Sự khoái lạc lần đầu với người đàn ông mà tôi được hưởng cuồn cuộn trong người, tôi bành háng rộng thêm, nhổng đít lên xuống, qua lại vô trật tự. Tôi quên mất là bệnh nhân đang được bác sĩ khám bệnh, tôi dùng hai ngón tay ấn mạnh đầu bác sĩ vào âm hộ tôi, người tôi quấn lại bao nhiêu lần tôi không nhớ rõ. Đúng lúc tôi đã hưởng hết khoái lạc và nằm sảy tay ra bác sĩ mới dừng các động tác. Tôi nằm lim dim mắt, cảm thấy sự thoải mái. Bác sĩ với đôi tay ướt nhờn tiến đến rữa ở lavabo và đến bên bàn giấy.
“Nào bây giờ cô ra sao?”
“Tuyệt diệu” Tôi trả lời đầy thỏa mãn trong lúc tôi vẫn trần truồng nằm nghỉ trên bàn khám.
“Tốt” Bác sĩ nói: “Phản ứng của cô không có cái gì trái cả, cuộc khám vừa rồi đã chứng minh. Ngoài ra tôi cũng có thể ước đoán thêm cô là một phụ nữ có tình dục mạnh hơn nhiều người khác. Vì vậy chỉ mỗi một việc kềm hảm tâm hồn thầm kính là những người tạo nên trở ngại cho cô và không đem đến riêng cô tuyệt đỉnh khoái lạc trong lúc làm tình”. Ông ta với lấy phiếu khám bệnh, cây bút bi và đến ngồi cạnh bên bàn tôi.
“Cô nằm yên như vậy và kể cho tôi nghe những cảm giác vừa qua”
“Tôi thấy việc rồi thú vị ngay từ lúc đầu”
Tôi không bị một trở ngại đặt biệt đối với ông ta, bác sĩ đã dùng mọi cách bể biết rõ hoàn toàn cơ thể tôi, trên phương diện nghề nghiệp ông ta phải làm như thế, tôi nghỉ thế và mỉm cười. Ông ta nói tiếp:
“Tôi không nghỉ rằng chúng ta sẽ trở ngại với vấn đề này. Trên phương diện tình dục tôi tin tưởng rằng cô sẽ được khoái cảm nhanh và dành theo đường lối thông thường này, nhưng chúng ta phải tiến hành một cách thận trọng và chậm chạp”.
“Bác sĩ à! Bây giờ tôi cảm thấy tôi có thể làm việc này hoàn toàn rồi”
“Không” ông ta nhấn mạnh “Cô không thể tự làm lấy mà chỉ có thể áp dụng từng điều tôi chỉ dẫn. Một ít hiểu biết mà cô thu thập vừa rồi chỉ là thí nghiệm không mấy thành công mà còn có thể tự làm hư hỏng trọn vẹn biện pháp tôi đang áp dụng trị bệnh cho cô. Cô chưa có cái gì gọi là hưởng ứng lại với người đàn ông trong lúc làm tình cả. Nếu cô không chịu công nhận sự thật như vậy thì tôi sẽ chấm dứt biện pháp trị bệnh cho cô ngay tức khắc vì nó không còn giúp ích cho cô được nữa”
Tôi phải gật đầu và hứa nghiêm chỉnh làm theo lời chỉ dẫn của ông ta và công nhận là từ trước đến bây giờ tôi chưa có cái “tí vốn” nào để hòa hợp với đàn ông cả.
“Trở ngại của cô” Ông ta nói tiếp “kể cả sự e thẹn sẽ không còn nữa, sự hợp tác của chúng ta, cô sẽ bị đầu độc bởi việc có lương tâm xấu, tư tưởng tội lỗi và những nhà đạo đức giả. Họ đưa ra những danh từ ngụy trang đẹp đẽ như “e thẹn”, “thẹn thuồng”… và mỗi khi cô làm điều gì với bạn trai, người yêu… những cảm giác ý tưởng tội lỗi đã tàn phá lạc thú của cô. Cô đã đánh mất niềm tin có thể đưa đến khoái lạc và mặc cảm tội lỗi vày vò cô rất nhiều trong vấn đề này. Hầu hết các cô gái trẻ mang một tâm trạng như cô nhưng họ lại không hiểu tại sao họ lại như vậy. Những cô mang mặc cảm nhẹ có thể vượt qua được, trái lại nặng như cô phải được chữa trị đúng phương pháp trong một thời gian mới lấy lại sự cân bằng. Đó là khía cạnh của vấn đề mà chúng ta gọi là nguyên nhân chính. Một đứa bé vừa sinh ra và lớn lên trong gia đình quá khắc khe, không được cha mẹ hướng dẫn để có sự hiểu biết tối thiểu về nguyên nhân cũng như hậu quả tối thiểu của tình dục. Nhiều khi đứa trẻ thắc mắc trong giai đoạn trưởng thành, thường cha mẹ trả lời: “Không nên, đó là sự bẩn thỉu nên tránh…” trái lại những đứa trẻ vì cha mẹ quá bận với doanh nghiệp bỏ phế ra xã hội sẽ bị bạn bè cùng lứa đưa vào trí óc non nớt những kinh nghiệm lầm lẫn sẽ trở thành người mắc bệnh nan y về bạo dâm (sadisma). Hậu quả cảm nghỉ tội lỗi ngày càng ăn sâu vào các cá nhân mang mặc cảm, họ thấy rằng sự e thẹn, mắc cỡ, mặc cảm tội lỗi đã phá hoại tất cả khoái cảm của hai người yêu nhau, nếu một trong hai người mang mặc cảm ấy như trường hợp cô đây chẳng hạn. Cô đồng ý với tôi chứ?”.
“Vâng, có lẻ vậy”
“Hai hôm nữa cô trở lại đây. Độ vài lần tiếp xúc với tôi, cô sẽ thấy niềm vui mới”, ông ta vừa nói vừa ghi chú trên phiếu khám bệnh của tôi.
Suốt đêm hôm đó cho đến ngày hôm sau, tôi mong mau đến ngày hẹn trở lại phòng bác sĩ. Nhưng đến hôm trở lại tái khám bệnh, tôi không khỏi phải e dè, hỗ người khi đứng trước phòng mạch. Tay tôi rung rung bấm chuông. Sớm mai hôm đó tôi như người phạm tội, má nóng lên khi bước vào phòng. Như thường lệ, trong phòng khám, bác sĩ bước từng bước chậm chạp đến trước mặt tôi:
“Cô cần cởi đồ từ phần thân dưới ra thôi”.
Ông ngồi xuống ghế và ngắm tôi đang cởi giày, vớ, váy… sự e thẹn dâng lên khiến tôi đỏ mặt và không dám nhìn ông ta. Tôi tuột slip từ từ và nhìn xuống sàn nhà.
“Bây giờ chúng ta tiến hành cái gì trước đây. Từ lâu cô hay mắc cỡ vì cô đã hiểu lầm về cơ quan sinh dục trong cơ thể và cô sẽ không bao giờ tận hưởng khoái lạc với người khác nếu cô ôm ấp mãi như thế…”
“Trước đây tôi vẫn bị như vậy đó bác sĩ, nhưng kể từ sau ngày khám, tôi cảm thấy bác sĩ là người đàn ông gợi cảm cho tôi nhiều nhất. Tôi nói thật, xin lỗi bái sĩ đừng cười”.
“Không có gì đáng cười, cô để tôi hướng dẫn và cô cứ tự nhiên lăn xả vào khi cô thấy thích, không có gì đặc biệt đáng ngại, xin mời cô lại đây”.
Ông đang ngồi trên một cái ghế bành, không có tay vịn. Tôi e vè bước chầm chậm đến bên cạnh ông. Bác sĩ bế tôi ngồi lên đùi ông, hai chân thòng hai bên, mặt đối mặt.
Tôi ngồi thoải mái với vị trí này mặc dù hơi run. Ông ta vuốt tóc tôi và hỏi:
“Lillian, cô khoái cảm khi tự thủ dâm không?”
“Cái gì thưa bác sĩ?”
“Cô có sung sướng khi làm một mình không?”
Tôi gật đầu nhè nhẹ cúi mặt xuống. Ông ta nâng càm tôi lên và nhìn chăm chú tôi.
“Bằng cách nào cô làm được việc đó?”
Tôi không dám trả lời. Ông ta nhắc lại:
“Nói cho tôi rõ bằng cách nào cô làm việc đó? Không có gì mắc cỡ, hoàn toàn là vấn đề chung cho thế hệ này, cô không phải là bệnh nhân độc nhất, trong trái đất này còn bao nhiêu người con gái khác cũng có thể gặp trường hợp không tìm được thỏa mãn như cô. Ngay bây giờ cô nên nói thật cho tôi biết cô đã làm việc đó bằng cách nào?”
