Xem ra Lý Cáp còn đang ngủ say trên giường, Thiên Thiên liền ngồi bên giường cời hài y, rồi nhẹ ngàng luồn vào chăn, cũng không ngờ rằng mới bò vào một nửa thì bỗng nhiên bị một cánh tay ôm chặt lại, một thanh âm duyên dáng gào lên.
“Thiên Thiên, là ta” Lý Cáp ôm lấy Thiên Thiên chỉ còn mặc một cái yêm đào (em nó mới 7 tuổi thôi mà thằng kia), rồi đặt thân thể mềm mại của nàng lên người mình.
“Công tử hù chết Thiên Thiên rồi.” Thiên Thiên nhận ra là Lý Cáp liền thở phào một cái.
Lý Cáp vỗ về Thiên Thiên vuốt ve làn da mịn màng của nàng, nhè nhẹ thơm lên mái tóc nàng, nói: “Sáng sớm ra đã chạy đi đâu rồi?”
Thiên Thiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Cáp, rồi vùi đầu vào ngực hắn.
“Nào, nào đắp chăn vào, đừng để bị lạnh.” Lý Cáp lây chăn trùm kín lấy Thiên Thiên, nhưng vẫn cho nàng ghé vào người mình.
“Nô tỳ đi tìm Diễm Nhi tỷ tỷ.” Thiên Thiên thấp giọng nói.
Ân, không sai, quả nhiên là hảo Thiên Thiên không có lừa gạt chủ nhân, Lý Cáp trong lòng thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ kinh ngạc: “A, sớm như vậy đã tìm nàng ta, tìm làm cái gì?”
Thiên Thiên ngẩn đầu nhìn Lý Cáp nói: “Nô tỳ thấy Diễm Nhi tỷ tỷ không thích ăn thịt mỡ, nha hoàn trong nhà bếp cũng chỉ có thịt mỡ thôi không còn có gì khác. Nàng mỗi ngày đều làm việc nhiều như vậy, chỉ ăn có một chút rau thì làm sao làm việc được, nô tỳ tự làm một chút điểm tâm mang cho nàng ấy. Bởi vì sợ công tử trách tội, nên sáng ra mới lén mang cho nàng ấy không để công tử biết, nô tỳ sai rồi, công tử trách phát nô tỳ đi.”
Lý Cáp cười nói: “Ta phạt ngươi cái gì? Phạt sự chiếu cố của ngươi sao? Ngươi xem ta có phải là một chủ tử đích thực không?”
Thiên Thiên thấy Lý Cáp cũng không trách tội nàng, vui vẻ cười cười, nằm gọn trong ngực hắn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nói: “Diễm Nhi tỷ tỷ ở trong phòng bếp làm lụng khổ cực, công tử cho nàng làm nô tỳ hầu hạ đi, nàng nói nguyện ý làm thị nữ của người.”
Quả nhiên, cô gái nhỏ này băt đầu vì nha đầu kia mà cầu xin.
“Cái này thì…” Lý Cáp giả vờ trầm tư.
“Đồng ý đi, công tử, ngươi mau đáp ứng đi!” Thiên Thiên dĩ nhiên là áp mặt vào lồng ngực của hắn nói, có thể nghe thấy nhịp tim của hắn.
Lý Cáp ra vẻ ngạc nhiên – Thiên Thiên tự nhiên cũng biết làm nũng! Cô gái nhỏ này, vì chuyện của Diễm Nhi mà tận tâm tận lực như vậy, ngay cả những chiêu này cũng sử dụng đến.
“Ân, hảo hảo hảo, xem ra nếu ta không đáp ứng ngươi, thì không thể thành một chủ tử tốt rồi.” Lý Cáp cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của Thiên Thiên.
Thiên Thiên cọ cọ mũi vào ngực hắn: “Công tử đương nhiên là một chủ tử tốt mà.”
Hai người trên giường đùa nghịch một hồi, Lý Cáp cùng Thiên Thiên mới xuống giường rửa mặt, ăn điểm tâm, tự nhiên Thiên Thiên đích thân làm món cháo hoa. Vừa ngon lại vừa rất bổ.
Sau đó Lý Cáp để Lý Đông cho gọi Diễm Nhi tới, Thiên Thiên thì nhu thuận chạy sau hắn. Lý Cáp cười thầm, xem ra cô gái nhỏ này muốn phải ở cạnh bên để nói đỡ cho Diễm Nhi đây mà.
Hăc hắc, thân mật với cô gái nhỏ này trong một thời gian ngắn, những tiểu xảo của cô bẻ này hắn đã rõ ràng.
Chỉ chốc lát, Diễm Nhi đã được đưa tới.
So sánh với lúc vừa mới đến Lý phủ, Diễm Nhi hiện gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, tinh thần cũng tiều tụy đi nhiều. Xem ra đúng là đã chịu nhiều khổ cực.
Lý Cáp thản nhiên nói: “Thế nào, ngươi tới Lý phủ gần một tháng, là thiếu nữ 16 tuổi – đại tiểu thư, giờ lại trở thành nha hoàn, có cái cảm tưởng gì không?”
Diễm Nhi theo thói quen cắn cắn môi dưới, Lý Cáp phát hiện cái này đều được nhiều nữ hài tử dùng đến, ngay cả Thiên Thiên khi gặp rắc rối hoặc giả cảm thấy xấu hổ cũng thường dùng, dáng dấp như vậy quả thật là đáng yêu.
“Làm nha hoàn thật sự rất khổ cực…” Suy nghĩ một hồi, Diễm Nhi thấp giọng nói.
“Ngươi nói cái gì, ta không nghe thấy.”
“Nô tỳ nói, làm nha hoàn thật sự rất khổ cực.” Diễm Nhi nói to hơn một chút.
“A, đúng như vậy, làm nha hoàn xác thực là cực kỳ khổ cực. Như vậy, ngươi cho rằng người bây giờ có phải là một nha hoàn hợp cách không?” Lý Cáp ra oai với nàng nói.
Tuy rằng đã quyết định không hề cho nàng ở phòng ăn chịu khổ, nhưng thứ nhất nàng vừa mới đến Lý phủ đã thể hiện sự ương ngạnh kiêu ngạo, Lý Cáp trong lòng cực kỳ khó chịu, thứ hai là trải qua câu chuyện ban sáng hắn nghe lỏm được, Lý Cáp nhận thấy nàng chưa coi hắn là một chủ tử thực sự, bất quá chỉ tạm thời chịu khuất phục mà thôi. Sở dĩ hắn cũng không muốn nàng thoát khỏi sự khổ sở ở phòng ăn nhanh như vậy, dù sao cũng phải cho nàng ghi nhớ thật sâu.
Diễm Nhi lắc đầu nói: “Nô tỳ còn chưa hợp cách.”
Cuối cùng cũng có một lời nói thật.
“Không hợp cách cái gì?”
“Nô tỳ còn chưa hợp cách để làm một nha hoàn.”
“Ngươi hiện tại đã chịu nghe lời ta phải không?” Lý Cáp nhìn nàng và hỏi.
“Chịu.”
“Chịu cái gì?” Lý Cáp lắc lắc đầu, thực sự không được a, so sánh với thiên Thiên thì phản ứng của nàng chậm hơn, ngay cả nói chuyện cũng phản ứng rất chậm. Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, thêm một chút võ công, xem ra võ lâm đệ nhất mỹ nữ cũng chỉ như vậy thôi. Tiểu bảo bối Thiên Thiến nhà ta về sau trưởng thành lên, cái gì mà võ lâm mỹ nữ, cũng không phải là không thể.
“Nô tỳ chịu nghe lời.”
“Nghe lời ai?”
“Nô tỳ nhât định sẽ nghe theo lời của chủ tử nói.” Diễm Nhi rơm rớm nước mắt nói. Trong tâm trí nàng, Lý Cáp cái này là đang cố ý làm khó nàng. Nhưng thấy Thiên Thiên liếc mắt nhắc nhở nàng, nàng vẫn còn giả bộ kiêm cung, rất dịu dàng, trong lòng không nhừng nhớ kỹ “Thuận theo ý hăn, thuận theo ý hắn, thuận theo ý hắn…”
“Như vậy là ngươi chịu làm thị nữ của ta sau?” Lý Cáp chậm rãi nói.
“Chịu… nô tỳ chịu làm thị nữ.” Diễm Nhi cuỗi cùng cũng trả lời một câu gọn ghẽ.
“Cam tâm tình nguyện a?” Lý Cáp cố tình dò hỏi.
Diễm Nhi gật đầu nói: “Nô tỳ cam tâm tình nguyện làm thị nữ.”
‘Hảo, như vậy đi, ngươi trước tiên cứ thử xem đã, nếu không hợp cách sẽ quay trở lại nhà bếp.
“Nô tỳ nhất định sẽ trở thành một thị nữ hợp cách.” Diễm Nhi cũng nhanh trả lời.
Lý Cáp thấy phía sau Thiên Thiên len lén nắm lấy ngón tay ra chiều thắng lợi, Diễm Nhi cũng nhìn thấy và tự mỉm cười.
Lý Cáp nói với Lý quản gia: “Ở phòng của ta lấy một cái bình phong, đặt một cái giường, sau này Diễm Nhi sẽ ngủ ở đấy.”
Diễm Nhi khinh hô lên một tiếng: ” Ngủ ở phòng của người?” Lời nói vừa cất ra thì nàng đã bịt ngay lấy miệng, sửa lại nời nói: ” Ở tại phòng của chủ nhân.”
“Phí lời, nếu không sao gọi là thiếp thân thị nữ chứ?” Lý Cáp liếc mắt nhìn nàng, nói: ” Hiện tại công tử ta ra ngoài mua quần áo, bản công tử không chỉ cần một thị nữ có khuôn mặt xinh đẹp, còn nếu bên trong có một chút giận giữ, chỉ là một cái bình hoa, công tử ta cũng quyết đạp nát nó.”
Nghe được những lời này của Lý Cáp có vẻ rất có thâm ý, Diễm Nhi trong lòng cũng phát lạnh.
Kêu Lý An, Lý Bình, và hai thị nữ theo Lý Cáp ra ngoài dạo phố.
Diễm Nhi lần đầu tiên theo Lý Cáp đi dạo phố, cũng là lần đầu tiên có thêm kiên thức về thanh thế của Lý phủ ở trong thành này. Về khí thế, cho dù có so sánh với Vương Gia, Thái Tử thì cũng không thua kém bao nhiêu. Ở trong thành bất luận là già, trẻ, lớn, bé, giàu, nghèo, hễ ai thấy hắn cũng phải tránh đường.
Đi theo sau Lý Cáp Diễm Nhi thậm chí còn cảm thấy, dường như bách tính trong thành nhìn mình cũng có chút vị nể. Nữ nhân trời sinh ra tính ham hư vinh ở trong lòng cũng bắt đầu nảy nở.
Đoàn người đông đảo dừng chân ở trạm thứ nhất đó là hàng trang phục – Hoa Y Hiên.
Lý Cáp mới vào cửa tiệm, đã thấy mấy lão chưởng quỷ hới hải chạy đến bắt chuyện: “Nhị công tử, ngài đã tới, mau vào bên trong ngồi, lão bản sẽ lập tức ra tiếp ngài. Ngài hôm nay muốn mua quần áo cho Thiên Thiên cô nương a?”
Lý Cáp cũng không ngồi, ngày sau khi đi bộ một vòng xung quanh, hất cằm chỉ về phía Diễm Nhi nói: “Tìm cho ta một vài bộ quần áo cho thị nữ này.”
Chưởng quỷ thấy Diễm Nhi ở bên cạnh Thiên Thiên xinh đẹp như hoa như ngọc, nhất thời hai mắt sáng lên. Bất quá không dám nhìn lâu, lên tiếng “A” một cái rồi chạy đi tìm quần áo.
