Trời mùa đông lạnh rụng cả tai. Tôi chạy xe từ Hà Nội xuống phà Tân Đệ, qua Thái Bình, và ngủ lại nhà khách của nhà máy đay. Buổi tối buồn như chấu cắn, TV không có, laptop càng không, mấy người làm việc chung với mình thì nằm nhà ôm vợ hết rồi. Tôi xách xe gắn máy chạy lòng vòng thị xã kiếm chỗ uống nước, mà kiếm hoài không ra. Thị xã tuy nhỏ bằng bàn tay nhưng đường sá rộng thênh thang, thế mà quán xá lại lèo tèo.
Chán quá, tôi đành về ngủ sớm. Qua ngã tư to nhất của thị xã, tôi thấy cái khách sạn có gắn biển “Massage tắm hơi”, nghĩ bụng mình từng này tuổi rồi mà chim vẫn chỉ dùng để đái, chi bằng vào kiếm xem ở đây có dịch vụ phá trinh không.
Tôi mua một phiếu, rồi vào phòng xả hơi rõ nhiều, nóng cứ như lò tắm hơi Phần Lan (là nói vậy, chớ hồi đó tôi chưa thử tắm hơi Phần Lan). Tôi ngồi xông hơi lâu thật là lâu để trấn tĩnh (cứ nghĩ mình sắp mất tân đâm ra hồi hộp). Tôi ngồi lâu đến độ mấy cha bảo kê phải tới đập cửa, sợ mình ngộp hơi ngủm cù đeo rồi. Tới lúc đó tôi mới chịu ra, tụt hết đồ, quấn cái khăn lông nhỏ tí ngang hông, rồi nằm lên cái giường “chuyên dụng.”
Mà cái khách sạn đó (tôi quên tên rồi) có phòng massage to rộng như sân Super Bowl vậy. Nằm đợi em massage vào tôi thấy run ghê, lại có cảm giác giống như mình đang mơ, cái gì cũng không có thực. Một lúc, có một cô nàng da trắng, dáng đẹp, mặc jupe dài, khoác áo lông Đức bước vào. Thì ngoài trời chắc cũng 14, 15 độ C, gần Noel rồi, mà ngoài Bắc thì trong nhà ngoài đường nóng lạnh như nhau. Hồi đó mấy ai xài máy lạnh hai chiều hay lò sưởi đâu.
Tôi nằm sấp sẵn trên giường, cô ả không nói không rằng bỏ áo khoác, rồi cũng trèo lên giường. Cô ả cũng cất giọng khen mấy câu, nào là tôi trông đô con giống Tây (hồi đó tôi cao 1m78 nặng 75kg, giờ thì tròm trèm 90 ký rồi). Cô ả đấm đấm bóp bóp mà tôi đâu có thấy gì, chỉ nhăm nhăm nghĩ cách làm sao đưa user requirement. Một lát cô ả xoa tới mông tôi, tiện tay bóp hai cái rõ là khiêu khích. Vậy là đúng chỗ rồi, thế nào cũng có dịch vụ.
Cô ả kêu tôi nằm ngửa ra. Thì ngửa. Lúc đó tôi đã dựng cột buồm, cứng hay không đâu biết nữa (thì tôi đã nói lúc đó cứ như trong mơ vậy). Cái khăn lông nhỏ quá sao mà che nổi, thành ra tôi cũng khỏi phải phát user requirement. Cô ả ra cái điều massage nghiêm túc, mặt “lập nghiêm” không flirt cái nào, nhưng đến khúc giữa của cái thân tôi thì cô ả hết kiên nhẫn. Thấy tôi nằm ườn như khúc gỗ có mấu, không chịu động chân động tay gì cả, cô ả đành phải hỏi…
“Anh có muốn em chiều chuộng không?”
Trời ơi, anh đâu mà anh, đợi thêm một chút nữa chắc tôi phải gọi cổ bằng má quá. Tất nhiên là tôi chịu.
Cô ả tụt hết đồ ra, trừ cái nịt ngực. Lúc đó tôi cũng không biết trời trăng ất giáp gì nữa, nên cũng mặc, về sau nghĩ lại chắc vì ngực cổ nhỏ quá nên ngượng không dám nude toàn phần. Cô ả hỏi…
“Em thổi cho anh nha?”
Tôi không mở được miệng nữa, mà mở gì nổi, miệng khô rang à, nên chỉ gật đầu thôi. Vậy là cô ả thổi kèn đã đời. Lúc đó tôi mới hơi hoàn hồn, nên đưa tay vào háng cô ả. Cổ dang đùi, nhấc miệng ra khỏi chỗ đó, thì thà thì thào…
“Anh sờ đi.”
Tôi đã bao giờ sờ, nhưng coi phim XXX thấy mấy cha đưa ngón tay thọc tới thọc lui, thì mình cũng bắt chước.
Thọc một hồi (tôi cũng không nhớ kết quả ra sao, là khô hay ướt, mà nếu ướt là ướt cỡ nào) cô ả móc đâu ra cái condom cứ như là ảo thuật Z27, rồi tròng vô cho tôi. Tôi ngồi dậy, còn cổ nằm xuống, bành chân hết cỡ, đã thế còn đưa hai ngón tay banh cửa mình ra nữa. Tôi lập bà lập bập nhét vô, nhấp được mấy cái (mấy cái thì mấy, không quá 10 cái Wink là ra liền.
Đúng là chẳng thú vị gì cả. Không rõ cô ả có biết đó là lần đầu tiên của tôi không, nhưng cổ lịch sự ghê, chỉ nhỏ nhẹ hỏi tôi…
“Anh mệt hả?”
Có lẽ vì câu hỏi ấy mà tôi vẫn nhớ rõ kỷ niệm này cho đến ngày hôm nay.
Thực tình, tôi cảm thấy có chút biết ơn cô gái đó, có lẽ vì câu nói cuối cùng ấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lần đầu tiên của Đỗ Tùng |
Tác giả | Đỗ Tùng |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Địt cave, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 23/04/2022 14:28 (GMT+7) |