trả thù mà hóa ra nông nỗi.
Bởi vậy khi mọi người nghỉ tay, tập trung ăn trưa thì tôi vẫn hì hục hành con bò. Không phải vì tôi ham hố việc mà vì tức đến no ngang nên cứ tì tì ở lại bóp vú con bò. Có lẽ không thấy tôi ở phòng ăn trưa, nên cô chủ lò dò ghé xuống chuồng bò. Cô đi nhẹ quá, tôi đâu có hay nên ì ạch nắm choét lấy vú con bò mà giựt, mà xóc, mà quăng quật, trong khi miệng nhỏng nhảnh kêu um: cho chết tiệt đi, bỏ thói chọc giận người ta, ông bóp cho vú thè lè, sứt sẹo để mà tởn tới già.
Mãi tới khi nghe tiếng cô chủ kêu xin hộ con bò, tôi mới sực tỉnh. Cô hỏi một câu xanh dờn làm tôi xửng vửng: hình như không phải ông đang hận con bò mà đang nghĩ hành cặp vú của ai. Cái kiểu nói lửng lơ của cô càng làm tôi óc ách hơn, chả lẽ lại xác nhận là mình đang nghĩ vần vú cô.
Nào đã hết. Cô còn nói loáng thoáng thêm: hay là ông giận tôi chọc ông nghịch vợ, nếu thế thì cho tôi xin lỗi. Cô nói mà chẳng biết vô tình hay cố ý, cô lắc mình một cái làm cái áo căng ra, cặp vú thiệt trăm phần trăm nhúng nha nhúng nhính coi muốn cắn hết sức.
Tôi mụ người đi vì thời tiết nóng thì ít mà vì “ rung rinh, rung rinh cái vú rung rinh “ của cô chủ thì nhiều. Nghĩ rằng nếu cô chủ cứ đứng ì ra tại chỗ chắc tôi dám a la xô vô hành hung làm bậy, nên tôi nói xẵng: cô làm ơn về nghỉ đi, đầu óc tôi đang muốn điên lên đây, cô xớ rớ tôi thấy nực lắm.
Cô chủ trố mắt ra, có vẻ ngơ ngác trước sự hùng hổ vô lối của tôi, nhưng cũng cố nói một lần nữa: ơ hay, sao ông lại cáu lây sang tôi. Tôi biết bà nhà không làm ông vui nên hỏi han để tìm cách giúp ông hạ hỏa, ông không khen thì chớ lại cà khịa cả tôi là sao.
Tôi ù hết hai tai đến không còn biết phải trái, tôi nói càn: cô mà giúp được tôi hạ hỏa à, trái lại còn tăng hỏa thì có. Ngực cô lừng lững thế kia, lúc lắc còn rung rinh, rung rinh thì bố ai mà hạ lửa cho được.
Không ngờ tôi “ giận mất khôn “ mà miệng mồm không bưng lại kịp, chừng phun cái ý tối mò mò của mình ra rồi mới biết hớ. Tôi ớ ra, câm tịt, chờ lời cự của cô chủ. Nghĩ là chắc chắn mười mươi sẽ bị cô chủ cho về đuổi gà cho vợ nên tôi bối rối vô cùng. Lại thêm sự im im của cô càng làm tôi lo lắng thêm.
Ai dè cô chủ im lặng một hồi như cân nhắc rồi thủng thỉnh phán: tôi biết ông đang cáu nên không để vào tai lời ông nói vừa rồi. Thế nhưng ngực tôi thì có gì là khiêu khích mà ông bị ám ảnh dữ vậy, hay là ông mắc bệnh hoang tưởng, đi đâu cũng thấy lù lù đem vú vợ theo. Tôi thông cảm với ông và mừng cho bà nhà có người chồng chung thủy. Tôi mong ông đừng hành con bò nữa, dù sao nó cũng là tài sản và nguồn lợi của tôi, ông có giận thì nhắm hẳn tôi mà có hành động thay vì văng vật nó.