Diễm Nhi lúc này bị bọn Chưởng quỷ vây lấy kế đến là những trang phục được đưa cho làm ngạc nhiên đến ngây người, nàng vốn không phải không thấy qua những trang phục nhất đẳng, trước đây còn là một cô nương ở phủ Âu Dương thế gia, nàng cũng từng xắm sửa rất nhiều quần áo, nhưng hiện tại đối với những trang phục nhất đẳng ở Hỗ Dương thành này thì nàng mới biết được, quần áo của mình trước đây quả thực là hàng bầy bán ở vỉa hè không hơn không kém.
Một lát sau, nữ lão bản của Hoa Y Niên cầm quần áo nhất tề đi tới.
Lý Cáp vừa thấy khuôn mặt tàn nhang của nữ trung niên lão bản, lập tức nói: “Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói, bản công tử đã minh bạch, Hoa Y Niên đích thực là cung cấp trang phục cho hoàng cung quý tộc, xinh xắn hoa lệ vô song, Hoa Y Niên có đội ngũ công nhân may vào loại đệ nhât (hình như em xem nhiều quảng cáo quá rồi cái gì mà đội ngũ công nhân chứ he he) Hoa Y Niên là thiên hạ vô địch, vậy được rồi chứ… Đem quần áo này mang tới cho thị nữ của ta.”
Bị Lý Cáp nói một thôi một hồi, trung niên nữ lão bản tát vào mồm Trương Liễu Trương, xấu hổ mấp máy môi, cười xẩu hổ nói: “Nhị công tử không hổ danh là khách quen…”
Này tàn nhang nữ lão bản mỗi lần thấy khách quý đều phải trắng trợn tuyên dương một phen co bọn họ thấy Hoa Y Niên có bao nhiêu là đồ tốt, Hoa Y Niên đích thực là như thế nào, Hoa Y Niên may như thế nào thế nào, bô bô nói hàng giờ, Lý Cáp bị vậy như vậy nhiều lần. Từ này về sau việc chọn y phục sẽ để bọn Lý Đông, Lý Tây làm, chính là đến lúc không có nữ lão bản, cũng không để nàng kịp nói chuyện.
Diễm Nhi đón lấy đống quần áo liền vào phòng thay đổi. Chưởng quỷ liên tục hướng đẫn cho Lý Cáp và Thiên Thiên đi xem vài mẫu quần áo mới, Lý Cáp bình thường tới nơi này mua y phục cho Thiên Thiên nên cũng không phải giới thiệu nhiều.
Bất quá so sánh với những loại khách khác đến với cửa hàng, Hoa Y Niên thật sự nguyện ý đem toàn đồ tốt cho hắn và thị nữ của hắn.
Bời vì Lý Cáp tuy niên kỷ còn nhỏ nhưng ở thành Hỗ Dương này hắn đích thật là con cháu của đại cấp nhân vật, cùng với đám công tử ăn chơi trác tán đi đến chỗ nào chỗ ấy liền trở thành tiêu điểm. Do vậy, Lý nhị công tử đến với Hoa Y Niên này đích thực là phương pháp tuyên truyền tốt nhất. Lại thêm những những thị nữ xinh đẹp động trời như vậy, mặc y phục của Hoa Y Niên đồng dạng cũng có thể làm cho các tiểu thư quý tộc để ý.
Chỉ chốc lát, Diễm Nhi đã thay đổi xong y phục đi ra.
Nếu như trước đây, Diễm Nhi mặc xiêm y của a hoàn cũng đã kiều diễm rồi giờ mặc y phục của Hoa Y Niên thì có thể nói dệt hoa nên gấm, người đẹp vì lụa, y phục lại càng đẹp hơn khi được vận vào người đẹp.
Trong điếm bất luận là nam hay là nữ, con mắt đều sáng ngời, không ngừng than tán.
Diễm Nhi cũng hơi khôi phục lại cái vẻ kiêu kỳ của đại tiểu thư nhà Âu Dương, bất quá Lý Cáp đáp một câu không mặn không nhạt, lập tức làm cái tư vị của nàng đánh cho tan hết: “Như vậy thoạt nhìn, mới miễn cưỡng có thể làm thị nữ của bản công tử.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |