– Chúng ta đi đâu ăn đi. Sáng đến giờ dì chưa ăn cái gì, đói quá đi mất!
– Ùh, cháu cũng đói lắm dì ạ, không ngờ dì cũng tín thế, đi lễ chùa gì mà lâu thế không biết!
– Thì đi làm gì cũng phải cho ra dáng một chút chứ, chẳng lẽ mình làm ăn lôi thôi thì sao mà coi được.
Tôi đưa gì đến quá\úan ăn rồi vừa ăn vừa nói chuyện. Nhìn khuôn mặt dễ thương của dì tôi thấy nao nao trong người. Khẽ nhìn tôi rồi dì hỏi tiếp:
– Hôm qua làm không sợ ai phát hiện ra à, mà làm cũng mấy kiểu đấy nhỉ!
– Làm sao mà sợ hả dì, vườn như thế thì làm gì có ai lên đâu mà sợ cơ chứ. Vô tư đi, làm có hai kiểu mà làm gì nhiều hả dì. Dì nhìn tụi cháu ở chỗ nào đấy?
– À thì hôm qua lên thì nhìn thấy thôi chứ chẳng nấp ở đâu cả đâu, gần chỗ cháu thôi mà.
Tôi cười hì hì, thì ăn tiếp, một lúc sau thì muốn trêu dì lên ngẩng lên mỉm cười mà nói:
– Chắc là dì cũng thích làm rồi chứ gì, nhìn cái mặt dì là cháu đoán được ra mà, có khó khăn gì đâu cơ chứ! Kiếm chồng mà làm đi dì!
Tôi nói như vậy thì dì Huyền nhăn mặt lại, tát nhẹ vào tay của tôi một cái mà lườm rồi nói:
– Chỉ được cái ăn nói vớ vẩn, thích ăn đòn đấy hả, kiếm ai mà kiếm, linh ta linh tinh, ai bảo là dì thích nào?
– Thì dì nói kiểu đấy cháu tưởng vậy, mà đúng thì đúng, không đúng thì thôi, có gì mà dì phải cáu với cháu thế.
Tôi nói xong thì cũng làm xong bát phở rồi đi uống nước. Dì Huyền ăn chậm nhưng cũng xong, chúng tôi vòng qua chợ thì dì Huyền khẽ ôm nhẹ lấy tôi. Khẽ mỉm cười tôi trêu dì tiếp:
– Dì cháu mình như thế này chẳng ai nghĩ là dì cháu mà là nghĩ hai người đang yêu nhau đấy nhỉ, buồn cười quá.
– Thì cứ để cho hiểu nhầm thì đã chết ai đâu cơ chứ, mình thế nào thì mình tự biết mà, có sao đâu nhỉ.
Tôi khẽ cười rồi đỗ xe đợi dì mua mấy thúe về nhà tôi rồi mời cả bà ngoại sang ăn nữa. Dì Huyền khá là đảm đang trong công việc bếp núc. Tôi đợi khá lâu thì dì Huyền cũng tay xách nách mang những thứ mà mua được ra. Nhìn đống đồ ăn nhiều thế tôi trợn tròn mắt lên mà hỏi to như trêu dì.
– Dì mua gì mà nhiều thế, ăn làm sao hết được cơ chứ!
– Thừa còn hơn thiếu, nào về nhà, trông trình bày chuyện người lớn đi mua đồ nhanh lên.
Tôi khẽ cười rồi phóng xe về nhà. Bà tôi đã ở trong nhà, nhìn thấy dì cháu tôi về, bà cũng ra đỡ hộ tồ của dì Huyền mua về rồi khẽ nói trêu dì và tôi:
– Cha bố anh, cưới vợ sớm sớm lên để bà còn lên chức cụ, ở đây cũng nhiều người bằng tuổi bà lên chức cụ rồi đấy!
– Vâng cháu biết rồi, nhưng chuyện gì thì cũng phải từ từ đã chứ bà, đâu vội được đâu, còn dì nữa, bảo dì cưới đi bà.
Thấy tôi nói như vậy thì dì Huyền cũng lườm tôi mà nói lại:
– Mắc mớ gì đến mày mà nói kháy dì hả, lo cái thân mày đi đấy, tinh vi, suốt ngày chọc ngoáy người khác là làm sao.
Tôi thấy dì mắng tôi như vậy thì tôi cũng im, chẳng nói được gì nữa nhưng bà ngoại thì đỡ cho tôi luôn:
– Còn cô nữa đấy, cháu nó bảo sai à, đi lấy chồng nhanh lên, suốt ngày ở nhà bám váy mẹ thôi, bao giờ cho mẹ bế cháu ngoại đây.
– Sắp rồi, hì hì, mà mẹ cứ giục cuống lên làm cái gì thế nhở, kiểu gì con cũng đẻ cho mẹ vài đứa, bế không kịp thì lúc đó đừng có mà kêu đấy nhé.
Bà thấy dì Huyện nói như vậy thì không nói được câu nào nữa mà chỉ cười gượng rồi xách đồ vào trong bếp. Tôi lên nhà, gọi điện cho mấy đứa bạn tán phét một tí, mẹ tôi, dì Huyền và bà ở dưới bếp làm cơm.
Bố tôi cũng mời mấy người bạn đến ăn cơm lên các bác các chú nói chuyện với tôi. Do toàn nam giới hơn nữa là cũng thoải mái lên nói chuyện về gái gú rất tự nhiên, trong các chú các bác thì chẳng ai là không có vợ cả. Một chú thân với tôi khẽ hỏi:
– Khánh, có em nào chưa, mày nhìn phong độ hơn chú rồi đấy, nghe nói nhiều em chết lắm rồi đấy hả?
– Làm gì có nhiều đâu chú, thiên hạ họ đồn vớ va vớ vẩn đấy, thích thì thích nhiều nhưng chưa tìm thấy ai hợp mình tí thôi chú ạ.
– Mày nói đúng, con gái giờ này thiếu gì cơ chứ, cứ vô tư mà sống cháu ạ.
Mọi người bàn chuyện làm ăn rồi bàn đến chuyện đi nước ngoài. Đi theo đường chính thức thì cũng được nhưng sang bên đó thì chúng tôi chưa biết làm gì cả, nếu nhập cư theo dạng vượt biên thì có nhiều khả năng sang đó nhiều người mà dễ dàng hơn.
Tôi thì chỉ biết nghe mà cũng chẳng phát biểu cái gì cả. Chẳng mấy chốc thì bữa cơm cũng xong xuôi, mọi người lên ăn, vừa nhìn thấy dì Huyền thì mấy chú đã trêu bố tôi:
– Ông anh giỏi thật đấy, có cô em gái mà dấu mãi, bây giờ mới biết!
Bố tôi bị trêu như vậy thì cũng cười xuề xòa mà nói:
– Ha ha, chú mày nhầm anh với ai à, anh là con một làm gì có em gái nào mà giới thiệu, chỉ có Huyền đây là em vợ anh thôi nhé, mà em vợ thì làm sao mà có thể giới thiệu được nhỉ.
Dì huyền thấy mình bì trêu như vậy thì cũng hơi đỏ mặt lên mà không nói câu gì cả, bà ngòại tôi thấy như vậy thì mỉm cười mà trêu tiếp:
– Thế ở đây có ai chưa có vợ, bác gả cái Huyền nhà bác cho đấy, nhà chỉ có hai chị em gái thôi, bác trai mất rồi còn mỗi nó là chưa có ai, muốn bế cháu ngoại mà không có, thằng Khánh thì đã lớn rồi.
Dì Huyền bị bà trêu như vậy thì càng đỏ mặt hơn lên có vẻ như sắp giận dỗi rồi lên tôi cũng xen vào thêm mấy câu để đỡ cho dì:
– Các chú các bác ở đây có vợ hết rồi, nếu không thì bà cũng chẳng cần phải giới thiệu như thế đâu, mà dì cháu xinh như thế kia thì đi đâu mà chẳng có chồng, bà yên tâm đi.
Tôi nói như vậy thì bà cũng cười mà dì Huyền cũng đỡ đỏ mặt đi một chút mà tỏ thái độ làm cao hơn nữa. Một lúc sau thì chúng tôi ngồi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mọi người vừa ăn vừa uống thấy phấn khởi vô cùng.
Tôi nổi tiếng là ăn nhanh nhất nhà, nhưng hôm nay thì cũng khề khà rượu bia một chút lên hơi lâu. Ăn xong thì đi dọn với dì và bà, rồi lên uống nước.
Nhìn dáng tôi như vậy htì có chú bảo:
– Đừng lấy vợ sớm làm gì cháu ạ, con chú năm nay học lớp 10 rồi, đợi vài năm nữa chú gả nó cho mày, nhìn mày là tỉ thí được với chú đấy!
– Thế thì còn gì bằng, mà tiêu chuẩn vợ của cháu hơi cao đấy, con chú có đủ tiêu chuẩn không đấy?
– Sao lại không đủ cơ chứ, khéo nó còn thừa tiêu chuẩn đấy ông tướng ạ, cao mét sáu hao cơ mà, nhìn xinh thì hơi bị được.
– Về chiều cao thì có vẻ ổn đấy nhưng không biết tính cách thế nào nhỉ, đanh đá là cháu chịu đấy chú ạ.
– Yên tâm, con gái chú hiền lắm, chỉ sợ nó không thích cháu thôi.
Tôi khẽ cười mà không nói gì cả. Một lúc sau thì tôi cũng thấy bán rứt trong người lên khẽ gọi điện đến nhà Nga nói chuyện. Nhìn cái vẻ của tôi Nga mỉm cười mà nói:
– Chắc là đang sướng lắm hả, đi với em nào thế không biết?
– Đâu có đi với em nào đâu cơ chứ, đang nhậu nhẹt với cái vị tiền bối thôi, mà óc em đang nói chuyện với anh như thế này là ổn lắm rồi không cần em nào nữa đâu.
– Biết đâu được đấy, nhìn cái bản mặt của anh như thế kia ai mà biết được, nhưng mà nếu đi với em nào thì cũng phải bảo cho em biết đấy nhé, cấm lừa tình đấy, yêu thì yêu được, không yêu thì thôi chứ không được lừa em.
– Ùh, anh biết rồi, à mà dì Huyền của anh biết chuyện hôm qua chúng mình làm với nhau rồi đấy em ạ.
Tôi vừa nói như vậy thì Nga đã ngỡ ngàng lên mà nói:
– Thế hả em, chết anh em mình rồi còn gì nữa. Thế dì có nói gì không anh, có mách bố mẹ anh không, dì biết tồi thì làm sao bây giờ?
– Làm sao là làm sao, vô tư đi em, dì chẳng nói gì đâu, dì cũng trẻ mà, khéo dì cũng thích làm như tụi mình đấy, vơ tư đi, lần sau cho anh làm nữa nhé.
– Không cho làm nữa, làm nhiều người biết thì em chết à? Đã bảo chỗ đó không an toàn mà cứ thích làm cơ!
– Thì lần sau làm chỗ khác được chưa, mà có làm sao đâu mà, anh là anh thích làm với em lắm đấy em ạ.
– Em biết rồi nhưng mà lần sau đấy nhá, cấm làm ở chỗ như vậy, ở nhà em hoặc ở nhà anh thôi được chưa!
– Ùh biết rồi, khổ lắm nói mãi, yêu em nhiều.
Tôi vừa cúp máy xuống thì máy lại đổ chuông, nhấc chuông lên thì một giọng ngọt ngào bên trong vang lên:
– Anh Khánh à, dỗi không anh, em nhờ anh có tí việc, cố gắng giúp em nhé anh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lối đi nào cho em |
Tác giả | Ngọc Linh |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn |
Ngày cập nhật | 16/07/2022 00:20 (GMT+7) |