Tôi choáng váng ghê nơi. Cái lối nói úp úp mở mở của cô chủ y như mê cung, tôi lạc vào chẳng còn biết đâu là đường ra. Huống chi, cô lại nửa ỡm ờ nửa nhứ nhứ, lấy người mà đá về mình, tôi thật không hiểu ra sao. Cô nói con bò rồi gá vợ tôi vào rồi lại như mở hé nẻo cho tôi hi vọng. Cái đoạn “ nhắm hẳn tôi “ có phải là nhắn nhe nếu tôi có giận thì cứ đè vú cô mà vặt mà hành chứ đừng mượn con bò để hung hăng.
Tôi im suy nghĩ liệu bằng cách nào để “ nhắm hẳn vào cô “ đây. Chứ hai quả vú lù lù của cô lẽ đâu cứ để khơi khơi không có ai măn mó mà cô chịu nổi sao. Cô hãnh diện vì vú đẹp, rồi cũng vì dáng dấp đồ sộ này mà cô cũng ước mong được bàn tay đàn ông sờ mó vào chớ. Cô chủ cũng là con người, chắc chắn phải có những yêu cầu, đòi hỏi thầm kín của nó.
Cho nên tôi cố xoay vần đầu óc không phải chỉ bảy lần mà gấp mấy số bảy lần để tìm ra một kế thì hay biết bao nhiêu. Nên tôi lí nhí thưa: xin lỗi cô chủ vì đang bực nên tôi không giữ ý tứ, mong cô không để tâm. Có điều tôi cũng băn khoăn không biết tìm được dịp nào để tiếp cận mà bộc bạch mỗi khi bực bội, giá được cô chủ cho phép và chỉ dẫn thì hay và quí lắm.
Tôi không dè bữa nay tôi văn vẻ đến vậy. Cô chủ đã tủm tỉm cười. Cô nói: ông làm như tôi quá khó khăn, phòng tôi lúc nào chẳng mở cửa đón khách, ông có điều gì cần cứ tự nhiên đến.
Đấy lại lối nói trên không chạm trời, dưới không đụng đất của cô làm chết người như chơi. Phòng cô là chỗ nào: phòng ngủ, phòng làm việc, phòng trong, phòng ngoài, phòng tắm, phòng ăn… chỗ nào thì dứt khoát, đừng túm tụm như vậy tựa đánh đố con trẻ thì bố ai đoán ra.
Tôi còn đang bay lơ mơ ở đâu thì cô chủ lôi tôi ra thực tế: tỉ như trưa nay chẳng hạn, nếu ông bực bội, ông có thể tạm nghỉ vào phòng tôi tiếp khách xả hơi một chút, tôi nghĩ máy điều hòa ở đó có thể giúp ông bớt nóng nảy một lúc. Ông sẽ thấy khỏe liền.
Tôi vin câu nói đó nên sốt sắng đứng rột dậy. Cô chủ te te đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Cô vào phòng, tôi cun cút theo như cái bóng. Cô đường hoàng ngồi xuống ghế thường dùng của cô, chỉ cái ghế đối diện mời tôi.
Ai ngồi vào chỗ nấy yên vị rồi thì cô chủ hỏi liền: sao ông thấy mát chớ. Mới vào thì đâu đã mát chóng thế, nhưng tôi cũng xuýt xoa khen để cô vui. Trong khi mắt tôi không rời khỏi hai ụ tăng xê của cô chủ đang vờn vờn ở lưng lưng trên mặt bàn. Của đó mới đang phì hơi mát ra lay tỉnh tôi.
Có nhìn gần mới thấy đôi vú cô chủ thật tuyệt vời. Cho rằng nó to thì không to, nhưng gọn và nung núc rộn ràng theo hơi thở. Cái áo cô mặc như căng ra, sợi dây nịt vú đằn nơi hai bả vai và như trĩu xuống vì trọng lượng của đôi vú. Cô chủ cũng ngồi yên cho tôi ngắm.
Bỗng dưng tôi ngầm so sánh vú này với vú vợ, “ mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười “, vú vợ mềm vì bị tôi mằn mò suốt bao năm lấy nhau ăn ở nên cái mềm của một vú mẹ nuôi con đâu phải dở. Còn vú cô chủ hơi cứng hơn nhưng cũng mềm đâu thua ai, giá được tựa đầu lên đó đánh một giấc chắc là ngủ say đến chết cũng không biết. Phương chi nếu được đặt cái miệng vào hít ngửi hay bặp bặp vài cái, chắc là dám “ tiêu diêu miền hạnh phúc “ liền.
Cô chủ thấy tôi im ắng quá thì hơi ngạc nhiên. Cô dò ý tôi: thế nào, ông nghĩ về việc gì có vẻ đăm chiêu vậy. Tôi định bộc bạch điều đang lẩn vẩn trong đầu, nhưng lại ớn sợ lợ lỡ lời, nên vẫn im.
Trưa qua, tôi không ăn tí gì vẫn thấy no. Vì ăn thầm hai quả vú cô chủ cũng đầy đến tận cổ còn gì.
Đầu óc tôi xần vần, trước mắt lù lù cặp vú cô chủ hổn ha hổn hển căng vạt áo, lại thêm cái mát của máy lạnh trộn lộn với sức nóng từ ngoài hắt vào làm tôi còn xính vính hơn nữa.
Đã thế, cô chủ lại chọc ghẹo, nửa úp nửa mở, dồn tôi vào kẹt cứng, hết hỏi vớ vẩn chuyện này lại xà lơ xà bát chuyện khác làm tôi quính quáng. Cô hỏi toàn chuyện liên quan đến nghề lạ của tôi, từ chuyện bóp vú bò rồi cà khịa sang chuyện thử bóp vú vợ, lại lằng nhằng hỏi lửng lơ về ai đó mới chết.
Thà cô nói toẹt ra tôi nghĩ đến cô hay có ý muốn thực tập nơi cặp vú cô thì tôi còn biết đường bạo mồm bạo miệng thú thực rồi đến đâu thì đến. Đằng này, những chỗ tẩm ngẩm tầm ngầm của cô khiến tôi biết mười mươi cô đang ví tôi vào việc của cô, nhưng bố tôi bảo cũng chẳng dám vơ vào. Thành ra tôi giống anh tham ăn cắn một miếng quá to bị người khác bắt gặp nên nghẹn trợn trạo, không nuốt vô mà cũng chẳng khạc được ra.
Làm mặt ngầu một lúc, tôi thử dò hỏi cô chủ bằng cách thả quả bóng thăm chừng mà cố tạo vẻ ấp úng để khiêu khích cô. Thấy tôi ấp úng, cô giục: ông bực mình hay đang băn khoăn chuyện gì cứ thật thà nói ra, biết đâu tôi có thể giúp ông chăng ?
Tôi lại rụt rè tí ti và lè nhè nói: có lẽ tôi phải xin cô chủ cho thôi việc. Cô chủ giật nẩy mình chặn hỏi: chắc bạn bè đùa nghịch khó chịu nên ông bực mình hả. Tôi giải thích các đồng sự rất tốt, nhưng công việc khiến tôi không thoải mái.
Đến lượt cô chủ ngạc nhiên, rồi xúc lời để tôi nói rõ hơn. Tôi liếc hai quả vú xịt xịt của cô chủ nên lấy trớn phun hết tâm sự ra: cô chủ nghĩ coi suốt ngày bóp vú bò rã cả tay, làm mãi một việc bắt nản, lại thêm lâu lâu con đĩ giở chứng õng a õng ẹo, đập đuôi vào lỗ đít, chán chết.
Cô chủ có vẻ lắng nghe, tôi hừ một tiếng và tiếp: tưởng làm nghề gì ai dè đi bóp vú lấy tiền. Đã phải dằn lòng tưởng tượng xuống còn bị con đĩ khó dễ, cô bảo tôi còn thiết tha gì nữa. Cô chủ ngả người ra cười, cái cười của một người đang thú vị.
