– Dễ thôi, việc gì anh phải mơ. Muốn thực hiện cũng được thôi.
Thằng Hoành hỏi dò:
– Má và chị của anh quê mùa, có lẽ không dễ dàng. Hơn nữa anh sợ làm họ có thai…
– Anh đừng quên cha em là một thầy thuốc, – Khuê nói – Ổng bào chế những vị thuốc thần sầu quỷ khốc. Anh thấy, em với mẹ và con Bông làm tình với đàn ông suốt mùa mà có ai bị mang thai đâu. Càng đụ càng hồng hào, càng khỏe khoắn. Cha em có viên thuốc gọi là “Xuyt Cap”. Tiếng Việt gọi là “Tuyết Ðáp”. Viên thuốc nhỏ như hạt ngọc trai, màu trắng. Anh chỉ cần bỏ vào ly nước, cho bất cứ người đàn bà nào uống, hai mươi phút sau họ sẽ nổi cơn dâm và đòi hỏi công khai. Và lúc đó ai đụ họ cũng được kể cả súc vật như chó, ngựa. Bữa nào anh gọi má anh qua đây chơi vài ngày, em đưa anh mấy hườn, thí nghiệm.
Hoành nghe, trong lòng phấn khởi. Nó mong sẽ có ngày được leo lên bụng má nó mà làm tình như thằng Du đã làm tình với bà Hội. “Xuyt Cap”, Hoành nhớ cái tên thuốc thần đó, và nó nhắn chị Cửu, má nó, bên kia sông qua thăm nó. Chị Cửu sanh được Lam, 19 tuổi, chị hai của Hoành, đến Hoành và thằng Út năm nay 15 tuổi. Chồng chị chết trận. Chị ở vậy hơn mười năm để nuôi tằm ươm kén nuôi con. Tuổi chị ba mươi tám. Hơn mười năm nay không gần chồng, có những đêm chị Cửu cũng nằm mơ được cùng chồng giao cấu rồi lúc tỉnh dậy, quần chị ướt nhẹp và chị khóc thầm. Cũng có lần, giữa trưa, chị vô phòng đóng cửa lại, cho tay sờ lồn, hay nằm nắc gối cho ra vài cái để đỡ cơn thèm muốn.
Hôm nay chị Cửu qua thăm Hoành, chị hỏi nó:
– Thằng quỷ, mày mạnh cùi cụi, có đau ốm gì mà nhắn gấp như giặc tới vậy mày?
Hoành cười tủm tỉm khó hiểu, trả lời với má nó:
– Bị nhớ má quá chớ không thôi nhắn má qua chi?
Chị Cửu làm bộ mắng yêu thằng con:
– Chà, trời sắp chuyển mưa à. Nuôi từ nhỏ cho tới nay bây giờ mới nghe được một câu mát cái ruột. Sao dạo này mày ăn mặc tử tế quá vậy Hoành?
– Dạ tại… làm việc giỏi, ông bà chủ “cưng” nên nhận con làm con nuôi luôn.
Chị Cửu mừng thầm. Làm con ông Hội, một người giàu nổi tiếng ở làng này không phải chuyện dễ. Chị có ngờ đâu nó đụ hay quá mà bà Hội đã đơn phương cất nhắc nó lên chức “cậu ấm”. Tối hôm đó cơm nước xong, con Khuê nhét vào tay Hoành ba viên “Xuyt Cap”. Ðúng ra chỉ cần một viên là chị Cửu cũng nứng tét lồn rồi, nhưng nó phòng hờ. Thằng Hoành dẫn chị Cửu vô phòng để cho má nó ngủ trên giường còn nó trải chiếu nằm dưới đất kế đó. Hoành bỏ một viên “Xuyt Cap” trong ly nước trà, rồi mời mẹ uống.
Vừa xem TV chị Cửu vừa uống cạn dần ly nước. Quả đúng hai mươi phút sau, thay vì nằm ngửa coi TV, chị Cửu trở bộ nằm nghiêng, mà hai tay thì cho vào chỗ cái đùi nằm kẹp cứng ngắc. Nằm phía dưới, thằng Hoành chỉ mặc cái quần đùi. Nó vờ nhắm nghiền mắt ngáy nhè nhẹ. Thực ra nó đang hé mắt quan sát tác dụng của viên “Xuyt Cap”. Trên kia, má nó trở mình qua lại mấy lần và… liếc liếc xuống chỗ con cu thằng Hoành lúc bấy giờ đã chống vải đội cao lên như cái nón nhỏ. Rồi chị Cửu thỉnh thoảng thở hơi ra trong khi con mắt không rời phần quần đùi của thằng Hoành đang căng lên. Chị để một cái gối dưới đùi nằm sấp lên đó mà nắc và nhìn cu của Hoành.
Cái giường kêu cút kít. Chị Cửu mặc kệ. Cơn dâm đang tàn phá hoành hành chị. Lồn chị bỗng ngứa và nứng dữ dội. Ðít thì chị nắc, tay chị cho vô sờ lồn, mặt thì nhăn nhó khó chịu. Con cu thằng Hoành đã dựng đứng còn giật giật như mời gọi. Chị Cửu vẫn nắc, miệng hơi rên, nhưng hình như không có gì làm chị đã nư ngoại trừ có con cu của ai đó, của bất cứ ai, cho chị đâm ngay vào đụ tức khắc, may ra. Thú tính thúc dục, chị Cửu rón rén ngồi dậy quan sát thằng Hoành. Chị yên trí nó đang ngủ vì “tiếng ngáy” của thằng nhỏ vang đều đặn. Con cu nó vẫn giật. Chị vờ tằng hắng một tiếng thật lớn xem Hoành có giật mình thức giấc không. Thằng nhỏ vẫn “ngáy” và “ngủ ngon”. Chị Cửu từ từ ngồi xuống đất kế cạnh chỗ quần đùi Hoành. Cúi xuống đưa môi hôn nhẹ đầu cu của Hoành nhưng chị Cửu vẫn sợ Hoành thức dậy.
Thân hình thằng Hoành nở nang đều đặn như một Tarzan. Hai ngực nó u lên. Lúc chị Cửu hôn xong, nó điều khiển cho con cu giật mạnh mấy cái. Chị Cửu nhìn chăm bẳm con cu đang giật và… chị đưa một tay lên cầm nhẹ, thật nhẹ cho Hoành không biết. Chị lại hôn con cu của nó, rồi như chịu hết nổi, chị Cửu đưa hai tay tụt quần thằng Hoành xuống từ từ, rất êm. Cái quần đến phần đít của Hoành khó qua nên chị phải bợ đít nó lên mà tuột. Quần đã ra khỏi hai chân Hoành. Nó lại cho cu giật lia lịa. Con cu nó dài và lớn. Chị Cửu ngồi chồm hổm ngắm nghía con cu của Hoành, xong đi lại khóa chặt cánh cửa, trở lại ngồi như lúc nãy. Và cũng không sao dằn nổi cơn dâm, chị cúi sát xuống ngậm con cu của Hoành, bàn tay kia cầm phần còn lại, chị bú. Bú ngon lành như hồi anh Cửu còn sống. Hoành vẫn nằm yên vờ ngáy. Chị Cửu le lưỡi liếm hai hòn dái nó rồi lại bú cu. Tay chị tự bóp vú mình.
Vẫn chưa đã cơn dâm, chị liều lĩnh vén cái quần lãnh ống rộng tuốt luốt lên trên bẹn. Thu chặt cái ống quần thật sát để chừa cái lồn ra như người đang đái. Chị ngồi ngay lên đầu cu thằng Hoành. Canh thật đúng, nhấn cái lồn xuống. Con cu của Hoành từ từ đâm vô ngọt xớt vì nước lồn chị đã lai láng. Chị nhún lên nhún xuống, hít hà, liếm môi, trong khi Hoành vẫn “ngủ say”. Ðược chừng mười phút, má nó ngừng đụ, cởi toạc quần áo ra. Thân hình chị trắng tươi. Chị chống hai tay, hai chân qua người Hoành, lại cho cu vào lồn, nằm sấp lên Hoành mà đụ. Chẳng còn giữ ý tứ gì nữa, chị luồn tay xuống ôm trọn thân hình lực lưỡng của Hoành, chị ghì nó thật chặt và tìm môi Hoành.
Ðã thành công, Hoành vào trận mạc. Nó cũng lấy hai cánh tay hộ pháp của nó ôm vòng người chị Cửu mà gào:
– Má ơi! Má cho con đụ đó hả? Ối sướng quá má ơi. Má nằm xuống để con nắc cho. Nằm ngửa ra đi má!
Chị Cửu hơi mắc cỡ, nhưng cũng làm theo lời Hoành bảo. Nằm ngửa ra nhưng chị nhắm mắt. Hình như cơn dâm bắt chị đụ con mình, còn tư cách của người mẹ vẫn bị liêm sỉ xỉ vả. Chị ứa nước mắt và dang hai chân ra. Hoành quỳ hai gối, một tay chống, một tay cầm cu đút sâu vào lồn má nó. Chị Cửu nhổm người lên vì sướng và rên:
– Ahhh… Hoành ơi, cu của con sao lớn quá vậy hả Hoành? Ahhhhh… ahhh… chết má Hoành ơi… ahhhh… ahh! Mắc cái chứng gì bữa nay má nứng lồn quá Hoành ơi. Ahhhh… mười năm rồi không có… gần đàn ông… con… ơi… Ahh… ahhh… ahhh…
Chị Cửu ưỡn đít lên, hai tay bóp vú, mặt chị đỏ hồng, răng nghiến, mặc sức cho Hoành nắc… Thằng Hoành tận lực đụ. Chị Cửu cho nước lồn ra như suối. Cửa mình chị kêu nhèm nhẹp. Chị sướng đã nư, nhắm tít mắt lại mà tận hưởng hương vị làm tình. Chị đã thèm quá. Thủ dâm, chà lồn nó cũng ra nhưng trên thân hình chị nhẹ hờ, chẳng có sức nặng nào đè xuống. Nghĩa là nó không có hơi dương. Nhưng bây giờ, chị đang bị “dẹp” xuống, bị “sát ván”, tơi tả gần như tan ra từng mảnh. Mớ lông dái của Hoành cạ sát vào lông lồn má nó. Chị ra rồi mà con cu thằng Hoành vẫn tiếp tục nắc ào ào. Hoành đang bắt đầu cái thứ hai, không cho má nó ngừng nghỉ, dưỡng sức. Chị Cửu hơi lai tỉnh, bái phục sức trai mạnh như mãnh hổ của Hoành. Nó đã xuất tinh đâu.
Thằng Hoành ngừng đụ, bồng chị Cửu lên giường để chị nằm thòng hai chân xuống đất. Hoành ngồi xuống banh háng má nó liếm sạch hết nước lồn rồi trườn lên bú vú. Ðôi vú má nó to vừa phải, trắng phau. Tay bóp, miệng bú. Bú thật lâu đôi vú đã từng nuôi nó hồi tấm bé. Chị Cửu thều thào:
– Ôi! Giống hồi nhỏ má cho con bú quá Hoành ơi. Ahhh… mày nút, mày bóp đó hả. Ahhh… ahhhh… ahhhh… tưởng được bú lồn mới sướng, ai dè bú vú cũng ngất ngư vầy nè Hoành! Hay quá Hoành ơi! Mày đang lấy má đó hả? Ahh… lấy luôn đi con. Má ở đây với con luôn nhen… ahhh… chết…
Hoành liếm dần xuống. Thật chậm rãi. Hoành để cho má nó tha hồ rên rỉ ầm vang. Nó liếm đủ nơi mà chưa vào ngay miệng lồn. Nó nút hột le má nó gần mười lăm phút trong khi cho hai ngón tay vào ngoáy tới tấp. Bà Hội đã từng dạy nó: “Cứ làm đường lưỡi, đường tay cho đàn bà say đắm, van lạy xin được đụ, lúc đó hãy để cu vào”… Chị Cửu lăn lộn. Rút chân lên cả chục lần. Nắm tóc Hoành kéo lên mấy lần mà thằng Hoành vẫn lì lợm bú lồn má nó. Cái lưỡi thọc sâu vô cửa mình chị Cửu, mỗi lần kéo ra là nó mút cái hột le, xong lại cho lưỡi vào. Má nó quay quắt la gào chừng nào thằng Hoành tỉnh táo khoan thai chừng nấy.
Ðến lúc chị Cửu chịu hết nổi, nhổm dậy kéo thốc Hoành lên, nó mới trườn lên, nhè nhẹ cho cu vào lồn má nó, đâm sâu xuống. Chị Cửu trợn trắng, cắn mạnh môi dưới, nằm bất động. Cơn sóng khoái lạc ập tới cuốn trôi chị đi mất. Ðộng tác nắc của Hoành đang tung hoành trên lồn người đàn bà mười năm chưa được đụ. Hoành la:
– Má ơi, cứ nằm yên cho con đụ. Ðể con đụ má sướng hết đêm nay. Ðó, nắc vậy được không má? Con chơi dai lắm má ơi. Con nằm mơ thèm được làm tình với má, với chị hai. Bây giờ mới được, sướng quá má ơi!
Tiếng phạch phạch, nhèm nhẹp vang lên. Nhịp nắc của Hoành nhanh dần. Chị Cửu chịu không nổi, rên lớn:
– Ahhh… ahh… ahhhh… Hoành ơi…
Thằng Hoành thì cứ nắc, dập cu xuống lồn má nó, miệng thì hôn lên môi của chị Cửu… Cứ như thế. Dai dẳng. Chị Cửu nằm dưới thân thể thằng con, hai tay ôm lấy lưng nó đón nhận những cú nắc vũ bão, thần sầu, quỷ khốc…
Một hồi lâu, vì là lần đầu tiên được làm tình với má nó và tiếng rên rỉ của má nó làm thằng Hoành không thể đè nén được lâu, nó trân người xuất tinh vào người chị Cửu. Tử cung của chị mở rộng đón những tia khí mạnh như mũi tên bắn ào ạt. Và cả chị, chị cũng tận hưởng, cũng liên miên phun nước lồn ra cùng lúc với Hoành. Hai mẹ con nhập một. Ngất ngây. Chìm đắm. Rã rời. Họ nút lưỡi nhau hồi lâu, chị Cửu nói nhỏ:
– Má mắc cỡ quá Hoành ơi! Chưa bao giờ má có gan mò cu con. Thèm thì ráng chịu chớ không bao giờ dám… Mà sao bữa nay má… má con mình đã làm chuyện loạn luân quá vậy hả Hoành?
