Bốn lần banh xác pháo, là Cửu bốn lần ngất ngây cùng tột và miệng chị, dù thật nhỏ, thật kín đáo, cũng không sao nín lời kêu lên thống thiết. Ðiều này thì giống hệt Lam đã làm chiều qua khi hai đứa ân ái giữa hoàng hôn. Duy chỉ một điều Lam không ngờ được là má nó đã làm tình với Hoành. Ơ kìa, sao ngớ ngẩn thế cô em? Vậy chớ ai có ngờ chị Lam đã cho thằng em ruột đụ trên sông vắng? Vớ vẩn! Sao phải thắc mắc phức tạp thế? Ðói thì ăn! Ðừng hỏi thức ăn từ đâu tới. Chủ nghĩa hiện sinh dạy thế. Khi nhà cháy, ta cầm vòi nước lên cứu lửa. Có ai hỏi vòi nước hiệu gì, làm ở đâu, nguyên gốc nó xứ nào? Không, phải xịt nước dập tắt ngay ngọn lửa. Ðó là điều phải làm trước tiên. Cũng thế! Chiều qua vòi nước Hoành đã xịt dập đến ba bốn đám cháy của rừng Lam. Yên bình đến, khoái cảm hòa nhập, òa vỡ trong Lam cho đến đêm nay vẫn còn. Dư vị kéo theo, bấu víu Lam chưa dứt, thì Lam lại « chứng kiến » bằng thính giác một trận cháy rừng khác, còn kinh khiếp hung tàn gấp mấy lần. Bởi chị Cửu là đàn bà. Ðã ba mặt con. Còn Lam thì còn con gái. Sức thưởng thức và bạo dạn phải khác với gái trinh.
Chị Cửu đã “biết ăn” rồi, nên việc còn lại là cách thưởng thức miếng ngon. Còn Lam, mới “dứt sữa” nên choáng ngợp, hoa mắt, khi, cùng một lúc, chúng ùa tới, lấn đất dành dân, làm vùng đất Lam tan hoang. Nếu chị Cửu lúc chặp tối có ghen với Lam, thì bây giờ nó cũng thế với chị. Kẻ tọa hưởng vẫn là dũng sĩ Hoành. Lam nằm nghe họ trao nhau những cơn sướng mà nó ứa nước mắt, tủi thân. Cũng như chị Cửu, Lam chỉ muốn Hoành là của riêng mình mà thôi! Hoành quả xứng đáng là danh hiệu dũng sĩ. Dâm đãng như bà Hội mà còn phải mê tít thò lò, còn nói gì những Cửu, những Lam. Khả năng Hoành có thể làm cho đàn bà quên hết những tình nhân trước đó. Ðiềm đạm, mưu lược, chậm rãi, khoan thai, biết tự chế, là những ưu điểm của võ sĩ Hoành.
Hấp tấp theo nhịp đòi của người nằm dưới là hỏng. Giữa lúc “địch quân” ồ ạt tiến công như mưa bão thì Hoành an nhiên tự tại, hít vào thật nhiều nội công. Cứ như phăng dây cho con cá ngậm mồi lội xa, thật xa, rồi từ từ giật ngược. Rồi lại buông. Lỏng lẻo, ơ hờ, cho đến khi con cá ngất ngư. Cần giật nhẹ lên. Cá đã ứa máu. Mềm nhũn. Tan xác. Bất động. Cửu và Lam không thế là gì. Người giăng câu Hoành cười tự thỏa.
Sáng hôm sau, chị Cửu dậy sớm gánh tơ qua chợ bán. Thằng Út thì ra đìa tát cá. Còn lại trong phòng có « Hoàng Tử » Hoành. Chàng nằm phanh tay phanh chân ra mà ngáy như sấm dậy. Ðụ cả đêm như thế mà giờ này con cu vẫn đội quần, chổng lên trông thật dữ dằn. Lam phơi quần áo xong, chạy vào phòng chỗ Hoành ngủ. Nó đứng đó nhìn « Hoàng Tử », mà không, nhìn con cu của Hoành thì đúng hơn. Lam nhìn say đắm. Chỗ cái quần lụa vun lên một đống nhọn đó là dương vật đã làm Lam chết ngất. Một tay vịn vách phên, tay kia Lam cho vào quần chà lồn mà chịu đựng. Phần vì ghen nên tự ái, phần không bạo dạn can đảm đến đánh thức Hoành.
Nước lồn ra ướt hết mấy ngón tay sau hơn mười phút. Lam bặm môi từ từ tiến tới “núi đồi” Hoành, ôm cứng. Nước mắt nó tràn ra, vì nứng quá, vì ghen, vì muốn Hoành thức dậy phải nói rõ đêm qua làm gì với chị Cửu. Không khác, giống hệt chị Cửu đã sà xuống bắt Hoành khai thật để đau, để xót, để khóc. “Thú đau thương”! Hoành cựa mình, nghe mùi chùm kết tỏa ra từ tóc Lam. Nó ôm Lam hôn lấy hôn để. Có giọt lệ nóng rớt trên mặt Hoành. Nó hỏi:
– Sao chị hai khóc? Nói em nghe!
Con Lam ôm cứng Hoành, tủi thân gào thêm, mà không trả lời. Sao Hoành còn hỏi làm chi? Hoành phải tự biết sao chị khóc chớ! Cả đêm dài chị thức trắng. Hoành ơi! Em phá trinh chị rồi, còn…
Hoành bổng hiểu ý. Hoành biết Lam ghen. Nó mỉm cười đắc thắng. Người ta đang dành nhau thanh “bảo kiếm”! Ai mà không ghen!
– Chị hai, – Hoành nói – , đừng khóc, em gần má chớ có ai xa lạ mà chị ghen? Mười năm rồi má chưa đụ…
– Nhưng em gần má rồi sức đâu cho chị…
Thằng Hoành thương con Lam quá. Nó ôm chị nó vỗ về:
– Em gần má mà có ra cái nào đâu! Em để sức sáng nay hai chị em mình…
Con Lam lấy ngón tay xỉa vào trán Hoành:
– Ðừng có xạo quá vậy nhen. Hai người chơi gần sáng mới xong mà không ra? Chị nghe má rên quá trời nè.
– Chị không tin thì thử em đi!
Hoành bật chị nó ra, cởi áo. Bây giờ nó mới có thì giờ ngắm cặp nhũ hoa của Lam. Vú sừng trâu! Gọn, vừa tay. Hoành cạp bú ngon lành như ăn miếng bánh. Con Lam quên hết ghen tương. Cảm giác chiều qua lại về trong huyết quản nó. Tay Hoành bóp mạnh đôi vú. Miệng nó hôn môi Lam. Con Lam bấu lấy tóc Hoành mà rên khốc liệt. Vừa hôn, tay Hoành cởi quần Lam, cởi quần nó. Kê một cái gối dày dưới đít Lam, Hoành trổ nghề bú lồn cho Lam chết ngất. Tiếng con Lam la thật lớn, rên bể nhà. Vừa lúc thằng Út ngoài đìa về tới. Út không biết chuyện gì. Nó rón rén vạch lỗ phên nhìn cảnh tượng Hoành đang bú lồn chị nó. Lần đầu tiên nó thấy cảnh này. Nó đứng yên ngắm. Hai chân Lam đưa lên cao. Một cặp đùi thon dài trắng muột. Cạnh bộ ngực no tròn là hai bộ lông nách đen rậm rạp. Khả năng sinh lý tự nhiên khiến thằng Út nứng hung tàn. Nó nhìn mê tơi chị nó đang dang rộng háng ra cho Hoành liếm. Nó nhìn cu Hoành rồi nhìn cu mình. Của nó chỉ thua anh ba Hoành vài ly. Cu lớn có dòng mà. Nó thấy Hoành đánh thật nhanh đầu lưỡi ở cái hột le của Lam. Lam lắc lư cái đầu gào như khóc:
– Úi Hoành, đánh nhè nhẹ chớ không chị đái nữa như hôm qua cho em coi. Úi, như điện giật vậy trời ơi! Chết chị Hoành ơi! Úi, úi, liếm xuống dưới cho chị nghỉ thở chút. Hết thở được em ơi! Úi…
Cũng lần đầu tiên Út nghe tiếng rên kỳ lạ của phái nữ. Chị Lam nó cứ nói. Nói điên, nói dại. Và nói để nói, cho nó xì bớt dâm khí ra chớ chẳng cần ai nghe. Hoành chúi mũi vào hành sự. Nó dang chân Lam thật rộng ra để mớ lông lồn không cản trở. Nước lồn Lam óng ánh hai bên bẹn. Làm như phản ứng tự nhiên, Lam đưa hai tay lên tự bóp vú mình. Thằng Út bên kia ngất ngư. Nó nghe điện chạy rần rần khắp châu thân. Nó mong cảnh này kéo thật dài để nó học hỏi. Dũng sĩ Hoành lật sấp Lam lại, bắt Lam chổng đít. Và trời ơi! Cả cái lưỡi dài của Hoành nhấn sâu vào hậu môn Lam. Hai ngón tay Hoành đút vào lồn mà thụt mạnh. Con Lam la như heo bị thọc huyết. Lỗ đít Lam cũng được đụ. Hai miền hoang địa dấy lên những cuồng phong. Ngón tay Hoành thụt sâu vào đụng đáy lồn, ngoáy ngoáy rồi đưa ra. Con Lam khóc, nó khóc như hồi còn tấm bé. Khóc vì sướng, khóc vì sợ mất Hoành, khóc vì lo ngày mai, không còn được ai đụ như Hoành. Thằng Út tự ngắt vào bắp vế nó một cái thật đau, cho lai tỉnh. Nó không tin làm tình là như thế. Lưỡi của Hoành đút chật vào hậu môn Lam. Tiếng hít hà của Lam không thôi cũng đủ làm cho Út phải bắn khí trong quần. Út bụm con cu mà chịu trận. Nó chờ Hoành, chờ xem thế nào là ÐỤ.
Rồi Hoành nằm ngửa ra bảo Lam bú. Bây giờ Lam đã bạo dạn, đã biết bú. Lam ngoạm đầu con cu chật cả mồm mà mút lia lịa làm thằng Hoành phải nhỏm người lên xem. Cái thân người cao ráo trinh nguyên của Lam như pho tượng. Cân đối, đều đặn. Mặt Lam đỏ hồng, mắt nó nhắm nghiền không còn thấy gì nữa. Hoành với tay cầm một chân chị nó bỏ qua người nó. Lộn đầu lại mà trả ơn cho nhau. Mớ lông lồn đen sậm áp sát mặt Hoành. Ðầu Lam lên xuống theo nhịp bú « cây chày vồ ». Bỗng con Lam la lên:
– Hoành ơi, sướng quá, chị ra nhen? Úi, ra trong miệng em nè, úi, úi nó đang ra đó, úi, nuốt đi em…
Thằng Út ngất ngư. Ra? Là sao? Cái gì ra mà không thấy? Chỉ thấy chị nó ngồi thẳng người, mặt ngẩng lên gào thét, hai tay bóp mạnh đôi vú, được một tí lại thôi. Thế là ra à? Nó không hiểu. Bây giờ thì nó thấy Hoành lật chị Lam nó ra nằm ngửa, Hoành đưa “củ chùy” vào. Trông như miệng một con gấu nuốt con cá lóc. Con Lam nhắm mắt, bặm môi, tay cấu mạnh vai Hoành. Tráng sĩ Hoành như người máy, bung ra những động tác nhịp nhàng dộng xuống. Hai bàn chân con Lam quíu lại. Hình như tứ chi của Lam đều co rút. Lam để đất trống, vườn hoang, chẳng có một lính gác. Hoành lừ đừ đi vào thọc ngang chém dọc. Thân người Lam như một nữ nô lệ để cho Hoành tha hồ khuấy phá. Sướng quá đến Lam cũng không còn lời để diễn tả. Sao không sướng khi dương vật quá dài đâm vào một cái lồn trinh vừa biết mùi đời mới một ngày? Lam quằn quại dưới gót chinh phạt của Hoành. Hoành đã hứa, nên quyết giữ lời, đem Lam tới tuyệt đỉnh tình yêu.
Ban ngày, buổi sáng, mà Lam thấy sao mọc. Những ánh chớp từ mắt Lam lóe ra, hay từ hệ thần kinh xẹt tới. Lam chịu trận với niềm hân hoang cực điểm. Mồ hôi tráng sĩ Hoành đã vã ra trên trán. Hoành bặm môi, dốc toàn lực, đưa vào chiến trường những đoàn quân tinh nhuệ thiện chiến. Nó quyết kết thúc. Nó muốn thấy thây giặc phải nằm yên, bèo nhèo, rã rời dưới chân nó. Hoành nắc không ngừng. Cái giường rung lên. Cái mền nhàu nát. Hai tay Lam quơ lên trên như tìm cái gì đó để vịn, để níu, mà không có. Cổ họng nó khô khốc, lạc giọng. Hai môi nó chu lại thở thảm thiết. Vì cu của Hoành đang miệt mài giã xuống cối Lam. Những bọt khí trào ra hai bên bẹn. Thân lực lưỡng của Hoành đè hết từng mảng da thịt mềm mại của Lam mà Lam chẳng thấy phiền lòng. Lam nắc lên. Cả hai xung trận hơn nửa tiếng rồi, làm thằng Út chết dại, chết khờ bên kia tấm phên. Út được mục kích một màn giao hoan vô tiền khoáng hậu. Hoành nằm ngửa ra, Lam trèo lên, để nguyên con cu trong lồn mà dập xuống. Hai tay Hoành nắm trọn đôi vú sừng trâu của Lam mà bóp.
Không còn gì có thể bắt cuộc chơi này ngưng được. « Dai sức để trị giặc » là châm ngôn của Hoành. Bây giờ thì mồ hôi vả ra ướt mềm vai Lam, ngực Lam. Nó cố sức chạy thần tốc cho tới mức ăn thua mà Hoành thì vẫn như con lạc đà, tỉnh táo, ráo hoảnh dẫm từng bước. Lam vừa sướng vừa phục Hoành như thánh nhân. Và… bỗng Lam nằm sấp hẳn trên người Hoành, ôm Hoành, nắc Hoành:
– Hoành ơi! Chị lại ra nè! Ra nhiều lắm Hoành ơi! Yêu chị suốt đời nhen Hoành!
Hoành nằm dưới ngắm một đài hoa nữa vừa rơi. Cực điểm khoái lạc đã làm gương mặt Lam méo xệch. Lam « rụng » xuống trên thân người tráng sĩ, tan ra như tuyết. Nằm soài người như thế để thở, để tận hưởng. Cảm giác đê mê vẫn còn đâu đó trên đôi vú, trên mớ lông lồn đen rậm, trên hạt điều và miệng gấu. Không nhúc nhích, Lam nằm ấp Hoành dưới bụng. Hơi ấm Hoành truyền sang, sức sung mãn vô địch của Hoành mớm sang. Lam yêu quá thằng Hoành. Hình như chẳng còn chỗ nào chê được cậu em trai lực lưỡng. Cặp mắt lớn và sáng ngời.
Ðáng lý Hoành phải là một minh tinh màn bạc chứ sao lại là thằng chăn vịt? Khi giao hoan, Lam ngắm em mình, Lam yêu quá cái hào hùng, ngang tàng, lạnh lùng của Hoành. Làm như chẳng có gì có thể đốn ngã được đôi vai ngang bành ra như Trường Sơn. Nước da sạm đen bảo đảm cái thân dài hai trượng của Hoành có thể chiến thắng bất cứ mưa bão nào của cuộc đời, của ân ái và nhất là với giai nhân. Lạ không? Ðâu phải còn ảnh hưởng của viên « Xuyt Cap » nữa mà Lam vào đây sáng nay. Cũng chẳng phải viên thuốc đã làm lệch suy nghĩ của Lam về Hoành. Tài nghệ cao cường, bất kham của Hoành đã làm Lam trở thành nô lệ muôn thuở. Con Lam nhủ lòng có thể chết cho Hoành nếu Hoành muốn. Vì thế mà nó khóc, nó tủi thân, nó mủi lòng khi biết Hoành không là của riêng nó, mà còn của chị Cửu, má nó nữa… « Nhi nữ thường tình »!
Biết thế mà Lam vẫn khóc. Và… bây giờ Lam đang nằm trên người dũng sĩ đó mà khóc! Thấy thương không? Nó nhõng nhẽo, nó vòi vĩnh, nó ghen, nó sướng, nó lo… Bằng ngần ấy cảm giác đã đẩy lệ ra khỏi đôi mắt Lam. Vừa khóc, Lam vừa hôn môi Hoành nồng nàn. Nụ hôn cháy bừng này, sáng nay, khác hẳn với chiếc hôn chiều qua trên sông vắng. Nụ hôn đầu còn khờ khạo, còn thăm dò, tìm kiếm với lại do « Xuyt Cap » mà hôn. Còn hôm nay, lãng mạn, tình tứ, do tim Lam điều khiển, không gian dối, không sợ sệt. Nụ hôn trả ơn tình nhân. Nụ hôn bắt chàng, dù có dong ngựa phương nào, vẫn phải về với vườn xưa, sông cũ.
Hoành cũng nằm yên. Thoạt đầu nó mang cái kiêu hãnh của người chiến thắng. Nó kiêu hãnh như một đại tướng vừa ghi vào quân sử một chiến công hiển hách, thế nhưng, nước mắt của Lam, cái hôn đắm đuối của Lam làm tim Hoành bị xoáy lốc. Hoành đã giao hoan trước đó với Khuê, với bà Hội là để thỏa mãn sự thèm khát sinh lý. Hoàn toàn không có sự cộng tác của trái tim. Cái háo thắng của Hoành là của một con ngựa non háu đá. Bao nhiêu cũng được. Chỉ cần xác thịt và xác thịt. Không có sự hiện diện của yêu đương. Nhưng, sáng nay, trong căn phòng một mái tranh nghèo, ngoài sân chỉ có những lá nhãn khô bị gió lùa xào xạc. Có tiếng chim sẻ kêu khan, có mấy luống rau trồng bên ao nhỏ. Thế thôi, không có hoa giấy leo trên tường, không phòng tắm, tiện nghi… mà Hoành chợt thấy lòng chùng xuống. Con tuấn mã Hoành đã lỏng dây cương, muốn tìm cỏ đồng nội mà ăn, mà thở, mà sống.
Nó ôm ghì sát con Lam. Nó hôn con Lam không phải chỉ có môi mà cả tóc, cả mắt, cả cằm. Muốn nuốt Lam trọn vào lòng, giữ Lam đó làm tình nhân thiên thu. Cả Hoành và Lam trần truồng. Không cần xiêm y. Cả hai im phăng phắc mà đã như tự tình nhiều lắm. Hoành hiểu sao Lam khóc. Lam biết vì sao Hoành im lặng. Thế không đủ sao? Thế không tội nghiệp sao? Thằng Út vẫn im đứng đó bên kia vách. Nó đang xem một phim tình thì đúng hơn. Từ đôi thân thể trần truồng đó tỏa ra khắp giường chiếu, gối mền những hương nồng say đắm của bản tuyệt tình ca. Hoành vẫn ghì chặt chị Lam nó trên thân hình tráng kiện. Không rã ra. Không chia đôi. Ðã hòa nhập làm một. Chỉ có một.
– Chị có yêu em không? – Hoành hỏi.
Lam không nhìn Hoành. Nhắm mắt, gật khẽ đầu. Sao Hoành còn hỏi làm gì câu thừa thãi đó. Ngoại trừ chiều qua, còn sáng nay chị có đến với Hoành bằng đòi hỏi xác thịt đâu! Và cũng giá như đêm qua chị không nghe cuộc làm tình mưa bão của má với em, chưa chắc chị đã có dịp yêu em, hôn em cuồng bạo như sáng nay. Sao oái oăm thế? Sao em lại là nhân tình của chị. Có sao không? Với thị phi ngoài kia, cách nhà mình một hàng rào? Liêm sỉ có rớt xuống khi hai ta ngang qua một khu phố? Có phải che nón cúi đầu mà đi khi nghe tiếng cười khúc khích của ai đó dè bỉu tình mình? Mà không sao Hoành ơi! Tại chị sáng nay vác xác vào trận địa. Chị tình nguyện như một cảm tử quân ôm mìn lăn vào đoàn quân địch. Có banh xác, có hồn về chín suối, thì dĩ nhiên thôi. Chấp nhận, chỉ có thế! Ðể đổi lấy tình yêu. Chị tưởng Hoành hỏi: “Hai đứa mình có sẽ lấy nhau suốt đời không?”. Ừ, câu đó hả? Chị gật đầu không suy nghĩ. Dù bằng lá tranh, chị cũng lợp ủ tình ta được ấm với ngàn thu…
Lam lại tìm môi Hoành. Dương vật cứng như sắt của nó vẫn nằm đó trong Lam. Nó nghe ướt nhẹp, nhờn nhờn vì âm khí của Lam túa ra. Nó hạnh phúc dạt dào. Mớ lông của chị nó nhiều quá, đang xào xạc trên lông nó. Tóc Lam thật nhiều xõa xuống hai vai, che lấp ngực Hoành.
– Ðừng khóc nữa Lam, – Hoành nói – . Em là của chị.
Ðôi mắt Lam bừng hạnh phúc. Nó nâng mặt Hoành để chiêm ngưỡng. Câu nói xác định vừa rồi làm con Lam sướng hơn ngàn lần đụ. Ðã bảo Lam không đắm đuối Hoành bởi hắn có một con cu quá khổ, mà là tất cả, tất cả. Cũng như lòng Hoành chùng xuống sáng nay, đâu phải chỉ vì mình Lam, mà là cái sân đất yên tĩnh, tàng cây nhãn xòa ra cho bóng mát, tiếng con gà mái dẫn con đi ăn, tất cả, tất cả. Rồi cũng không dễ gì chỉ vài lần giao hoan mà Lam say đắm dũng sĩ.
Vẫn gắn bó hai thân hình như thế, Hoành lật Lam nằm nghiêng xuống đối diện với mình. Hoành gác chân qua người Lam, nhìn Lam thương rào rạt. Hoành lấy ngón trỏ đùa đùa cặp chân mày rậm như sâu róm của Lam. Hoành nghịch với mớ tóc mây trước trán Lam, với chiếc mũi dọc dừa, với đôi môi cong tớn gợi tình. Mặt trời có lên cao, đổ vào chái hiên những vũng nắng vàng hanh. Gió có vô tình qua đây gợn mát. Cảnh nhà quê im vắng lạ thường. Đã im vắng càng tĩnh mịch hơn vì cả hai chẳng nói năng một lời.
Sao phải cất tiếng nói khi tình thật đã cho nhau. Những giọt nước mắt của Lam rớt trên Hoành đã to lớn, đã biển cả, giữ chân tráng sĩ. Lam cũng thế, nó nghịch bộ râu hàm én của Hoành, cặp mắt lớn với lông mi dài, cặp môi dày che hàm răng trắng đều của Hoành. Ðừng nói gì hết. Cứ thế đi! Chìm sâu xuống. Và cũng chẳng ai bảo ai, ái ân lại đến ở cái phút thứ sáu mươi mốt. Lửa với rơm bùng cháy. Hoành nằm lên trên Lam. Gọn gàng, chắc nịch. Thân thể của Lam đang sống dậy với bão lửa. Con cu to của Hoành dộng xuống lồn Lam những yêu thương. Thằng Út lại hoa mắt. Lam không rời môi Hoành. Em đang làm gì đó hỡi Hoành? Có phải là lời xác định « Em là của riêng chị » không?
Sông xa, núi thẳm ơi, có nghe tim Lam thổn thức? Có nghe hạch nước từ âm đạo rỉ ra? Có thấy thân trần như nhộng sát nhau? Tay Hoành bóp nhẹ vú Lam. Cu nó ra vào chuyên chở cho Lam ngàn ngàn diễm tuyệt. Bộ lông lồn của Lam dựng đứng, chào hân hoan dũng sĩ. Thằng Út say sưa trên nửa tiếng, bốn mươi lăm phút, một giờ… Lam ra hai lần thống thiết, cho đến bây giờ, dũng sĩ Hoành mới xuất quân:
– Chị hai! Ôm em thật chặt. Ðừng rời em phân nào. Nắc lên ào ạt đi Lam. Em đang đưa đạn vào chị đây. Hứng nhé! Ðó chị ơi! Chưa bao giờ em sướng như sáng nay! Chị hai ơi! Sướng quá đi!
Hoành tung hết đến giọt khí cuối cùng vào trong lồn của chị nó. Lam tràn ra hạnh phúc. Nước của cả hai làm ướt hết vế của Lam. Lam đưa tay xuống quệt một ít cho vào mồm mút hết.
– Ngon, ngon quá Hoành ơi!
Thằng Hoành cũng làm như thế. Ăn khí của nhau.
– Sẽ có một ngày, Hoành không cho Lam uống thuốc ngừa thai nữa. Ðể thế, tự nhiên thế. Hoành muốn thấy bụng chị úp lên với hài nhi của em.
Cuộc ái ân chấm dứt lúc nào đó vào xế trưa. Thằng Út chạy vội ra giếng lấy gàu xối lia lịa để dằn cơn thèm khát dục tình. Nó bổng yêu đời lạ thường. Nó nhảy lăng xăng. Trèo lên cây dừa xiêm chặt nguyên buồng xuống lấy ly nạo ra hai trái, đem mời Hoành và Lam. Rồi nó lấy mớ cá rô tát được sáng nay trong đìa làm sạch, chiên lên, nấu cơm mời Hoành ăn. Mời « thầy » ăn. Mời dũng sĩ ăn. Bây giờ nó nhìn Lam, quan sát Lam. Sao cái gì ở Lam cũng đẹp. Cái đẹp mà trước đây Út chẳng hề thấy.
Thêm cái kiềng vàng, đôi bông tai, đôi guốc sơn màu nâu, bộ đồ vải hoa cà trên nền xanh tím. Lam quấn quýt bên Hoành, như chồng vợ. Thằng Út giả tỉnh, không đếm xỉa gì đến sự đổi thay ghê gớm đó. Nó biết: Thì phải vậy thôi, làm sao hơn? Út vui cái vui của Lam, hạnh phúc cái hạnh phúc của Lam. Nó lạc quan lạ lùng, vì chính nó, sáng nay, sau khi mục kích trận thư hùng, cũng đã được “cải tạo”, bị cuốn hút theo những tâm lý lạ lùng của tình yêu. Cũng từ hôm đó, Út kín đáo, trầm tư hơn như một người lớn.
Mọi ngày nếu có cầm tay chị Lam thì Út rất hồn nhiên, nhưng sao bây giờ, có khi nó cầm tay chị, đỡ cho Lam bước xuống ghe, hay trèo lên hái nhãn, nó bừng bừng hơi nóng. Sinh lý của thằng bé đã nở chồi. Và cũng do được chứng kiến bao cảnh làm tình của Lam và Hoành, mà Út bây giờ cũng vẩn vơ, suy tư…
Một hôm, nó chèo xuồng cho Lam vào trong đìa hái nấm và bông ô môi. Tay thì chèo, mà mắt nó cứ ngắm chị Lam không chớp. Nó không biết rõ tại sao, nhưng chắc chắn có cái gì đó ở khả năng sinh lý nó thúc dục. Lúc Lam đứng ở xuồng, nhón lên vói hái nấm ở một cành cây cao, bộ ngực Lam đưa ra nhọn hoắt, đít Lam vun ra phía sau ngọt ngào. Những trận làm tình của Lam hiện rõ ra. Bộ lông lồn, lông nách, đôi vú sừng trâu… về với Út khiến tay Út buông lơi cây chèo. Xuồng giang ra, thất thế, Lam té xuống nước ướt hết. Út cúi xuống kéo chị nó lên. Nước làm bộ đồ trắng Lam đang mặc dính sát vào người. Không còn gì trong Lam mà không lộ rõ mồn một trước mắt Út.
Hai cái vú cong cớn với núm đen sậm. Bộ lông lồn đen kịt dưới háng. Có nước thấm vào, bộ đồ chẳng còn tác dụng gì nữa, nó phơi bầy Lam ra dưới ánh sáng mặt trời như lúc Lam trần truồng trong giường với Hoành. Cái rổ của Lam cũng rơi làm mớ bông súng, bông ô môi và nấm mèo trôi vương vãi trên mặt nước. Tức tốc, Út cởi áo quần, trần trùng trục, phóng xuống vớt lên. Xong trèo lên xuồng, ở trần như thế ngồi ngắm Lam ướt sũng. Thằng Út nhìn Lam đắm đuối. Dương vật của nó bắt đầu cứng lên, giật bừng bực.
– Em hư quá nhen Út, – Lam mắng – . Làm chị ướt hết thấy không? Ðồ đâu mà thay đây?
Thằng Út đưa ý, một cái ý nhiều hậu ý:
– Thì chị hai cởi ra vắt khô, phơi trên cành cây kia chừng vài tiếng, nó khô, mặc lại.
Con Lam đứng lên nhìn bốn bề. Ðồng không, mông quạnh! Vắng vẻ, đìu hiu lắm! Lam cởi áo, đưa hai cái “núi lửa” vun nhọn, vắt nước. Rồi cởi luôn quần. Trời ơi! Mắt thằng Út lé xệch một bên. Gió hơi lạnh mà người nó như ngồi trên đống than hồng. Chùm lông lồn đen láy của Lam dính nước, quyện nhau, ép sát vào mu, làm cho mu gồ ghề hơn lên. Út làm bộ nhìn lơ đi nhưng liếc không thôi vào cái hình hài mời mọc của chị nó. Hai mông đít của Lam sao mà tròn trĩnh trắng tươi! Cu thằng Út ngổng hẳn lên, vượt bật lên khỏi bắp vế. Út chận tay đè xuống. Con Lam biết. Nó đã thấy lúc Út từ dưới nước trèo lên khoang ghe. Con cu của Út cũng dữ tợn lắm, chỉ nhỏ thua Hoành một vài ly, nhưng da quy đầu còn múm. Lam làm như không nhận biết có Út ngồi đó đang thèm khát. Giống hệt như cảnh Hoành đứng thủ dâm ở khúc sông chiều nọ trước mặt Lam. Lam tủm tỉm cười một mình, miệng âm ư một bài hát. Rồi Lam vắt tóc cho khô, xong nhờ Út:
– Làm ơn dùm chị chút nghe Út?
Út đang mơ màng với những ý nghĩ loạn luân trong đầu óc nó, nghe Lam hỏi, nó giật mình. Giật mình như kẻ đang xem lén ai tắm mà bị bắt quả tang. Út hỏi:
– Dạ… chị hai nhờ em cái gì?
– Làm ơn trèo lên cành cây kia phơi bộ đồ cho chị. Vậy mới mau khô được. Mau rồi về em… trễ má trông…
Út « dạ » mà không sao đứng lên được. Con cu của nó hung hãn chìa ra, còn giật giật, nên Út mắc cỡ quá. Nó khom khom định đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Mấy lần như thế. Lam hỏi:
– Làm gì như mắc thằng bố vậy quỷ? Lên phơi dùm chị cái đi. Chị trèo không được, chớ nếu được ai nhờ làm chi…
Út nhìn Lam rồi bạo dạn đứng lên. Ðứng như trời trồng. Lam nhìn con cu Út đỏ au, gân nổi lên từng lằn. Lông dái nó mọc vừa phải vì là trai tơ. Cũng như Hoành, nước da Út đen như tượng đồng. Lam phá tan cái không khí căng thẳng:
– Lẹ lên em! Làm gì mà đứng như trời trồng vậy?
Út lại “Dạ”. Tiếng dạ kéo dài. Út vẫn không sao ngưng nhìn vú, lồn của Lam. Tay nó cầm bộ đồ của chị nó, mà người như kẻ chết rồi. Lam làm bộ mắng:
– Thằng này, bữa nay sao á! Bộ ma hớp hồn mày rồi hả? Quỷ con! Mau đi em!
Rồi Út đưa ghe cặp vào cây ô môi, nó leo lên như con vượn. Thoăn thoắt. Cả thân hình một thiếu niên mười lăm tuổi với con cu to vừa phải đã lồ lộ trước mặt Lam. Nó đứng phơi đồ đẹp như một người rừng. Từ trên cao, Út nhìn xuống. Không gì có thể tả nổi dung nhan lõa lồ của Lam. Một tay che nắng, tay kia để ơ hờ ở bộ vú như che cho có lệ. Thằng nhỏ phơi xong vẫn đứng đó. Gió mát rười rượi. Mấy chùm bông ô môi đong đưa. Cả cánh đồng bát ngát chẳng có lấy bóng người. Út rõi mắt nhìn quanh. Một hồi lâu, chị Lam nó nói:
– Xong thì leo xuống chớ còn đứng trển chi vậy ông?
Thằng út làm bộ cả thẹn:
– Thôi, hổng xuống được đâu. Mắc cỡ thấy bà…
– Xuống đi em, – Lam giục – , đứng trển lỡ có ai thấy… người ta nghi à!
« Người ta nghi à », bốn chữ đó làm thằng Út yên tâm và lòng khấp khởi. Nó không biết vui cái gì, nhưng có vẻ lạc quan khuyến khích lắm. Tại sao Lam lại lả lơi như thế trong khi trước đó, ở những lần giao hoan với Hoành, Lam có vẻ như chung tình đậm đà lắm với Hoành? Dễ hiểu thôi! Bởi vì đã hơn một tháng rồi, từ ngày Hoành trở về nhà bà Hội để tiếp tục làm « con nuôi » thì hắn quên hết lời thề nguyền, quên khúc sông vắng, quên buổi sáng ái ân dưới liếp tranh nghèo, và vài lần khác ở ngoài đồng… Hoành mê mải những cuộc vui hoan lạc không những với một mình bà Hội mà còn với Khuê! Vui đến độ quên cả lời nhắn thăm Lam. Vì thế thằng Út có lần chợt bắt gặp Lam ngồi ở bờ hè, hoặc nằm trên giường tre, ôm mặt khóc một mình. Út biết vì sao chị nó khóc mà vẫn vờ đến ôm dỗ dành. Từ đó Út luôn bên cạnh Lam, sát cánh như đôi bướm. Vì thế mà có buổi chèo ghe hái bông ô môi này đây. Nghe Lam « thả » một câu nửa đùa nửa thật, Út tuột xuống thật nhanh, nhảy vào khoang ghe, suýt té nên Lam ôm nó. Cái ôm không biết vô tình hay cố ý mà cả hai sát nhau, mặt đối mặt. Thằng Út đỏ mặt như người say rượu. Và cũng không biết vô tình hay cố ý mà cả hai chẳng « nhả » nhau ra. Chiếc xuồng đang ở khúc lạch vắng, thật khuất. Giữa cái khí hậu êm đềm buổi xế chiều, chung quanh là lau sậy nghiêng ngả theo gió, mây trên trời xanh lơ, chiếc ghe tròng trành trên mặt nước trong xanh, Lam, Lam chớ không phải Út, nẩy gian ý! Lam muốn « với tay » hái một trái cấm ở vườn địa đàng! « Ông thầy », Út gọi Hoành thế, đã cho Út một số kinh nghiệm ngàn vàng. Những hình ảnh mà thiên thu, Út chẳng thể nào quên nổi. Cái mặt út đang sát rạt đối diện với cặp vú của chị nó. Mà cũng không phải tự nhiên Lam dám cởi hết đồ đứng đây cho Út ngắm! Gian ý này nó thoáng hiện trong óc Lam vào một hôm thằng Út bận quần đùi trèo lên cây mận hái trái cho má nó đem đi bán. Lam đứng dưới gốc nhìn lên, bất ngờ thấy con cu Út lủng lẳng trong ống quần. Giá ngày trước thì Lam đã bỏ chạy vào nhà. Nhưng Lam « phải bả » của Hoành rồi, ăn quen nhịn không quen. Và bây giờ trực diện với Út. Thật tình, Lam muốn làm một chuyến phiêu lưu mà rồi chẳng biết mở lời gì cho tiện. Nếu là kẻ khác thay vì Út, sau câu lẳng lơ « người ta nghi à », họ đã tràn quân vào chiếm thành. Trước mặt Lam bây giờ là một con nai tơ, tuy đã được « thầy Hoành » và chính Lam truyền dạy cho ít đường « đao kiếm », nhưng nai tơ vẫn ngơ ngác với lá vàng khô. Út không sao ngăn được cái « của quý » của nó đang cương lên xồng xộc trước mớ lông lồn đen sạm của Lam. Chứ nếu sai bảo « thằng nhỏ » được, Út đã làm! Nắng hãy còn chói chang của buổi chiều hè oi nồng. Cả hai đứng lặng như thế, trầm ngâm như thế, thấy trái cấm đấy mà chẳng ai dám đưa tay ngắt hái. Lam ngại Út. Mà Út thì ngại Lam. Cậu bé thật ngây thơ. Ðã một chân lạc vào thiên thai rồi! Hay cậu còn đợi « chúng em xin dâng chàng trái đào tiên »?
Bất giác Lam bóp mạnh cánh tay Út. « Ðối thoại » bắt đầu đấy! Và Út cũng thế, cho hai tay ôm vòng eo của Lam, áp mặt sát hơn nữa vào đôi vú của chị nó. Út ngước nhìn chị hai nó. Phần dưới của nó cọ xát vào giữa hai háng Lam. Một bức tranh lõa thể tuyệt đẹp trên thuyền nan nổi bật trên nền trời xanh biếc. Lam cúi xuống hôn tóc Út. Cái hôn của người chị cho em trai hay… hay của nhân tình cho nhân tình? Gương mặt Lam lúc bấy giờ có ngượng nhưng vẻ « đàn chị » hiện rõ trên đôi mắt. Hai mông đít ểnh mạnh tới, hai tay ôm trọn nửa người của Út mà hôn vai, hôn cổ. Cuộc đụng chạm như ồn ào lắm mà yên tĩnh, chẳng nghe tiếng động.
Lam thấp dần, thấp dần xuống. Ốc trâu nổi rõ trên da thịt Út. Tim nó xoắn lại như muốn ngừng đập. Chưa bao giờ, kể cả trong giấc mơ, nó dám nghĩ đến một buổi chiều vàng có muôn ngàn pha lê ẩn hiện. « Pha lê » Lam đang ngậm vú nó, đang nút, đang bú. Có thể như thế này chăng? Nó nhìn xuống. Sóng mũi dọc dừa của Lam, đôi môi hồng của Lam làm việc chăm chỉ. Tay Lam nữa, bóp mạnh hai vai của Út, và chị nó còn chìm dần xuống, ngay « khẩu thần công » đang hùng hổ cương ra, chĩa thẳng. Cái miệng Lam ngoạm hết, nút nó, bú lồng lộn. Tay Lam mân mê hai hòn dái của Út. Thằng Út chỉ ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn bông ô môi mà hít hà, mà âm ư những chữ vô nghĩa, không có trên cõi đời này:
– Chap, bưng đui. Dú ha, dú ha, mâng ui mâng!!!
Có phải Út la đâu. Con lợn lòng của Út gào đấy! Nó mê sảng. Hơi từ miệng Lam ấm quá, làm nóng cả dương vật nó. Nước miếng của Lam làm trơn « nòng súng ». Út nhìn xuống mà thương chị nó. Lam đã hết khóc chưa? Ðừng khóc nữa nhen chị Lam. Có em đây, cạnh chị đây. Sao chị phải bương bả vào rừng kiếm gỗ quý mà không chịu chụm củi tre? Út bặm môi chịu đựng nỗi sướng vô cùng tận đang lan tràn khắp thân thể nó. Lam ngước lên nhìn Út:
– Nằm xuống đi em!
Bảo gì mà Út chả làm hỡi người săn nai! Lam sướng cái sướng của một đàn chị đã sai khiến được « thỏ con ». Út nằm thẳng. Nó cũng lực lưỡng nở nang đen đúa như Hoành, nhưng không dạn dày phong sương. Út như một chồi non cổ thụ. Có to, có lớn, có dài, nhưng chất « mới », chất « hiền » nằm đó, chẳng nói gì. Tha hồ Lam muốn “xả thịt” Út cỡ nào cũng được. Và Lam lại hùng hục ngậm « khẩu thần công » mà « ăn », mà « nhai ». Ngấu nghiến. Ngon lành. Như ăn trái chuối già trên cây mới hái.
Toàn bộ thì Út non choẹt, tới cái diễn tả nỗi sung sướng khoái lạc trên mặt Út cũng thấy thương. Lưỡi của Lam điều khiển tới đâu, Út cong mình la làng tới đó. Lam sướng cái sướng của Hoành đã làm cách đây hơn một tháng! Ðấy, nếu chỉ gần gụi xác thịt mà không có cảm giác mạnh như Lam đang làm, thì nó bớt đi nhiều phần hứng thú! Thịt nai bán ngoài chợ mua về ăn không được sao mà phải vào rừng săn tìm cho được, rồi nổi lửa nướng nhậu ở đó mới ngon? Những phức tạp, tham lam của con người đều nằm ở đó, không câu giải đáp!
Lam trườn người lên, kề mặt Út thủ thỉ:
– Sướng không em?
Uống thuốc gì mà thằng Út liều mạng, kéo đầu Lam sát xuống hôn môi như “thầy Hoành” làm ngày nọ. Lam sững sờ, Lam kinh ngạc. Út biết nhiều vậy à? Lam đâu hiểu lớp hàm thụ của « thầy Hoành » đã tôi luyện Út thành một tướng trẻ. Có thể Út làm không tới, vì mới « ra trường », còn bài bản thì vanh vách, rõ mồn một, không sót một « chương ». Lam đáp lễ, nằm hẳn lên người Út, hai tay ôm thốc cổ Út mà nồng cháy, mà cuồng bạo những nụ hôn. Không lấy tay, Lam lừa lừa cho âm đạo ngay đầu cu của Út, nhấn nhẹ vào, nhẹ vào. Út, tức khắc đã trả pháo ầm ầm trong khi lồn của Lam nắc dìu dặt, êm đềm… Lam sợ làm quá, Út sẽ « thất trận » ngay tức khắc vì là trai tơ. Lam tận hưởng rổ rau non mới hái. Một cái hột vịt lộn vừa tượng hình. Nhắm mắt! Lam hưởng. Nãy giờ cuộc ái ân chỉ mới có một câu “sướng không em?”. Cũng hỏi để có hỏi, chớ ai nào chịu nằm dưới bụng chị nó mà chịu hôn, chịu đụ “dã man” như vầy? Thằng Út đòi trèo lên bụng chị Lam nó. Lam không cho. Lam biết cái thế đụ đó làm Út “hỏng việc” rất nhanh. Với lại Lam đang thượng phong. Lam đang kềm kẹp. Lam đang vung hai “gọng kìm” để phong tỏa Út. Sướng hơn! Ðợi đi Út! Chị muốn chiều nay, thật lâu, Út rung động trong chị, ái ân với chị, làm sao cho cảnh vật ở đồng trống này đen nghịt rồi mà hai ta chưa rời! Út nghe không!!!
Lam mỉm cười một mình. Vì lạ lùng thay, nó đã gần gụi hai đứa em trai tại hai khúc sông vắng, vào buổi chiều tà và trên xuồng nan nhỏ. Lạ chứ! Ðẹp chứ! Lãng mạn chứ! Thiên nhiên bao quanh. Trên trời, dưới nước, chung quanh cây đồng, cỏ nội. Hình như cái thế giới nho nhỏ bây giờ là của riêng Lam, không ai thấy, không ai nghe. Thằng Út nằm dưới ấm áp, sướng cùng cực. Nó bóp hai vú Lam thật nhẹ sợ chị nó đau. Ðấy, cái thơ ngây của thằng bé làm Lam sướng hơn được Hoành bóp mạnh. Em cứ hôn chị đi! Chị bao bọc em đây! Chị nắc thật chậm và truyền hết tất cả những gì chị có từ tử cung, từ âm đạo, từ lông lá, da thịt chị cho em!
Chiều xuống dần. Hoa lá cỏ cây tỏa mùi thơm ngào ngạt. Tiếng nước vỗ vào mạn thuyền giống hệt như buổi chiều nao. Chỉ khác một điều: Chiều nao ấy, Lam bị động. Còn phút giây này đây, Lam là chúa tể, đang điều khiển cuộc chơi theo ý mình. Lam biết sẽ có ngày tướng trẻ Út sẽ lật đổ, cướp chính quyền rồi đưa Lam vào những cơn sốt, cơn chấn động gào thét… Chưa tới, không lo, hãy tận hưởng con nai nhỏ bé này đã.
Trước lúc hoàng hôn, Lam nhìn thẳng mặt Út. Nó hôn nhè nhẹ đôi mắt của đứa em trai để riêng tặng một loạt chất ngất:
– Út, ra với chị nghe! Út ra nhiều cho chị. Chị sắp ra nè! Ðó em! Chị nắc mạnh nè! Ra đi, đó, đó Út ơi! (Lam gào lớn). Úi, em ơi! Chị sướng cùng cực!
Thằng Út, lần đầu tiên, bắn những “viên đạn” tinh khôi vô lồn chị nó. Tận hiến hết sức trai đang lớn cho lồn Lam! Bắn, bắn rất nhiều. Lam la lớn bao nhiêu thì Út trầm lặng bấy nhiêu. Thơ ngây mà. Lam ấp thật sát, thật lâu, ru em ngủ để nghe côn trùng đang khởi tấu bản dạ khúc…
… Út lên cây lấy áo quần cho chị nó mặc và chèo xuồng về trong đêm tối. Lam hôn Út say sưa và hẹn:
– Mỗi ngày mình chèo xuồng ra đây đụ nghe Út. Nhớ đừng cho má với Hoành biết! Tối, nếu em muốn, cứ vô ngủ với chị. Kín đáo nhen!
Út dạ nhỏ. Nó ôm Lam siết chặt, lòng rộn lên nỗi hạnh phúc dâng tràn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Loạn vì đụ |
Tác giả | Tây Môn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện liếm tinh trùng, Truyện loạn luân, Truyện móc lồn, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex dùng sextoy |
Ngày cập nhật | 21/05/2022 14:31 (GMT+7) |