Tôi cũng vui vì những gì khó nói thì tôi đã nói béng ra được nên cảm thấy miệng lưỡi trơn tru. Cô tò mò: thế liệu ông đừng tưởng tượng có được không ? Tôi kể lể: nói như cô chủ thì dễ ẹc, nhưng cả ngày vắng vợ lại xọp xọp bóp vú ai đâu, bảo đừng nghĩ, đừng nhớ, đừng tưởng, chắc không là người thường. Huống chi…
Cô chủ tho lõ mắt theo dõi. Tôi được thể, nói phéng ra: huống chi, việc tôi làm bị cô chủ rè rè theo dõi, càng làm tôi bức bối thêm. Tôi nói mà lăm lăm nhìn như xoáy vào vú cô chủ. Cô cảm thấy nhột nên lúc đầu khoanh hai tay trước ngực, sau vẫn thấy hai bầu vú dềnh dàng liền vội quơ cái áo khoác vào, cài nút cẩn thận. Xong cô nói như muốn tôi thay đổi ý: ông không việc gì phải xin thôi việc, tôi cần ông, từ ngày ông vào làm, sản lượng thu cao, hay ông chê lương thấp, tôi có thể thương lượng riêng với ông.
Tôi nghĩ bụng lương thì làm đếch gì, mỗi ngày cô để tôi nựng bóp vú thì tôi sẽ làm suốt đời thôi. Tuy vậy mà nào tôi dám nói, nên y như anh bị táo bón, mặt mày đần độn ra. Cô chủ cứ giục cầm canh: thế nào, ông đồng ý chứ.
Tôi quay lưỡi bảy lần rồi kè nhè: đã vậy về còn bị vợ đổ ghè tương, cứ hỏi vặn vẹo ở lại bóp vú gì mà lâu thế. Cô chủ nghĩ tôi có bị oan không ? Thế nên tôi định về đuổi gà cho vợ và độc quyền bóp vú mỗi bà ấy thôi để cảnh nhà yên vui.
Tôi không dè tôi bạo miệng dữ đấy chứ. Cô chủ lại lẳng lơ: ông nói với bà ấy không ai dễ đưa vú cho ông bóp đâu, bà ấy đừng sợ. Rồi cô lại xuề xòa cười: cũng tại ông bóp khéo quá nên bà nhà mới nghi. May là ông mới bóp vú bò, chứ thực sự ông bóp vú người thì chắc bà còn lồng lộn lên dữ.
Xong cô chủ an ủi tôi: ông có người vợ yêu thương vậy là quí. Ông nên săn sóc bà nhiều hơn để gia đình êm ấm. Từ từ, tôi sẽ sắp xếp để ông làm việc thoải mái hơn và buổi trưa nếu nóng ông có thể ghé vào đây nghỉ ngơi mát mẻ, tôi sẽ để ngỏ cửa sẵn.
Tôi mở cờ trong bụng, nhìn chăm chăm cô chủ. Dù cô đã mặc cái áo khoác ngoài, thấp thoáng đôi vòng cơ bắp của bầu vú vẫn nhỉnh nhang coi nhức nhối, bàn tay tôi chỉ chực xòe ra chạm vào đó.
Chẳng biết sao mắt tôi trở nên da diết biết bao. Tôi những tưởng tia mắt tôi đang chọc thủng những mắt sợi đan thành nhũng nụ hoa chúm chím trên ngực áo cô chủ và lôi cái núm vú ra. Trước mắt tôi, bay lượn hai nụ hồng có giắt thêm hai hạt lựu đang lung linh biểu diễn tưng bừng.
Bất đồ, tôi không giữ được bình tĩnh nên buột miệng khen: đẹp, hết sức đẹp. Cô chủ chen vào: ông đang khen gì thế. Tôi giật mình: không có gì, vậy mà cũng khật khùng vơ quàng đại: ờ, nhưng cô thật đẹp.
Ánh sáng trong phòng rất dịu mà tôi cũng thấy mặt cô chủ hồng sáng lên. Cô vội vã nhắc tôi: đã đến giờ, ông ra làm việc tiếp đi. Công việc dang dở từ từ rồi chúng ta sẽ liệu.
Cô chủ lại lững thững đi trước, tôi cun cút đi sau. Vẫn là thân phận đứa con theo kè kè bên mẹ. Lần này, không được ngắm hai vú thì thay vào lại được nghía cặp mông cô. Ôi, cũng là thứ tuyệt hảo không thua gì cặp đào tiên của cô chủ.
Tôi lại bắt đầu nghĩ bậy: ôi, giá gì được kê đầu vào đó nằm thay gối và mũi hít mùi da thịt của cô thì quí hóa biết bao. Cô chủ vẫn dửng dưng, đánh đòng xa hai mông bập bùng như cái rổ nhỏ úp lên, tôi nuốt thầm nước miếng ực ực.
Cả buổi, không thấy cô chủ bén máng lại gần nơi tôi làm, nhưng vẫn thấy bóng cô lảng vảng cạnh đó và đôi khi chợt bắt gặp cái nhìn kín đáo của cô hướng về phía tôi. Tự dưng tôi thấy hăng hái vô cùng.
Hôm nay lại đến kỳ lãnh lương. Như thường lệ, cô chủ giữ lại phát cho tôi sau cùng. Tôi đã cụ bị trước nên trí trá dối vợ là sau buổi nhận tiền, tôi sẽ mời vài người cùng làm đi ăn để cám ơn họ giới thiệu hay truyền nghề lại cho tôi. Vợ tuy không ưng nhưng chả lẽ lại ngăn cản.
Khi nhận phong bì rồi, tôi đánh bạo mời cô chủ đi nhà hàng do tôi đãi. Chả còn ai ở lại, nhưng cô vẫn làm ra vẻ khó khăn. Một mặt cô hỏi sao tôi không rủ bạn bè mà có ý mời riêng cô, một mặt cô lại sợ tôi tiêu pha tốn kém, không đem về được mấy đồng.
Tôi phải nỉ non mãi về việc nhờ cô mà giải quyết khó khăn đang khi thất nghiệp, cô giùng giằng rồi mới nhận lời sau khi còn cố đề nghị để cô lo phần thanh toán thì mới chịu.
Dù gì cô cũng là chủ, lại có điều kiện thì dại gì tôi lần khân cơ chứ, nên liền đó cô rủ tôi cùng lên xe cô ra đi. Ngồi bên chiếc xe hạng sang, cạnh một người đẹp, tiện nghi đầy đủ, nước hoa thơm lừng, tôi bỗng thấy tim đập loạn xạ.
Đầu óc lâng lâng, ngỡ mình đang nằm mơ lên cung tiên nào đó. Đã bao lần ngắm trộm, biết là cô chủ đẹp mà lần này được ngồi sát rạt cạnh cô, nhìn xiên bên hông cô, tôi mới nhận ra vẻ đẹp trang trọng và kín đáo.
Trước đây những lần ngối đối diện, tôi đã biết ngực cô quả đẹp, nhưng lúc này nhìn ngang một bên càng thấy nó gồ ghề và quí phái hơn lên. Cái nịt vú chắc hẳn là hàng sang có hiệu làm tôn lên nét bầu bĩnh của hai quả vú vun tròn. Những sợi tóc theo hơi gió mát trong xe thổi bay loạn xạ chờn vờn xoa nhẹ lên bầu ngực làm tôi muốn chết đứng.
Cô lái xe thong dong, hơi thở nhè nhẹ dịu dàng làm cho hai bầu vú rộn lên rộn xuống, như mơn man, như lay động, như mời kéo, như khêu gợi. Bàn tay tôi cảm thấy ngứa ngáy lung tung, mặt muốn quay đi mà hai mắt thì lom lom nhìn lén.
Cô chủ thấy tôi giữ vẻ e dè thì nói chuyện cho vui. Cô nói thản nhiên mà sao tôi như bứt rứt. Chợt cô hỏi tôi: ông thấy thế nào ? Lối nói lơ lửng làm tôi bối rối. Tôi xoay mãi trong đầu câu đáp sao cho cô hiểu được ý tôi.
Thấy tôi ngần ngừ, cô lại nhắc: sao ông kín tiếng thế, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mạnh miệng nuốt ực đám nước ứ trong họng và ỡm ờ nói nước đôi: cô rất đẹp. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng lái sang một ý khác: không, tôi muốn hỏi là ông thấy ngồi xe này thế nào cơ.
Tôi cũng mượn bóng gió ý đang ngồi trong lòng cô mà đáp tía lia: êm lắm, mát lắm, giá được cô cho ngủ luôn một mạch còn tốt nữa. Cô chủ cười khạch khạch: ông thật khéo nói, hèn chi bà nhà cứ giữ rịt lấy ông.
Tôi lại đẩy đưa: thật ra tôi vụng về lắm, thưa cô. Có lẽ vì thấy tội nên bà xã thương chịu cưu mang làm phúc. Nhất là trước chiếc xe đẹp, êm, mịn, láng, thơm, mướt thế này thì tôi càng ăn nói loạng choạng, mong cô tha lỗi.
Cô chủ hơi ngả ngửa ra cười, cái áo bị kéo căng, dồn đôi vú cao nhọn lên lồ lộ. Sợi dây ngang của chiếc nịt vú hằn sâu cơ bắp ở gần nách làm tôi chỉ ước mong sao những hạt núi bé tí teo ở đó bật bung ra thì hay vô cùng.
Chừng cô chủ đoán được ý tối mò mò của tôi nên lại trêu: xem ra, ông đang ngắm cái gì ở đâu đó thì phải. Tôi lại ong bướm thả ra theo: nói cô chủ đừng chấp, chả trước nhà tôi có gieo giàn bầu, ngày nào tôi cũng ra ngắm. Lạ cái cả giàn chỉ có hai quả, càng ngày càng nở lớn và trĩu nặng. Có lần thích quá, tôi áp má và mũi vào hít lấy hít để, ai dè vợ tôi bắt gặp mắng cho một trận. Bà ấy la trái bầu mà anh tưởng là vú đàn bà cứ ệt mặt ra hít, không sợ người ta cười cho à. Tôi bẽn lẽn quá, cô chủ.
Nghe tôi hót tỉnh bơ, cô chủ lại càng khích bác: ông đúng là giàu tưởng tượng, đang ngồi xe mà lại tưởng đến giàn bầu, ông hãy cố nhịn chốc về nựng cũng còn kịp. Và như phòng hờ thời gian kéo dây dưa, cô chủ phạng luôn: nếu tối quá không thấy bầu thật thì ông tạm nựng bầu của bà nhà, chắc cũng như nhau. Nói xong, cô cười có vẻ thú vị.
Tôi quê bằng chết, nhưng đã lỡ vứt con bài tẩy lên bàn thì đâm lao phải theo lao. Tôi ví von đến hay: ối, bầu với bì của bà vợ tôi chán chết, qua bao mùa giờ nhăn nheo hết, cô ơi. Vả lại, chưa đụng đến bà ấy đã giãy nảy: nhột mà, làm tôi cụt cả hứng.
Cô chủ thấm đậm lối pha trò của tôi nên còn hỏi nữa: thì bà nhà không cho, ông tìm đâu đó dùng đỡ. Tôi lại tố thêm cây bài nữa: tôi cũng đã cố chứ, nhưng người thì chưa chịu, người thì dứ dứ làm tôi muốn điên cái đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghề lạ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Cho người khác địt vợ, Chồng địt vợ, Đụ vợ bạn, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 26/10/2017 10:01 (GMT+7) |