Hoành ôm mẹ, trấn an:
– Tại má nghĩ nó loạn luân thì loạn luân. Nhưng má cho con biết sự khác biệt khi má làm tình với một người đàn ông khác, và khi má làm tình với con? Hai cái đụ giống nhau, vẫn đưa đến cái sướng cùng cực rồi dứt. Chim chóc, muôn thú lấy nhau loạn đả và rồi cũng có hạnh phúc. Trong khi con người sống có biên giới, có lằn ranh, giữ lại những khát khao hồn nhiên, tự nhiên và rồi cũng… chết, cũng sống, cũng ăn, ngủ, đụ… như muôn thú. Khi sống tự nhiên như thế sẽ không có danh từ loạn luân, cũng như khi no hoài, người ta không có tĩnh từ đói, ấm hoài thì không có tĩnh từ lạnh. Hễ có trắng mới phân biệt được màu đen. Còn trắng hết, trắng toàn diện, trắng tự sơ sinh, từ khởi thủy cho đến nơi không cùng thì còn ai thấy được màu đen?
Chị Cửu nghe, hiểu mang máng. Vả lại cơn dâm vẫn còn chạy trong huyết quản chị. Chất “Xuyt Cap” vẫn lung lạc hoành hành các tế bào làm chị chỉ ừ ừ hử hử cho qua chuyện. Ðiều khó hiểu và quan trọng bây giờ, dù chị không dám nói ra, là làm sao bảo Hoành lên đụ tiếp. Thực ra mấy câu nói cao siêu vừa rồi thằng Hoành được con Khuê mớm cho trong những giờ ân ái. Khuê thì đọc được những ý tưởng đó ở những cuốn sách hiện thực, hiện sinh. Hoành còn nhớ một câu như thế này: “Ấn Ðộ giáo tôn thờ con bò như vị thần linh. Bò phóng uế, bổn đạo dành nhau cái phân dơ dáy đó mà bôi lên trán, lên mặt trong khi ở thế giới văn minh thịt bò được xem là một món ăn khoái khẩu và bổ dưỡng. Thế giới văn minh xem người Ấn Ðộ giáo là mọi rợ. Người Ấn Ðộ giáo xem thế giới văn minh là man rợ. Như vậy thì ai mọi rợ, ai man rợ? Không ai trả lời được hết vì ai cũng có lý. Nhưng có điều không mọi rợ tí nào là khi miếng thịt đi vào lưỡi thì nó thơm nồng, hấp dẫn”. Ðó, đại để là như vậy khi kẻ đạo đức xem kẻ cuồng dâm là loạn luân. Trong vũ trụ này có việc đối chiếu làm cho cuộc đời thêm phức tạp. Như có đen vì có trắng. Có ngày vì có đêm. Có mưa vì có nắng. Hai thái cực đó xung đột nhau và con người ở giữa bị chi phối. Như một người nhà quê suốt đời lam lũ thì họ không thấy lam lũ cho đến khi có sự xuất hiện của máy cày, của máy bơm nước. Cho nên với Khuê và những nhân vật trong gia đình này, họ bằng lòng “lam lũ” mà không cần đến các loại máy hiện đại, để được hồn nhiên sống, tự nhiên thở, ăn, ngủ và làm tình.
Muốn được tận hưởng những cảm khoái lạ lùng đó, những nhân vật này luôn tìm của lạ. Và hình như những nhân vật này cũng muốn kéo người khác theo phe họ cho thêm đông. Hoành bây giờ là thành viên, khí giới của nó là những viên “Xuyt Cap”.
Một hôm, nó xin phép về bên kia sông thăm nhà. Về với dáng dấp một cậu ấm, nên Hoành được bà con ra tiếp đón niềm nở. Mình mặc bộ lụa vàng, chân đi giày da, tay cầm dù và cái valise nhỏ, Hoành làm mọi người quên phức nó là thằng chăn vịt, chẻ củi. Do cái mã sang trọng bên ngoài, Hoành ăn nói cũng có khác đi đôi chút. Dĩ nhiên người hãnh diện hơn cả phải nói là má nó, chị nó và thằng Út. Con Lam, chị nó, chạy ra tận cổng, xách valise cho nó và chuyện trò lăng xăng. Hoành nhìn chị mình tròn trĩnh nở nang mà thèm. Con Lam chẳng hề biết dâm ý của em trai nó. Chị Cửu má nó thì như có vẻ thẹn thùng mắc cỡ vì chuyện loạn luân với thằng con trai.
Thằng Út thì quấn quýt bên Hoành, tay mân mê cây dù, và vạt áo lụa đắt tiền Hoành đang mặc. Hoành cho Út mấy chục bảo nó chạy đi chơi để tiện nói chuyện với con Lam. Lam tóc kẹp sau lưng, tướng cao ráo và hai cái vú to vừa phải. Ðã tới tuổi cặp kê mà Lam vẫn chưa bồ bịch với ai vì bận làm việc phụ chị Cửu. Thằng Hoành nhìn quanh, không thấy ai, nó mở valise lấy một cây vàng gói trong giấy thiếc cho con Lam:
– Tui tặng chị đó. Giữ lấy, mai kia lấy chồng mà làm của hồi môn. Thủng thẳng rồi tui cho thêm. Cuộc sống của tui bây giờ cũng khấm khá. Chị có bồ chưa?
Con Lam cầm cây vàng mà ngập tràn hạnh phúc và cảm động. Từ nhỏ tới giờ chưa ai cho nó được lấy một chỉ, mà bây giờ… Lam trả lời giọng run run:
– Chưa em. Mình quê mùa, nghèo hèn vầy ai thèm…
Lam lớn hơn Hoành ba tuổi mà nét thơ ngây của một gái quê vẫn còn rõ trên gương mặt. Lam trả lời câu đó rồi mặt đỏ ửng thật dễ thương. Những giấc mơ loạn luân của Hoành lại hiện lên. Nó thấy nó đụ con Lam ở chái hè gần chuồng heo, con Lam khóc, rồi nó hôn con Lam…
Bỗng Hoành nói nhỏ với chị nó:
– Nè, sáng mai, tôi chèo ghe đưa chị ra chợ quận sắm áo quần nhen. Ăn mặc cho đẹp đẽ chút thì trai làng nó mới ngắm chớ. Rồi guốc cao gót, nước hoa, quần áo bông màu, môi son má phấn. Diện lên! Tui mua cho chị cái kiềng vàng, đôi bông tai, muốn gì tui mua nấy…
Thằng Hoành vẽ ra một bức tranh đầy cám dỗ. Nó nói toàn những thứ mà Lam hằng mơ ước bấy lâu. Nên sáng hôm sau, mới sáu giờ, Lam đã tát nước trong khoang ghe, bện quai chèo mới, chờ cho Hoành ăn ba miếng là hai đứa lên đường. Chèo hơn một tiếng đến chợ quận. Hoành giữ đúng lời hứa, mua đủ thứ cho Lam. Nhiều quá Lam xách không muốn nổi. Hoành không quên dẫn Lam vô tiệm chú Xành mời Lam ăn hủ tiếu Nam Vang và kêu hai ly nước mía. Hoành rút trong túi quần một viên “Xuyt Cap” len lén bỏ vào ly của Lam. Lam uống hết. Ăn uống xong, hai chị em xuống ghe chèo về.
Giữa đường, ghe qua một khúc vắng, hai bên có dừa nước và những cây bần lớn gốc mọc sà ra bờ rạch. Um tùm những tàng che kín đáo, những cây bần này trông như những mái tranh, xào xạc theo gió, thật hữu tình nên thơ. Hoành chèo chậm lại, chậm lại, và lách vào một bụi dừa nước um tùm. Nó làm thế bởi liếc thấy con Lam mặt đỏ bừng, hai đùi kẹp lại, cái bàn tay nằm giữa ngay lồn. Thằng Hoành nói:
– Tui cho ghe ngừng chút đi đái. Chị mắc không?
– Không. Em mắc đái thì đái đi.
Thằng Hoành cột chiếc ghe ở gốc bần, đứng ở đầu ghe tuột quần xuống, cầm con cu đã cứng ngắc dài thòn vọc một hồi. Nó tỉnh bơ như không có chị nó ngồi ở cuối ghe.
Nó tự nhiên như một diễn viên biểu diễn show. Hoành chẳng đái, cứ đứng đó mà xụt, mà hít hà… Con Lam bị viên « Xuyt Cap » tấn công tự nãy giờ. Máu dâm nó chạy rần rần khắp châu thân. Nó thấy phần dưới của nó đang đòi hỏi cái gì đó không rõ ràng mà cấp thiết quan trọng lắm, không có không được. Lam ngồi ngắm thằng Hoành đứng xụt cu dữ dội. Chiếc ghe lắc lư theo. Mặt con Lam đỏ phừng phừng. Nó co một chân lên kẹp chặt bàn tay. Hoành liếc liếc về phía cuối ghe:
– Xin lỗi nghe chị hai. Không biết hồi nãy tui ăn nhằm cái giống gì mà bây giờ cặc tui nó nứng quá chị ơi. Cho tui xụt đỡ chút, chừng nào ra tui chèo tiếp về nhà, nghe chị hai.
“Ăn phải cái giống gì?”, Thằng Hoành nói ngay chóc cái ý của con Lam. Lam không dám nói ra nhưng tứ chi của nó đang đòi hỏi cuồng bạo. Hình như bên trong, từng sợi lông lồn của nó đang dựng ngược. Mép lồn nó ngứa ngáy bồn chồn. Nó cảm thấy có chất gì nhờn nhờn tiết ra ở khe lồn, đang làm ướt hai cái bẹn của nó. Lam nhìn cánh tay đang thủ dâm của Hoành như ngắm một phong cảnh đẹp. Nó chẳng còn mắc cỡ gì nữa. Nó không còn nhận biết Hoành là em ruột nó. Thằng Hoành la nho nhỏ những lời khích dâm, đủ cho Lam nghe:
– Úi, thèm đụ quá chị hai ơi! Ở đây mà có đĩ, mắc mấy tui cũng chơi một cái cho đã cơn thèm. Úi, úi, xụt vầy không đã chị hai ơi! Làm sao có ai cho tui đụ một cái…
Ðã 19 tuổi, nhưng con Lam sống ở nhà quê, trong một gia đình nghèo, chưa có một ý niệm nào về xác thịt. Nó thơ ngây như một đứa con gái mười hai. Thằng Hoành thôi đứng, ngồi xuống, tuột hết cái quần ra, xoay mặt về phía con Lam mà trổ tài biểu diễn khêu gợi. Con Lam nhìn không chớp mắt con cu của Hoành. Lam bặm môi, mắt hơi lờ đờ. Gió chiều thổi man mát đưa mấy sợi tóc mây phủ xòa trên mặt trắng hồng của Lam. Tứ bề yên lặng. Có tiếng kêu của mấy con vịt nước bay qua. Tiếng nước sông vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền làm con Lam đê mê, tê dại. Thằng Hoành thấy chị nó đã tới mức, nên vờ nhăn mặt như đau đớn và nói nhỏ:
– Chết, chị hai ơi! Cặc em nó nứng muốn bể ra chị hai ơi. Phải chi gần chợ, em chạy lên kiếm con đĩ mà đụ. Úi, đau hai cái hòn dái quá chị hai ơi, em thèm quá. Có cách thì cứu em không chị hai, úi, úi…
Con Lam như hình nộm bị sai khiến. Như con búp bê có gắn pin điều khiển. Nó bò từ cuối ghe lên đến chỗ thằng Hoành đang ngồi ngửa ôm con cu dài thòn mà la, mà gào, mà “đau đớn”. Lam đỡ Hoành nằm xuống:
– Hoành, em nằm xuống cho khỏe, đừng la người ta nghe.
– Úi, nằm mà khỏe cái giống gì, úi chị hai ơi giúp em.
– Chớ làm sao mới khỏe? Nói chị làm cho!
Hoành nằm ngửa ra vờ thở hơi lên. Nó diễn xuất thần tình. Nó ôm cu lăn lộn, nó ôm bắp đùi của Lam. Rồi cầm bàn tay Lam mà bóp, mà nắn. Cũng lần đầu tiên con Lam va chạm vào cái nóng ấm của đàn ông. Cái sinh lý đang trỗi dậy ồn ào trong người Lam khi được chạm đến da thịt của Hoành, khiến Lam nghe có dòng nước chảy ra âm đạo của nó. Lam cứ tưởng thằng Hoành đang đau đớn thật. Nửa như Lam muốn săn sóc Hoành, nửa vì cơn dâm đang hành hạ, Lam muốn thay Hoành cầm cu nó mà xụt, mà… gì đó Lam không biết. Hoành ôm chặt bắp đùi Lam mà nói:
– Chị Lam, giúp em. Giúp em cầm dùm con cặc xụt cho em sướng chút, may ra…
Con Lam lại bị sai khiến, không phải bởi Hoành, mà bởi tác dụng của viên “Xuyt Cap”. Lam cầm con cu Hoành. Bàn tay Lam cầm như không dáp hết chiều tròn của con cu Hoành. Lam cầm như cầm cây chày, cầm cây chổi, ngồi đó nhìn Hoành tiếp tục “đau đớn”.
– Chị xụt dùm em đi. Làm như em hồi nãy. Mau, mau không em tắt hơi em chết! Mau…
Lam xụt con cu. Lam quỳ gối, lựa thế và xụt bằng hai tay. Vừa xụt, vừa bặm môi, mặt đỏ ửng. Trong lúc đó Hoành nhân cơ hội ngàn vàng, đưa tay xoa mông đít của Lam. Không những xoa không mà thôi, Hoành thỉnh thoảng còn bóp bóp. Tóc con Lam bị sổ kẹp, xõa xuống hai bên vai dài lượt thượt. Trông rất man dại. Bàn tay của Hoành xoa đít, làm cho Lam sướng nhè nhẹ. Nó tấn công tới nữa vào con Lam:
– Úi sướng lắm chị hai. Chị cũng ăn hủ tiếu tiệm chú Xành với em mà sao chị hổng bị gì. Còn em, nó đòi hỏi quá vầy chịu sao nổi, chị? Úi, chị xụt hay quá chị hai ơi! Mà… không sướng bằng chị bú!
“Bú”? Bú là sao? Con Lam chưa biết. Nhưng thấy thằng em cứ “đau đớn » lồng lộn thế kia, nên Lam hỏi:
– Bú là sao chị đâu có biết. Hoành chỉ cho chị…
Thằng Hoành chẳng nói gì. Vói cầm bàn tay chị nó, đưa ngón cái vô mồm mà mút, mà bú. Rồi Hoành nói:
– Ðó, chị làm vậy đó. Dễ lắm. Ngậm mau vô chị hai.
Con Lam cúi xuống, ngập ngừng, nhìn Hoành một lát rồi nó ngậm đầu cu Hoành mà mút mà bú như Hoành đã chỉ. Thằng Hoành vô cùng sung sướng. Mưu nó đã sắp thành. Nó hẩy hẩy cái đít lên, tay cởi nút áo, trần truồng như một con trâu nằm đó. Nó rên. Nó la, la vì sướng giữa khúc sông vắng vẻ. Tất cả im lặng. Nó nghe rõ tiếng mút, bú chùn chụt của Lam. Nó quan sát Lam. Lam bú nhiệt tình. Lam thấy mỗi lần nó bú mạnh thì thằng Hoành la ngất lên một tiếng. Nên Lam cứ thử hoài. Hoành bạo dạn:
– Chị hai, chị cởi hết đồ ra như em vầy đi. Trong lùm này kín lắm. Không ai thấy nổi đâu. Ối, mau lên bú tiếp cho em chớ không em tắt thở em chết ở đây bây giờ.
Con Lam đứng thẳng lên, nhìn tứ phía. Kín thật. Ðã có lùm dừa nước bao quanh, rồi trên kia còn có cả tàng cây bần phủ xuống. Con Lam ngường ngượng, rụt rè cởi từng cái nút áo đưa bộ ngực trắng tinh nhọn hoắt. Lam cởi áo rất chậm thì Hoành lại rên la, gào nho nhỏ:
– Lẹ đi chị hai! Em sắp tắt hơi rồi đây chị hai! Ðó, cởi liệng áo xuống đây cho em! Phải! Quần nữa! Cởi hết ra mau chị hai. Ối! Ối chết! Chết!
Thằng Hoành diễn xuất tới đâu, con Lam ngoan ngoãn thoát y ra tới đó. Bây giờ Lam đứng đó trần truồng. Lông lồn nhiều quá lẽ, nó vun cao lên che lấp, không còn thấy lồn đâu hết. Thằng Hoành nuốt nước miếng. Một thân hình đầy đặn trinh nguyên. Nó la tiếp:
– Úi, chị hai, em chết, chị chèo ghe về một mình, đem xác em lên bờ chôn, đừng liệng em xuống sông nhen.
Con Lam vẫn chưa hiểu. Sao Hoành biểu nó cởi đồ rồi bây giờ còn trối chết là sao. Lam hỏi gấp:
– Hoành, em làm chị sợ quá hà. Gì mà chết? Chị cởi hết ra rồi đây nè. Sao còn đòi chết? Ðừng chết em, chị sợ quá!
Hoành làm bộ nói giọng yếu ớt:
– Muốn em không chết thì chị ngồi lên mặt em. Ðưa cái lồn chị ngay mặt em cho em liếm chút nước của chị, may ra…
Con Lam, dáng điệu chậm, cho hai chân hai bên, để ngay cái lồn trên miệng Hoành. Thằng em trai ôm cái mông đít chị nó, đưa lưỡi vào miệng lồn con Lam mà liếm, mà bú. Con Lam ngồi bất động. Nghe một nỗi sướng rần rần chạy khắp người. Nghe nước lồn tuôn ra xối xả. Nghe Hoành vừa rên vừa hùng hục bú miệng lồn, hai mép lồn, rồi… hột le. Hoành liếc lên thấy mặt con Lam uốn éo, nhăn nhó, nghiến răng, hít hà. Tay Hoành ôm đít Lam điều khiển lên xuống qua lại. Nó thử không điều khiển, đít Lam vẫn lên xuống theo với tiếng rên nho nhỏ dễ thương:
– Ối Hoành ơi, em làm gì vậy? Mút cái hột đó làm chị mắc đái quá Hoành ơi!
Và Lam đái thật. Tia nước đái xòe lên mặt Hoành xối xả. Hoành lách cái miệng hứng một ngụm rồi nuốt ực. Con Lam cúi xuống thấy Hoành hứng uống nước đái của nó. Lam thương quá. Lam yêu quá. Hoành đã nằm dưới lồn nó mà bú mà liếm, làm nó thống khoái cùng cực, rồi bây giờ còn uống nước đái của nó nữa. Cả khuôn mặt, đầu tóc của Hoành ướt hết. Hoành vẫn nhắm mắt bú mạnh. Nó nút hột le tiếp tục, cố làm cho con Lam hết chịu nổi.
– Ahh… Hoành ơi, coi chừng ghe chìm. Ahhh… ahh… chết chị Hoành ơi!
Vừa bú, Hoành vừa nhìn cho rõ cái lồn chị nó. Lông nhiều và rậm quá. Quăn tít. Chỉ cho thấy hai mép lồn đỏ hồng và cái miệng lồn sâu thẳm. Tay Hoành đưa cao lên bóp vú chị nó. Ðôi vú cứng và sừng sững. Núm đen sậm. Ðược một đỗi lâu, Hoành nói:
– Chị muốn em sống để chèo ghe về với chị thì chị nằm ngửa ra như em vầy. Cho em bú vú chị chút đi.
Cũng chầm chậm vì Lam hãy còn ngỡ ngàng, e thẹn. Lam nằm ngửa ra nhắm mắt. Lam không dám nhìn Hoành. Thằng Hoành đứng thẳng lên, để con cu chìa ngang ra một cách xấc xược. Xong nó quỳ xuống, nằm ngay lên người của Lam mà bú vú, bóp vú. Cái lưỡi chuyên nghiệp của thằng Hoành đang đưa con Lam lên chín tầng mây xanh. Rồi con cu Hoành nữa. Ở dưới hạ bì, con cu Hoành xông xáo trườn lên, thụt xuống, cà mạnh cái khe lồn con Lam. Mặc sức cho nước lồn tuôn ra. Lam nghe nóng hực, nóng ran. Phải có gàu nước xối xuống ngay để cứu hỏa. Hoành nghe con Lam rên lớn:
– Chết chị Hoành ơi! Làm cái gì vầy nè Hoành? Hồi nào tới giờ chị đâu có… Ahhhhh… Bú vú chị hay quá Hoành ơi… Chị cũng bị tô hủ tiếu chú Xành nó hành hạ, mà chị đâu có dám nói. Ối chị nứng quá, chị muốn… chị muốn…
Thằng Hoành ngừng bú vú, tuột xuống dần, banh cái háng chị nó ra. Lông lồn dày quá. Hoành phải lấy hai tay bợ cao cái đít của Lam lên. Nó bảo Lam co hai chân lên nữa, cái lồn mới lòi rõ ra. Hoành cho lưỡi đánh lăn tăn đầu hột le. Lam hết mắc cỡ, la to:
– Ahh… nữa hả. Chết chị Hoành ơi! Chị đái nữa à. Ahhhhh… hay hơn hồi nãy nữa. Em làm vậy chị ghiền chết đi Hoành ơi! Ahhh… úi má ơi. Con… chắc con chết! Má ơi, cứu con má ơi!
Hoành đụ bằng lưỡi trong khi tay nó, ngón trỏ, không quên chà mạnh hột le. Lông lồn con Lam nhiều quá làm nó ngộp thở. Con Lam lắc đầu qua lại, chịu không nổi tài nghệ tuyệt luân của thằng Hoành. Lam ôm mặt, bụm miệng mà la, mà gào, mà vuốt mớ tóc rối bời trên gương mặt loạn cuồng. Hoành tiếp tục như thế cho đến khi nó thấy Lam chịu hết nổi mà không dám kéo nó lên hay biểu nó đụ, Hoành mới từ từ liếm lên, lên vú, lên cổ, lên lỗ tai, và tay cho cu vào miệng lồn chị nó nhấn nhẹ vào.
Con Lam chẳng phản kháng gì cả. Hình như nó cũng chỉ chờ có phút giây thần tiên này thôi. Cái gì gì đó lúc nãy, bây giờ đã thành sự thật. Một đầu cu nóng hổi đang chờ sẵn ở cửa mình. Lam chờ Hoành làm gì đó. Và Hoành đưa nhẹ, thật nhẹ, như mơn trớn, tiến vào, vào hết. Con Lam la « ứ » một tiếng, màng trinh của nó bị rách. Lam trở thành đàn bà không còn là trinh nữ. Một lúc sau, Lam bắt đầu hoan lạc. Hoành bảo gì Lam làm như thế đó. Nắc, hẩy đít lên, ôm chặt, hai chân quíu quấn lấy đôi chân của Hoành, nút lưỡi, tê dại, miên man.
Hoành dùng hết khả năng, kinh nghiệm, thủ thuật, tận tâm hiến cho chị nó một trận làm tình mềm môi, bát ngát. Nó nắc xuống êm đềm. Mỗi lần như thế, con Lam rướn cần cổ lên mà hưởng. Nó điều khiển. Nó lái tàu. Tàu của Lam căng gió. Lướt sóng. Xẻ nước mà đi. Buồm bọc gió. Tai Lam chẳng còn nghe gì kể cả tiếng nước vỗ vào mạn thuyền róc rách theo nhịp nắc của Hoành. Mắt nó mờ hẳn. Mấy nhánh lá bần mờ nhạt lẫn lộn vào màu trời xanh biếc buổi chiều tà. Có gió đâu đó thổi nhẹ nhàng êm ái rung rung mấy nhánh lá dừa nước. Tiếng một con cá thòi lòi nhảy xuống nước cái « ùm ». Cái gì bây giờ cũng trở nên vô nghĩa đối với Lam. Nó ôm nút lưỡi thằng Hoành một cách say sưa, mặc kệ, không cần biết rồi sẽ ra sao. Chất thuốc « Xuyt Cap » đã kinh hồn, ghê khiếp. Nó hành hạ xác thân, nhục thể, cả tâm trí Lam một cách cuồng dại. Lam đang hưởng cái đụ đầu tiên. Ðất đai Lam đang được « lưỡi cày » của Hoành khai phá. Lam đang tưởng tượng sẽ hoan lạc suốt đêm nay ở con lạch hoang vắng trữ tình này. Nó không muốn về nhà nữa. Nó muốn Hoành là của nó. Nó sẽ bấu níu Hoành. Cột chặt Hoành. Ràng buộc Hoành. Mặc kệ ai có chửi bới, đàm tiếu. Bởi Hoành đang ôm nó. Ðang hết sức, hết lực giao cấu. Hoành dai dẳng như cơn mưa tháng sáu. Hùng hục và vĩ đại như những ngọn sóng triều mùa bão. Ập xuống, đè xuống. Rồi đưa lên, chất ngất. Hàng ngàn cơn sóng thần dữ dội như thế liên tục, thay nhau dìm chết mất một trinh nữ tên Lam. Dưới kia vô số nước nhão nhẹt tuôn ra, pha chút máu hồng.
Lực lưỡng Hoành. Thân người nở nang Hoành. Con ác quỷ Hoành đang ngang dọc bắn phá, chặt đốn tất cả cơ sở Lam. Lam tàn rụi, mềm nhũn ra, rã rời. Lam đã sướng tột cùng hai lần rồi. Và cũng Hoành làm Lam “sống” lại, chất ngất lại, hoan lạc lại. Lồn Lam nghe ê ẩm, nghe ran rát, nhưng cũng chìm xuống mất đi, nhường chỗ cho hạnh phúc tuyệt vời. Nhường cho những thần kinh nhục cảm làm việc, cho tế bào âm hộ tẩm ướt. Lam không còn cảm giác nào về lằn ranh ruột thịt. Làm gì? Tại sao? Ừ, tại sao? Có phải tô hủ tiếu chú Xành hành hạ, hay không khí trữ tình trên khúc sông vắng này thôi thúc? Cũng có thể tất cả. Lam không còn sáng suốt phân biệt bởi những đợt tấn công thần sầu quỷ khốc của Hoành đã làm Lam ngất xỉu hai lần. Một nửa người bên dưới tê liệt, sướng đê mê, tê tái. Có thể Lam đã quên mình đang nằm trên chiếc ghe ở khúc sông im vắng. Kìa, gió lại thổi nhè nhẹ qua đây. Da thịt Lam rợn mát, rồi thoắt ấm lại ngay với môi, với ngực, với trọn sức nặng Hoành. Sức nặng cử động. Nặng mà nhẹ hẫng. Hung bạo mà êm ả. Hùng hục mà khoan thai, Hoành cứ thế tấn công. Lam đã ra mấy lần, Hoành biết. Vì khi tuyệt khoái òa vỡ thì toàn thân Lam rung chuyển. Những ngón tay Lam cào cấu. Mặt Lam đanh lại niềm hân hoan cùng tận. Mưa cứ mưa. Gió cứ ào ạt. Cây Lam trụi lá, mặc! Lồn Lam ướt sũng, mặc! Vì còn có gì có thể thay những phút thần tiên diệu vợi này đây? Những đợt tàn phá kéo theo chiều tà xuống, vần thái dương lặn dần ở hướng tây. Hoành nhớ cánh đồng loáng nước ngày nào, nó chống ghe theo đàn vịt. Ráng vàng rọi xuống. Vịt trời bay qua. Xuồng tre của nó theo sau chậm rãi chấm dứt một ngày nữa của kiếp nô lệ, của nghèo khó. Nhưng bây giờ, mặt trời ở phương tây cũng ráng hồng. Những sợi mây nhòa nhạt như bông tơ, lững lờ, diệu vợi trên kia đang tỏa xuống khoang ghe này ngàn tia hạnh phúc của hai chị em, không, của nhân tình và tình nhân. Lõa thể, không xiêm y, cuộn nhau. Thời gian có trôi thật. Cảnh vật chìm tối thật. Gió thổi lạnh hơn, nhưng đôi tình nhân lõa thể vẫn chìm vào nhau, trong nhau, cuồng dại. Vì con quái vật Hoành vẫn sung mãn, vẫn đàng hoàng vào cuộc. Những đường banh nhẹ như tơ, cào xé như gai kẽm, tận cùng sung sướng cứ không dứt. Mảnh đất Lam hình như ngập lụt đã bốn lần chiếc ghe tròng trành. Bốn lần nước vỗ vào ầm ập ở mạn thuyền. Bốn lần Lam cắn, chớ không còn cào, vào mặt Hoành. Tráng sĩ Hoành đã cưỡi con tuấn mã Lam một cách oanh liệt, vũ bão.
Lam cảm ơn trời đã tối. Ðể không ai nhìn thấy đít, lưng, tóc và cả tứ chi Lam đang quằn quại. Hoành đụ miệt mài. Ðể kết thúc, Hoành đưa hết tuyệt chiêu ra bắt Lam đỡ. Một khóa huấn luyện làm tình sắp bế mạc. Hai tay Hoành bợ đít chị nó lên. Gác hai chân Lam lên vai. Tới tấp phun tới, nhả tới. Hoành gào:
– Chị hai, chị ra bốn lần rồi phải không?
Con Lam gật đầu, hơi xấu hổ, thẹn thùng.
– Tới phiên em cho chị đây! Lam ơi! Ðón em vào trong chị! Em mơ, mơ nhiều lắm trên chị, đụ chị. Lam ơi, em ra nè. Ra với em. Lam! Em sướng, sướng quá! Ohhh… ahh…
Con Lam đã biết nắc. Những cú nắc thấm thía, tàn bạo:
– Ahhhhh… Hoành, chị… cũng… ra… nè… ahhhh… Ðó! Nhiều không? Ahhh… em nghe không? Ối, Hoành! Chết chị… đừng nắc nữa! Ahhhhh… ahhhh… chị… chị…
… Tiếng ếch nhái và côn trùng nổi lên trong đêm tối. Hoành kéo áo đắp cho Lam bớt lạnh. Nó dùng nước sông rửa con cu của nó, rửa lồn cho chị nó, mặc quần áo cho Lam, cho mình, rồi chèo ghe đi. Xa, xa lắm, có tiếng ai hò theo gió đưa về:
‘Hò ơi…
Nước sông Vàm Luông đổ ra Thạch Lệ.
Em tìm chàng không kể nắng mưa…
Nhớ em, hãy trở lại bến đò xưa!
Ðể em hái mận, hái dừa cho anh ăn.’
Tiếng chèo ở ghe này kẽo kẹt, nhịp nhàng. Ghe có tròng trành thật. Trên kia, những vì sao lấp lánh. Lam nằm đó như một thi thể đã liệm vào quan tài tình ái.
Tối đó về, Hoành ăn cơm xong vào ngủ vùi. Nó đã chiến thắng, đã thỏa thuê cơn mộng. Nó đã “làm thịt” được hai nhân vật mà nó tưởng rằng chẳng bao giờ. Hoành nằm ngủ như một đế vương. Má nó biết hai đứa đã làm gì chiều nay. Vì đàn bà với nhau, chị hiểu con Lam hơn ai hết. Tối hôm nay, Lam hơi xanh xao, mỏi mệt. Lam cố vẫn nhanh nhẹn, liến thoắng nhưng vẫn chậm. Thêm vào những cử chỉ như mắc cỡ, hối hận, pha lẫn những suy nghĩ về cuộc truy hoan trên ghe. Lam khác hẳn. Muốn thế nào, thì bây giờ, Lam vẫn mất chút ít thơ ngây trong trắng. Chị Cửu nhận rõ. Với lại cả buổi tối, sao chẳng thấy Lam nói năng gì với ai. Nó thầm lặng, mỏi mệt như người mới dậy.
Khuya hôm đó, lúc Hoành đang ngon giấc. Bỗng nó nghe có ai vào nằm sát bên nó, ôm nó. Hoành quay lại hỏi nhỏ: “Ai đó?” Nó hỏi và cứ tưởng là Lam, nhưng tiếng trả lời thật nhỏ vang lên: “Má đây”. Chị Cửu ghen vì chị biết mười mươi Hoành đã đụ con Lam lúc chiều. Chị vẽ ra không biết bao nhiêu hình ảnh dâm dật của hai đứa. Chị có hơi ghen vì rõ ràng Hoành là con quỷ cao tay ấn. Người đàn bà nào đã nằm dưới bụng Hoành sẽ trở nên dễ bảo. Và Hoành muốn gì được nấy. Ðêm nay chị vào giường Hoành, không phải vì cơn nứng hành hạ (vì không có chất “Xuyt Cap”), nhưng vì muốn hỏi cho ra lẽ cớ sự chiều nay. Biết hỏi thì Hoành sẽ phun hết sự thật ra. Chị sẽ đau lòng không ít, vậy mà chị vẫn mò vào. Cái lạ của người đàn bà là chỗ đó. Biết khổ, biết đau, mà họ vẫn muốn trực diện với sự thật, dù phải chết.
– Hồi chiều, con với con Lam có làm gì không, nói má nghe.
Thằng Hoành tỉnh như sáo. Nó ôm chị Cửu, gác chân qua người chị mà siết thật mạnh. Mạnh đến như không còn cho chị Cửu thở được. Nó thò tay bóp vú chị và nói:
– Má ghen hả? Có, con với chị hai có đụ. Ðụ chớ không phải hiếp. Giống như má con mình đêm ở nhà lẫm. Sao má lại ghen? Con đem sung sướng, khoái lạc lại cho chị hai còn hơn để thằng khác làm việc đó. Chỉ không chửa đẻ gì đâu mà má lo. Con đã cho chỉ uống thuốc ngừa thai cũng như má vậy.
Dù vậy, chị Cửu cũng thấy cõi lòng đau nhói lên. Không phải chị lo con Lam bị mang thai mà… chị lo mất Hoành. Chị nhớ con cu thằng con trai to dài quá khổ. Sức chơi của nó dai dẳng triền miên, và vân vân. Chị đâu thể la rầy gì được hai đứa trong khi chính chị cũng nhập vào cuộc chơi.
Chị Cửu nói:
– Nhưng má không muốn mất con. Con ác lắm, mười năm sống không chăn gối, lòng má đã nguội lạnh, bỗng cái đêm cuồng nộ đó của hai mẹ con mình đã làm má… làm má “sống” hết dậy. Tươi xanh, thơm ngát, trù phú. Rồi bây giờ con lại…
Chị Cửu ôm chặt Hoành. Nó thương hại mẹ nó. Tay nó cởi nút áo chị Cửu, lật ngửa chị ra mà bú vú. Trời tối như mực. Vì là “thành viên”, nên Hoành sung sướng với cái thú loạn luân như Khuê đã làm với ông Hội. Chị Cửu rên nhỏ. Ðường lưỡi của Hoành là loại chuyên nghiệp, cao tay ấn. Chỉ cần bú vú thôi, Hoành có thể làm cho đàn bà ra không thương tiếc. Hai đầu vú là trung tâm nhục cảm trời đã dành cho đàn bà. Khuê đã từng nói: “Không gần gụi được với chồng, chỉ cần cho con bú, người thiếu phụ vẫn khoái lạc”. Nên Hoành ngon lành, tay bóp miệng bú. Có lúc nó với chị Cửu nút lưỡi đê mê, đắm đuối, và tay Hoành vẫn bóp đều hai vú của má nó. Trước khi cho con bú, thì đôi vú là trang bị sinh lý của Thượng Ðế đặc ân cho nữ giới, và cũng là trang phục hấp dẫn nhất của người đàn bà. Hồi còn sống, anh Cửu không biết điều đó. Anh bỏ quên đi phần khai thác hai “giếng dầu” thiên nhiên hấp dẫn. Bây giờ Hoành đang mang “dụng cụ” ra mà đào xới, mà khai quật.
Thằng Hoành cạ con cu cứng ngắc của nó vào bên hông chị Cửu. Nó nút lưỡi triền miên, rồi cho tay luồn vào lưng quần chị Cửu sờ lồn. Lông của chị cũng nhiều không kém con Lam. Lông mọc tràn ra hai bên bẹn. Nó xoa xoa rất nhẹ ở đó thật lâu. Rồi không ai bảo, chị Cửu tự tay tuột cái quần xuống khỏi đầu gối, xong dùng hai chân cho quần thoát khỏi chân. Con cu Hoành vẫn lầm lì cọ xát bắp vế của má nó.
Chị Cửu muốn gì đó mà không dám nói. Hoành biết thế nên càng thích thú. Nó đang dàn quân lùa địch vào chỗ bí mà dứt điểm. Chị Cửu như con cá vùng vẫy ở chỗ cạn. Chị chới với, hụt hẫng. Tay chị đưa lên giữa không trung đen tối, quơ qua quơ lại. Chị muốn làm nhiều lắm như: Ghịt đầu thằng con trai xuống lồn chị, hay cầm cu nó mà thương, mà yêu, nhưng chị không dám. Thằng Hoành vẫn lù lù vào đất chị mà “khám xét”, mà “kiểm kê”. Chị làm chủ, nhưng nó quản lý. Một thằng quản lý ma mãnh, không cần biết nhu cầu của đối phương, cứ tận hưởng, hưởng hết, thỏa mãn hết những gì nó đang muốn. Mỗi con mồi nằm dưới nó, khi xong cuộc, là phải như miếng thịt đã quết rồi. Mềm nhũn, nhão nhẹt. Hoành cởi quần mình ra. Con cu vẫn ngông nghênh qua lại phần hông của chị. Bàn tay nó cứ luân lưu ngao du vùng “cỏ đen” rậm rì trên mu lồn chị Cửu. Miệng nó không ngừng bú vú. Chị Cửu có chết chưa? Thằng quỷ quái ác thật. Sao cứ vờn bát cơm trước mặt mà không chịu đút cho chị một muỗng. Cơn dâm của chị ngập lên tới chân tóc, chỉ chực tràn ra bất cứ lúc nào. Hoành đưa lưỡi dần xuống. Miệt “U Minh” đang tràn nước đây! Hỡi tay thợ rừng, cầm dao cầm cuốc xuống mà đào mà xới. Lưỡi Hoành rà nhẹ ở hạ bì. Chị Cửu cho hai chân lên mà chịu. Môi chị khô rúm như ruộng tháng hè. Ðêm tối ơi! Tối mãi đi, đừng cho gà gáy sáng, ta sắp vào cơn mê!!!
Hai bắp đùi chị khép vào, dãn ra không biết bao nhiêu lần. Luồng điện nóng chạy li chi khắp người chị. Hoành ơi! Bao lâu nữa? Chừng nào? Phút thứ mấy? Ðừng đợi đến gà gáy nhen cưng! Chết má rồi Hoành ơi! Hãy cho má hồi sinh. Hãy tưới lên khu vườn hoang của má những yêu thương, những khoái cảm tột cùng, hãy làm xanh lại vườn rau đã chết mười năm! Và lưỡi Hoành đã vào hoang địa. Nó lót cái gối dưới đít chị Cửu. Trời đen nghịt mà Hoành vẫn thấy gương mặt chị Cửu ngất ngây, mê dại. Miếng thịt Cửu đã lên bàn mổ. Ông lang Hoành đưa cái lưỡi ngàn vàng rà hai bên bẹn. Háng chị Cửu mở ra chờ đợi. Một cái cổng có đơm hoa kết tụ đang chào đón lưỡi Hoành.
Nó ngậm cứng cái hột le chị Cửu. Ðầu lưỡi đánh nhè nhẹ ở đầu hột le. Bụng chị rung rung như động đất. Tiếng rên thì thào, không dám gào lớn. Hai tay chị bưng đầu, vò tóc Hoành. Ðít chị đã nắc lên bần bật. Thằng ác ôn vẫn chỉ bú hột le và ngón tay ma thuật thì đưa lên, khều xuống hai mép lồn. Nước tuôn như mưa. Ướt hết “lối đi” và “cỏ dại”. Chị Cửu còn ý thức gì được nữa không? Hoàn toàn không!
Rồi lưỡi của “quản lý” Hoành xuống huyệt đạo, bung mạnh vào như lưỡi hái của thần chết. Nó cho sâu hết vào trong chị Cửu mà rung, mà động, mà ra vào như nơi không người. Nó đưa cái lưỡi vào sâu trong cửa mình của chị Cửu mà ngoáy, mà liếm. Ðít chị Cửu nắc lên, cuồng bạo đáp lễ. Chị nhấn mạnh đầu Hoành vào nữa vì hình như lưỡi đã không đủ dài, mà âm đạo thì quá sâu. Nó thăm thẳm xa lắc. Sâu lắm. Bề ngang cũng thế. Chất mặn của nước lồn đã thấm đậm vào lưỡi Hoành. Nó đã nuốt ba bốn lần, mà cửa mình chị Cửu vẫn lụt lội, sình lầy. Hoành ngậm ngay miệng lồn chị Cửu mà bú mút. Nhịp nắc của chị nhanh hơn. Hoành ngưng, lấy sợi lông lồn dính trong lưỡi ra rồi bú tiếp. Nó quét mạnh đường khe. Lông lồn chị chổng ngược tua tủa như rạ tháng ba. Và “ác ôn” Hoành trườn lên…
Bằng nội công thâm hậu, cu Hoành tấn vô. Nó gọn gàng, êm ngọt, suôn sẻ như một viên đạn tiến vào nòng súng. Chị Cửu rướn người lên rú một tiếng, dù đã nhỏ, mà vẫn có thể xé bức màn đêm đen tối. Ừ, vào đi, sao chậm thế? Cái vòi nước Hoành ơi! Má đang hạn hán! Má đang đón hết, nhận hết cái chiều dài, chiều ngang của con đây. Cho hai hòn dái của con vô luôn được không? Còn dư chỗ mà. Ối, thần diệu! Ma quái! Khốc liệt quá Hoành ơi!
Thằng Hoành ôm hôn mặt má nó để thưởng thức. Nó nắc xuống đều đều như thế có mười lăm phút đã làm « đê » chị Cửu vỡ ra một lần. Mười ngón tay chị bấu mạnh cào xé lưng Hoành, đít chị rung, mũi thở ào ào, miệng gào lên những lời điên dại, vô nghĩa, chất ngất… Cứ thế, không ngừng nghỉ, Hoành đã hiên ngang phá vỡ đê chị Cửu bốn lần cho đến gà gáy canh hai, Hoành vẫn không ra. Nó ngừng đụ cho má nó hồi sinh, nhưng chị Cửu đã ập vào giấc ngủ tê mê, đến nỗi thằng Hoành mặc quần áo cho chị, chị cũng không hay biết. Hoành ôm hôn thương mẹ, người đàn bà thiếu đụ mười năm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Loạn vì đụ |
Tác giả | Tây Môn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện liếm tinh trùng, Truyện loạn luân, Truyện móc lồn, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex dùng sextoy |
Ngày cập nhật | 21/05/2022 14:31 (GMT+7) |