Lần đầu tiên đó Lundquist cảnh giác được sự có hiện diện của Gardiner nằm trong tấm thân của Elena, ngay khi anh ta thả Elena lên ghế sofa? Lưng ngã ngửa? Và cặp đùi trắng nõn nà mở rộng, phơi bày đường rãnh nhỏ màu hồng chính giữa, tất cả sự sống động còn nổi bật hơn khi nền da nàng sáng loáng. Nàng tự nhìn xuống và Lundquist nhìn thấy khuôn mặt nàng sắt lại tỏ vẻ kinh sợ. Anh ta vừa biết rằng Gardiner chắc chắn đang nghĩ gì và cảm giác gì khi tự nhìn thấy ông như thế, và điều đó càng làm cho Lundquist vội vã đâm sâu vào người của Elena hơn. Và thêm lần nữa, sau khi anh ta đã hành lạc với nàng bằng tư thế đến từ phía sau mông và đã day nàng nằm ngửa trở lại để giáp mặt với anh ta lần nữa? Anh ta vẫn thấy khuôn mặt nàng vẫn còn sắt lại, dù hơi thư dãn hơn lần này. Gardiner chắc rằng đang ở trong tình huống thống khổ nên mới bày lộ ra thế!
Rồi, lần thứ ba, khi Elena đổi tư thế nằm trên, cỡi trên dương vật anh ấy, mắt nhắm hờ, mặt đờ đẫn với nhiều lần đạt được khoái cảm, nàng thêm một lần nữa xuất thủy? Ra ào ạt, cơ bắp âm đạo của nàng co thắt liên tục bóp chặt lấy của Lundquist như muốn nghiền nát hết dương vật, hút sâu anh ta hơn vào trong người nàng? Một biểu hiện đanh lại quét ngang mặt của Elena tỏ hết sự tột cùng của khoái lạc.
Sau khi Elena quỵ xuống và nằm bất động trong vòng tay săn chắc của Lundquist, hơi thở nàng giảm dần và trở nên điều đặn, và Lundquist biết nàng đang ngủ say mê, một biểu hiện của sự thỏa mãn chứa chan? Ngay đó trên tấm thảm? Một giấc ngủ mà anh đã nhiều lần nếm qua trong ba năm.
Một lần nữa, anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc nàng vén qua mang tai và thì thào qua đó:
“Này, Gardiner! Anh vẫn còn trong đó chứ? Cảm giác bị đ… nó ra sao hả? Nói cho tôi biết đi.”
Hơi thở không đồng đều tiếp tục thoát ra từ cửa miệng đã hơn 1 phút, cô gái hơi cử động, trở mình và chìm sâu vào giấc mộng mị. Rõ ràng là có một sự ngại ngùng nào đó trong hơi thở bình thường của nàng, và cùng một giọng nhỏ nhẹ của phái nữ, giọng đều đều, thoát ra lần nữa, bị nén nghẹn lại bởi chiếc gối chêm ghế sofa mà Elena kê đầu làm gối, một giọng văng vẳng như đến từ thế giới bên kia:
“Tôi có thích thú chăng? Nó thật tuyệt vời, mà thật khốn nạn! Tôi thật sự công nhận điều đó, nhưng tôi không thể tưởng nó sung sướng như thế nào… khi nàng xuất tinh. Hãy cho nàng nghỉ ngơi chốc lát? Anh sẽ thật sự cho tôi làm việc, Lundquist? Rồi hãy đánh thức nàng dậy và tiếp tục đ… nàng nữa.”
Lundquist cười khì. Thế là cũng như lời nguyền lúc trước, sau cùng, chỉ là một sự đầu hàng vô điều kiện cho nhục dục. Anh ta không thể khước từ Gardiner, thế là anh ta hỏi, vẫn bằng một giọng thì thào:
“Nói cho tôi biết tất cả, Gardiner, nói cho tôi anh cảm thấy thế nào: Tôi muốn nghe chính miệng của anh nói cho tôi biết.”
Một thoáng im lặng trôi qua. Cuối cùng một giọng nghèn nghẹn cất lên bằng giọng điệu the thé.
“OK, Lundquist,” ông tiếp tục, “tôi sẽ cố gắng, nhưng nó thật không dễ dàng có thể nói ra lời được, anh biết đó.
“Lẽ tự nhiên, toàn bộ ý kiến này khiến tôi kinh tởm vào lúc đầu,” một giọng nhỏ nhẹ cất lên, “khi bị một người đàn ông dùng dương vật đâm vào mình, tôi muốn nói, nó thật làm tôi muốn mửa! Lần đầu tiên tôi bị anh đẩy đỉnh dương vật vào mép thịt của tôi, ngay trước khi anh đi sâu vào người tôi, tôi không còn ý tưởng nào để đoán trước ra điều gì xảy ra. Không biết nó sẽ đau? Có thể của tôi quá nhỏ, hoặc quá cạn để chứa cái dương cụ to tát thế kia? Và anh đã không cho tôi quá nhiều thời gian để suy nghĩ tiếp, dù vậy vẫn cho tôi một sự chọn lựa: Khi dương cụ của anh đâm xuyên qua màng tiểu âm thần, làm ứa trào đi dâm thủy và xoáy sâu vào trong tôi, tôi cảm giác như mình nuốt phải một con nghêu đầy nước? Một khi nó bắt đầu đi xuống thì ngon không thể cản lại? Và chỉ khi được đ… thì một ngàn lần tái tê hơn. Và khi thỏi gân cứng như đá đó xuyên thẳng vào trong tôi, đó mới thực sự cảm giác được như là một sự bay bổng lên không trung. Một cái dương cụ phủ đầy đi lỗ hổng, trọn vẹn. Thế mới biết có một vật gì ở trong mình mình thì mới gây được sự phấn chấn thế!
Tôi đã không muốn lo lắng rằng nó sẽ đau lắm: Nhưng nó làm tôi ngạc nhiên thích thú vì cơ bắp âm đạo có sức dãn khó ngờ! Thật là xấu hổ nhưng sung sướng để nói rằng cái của anh không to như tôi nghĩ, tôi có thể nuốt trọng hết của anh vào người một cách dễ dàng. Rồi, sau khi của anh đã nằm gọn gẽ trong tôi chờ đợi… một cái ấn mạnh làm tôi cảm giác như mình đang rơi vào giữa lòng biển bao la. Tôi muốn nuốt của anh vào sâu hơn, tôi muốn ôm trọn con người anh và trong tôi! Tôi muốn anh bắt đầu nhịp nhàng trên mình tôi (tôi tưởng rằng anh sẽ không bao giờ làm), và anh đã làm, sự ma sát… sự ma sát đã kéo rê tôi lên dần tới đỉnh vực thẳm: Càng lâu tôi đứng chơi vơi trên đó, càng thêm tôi muốn bị xô ào xuống dưới đáy. Khi tôi xuất tinh, tôi tưởng rằng mình sẽ tức giận lắm, cảm thấy thù hận anh lắm: Tôi muốn la toáng lên, nhưng không thể được. Xin lỗi, tôi không thể nói rõ ràng hết cảm giác của tôi lúc đó ra được. Khi nào thì anh lại đ… tôi lần nữa nói cho tôi biết đi, lần này chắc tôi sẽ nói rõ ràng cảm giác của tôi cho anh nghe? Anh sắp sửa làm, đúng không?
“Nhưng anh sẽ yên tâm hơn lần này, Lundquist!” Một giọng nhỏ nhẹ cất lên, “dù tôi có muốn yêu cầu anh, anh cũng đã không dùng áo mưa và còn 12 ngày nữa là tới ngày kinh nguyệt? Anh không có quyền tước đi cơ hội này cho tôi được cảm nhận chính xác giữa da và thịt? Anh đã không thể làm cho tôi mang thai được… tôi dám cá rằng tôi đã được ngừa thai bây giờ rồi, và anh có thể xuất tinh hàng lít vào trong người tôi, nó vẫn còn nhóp nhép ở trong đó… Tôi sẽ không sao.”
Lundquist tức cười ra miệng. “Đi chết đi, Gardiner, điều đó dường như không bao giờ làm anh tức bực chăng, nhưng thời thế đã thay đổi. Bây giờ anh là đàn bà, anh phải chấp nhận hậu quả đó, anh chàng đáng thương ơi.”
Một thoáng im lặng trong lúc Gardiner đào sâu vào tâm khảm, rồi một giọng than van cất lên:
Nhìn đây, Lundquist, tôi thực sự phải là vũ nữ bán thân ở trạm xe tải của West Texas sao? Và tôi thực sự phải ăn mặc hở hang, loè loẹt như một con điếm đứng đường sao? Với tấm thân này, tôi sẽ phải bị cưỡng hiếp một tuần năm lần sao! Hãy cho tôi xin đi!
Lundquist cười khì lần nữa bằng một giọng không chút thương xót. Anh ta còn vui sướng khi thấy Gardiner thực sự biến thành người đàn bà suốt ngày bị đàn ông hành hạ. Đụ đéo.
“Sợ quá hả, anh bạn,” anh ta dáp, “Tôi không muốn làm anh thất vọng, nhưng điều đó ngoài khả năng của tôi. Nếu anh có khiếu nại gì, anh có thể tới Trung Tâm Nhận Diện, nếu anh có thể tìm ra họ là ai và ở đâu thì cứ việc. Khi anh là đàn bà, Gardiner, nên nhớ là anh phải mặc màu sặc sở. Đàn bà – anh sẽ phát giác ra – thì nhạy cảm với màu sắc hơn đàn ông. Ngoài ra, anh phải tự hào trong bộ y phục đó! Chiếc coóc – xê nâng ngực kia sẽ giúp anh thu hút đàn ông. Nếu anh không thích áo quần này, anh luôn có thể dùng $200 để mua thứ khác anh thích. Và bây giờ tôi mệt rồi, Gardiner. Tôi sẽ đánh thức Elena dậy và? Chơi? Nàng thêm một lần nữa…”
Một thoáng im lặng nữa. Rồi một giọng nhỏ nhẹ cất lên:
“Tôi không ngại, Lundquist. Hãy chơi đi, nhưng hãy làm nhẹ nhàng hơn, đừng dùng quá mạnh anh sẽ làm đau âm đạo của tôi, nó rất nhạy cảm vì còn mới mẻ, tôi sẽ không thể chịu được khi anh làm thế. Dịu dàng thì luôn tốt hơn, OK?” Tiếp tục, “Anh chắc biết phải làm sao rồi chớ.”
Rồi giọng nhỏ nhẹ đó mất hẳn.
Lundquist làm thật chính xác như Gardiner yêu cầu: Anh ta đánh thức Elena dậy và đ… nàng thêm lần nữa? Chậm hơn và ngay cả sâu hơn? Và Gardiner thật sự đi từ tột cùng khoái cảm này tới kia. Rằng ông không thể nào thét to ra được, là Gardiner, trong thời điểm này đã biến cảm giác cực độ thành sung sướng xen lẫn với khó chịu, mà ông vừa đam mê cũng vừa kinh tởm.
Và Lundquist thích thú được hành lạc với nàng Elena Hernandez kiều diễm, sự thỏa mãn của anh ta trọn vẹn bởi vì anh ta biết rằng anh ta đã dạy cho Gardiner một bài học mà ông không bao giờ quên.
… Bạn đang đọc truyện Lời nguyền con bướm tại nguồn: https://truyendam.org/loi-nguyen-con-buom/
Tối đó, Richard Gardiner, là Bác Sĩ và cũng là Elena Hernandez, vận bộ trang phục để sẵn trên thảm, (với bộ trang điểm phù hợp), khởi hành trên chuyến tàu hỏa Greyhound hướng về Big Spring.
Kết Thúc:
Thế các bạn có biết cuộc sống của Gardiner hiện giờ ra sao không? Nếu bạn có về miền Tây Texas bất cứ lúc nào bạn có thể thấy ông ta biểu diễn mỗi tối ở Khu 18 Bánh Lái, tại “bãi đậu xe giải trí”, nằm ở miền đông của tỉnh Big Spring. Ông vẫn còn cái nghề khiêu vũ với cái tên Lola Laredo, và giờ ông đã nhảy 100%. Tiếng Anh của ông đã khá hơn. Và chỉ 5 đô la ông ta sẽ nhảy trên bàn đưa cái hĩm nhỏ bé vào mặt bạn và chỉ $20 bạn có thể dắt ông ta ra bắt? Thổi kèn? Hàng giờ. Và nếu bạn không muốn thế, chỉ $50 thì bạn có thể dắt ông ta vào một căn phòng nhỏ cạnh cầu thang thỏa mãn một “cối”, và $100 thì bạn có thể đi với ông ta suốt đêm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lời nguyền con bướm |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Truyện cưỡng dâm |
Ngày cập nhật | 20/06/2022 16:00 (GMT+7) |