Không lâu thì tôi cảm thấy anh chàng tự nhiên như đã quen từ lâu, giống như cách cư xử của cha mẹ anh ta. Người đàn ông chỉ trò chuyện đúng lúc, không làm phiền trong lúc tôi đang ăn. Và dần dần tôi có cảm giác thoải mái như ở nhà.
Sau đó thì tôi trò chuyện về những điều riêng tư, cũng giống như tôi đã từng nói với ba mẹ người này.
Càng về khuya, khách trọ lần lượt trở về phòng, chỉ còn Malcom và tôi còn ngồi lại.
Vẫn không để ý, đề tài trò chuyện chuyển dần sang những điều thân mật hơn. Mãi một lúc tôi mới có đủ can đảm hỏi xem tại sao anh chàng lại có đôi mắt buồn như thế. Người đàn ông ngước lên nhìn tôi tỏ ra kinh ngạc. Sau đó thì nói nhỏ:
“Anh là người đầu tiên nhận ra chuyện ấy”.
“Bộ những người khác ngu ngốc hoặc mù hết sao”.
Tôi không ngờ mình nói khá lớn tiếng, tới khi thấy có một người đàn ông trong quán nhìn tôi cười, thì tôi phát ngượng và chột dạ.
“Hoặc có thể là cả hai cũng nên”, anh chàng đáp lời.
Tôi gật gù.
“Có lẽ là cả hai. Chuyện gì xảy ra vậy? Có muốn kể cho tôi nghe không, dù rằng tôi hoàn toàn là người xa lạ?”.
Người đàn ông liếc nhìn tôi một lúc như để xét đoán trước khi quyết định kể sự thật về mình.
“Lúc tôi quyết định đến đây thì… chính là lúc người yêu tôi bỏ đi”.
Tim tôi đập thình thịch muốn rơi ra ngoài. Bạn gái người này đã bỏ anh chàng, thế là anh chàng tới đây và giờ đang ngồi với tôi ở bàn ăn này, cùng tôi trò chuyện.
Chẳng nghĩ ngợi gì khác, tôi vỗ vai người đàn ông, an ủi:
“Rồi anh sẽ tìm cho mình một người khác. Một người xứng đáng với tình yêu của anh”.
Người đàn ông lại liếc nhìn tôi, lần này tôi thấy trong ánh mắt ấy bừng lên tia hy vọng.
“Anh nghĩ vậy thật sao?”.
Tôi gật đầu. Người đàn ông nghiêng người chăm chú nhìn tôi. Sau đó, người đàn ông sầm mặt tỏ vẻ giận dữ, quay mặt nơi khác.
Tôi ngạc nhiên và hỏi xem có chuyện gì, nhưng người đàn ông cứ lắc đầu và dợm đứng dậy.
Một lần nữa tôi quàng tay lên vai người đàn ông vỗ về, lần này người đàn ông không tỏ ra khó chịu. Tôi lại hỏi vì sao anh chàng có thái độ như thế, người đàn ông trả lời với giọng nói vẫn còn run.
“Anh làm tôi nhớ tới anh ấy”.
Anh làm tôi nhớ tới anh ấy. “Anh ấy” ư?
Những từ này cứ u u trong đầu và tôi không thể gạt bỏ ra ngoài được.
Người đàn ông còn khá lúng túng và đẩy tay tôi ra. Người này lẩm bẩm gì đó, sau đó bảo người giúp việc dọn bàn, hấp tấp nói lời chúc ngủ ngon rồi lĩnh đi mất.
Tôi ngồi ở đó ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì… cái cảm giác lúc chạm vào người đàn ông và nghe những lời tâm sự người ấy khiến con cặc tôi ngọ nguậy trong quần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lái xe |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 09/01/2022 19:26 (GMT+7) |