Tội ngập ngừng một lúc:
“Tôi làm các động tác đó bằng các ngón tay của tôi… chà sát các mép đại và tiểu âm thần… như bác sĩ dùng lưỡi trong kỳ khám bệnh trước”
Tôi cảm thấy rạo rực khi ngồi ở tư thế này và kể lại những việc làm thầm kính của mình cho ông ta nghe.
“Cô có thể diễn tả lại đại khái cho tôi xem qua?”
Tôi nuốt nước bọt đánh ực và nói:
“Tôi làm theo cách thông thường…” Tôi cúi mặt xuống và đưa ngón tay trỏ vào giữa âm đạo, chà lên xuống nhè nhẹ hai mép tiểu âm thần.
“Yêu cầu cô nhìn thẳng vào mắt tôi khi làm động tác này”
Tôi không dám ngước đầu lên, ông ta phải nâng càm tôi lên nhìn chầm chậm vào mắt tôi. Bàn tay trái của ông ta đang xoa bóp nhẹ nhàng phía sau từ thắc lưng lên đến gáy tôi trong khi 2 ngón tay mặt của ông đang mân mê luân chuyển trên hai nhúm nhũ hoa…
“Cô cũng còn e thẹn, dẹp bỏ đi, cô hãy lăn xả vào xem tôi như là một người tình đang âu yếm cô chứ không phải là bác sĩ”
Tôi thấy phấn khởi, người tôi nóng ran, hai nhúm nhũ hoa nở phòng, nhô thẳng ra ngoài, ngón tay tay trỏ chà nhanh hơn trên rảnh âm hộ. Nước nhờn ướt cả ngón tay, tôi sung sướng, uốn người rung rẩy trên đùi ông ta và quýnh quáng choàng cả hai tay ra sau lưng và ôm chặt ông ta vào ngực tôi. Bàn tay ông ta vuốt ve sau lưng tôi tiến sát vào âm hộ. Ngón giữa cọ lên xuống hai mép tiểu âm thần nhờn ướt, ngón cái chà nhẹ trên mồng đốc của tôi. Mồng đốc nở to và đầy cảm giác mỗi khi ngón tay cái của ông ta xoáy tròn trên đó.
Tôi nẩy đít sát thêm vào người ông ta để cho mồng đốc chạm vào tay ông ta mạnh hơn, nhất là ngón tay giữa của ông ta điêu luyện làm sao ấy, xen lẫn trong động tác lên xuống theo cái rãnh, ông đút trọng ngón tay giữa vào âm đạo đang nở rộng của tôi và ngoái tròn. Mỗi lần như thế là tôi rướn người lên để ngón tay ông ta vào sâu hơn.
“Cô thấy còn trở ngại nào không?”
“Bác sĩ… không… ư…”
“Tốt lắm, cô đã vượt nữa đoạn đường trắc nghiệm rồi, cô nằm nghỉ trên giường nệm một chốc”
Ông ta dừng ngay động tác, bế tôi lên giường khám. Khoái cảm trong tôi đang dâng lên cuồn cuộn khiến tôi mơ hồ, không còn phản ứng, đến lúc ngả lưng trên bàn khám bệnh tôi mới biết.
“Khá lắm rồi, bây giờ tôi sẽ tiếp tục cái gì mà cô muốn”
Ông ta vừa nói vừa kê chiếc gối vào cổ tôi. Đột nhiên một ý nghỉ ngộ nghỉnh phát sinh trong đầu tôi. Tôi muốn nhìn thấy bộ phận sinh dục của bác sĩ trong lúc chữa bệnh cho tôi phản ứng ra sau. Nhưng tôi sợ ông ta không hài lòng nên không dám nói. Tôi chỉ biết nhìn lên ngực của mình và nâng niu nhè nhẹ đôi nhũ hoa để duy trì kích thích vừa qua.
“Cô và cô Brita đã làm những động tác vừa rồi phải không? So sánh cảm giác của cô trong những lần cô đã luyến ái với Brita và và tôi làm cho các lần vừa rối cô thấy có gì khác lạ không?”
Nghĩ đến những chuyện thầm kín của tôi với Brita thật buồn cười, nó không hả và khoái cảm không đạt đến mức độ như bây giờ.
Tôi mỉm cười kể lại chuyện cho ông ta nghe Brita đút ống thuỷ tinh vào hậu môn tôi và các việc làm chỉ thấy kích thích không đạt khoái cảm như bây giờ.
“Đúng rồi cô là một người có khả năng tình dục mạnh mà chỗ kích thích nhất của cô trong giai đoạn tiền giao hợp là nhũ hoa và mồng đốc. Ngoài ra các chỗ khác trong cơ thể cô chỉ là một phần kích thích phụ hay khác đi cô chỉ thích những người sờ mó vào những chỗ kích thích phụ là do sự hiếu kỳ, mong tìm một cảm giác lạ nhưng nó chỉ là tính cách giai đoạn, không bền và nếu áp dụng hoài cô sẽ đâm ra chán nản và lạnh nhạt”.
Tôi nhìn chiếc áo trắng của bác sĩ dài đến gối che khuất đi phân nữa chiếc quần tây kaki và tôi thắc mắc không hiểu dưới hai lớp vải ấy tình trạng của ông ta ra sau. Tôi bạo dạng hỏi từng tiếng một:
“Thưa bác sĩ ông là một người đàn ông???”
“Vâng tôi là một người đàn ông của khoa học, trước tiên tôi giúp cô trị bệnh, thứ đến tôi có dịp nghiên cứu thêm về các chứng bệnh thời đại của những cô gái trẻ và đưa ra phương pháp chữa trị thích nghi. Đó là ý muốn của tôi chắc cô hiểu!”
“Nhưng bác sĩ không có cảm giác hứng tình trong lúc chữa trị các bệnh nhân như trường hợp tôi đây chứ?”
“Dĩ nhiên” Ông ta dừng một chốc rồi tiếp “Nhưng cô có nhiều cái hay hay mà tôi khám phá ra được”.
Tay tôi vân ve áo trắng của ông ta và thấy nghẹn trong cổ:
“Ông không thấy hứng tình với tôi sao? Bác sĩ!”
“Cái gì? Cô nói thế nghĩa là…”
Tôi nheo mắt mỉm cười và nói thân mật với ông ta:
“Bộ phận sinh dục… dương vật của Bác sĩ đó mà”.
“Ô! Vâng… Nó có cảm giác rất cứng”
Tôi đâm liều nói nhanh:
“Tôi muốn được quan sát nó ngay bây giờ?”
“Ô hay! Tôi không ngờ cô chiến thắng được sự nhút nhát nhanh như vậy, bây giờ cô muốn đốt giai đoạn chữa bệnh để tiến đến phần thực tập? Tôi đã phỏng định nhầm thời gian chữa trị cho cô, nhất là khả năng phấn đấu tránh e thẹn trong ý trí của cô. Giờ thì cô cứ tự nhiên tìm hiểu tôi cái gì tùy ý thích”
Tôi ngồi dậy kéo ông ta sát vào bàn và nhìn thẳng vào mắt ông ta ra lệnh:
“Giờ đến phiên tôi làm bác sĩ. Ông hãy đứng yên để tôi khám”
Tôi đứng yên cởi áo Blouse, áo lót, quần dài quần đùi của ông ta ra. Dương vật ông ta bây giờ hơi cứng và nhô xiêng xuống về phía trước, to hơn của Henri và tôi tự nghỉ “Bự thật”. Lớp da quy đầu đã trật về phía sau để lộ quy đầu màu đỏ thẩm. Gốc dương vật trải đều đám lông đen mướt và lơ thơ trên hai bìu hạ nang thỏng xuống rất dễ thương khiến tôi muốn nuốt trọng lấy nó vào trong miệng. Tôi quỳ xuống trước mặt ông ta, hai tay nâng niu hay bìu hạ nang và cọ xát quy đầu vào hai nhũ hoa tôi. Ông ta vẫn đứng im bất động. Hai bìu hạ nang của ông ta rút lên dần và săn cứng, thân dương vật cứng dần và chĩa thẳng ra phía trước, đám lông đen như dựng lên, nhất là quy đầu phồng to ra, đỏ hỏn và da dưới quy đầu căng thẳng. Tôi cúi xuống hôn dương vật cứng ngắc của ông ta liên tục…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Không một mảnh vải |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá |
Ngày cập nhật | 20/02/2022 03:33 (GMT+7) |