Trên tiệc rượu tất cả mọi người đều dựa theo quy củ tới, thật cẩn thận, cũng không dám lớn tiếng đàm tiếu, cũng không dám uống rượu ngụm lớn, nhấp từng chén nhỏ, ăn từng đĩa nhỏ, lộ vẻ vô cùng câu nệ. Đặc biệt là quân Bắc phạt vốn là quan quân hạ cấp thăng lên làm tướng lĩnh, thường ngày quen ăn miếng thịt bự, uống chén rượu lớn, lớn tiếng cười mắng, bây giờ là uống cũng uống không thoải mái, ăn cũng ăn không đủ no, lại phải mỗi lúc đều phải chú ý lễ tiết có phù hợp hay không, thống khổ đến cùng cực.
Trên tiệc rượu, duy nhất tận hứng sợ rằng chỉ có hoàng đế, hắn ở trên nói chuyện, quần thần bên dưới cũng phải hưởng ứng, hắn cười mọi người cũng phải cười, hắn nâng chén mọi người cũng phải nâng chén.
Ít nhất trên tiệc rượu còn có cung nữ xinh đẹp đi qua đi lại để đám tướng lĩnh ngắm đỡ nhàm chán.
Trên tiệc rượu, Lý Cáp vẫn len lén chú ý đến Đằng Lăng vương cùng thái tử đối diện. Phát hiện hai người bọn họ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía hắn vừa kỳ quái vừa phức tạp, đặc biệt là Đằng Lăng vương, ánh mắt kia, phảng phất như nói với hắn: “Ta nhận ra ngươi!”
Trận tiệc rượu này hơn nửa canh giờ mới kết thúc, cả bữa tiệc hoàng hậu từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu trong chén mình. Lý Cáp phát hiện nàng mấy lần nhìn mình, nhưng khi hắn nhìn lại thì hoàng hậu quay đi như không có gì xảy ra. Bất quá Lý Cáp cảm giác ánh mắt hoàng hậu không giống như tò mò mà còn xem lẫn ý vị gì đó, chỉ là nhất thời hắn không rõ lắm.
Tiệc rượu sau khi kết thúc, mọi người cung tiễn hoàng đế hồi cung, liền theo thứ tự rời điện, đi tới Huyền Vũ môn. Tất cả mọi người không có uống bao nhiêu, vừa ra cửa điện, gió thổi ngang qua, một chút cảm giác lâng lâng đã biến mất.
Lý Cáp cố ý muốn tránh Đằng Lăng vương, đi tương đối gần nhóm người Lê Bố phía trước.
Bất quá lão tặc thiên tựa hồ cố ý đối nghịch với hắn, buổi sáng ở Huyền Vũ môn là một lần, giờ Đằng Lăng vương không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh bọn hắn, tươi cười hỏi Lý Cáp:
– Vũ Uy hầu, Tiểu Bích có khỏe không?
Lý Cáp thầm cả kinh, chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta rồi? Bất quá mặt hơi sững sờ, đứng lại nghi ngờ hỏi lại:
– Vị Vương gia này, ngài nói Tiểu Bích gì vậy?
Đằng Lăng vương này hắn là không sợ, cho dù nhận ra hắn cũng chẳng sao, cũng không dám làm gì hắn, nhưng chuyện thái tử mới thật sự là phiền toái nên hắn đành phải giả ngu ứng phó qua chuyện đã.
Đằng Lăng vương nghe vậy nhìn Lý Cáp thật sâu, cười nói:
– Nga, tiểu vương là Đằng Lăng Hàn Bình. Tiểu vương nghe tiếng uy danh Lý tướng quân đã lâu, mấy ngày trước vừa mua mấy vũ cơ Tây Vực, nhảy múa rất tốt, rất hân hạnh được đón tiếp Vũ Uy hầu tại tệ phủ, không biết Vũ Uy hầu có thể đến không?
Lý Cáp cười nói:
– Nguyên lai là Đằng Lăng vương, khó được vương gia ưu ái như thế, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định đến bái phỏng.
Trả lời qua loa mấy câu liền cùng Lê Bố rời đi.
Trên đường trở về, Lý Cáp bị Lý thái sư gọi vào xe ngựa.
Lý Minh đã ở trong xe, vừa thấy Lý Cáp lên xe, lập tức ân cần hỏi:
– Tiểu đệ, mặt của chú sao vậy? Không sao chứ?
Lý Cáp kéo mấy tấm vải được dán lên xuống, nói:
– Không có chuyện gì.
Lý Minh kỳ quái:
– Đây là…
Lý thái sư giơ một tay lên ngắt lời Lý Minh, híp mắt nhìn Lý Cáp, thản nhiên nói:
– Nói đi.
Lý Cáp tự nhiên biết gia gia bảo hắn nói gì, do dự một chút, nghĩ tới đây chuyện đoán chừng là giấu không được bao lâu, liền cân nhắc câu văn một chút rồi nói:
– Gia gia, cháu cùng thái tử kia có chút ít đụng chạm.
– Đụng chạm?
Lý thái sư nhíu mày:
– Tại sao cháu lại có quan hệ với thái tử?
Lý Cáp kể lại chuyện rời nhà đến núi Long Thủ vô tình gặp được thái tử, cũng kể chuyện cũng đám người Tam Ngưu đánh đám người thái tử tàn bạo ra.
Lý Minh sau khi nghe xong ánh mắt trợn tròn:
– Chú… Chú… Chú nói là… Chú… Chú bóp nát trứng chim thái tử?
Lý Cáp cười khan hai tiếng, nói:
– Cái này… Dù sao nó cũng hỏng rồi, đệ chỉ tiễn nó đi thôi…
Lý thái sư run rẩy cơ mặt, cũng cười ra tiếng:
– Thì ra cháu là người thiến thái tử, Thiết Lang cháu ngưu lắm, trứng chim thái tử cũng bóp nát. Chỉ sợ từ khi Đại Hạ kiến quốc đến nay cháu là người đầu tiên nắm giữ trứng chim hoàng thân, ha ha…
Lý Minh, Lý Cáp xấu hổ.
Ban đầu đám người thái tử và Cẩu Thịnh đi xuống Thông Châu giải sầu, tại tửu điếm trong trấn nhỏ gặp đám người Lý Cáp, một lời không hợp hai phe người xảy ra xung đột, thái tử bị đánh dã man một trận, còn bị phế đi. Sau khi chuyện này phát sinh, thái tử một mặt truy xét thân phận đám người Lý Cáp, một mặt phong tỏa tin tức, với thương thế càng giữ chặt bí mật.
Sau khi trở về kinh thành, thái tử thử nhiều cách nhưng không thể chữa trị hạ thể của hắn. Chuyện này mặc dù được giữ bí mật cực tốt, trừ mấy thân tín và hoàng hậu ra thì không ai biết. Nhưng Lý gia một lần vô tình biết được thái tử thực tế đã thành phế nhân, không thể nối dõi tông đường.
Kế tiếp xảy ra một ít chuyện, kết quả cuối cùng chính là Lý gia cùng hoàng hậu đã đạt thành một hiệp nghị, khiến Lý gia trở thành người ủng hộ thái tử, trợ giúp hắn thuận lợi lên ngôi. Dĩ nhiên chỗ tốt Lý gia đạt được không thiếu.
Vốn dĩ nếu mọi chuyện phát triển như vậy, thái tử lên ngôi, Lý gia cũng sẽ thuận lý thành chương trở thành đệ nhất thế gian Đại Hạ, quyền thế đạt tới độ cao trước nay chưa có.
Nhưng hiện tại, tôn tử Lý gia lại là người phế thái tử. Chuyện này nếu để cho hoàng hậu biết thì tình hình rất khó dự liệu.
Xe ngựa chậm rãi dừng ngoài cửa phủ thái sư, ba ông cháulý gia người trước kẻ sau xuống xe vào phủ.
– Chuyện này trước hết không cần quản gì cả, nhưng mà tốt nhất tạm thời đừng để thái tử nhận ra cháu. Cháu cũng không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta ủng hộ Đằng Lăng vương lên ngôi.
Lý thái sư nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, thấy Lý Cáp nghe lời của hắn sắc mặt có chút cổ quái, không khỏi nói:
– Hình như cháu cùng Đằng Lăng vương cũng có chút đụng chạm?
Lý Cáp cười hì hì:
– Chuyện nhỏ…
Lý thái sư vỗ vỗ bờ vai của hắn:
– Không cần gấp gáp, hoàng đế nhiều con cháu như thế, chúng ta tùy tiện tìm một người nữa…
※※※※※※
Hôm nay chút thích khách kia ngoại trừ số bị giết ngay tại chỗ, còn những người bị bắt, bị thương không thể nào thoát đi đều tự bạo đan điền tự sát, không thể bắt được người sống nào. Mặt khác võ công chúng rất cao, kinh thành lại lớn như thế muốn tìm những người này rất khó.
Chính là Lý thái sư cũng có chút tính sai, vốn hắn cho là người hắn an bài đủ để ứng phó bất kỳ thích khách nào rồi, lại không ngờ, đám thích khách này lợi hại như thế, vận dụng phân nửa cao thủ Lý phủ cùng hoàng cung vẫn để phần lớn bọn họ đào thoát, nếu không phải lúc ấy có Lý Cáp đại phát thần uy, hoàng đế thật đúng là có chút nguy hiểm.
Lo lắng những thứ kia thích khách sẽ gây bất lợi với Hoa gia, Lý Cáp để cho Hương Hương cùng Thiên Thiên đến Hoa phủ theo Hoa Tư rồi.
Hai nàng lấy thân phận thị nữ của Lý Cáp, Hoa Minh Hùng cùng Hoa Vân Cường dĩ nhiên không cách nào cự tuyệt.
Lý Cáp một mình ở phủ thái sư cũng không thể nào ngủ không được, nhớ tới hôm nay ở trong hoàng thành, nội tâm dâng lên sựu hiếu kỳ.
Vậy thì đêm tối thăm dò thâm cung đi! Lý Cáp nghĩ thầm, rồi mặc trường bào màu xám nhảy ra khỏi phủ thái sư.
Lý Cáp mới chạm đất, chợt nghe một giọng nói hùng hồn bên tai:
– Thanh phong tối nay thổi nơi nào?
Ngay sau đó một đại hán râu quai nón mặc giáp màu xám tro nhảy xuống trước mặt hắn.
Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên:
– Thanh Phong tối nay thổi nơi nào?
Suy nghĩ một chút nói:
– Lông trong hầm thổi vi vu…
– Ách?
Lần này đến lượt đại hán râu quai nón kia sửng sốt một chút, ngay sau đó vung hai tay lên chộp lấy hắn:
– Ngươi không phải là người thủ tối nay! Nói! Ngươi là thích khách?
Hai người đang nói chuyện thì từ trên trời đã có ba bốn tên cao thủ bay vút tới, nháy mắt đã vây quanh Lý Cáp, Vũ lâm quân tuần tra chung quanh cũng chú ý đến nơi này, loảng xoảng chạy đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |