– Hóa ơi? Thành yêu em quá. Thành sướng lắm Hóa ới! Cho Thành được như vầy sáng đêm nay nhen? Ối, sao nó vô hết trỏng được hả Hóa? Hóa có đau không? Ấm quá Hóa ơi!
Tôi có đau không? Làm sao trả lời khi tôi đã đụ với chủ tôi gần cả năm trời nay? Đáng lẽ dưới suối đó dư đi dòng nước trong xanh đầy đá cuội đó, người ôm tôi đầu tiên phải là tấm thân tươi mát của Thành, chứ sao lại là một gốc cổ thụ già?
Cái giường dã chiến ở gốc mù u là nơi hẹn hò của hai đứa tôi mới xứng lứa vừa đôi chứ sao lại là một già một trẻ? Thành ôm ghì tôi thật sát mà không nắc. Đầu Thành cúi xuống trên mặttôi, ướtđẫm chiếc hôn dài. Thành có nắc tôi cũng không cho. Tôi không muốn Thành “buông súng” sớm. Tôi muốn trận đụ này phải thật dài, dài hơn của trận đụ của Lộc và Xiểm ban chiều ở trại mía.
Ôi hạnh phúc tràn ngập. Khoái lạc dâng lên đến khỏi đọt cây Tôi bỗng yêu Thành một cách khó giải thích. Tôi quên hết bạn bè, quên luôn những trận đụ thư hùng với chủ tôi. Tất cả bây giờ trong tôi chỉ còn Thành, vì Thành, cho Thành. Có lẽ Thành đáp ứng những ước mơ của một thôn nữ như tôi. Tôi mơ gì?
Không cầu kỳ đâu! Mơ một người tình tuổi trẻ. Mơ những đối thoại hồn nhiên tình tự. Mơ tươi mát, sung mãn ở một thân hình vạm vỡ đầy sức sống. Mơ hàm răng trắng còn nguyêndưới đôi môi mới, ngại ngùng? Đấy thôi nhưiúc nãy, khi Thành quỳ xuống hôn lồn tôi Thành vụng dại, hấp tấp, khờ khạo. Nó không có hai bàn tay banh nhẹ khe lồn. Nó không có liếm dọc âm đạo. Không cả đánh lưỡi lăn tăn vào hột le cho tôi giật bưng bưng lên như chủ của tôi vẫn làm. Nhưng tôi đã sướng cùng cực. Tôi chất ngất. Tôi mê man. Vì có yêu đương trong đó. Ừ, đúng thế. Tôi đã yêu Thành mất rồi. Định mệnh? Không biết? Mà việc gì tôi phải nghĩ đến định mệnh khi những ao ước đang là sự thực, đang òa vỡ trên thân hình nhỏ bé của tôi?
Thành tận ânh hôn tôi. Thành nuốt nước miếng của tôi ừng ực. Tôi cũng thế. Tôi no nê môi Thành, lưỡi Thành. Lưỡi tôi tìmhết những kẻ răng của Thành mà thăm viếng, mà đặt đá xây nhà cho cuộc tình nồng giữa đêm trăng. Tôi mong đêm thật dài, đừng có trời sáng nữa. Gà đửng gáy nữa, báo thức cho cảnh vật một ngày có nắng. Rẫy nương, rừng rú, suối nước hãy chìm ngủ cho say để tôi hưởng dài cuộc giao hoan. Cặc Thành đã to mà còn cong. Hình như nó giật tìing nhịp trong lồn tôi. Sướng lâm râm, ly ty kéo dài theo cái hôn bất tử. Tôi mê quá. Không gì có thể đổi được giây phút này.
Hèn chi mà lúc chiều, khi xong cuộc rồi, Xiểmvẫn để cặc bồ nó trong lồn, nằm trên, ấp mãi hơn nửa tiếng đồng hồ. Có phải đó là khoái lạc xác thịt không? Hoàn toàn không? Vì nếu thế, xác thịt đã thống khoái cùng cực, đã bắn ra, đã rời rã, thì phải chấm dứt, chứ sao vẫn quyện nhau như sain ngoài biển, như chim trên rừng. Tôi với Thành đang hôn nhau không dứt đây! Tôi nghe nhirng giọt sương rơi từ nhánh mãng cầu xuống đám lá môn! Lác đác khắp vườn những giọt khác cũng rơi. Nhưng sương rơi ngoài trời thôi nhen Thành. Em chưa muốn “sương” của Thành cũng vụt bắn ra trong em. Xin Thành cho em hết tình yêu. Em khát khao có chừng ấy. Đất em đứng đã hết nứt, hết hạn hán rồi, Thành có biết không? Em đang tươi mát đâm chồi. Có Thành, tuổi hoa niên này của Hóa ngời sáng.
Trăng hơi chếch sang hướng Tây, nơi những tàng lá đen thui của cây nhãn. Tay Thành bóp nhẹ vú tôi. Rồi Thành ghì sát mông tôi vào, nhưthể Thành muốn hai hòn ngọc dương cũng vào luôn trong lồn tôi. Thành hơi nắc. Thượng đế ơi! Có phải con mới biết đụ đâu Con đã từng nhập cuộc bão bùng, loạn lạc ở gốc mù u. Con đã đụ nhưbão lửa. Con đã nắc dập cả cu ông già. Mà sao những động tác nhẹ hờ của Thành bây giờ lại làm con tê tái đến thế? Thành nắc êm đềm, rỉ rả. Tôi phải điều khiển cho Thành rút dài con cu ra rồi đâm sâu vào âm đạo. Tôi hưởng hết cái to cái dài của cu Thành. Thành rên vừa phải. Tôi rên vừa phải. Nhưng sự yên tịnh của khu vườn làm nổi bật những tiếng kêu gào vừa phải đó thành sấm sét Thành đã biết nắc. Đã biết vào cuộc. Thành cũng quyết chí ăn thua trận đầu với tôi. Tôi yêu Thành vì Thành đã chiều tôi mà không nắc cả hơn tiếng đồng hồ.
Bây giờ, những cú nắc làm tôi sảng khoái đê mê. Đôi chân tôi tréo, bó chặt lấy thân Thành. Tôi đưa lưỡi lướt nhẹ tai Thành. Tôi dặn Thành:
– Chừng nào muốn ra, cho em biết để em ra với Thành nhen.
– Ra là sao? Thành hỏi…
– Là tuyệt cùng sung sướng. Lúc đó tinh trùng của Thành sẽ bắn vào lồn em. Em cũng sẽ ra với Thành. Em sẽ giữ hết những giọt “tinh sương” đó của Thành trong người emi Em muốn, em muốn có con với Thành. Biết không?
Thành tăng nhịp nắc. Cành mận rung động duủ dội. Những cú nắc yêu thương đầy ắp. Thành cũng dai sức. Tôi đã muốn ào ra, nhưng tôi đợi. Và phút thần tiên đã tới. Thành tỉ tê:
– Hóa ơi! Anh muốn ra nè. Ra với anh đi. Ối, sướng quá?
Tôi ôm Thành chặt hơn. Nước lồn tôi phun ra. Toàn bộ tử cung tôi nhru lại, bấn vọt ra những tia sung sướng. Thành vẫn nắc man dại. Tinh khí lần đầu tiên của cặc Thành đã tung nát thành lồn của tôi. Thành ra dai lắm. Tôi nghe rõ tờng tia một. Tôi hứng, hứng cho hết đến khi Thành ngừng nắc. Cành lá mận thôi rung rinh. Và đầu Thành lại gục trên mặt tôi tìm môi. Cả hai chỉ lõa thể bán thân. Chiếc áo tôi mặc hình như quá mỏng so với cái lạnh của trởi đêm về sáng. Cũng như Xiểm, tôi ghì chặt cặc Thành trong lồn tôi mà ấp, mà hôn. Đam mê cùng cực Thành chiều tôi hết. Tôi muốn gì được nấy. Tôi sợ những giọt khí của Thành sẽ rơi vương vải trên đất lạnh tẩm sương. Tôi giữ cặc Thành nằm đó làm nút chận. Thành vẫn hôn tôi nồng nàn, và thì thầm bên tai tôi:
– Anh yêu em quá Hóa ơi! Cho anh yêu em mãi như thế này mỗi đêm nhen? Có được khôn?
Tại sao không được, khi em đã ngồi đây đụ Thành đến gần gà gáy canh một. Còn cái gì của em mà Thành chưa làm chủ. Tất cả gói trọn ở môi em đây, lồn em đây, vú em đây. Và tóc, và mắt, và nước miếng. Nó vào Thành hết rồi còn chi. Em có còn giữ gì nữa đâu mà Thành hỏi. Đáng ra em phải hỏi Thành câu đó mới đúng chứ. Tôi gật đầu, nâng mặt Thành lên và nhìn đắm đuối yêu thương. Tôi nhìn Thành thật rõ. Tôi sẽ giữ Thành cho riêng tôi. Tôi sẽ không để lưỡi hái bất nhân của chiến tranh đưa Thành vào thuốc súng, mã tấu, B40, hay tải đạn vào đánh thành phố. Những chiếc đầu lâu nằm rải rác suốt đường mòn ở Tniờng Sơn có còn được ai nhắc tới. Những chiếc nón sắt, giày trận có còn được lịch sử nào ghi nhớ. Nó chỉ làm lớn thêm tiếng khóc của sương phụ, làm nứt thêm mảnh đất tình yêu ở hậu phương. Nhất định Thành là của tôi từ đêm nay.
Rồi hai đứa tôi đưa nhau vào buồng, đắp chăn, ôm nhau ngủ nồng nàn, chẳng còn biết gì nữa, mặc dù trời đã lên cao. Bóng nắng đã chen vào các lỗ phênh, rơi trên mền chiếu tôi, da thịt tôi. Hai đứa tôi trần truồng ấp nhau như vợ chồng. Thân hình to con của Thành gói tôi lọt gọn vào trong. Tôi thỏa thuê yên giấc. An bình như con ốc sên nằm trong chiếc vỏ. Tôi biết mười mươi rằng sáng nay trước khi vào rẫy, như mọi ngày, chủ tôi đã mở cửa buồng tôi định đánh thức tôi dậy. Nhưng, có lẽ, cái cảnh chúng tôi ôm nhau nằm ngủ đầy tình tự này đã làm ông quay lui. Ông biết trưa nay cái giường dã chiến sẽ thiếu vắng một người ià tôi. Thành cựa mình, gát chân qua người tôi, quấn sát:
– Ấm quá Hóa ơi? Anh ngủ ngon không chê được. Anh muốn ôm chặt em hoài vầy thôi. Anh làm chồng em nhen?
Tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc. Tôi gật đầu ở lồng ngực Thành. Tôi bảo Thành gọi tôi là em, là mình, và cứ xem nhưđêm qua hai đứa đã động phòng hoa chúc, đã khấn hứa vợ chồng. Tôi ngẩng lên lấy ngón tay nghịch trên môi dưới của Thành:
– Em là vợ của minh rồi biết không?
Thành mỉm cười, quấn chặt tôi thêm, lấy tay bóp cái mông tôi thật mạnh. Mà tôi không thấy đau. Cái đau thậtêm đềm. Thành to con quá. Da thịt săn cứng, bóp đâu cũng chắng được. Vật cứng của Thành lại loi ngoi, nhúc nhích ở hạ bộ của tôi. Tôi xích vào, thật gần cho nó cà nhè nhẹ ở mu lồn tôi. Thành đưa một tay sờ nhẹ vú bên trái của tôi và thủ thỉ:
– Không bao giờ anh quên được cành mận đêm qua Hóa ơi! Gần một năm mộng mơ, thương Hóa trong im lặng. Có gì Hóa làm mà anh không biết, không thấy Anh đau một mình với nỗi ghen tương vô lý. Bao nhiêu lần anh định tỏ tình, hay làm một cái gì đó cho Hóa thấy anh thương em, rồi mà anh vẫn chết lặng, câm nín. Cái đêm dưới hầm, anh ôm em vờ ngủ. Dương vật anh cứng như đá bên hông em, như lá thư tỏ tình mà Hóa không biết. Bàn tay anh để trên ngực Hóa. Chân anh gác hờ lên mu Hóa. Anh cứ rình rập, toan mở cửa vào động hoa vàng, mà rồi, vẫn đứng đó, trước cổng nhìn vào.
Không nhớ là đêm thứ mấy rồi? Chỉ có một đêm anh chẳng thể nào quên được, là đêm mà tay em hai ngón rờ nhẹ cu của cha anh. Rồi năm ngón tay em thọc thẳng vào quần của cha anh mà nắm trọn. Bàn tay của cha anh đưa qua phần xương thịt của em. Ông cũng xông thẳng vào, vạch cỏ, tìm suối mà đùa nghịch. Tiếng động ngón tay của cha với nước của em, tiếng em rên khe khẽ, tiếng bàn tay em với cổ chày trong quần cha anh, làm anh tê điếng. Mà anh vẫn phải “ngáy”. Phải làm như người không biết. Khi hai người tuyệt đỉnh sung sướng, anh cũng đã ướt hết phần tniớc của chiếc quần đùi.
Có ai vừa hoan lạc vừa đau khổ không? Có? Anh đây Lúc anh ở trên này vạch lá nhìn xuống dưới suối thấy cha anh tắm, thấy em gợi tình bằng cách cởi từ từ từng áo, từng quần. Em trắng ngần, nguyên vẹn, tròn trĩnh bên bờ suối. Tay em mân mê cặp vú, lồn em lông đen rậm. Cha anh dưới kia nhìn lên. Anh hoảng hốt, rung động như ai sắp vào cướp của trên tay anh. Anh muốn nhảy ngay xuống ôm em chạy vào rừng. Tay chân anh líu quíu. Hình như anh có ứa nước mắt. Anh đứng chết lặng thế, bó tay, để báu vật chìm sâu trong đáy nước. Lẽ ra anh không nên nhìn nữa khi hai chân em bước trên những viên đá cuội rồi dẫm lên nước, rồi đến gần cha. Lẽ ra anh phải để cho khuất mắt những gì xảy ra sau đó. Đau lắm Hóa ơi! Anh ôm ngực khi nhìn em lặn xuống nước, cầm cu cha anh, và… ngậm trọn nó vào mồm. Cũng chưa xót xa bàng khi em cho khúc gân dài đó vào sâu trong da thịt em. Anh thấy em bấu chặt cổ cha anh, em nhắm nghiền mắt mà thưởng thức.
Rồi cha anh ôm em lên như một con gấu ôm một con thỏ con, đặt lên bờ cỏ. Nhiều nữa. Anh cố quên bao nhiêu thì nó hiện về bấy nhiêu. “Người ngỡ đã đi xa. Nhưng người bỗng lại về. Tình ngỡ đã xa xăm. Nhưng nnh vẫn quanh đây.” Vẫn quanh đây, bủa vây siết chặt, ám ảnh, đày đọa, giết mòn. Anh ở đáy vực ở một vị trí xa xôi quá không với tới, hay anh không dám làm một cử chỉ gì, dù rất nhỏ, cho em biết rằng anh vẫn thờ phượng em. Vì, không phải chỉ một năm nay thôi. Mà lâu lắm, không biết tự bao giờ, anh đã yêu em. Một nỗi niềm không rõ rệt. Nó giống như tình yêu mà không phải.
Em vẫn đó hằng ngày mà sao quá xa xôi đối với anh. Đêm qua qùyết định liều lĩnh đến với anh. Một là chinh phục được em. Hai là anh giã từ vĩnh viễn. Không biết anh sẽ đi đâu, nhưng anh phải đi cho khuất mắt. Anh đâu có phải là tượng đá để mà đứng đó mãi cho gió mưa xoáy mòn. Anh biết yêu, biết khóc biết thở, Hóa có hiểu không?
Tôi chẳng trả lời gì hết, vì khi nói, Thành đã dùng hai cánh tay lực sĩ siết nát người tôi nhưmột roi đòn, như một cái mắng lẫy. Tôi hạnh phúc cam chịu. Thành cứ siết chặt vòng tay thêm đi, cho em tan rữa trong hư vô càng tốt. Bộ em không yêu Thành sao. Không yêu mà để cho Thành ôm em, sờ ngực em, và gác chân lên miền suối cỏ. Nhưng Thành phải hiểu vị trí của em. Em cũng khổ tâm như Thành đã cảm thấy. Em yên lặng cho Thành ôm em mà “ngủ”, Thành cũng phải biết đó là thông điệp em đã gửi đi với hai chữ: Bằng lòng. Phần còn lại phải là của Thành, đâu phải em. Em đã dọn cỏ một khoảng đường chờ đón tình quân. Sao anh không vào cho hai chúng ta thỏa cơn thèm muốn, mà để em một mình phải vui gượng dưới gốc mù u, bên bờ suối? Nếu Thành ngại ngùng vì ở dưới kia thấp quá, thì với em cũng thế, trên này cao quá. Nếu thấp quá mà có bạo gan làm một cử chỉ tỏ tình mà không được đáp ứng thì cũng dễ tha thứ. Còn em, trên cao, bị từ chốí, có lẽ em sẽ chìm mất, vắng mặt luôn trên cõi đời phiền muộn này, Thành có nghe không?
Nhưng Thành có mất mát gì đâu. Người chủ dãy đất cuối cùng của em vẫn là Thành. Thành lật ngửa tôi ra, nhìn đăm đăm vào mắt tôi nhưđi tìm sự chân thành. Một khoảnh khắc dài. Tôi cũng thế, nhìn Thành, như chụp hình hết cái sức sống bát ngát tỏa ra từ Thành. Thành cúi sát xuống nhưng chỉ đặt một chiếc hôn thật nhẹ lên môi tôi:
– Em là của anh?
– Dạ.
– Là thiên thu hay chỉ một đêm qua và hôm nay?
– Em đã nói rồi. Đã chứng minh rồi. Anh chưa tin sao?
Thành dúi dúi mặt vào cổ tôi, vào tóc tôi, rồi kéo mền xuống một tí, nhìn tận mặt đôi vú trắng ngần tròn trịa của tôi. Thành dùng đôi môi nghịch ngợm trên hai núm đỏ hồng, để mà áp nhẹ lên vú bên mặt, hai ngón tay xe xe nhẹ vú bên trái. Tôi nhấm mất, cứ để Thành tha hồ bóp, nấn. Rồi Thành ngậm vú tôi mà bú như đứa trẻ. Tôi sướng lâng lâng. Một tay Thành vuết vuốt chùm lông nách của tôi một cách say sưa, và rồi tưột dần xuống:
– Hóa dạy cho anh làm sao để em sướng nhé!
– Dạ.
Thành dùng mũi hôn chòm lông lồn của tôi. Hạ bộ của tôi bắt đầu nóng ran. Tôibắt đầu “giảng bài”:
– Đúng ra khị yêu nhau rồi, anh làm gì em cũng sướng. Như ở cành mận đêm qua, em muốn chết đi trong ngây ngất, mặc dù anh chỉ là con bướm non mới ngày đầu bay đi hút nhụy. Nhưbây giờ đây, anh chỉ dùng mũi hôn nhẹ chòm lông lồn của em, mà toàn hạ bộ em đã nóng ran. Đó, Thành ơi? Cứ hôn đi bao lâu cũng được. Đưa tay lên sờ vú em đi. Em dang rộng hai bắp đùi ra đó. Anh có thấy gì chưa?
Nhìn thật kỹ đi anh! Dưới kia, Thành vịn hai bắp đùi tôi và trả lời:
– Có Hóa ơi! Anh thấy rõ hết. Dễ thương quá em ơi.
– Anh chưa thấy rõ hết đâu. Đây nè.
Tôi lấy bàn tay banh nhẹ hai mép lồn ra cho Thành xem tường tận. Thành hít hà, Thành mừng như xem một kỳ quan:
– Hóa ơi, đẹp lắm, em ơi! Có cái hột le nằm trên đỉnh Hai mép lồn đỏ au. Cái lỗ nhỏ xíu, sâu hun hút. Có phải chỗ đó anh đã vào trong em đêm qua?
– Đó đó chồng ơi! Nó nhỏ lắm mà bao lớn cũng vừa. Anh ngậm hột le của em đi. Đó, mút nhẹ cho em. Lấy đầu lưỡi đánh nhẹ lăn tăn ở đỉnh hột cho em. Đó, thật lâu nhen Thành. Mình ơi? Anh có thấy người em giật tưng tưng không? Ối, đó, nhớ cứ thế những lần sau làm cho em. Anh cho một ngón tay vào lỗ lồn của em được không? Đó, đưa vào đi, không đau đâu. Đó, anh nhúc nhích ngón tay thật mạnh cho em. Đó, chồng ơi! Chết em. Bú mạnh hột le của em đi mình ơi. Em nắc cái lồn cho mình thấy nè! Ứm, hạnh phúc quá đi Thành ơi? Cho thêm một ngón nữa đi chồng. Đó, cứ cứ động hai ngón cho dữ dội đí. Úi, úi Ai vậy? Ai làm tôi sướng quá vậy? Sướng hơn đụ nữa mình ơi! Hai cảm giác lận. Mình ngồi ngược lên đây đưa cặc cho em bú, trong khi mình vẫn bú lồn em. Ôi, cặc mình to quá mình ơi! Nhưvậy mà vô hết trong lồn tôi hỡi trời? Em bú mình nè! Cứ tiếp tục như vậy cho em nhen mình.
Cặc Thành to quá. Tôi ngậm tràn miệng, và bú thật ngon lành. Bao nhiêu cảm giác sung sướng cùng một lúc đến với tôi. Tôi ngậm hòn dái Thành mà ăn, mà nuốt. Thành tận tình bú lồn tôi, hai ngón tay Thành thụt cửa mình tôi giống nhưmột con cặc đang đụ. Tôi bảo Thành há miệng lớn ra. Tôi đái mấy tia vào miệng chàng. Thành nuết hết rồi lại tiếp tục bú hột le của tôi. Rồi Thành xin đụ tôi.
Tôi cầm con cặc Thành để ngay miệng lồn. Thành nhấn mạnh xuống. Trong mộtkhoảnh khắc tôi không còn thấy gì hết. Tôi há miệng, cong người lên hú một tiếng. Thành đã vào hết. Chàng chống hai khuỷu tay, ôm tóc tôi. Lưới chàng vào môi tôi. Vành môi chàng thơm nức mùi nước lồn ngây ngây. Thành nắc khoan thai, thỉnh thoảng Thành đưa hết cu rạ rồi lại thọc sâu vào. Những lần như thế, tôi phải ngừng nút lưỡi để hét lên một tiếng. Thân hình hộ pháp của Thành ôm tôi gọn lỏn trong lòng nhưôm một đứa bé con. Chàng đụ thật lâu. Tôi không cho Thành nắc nhanh, không đưởc dồn dập. Cứ nhịp nhàng êm đềm như nước chảy trên dòng suối. Tôi đưa hai chân lên gác trên mông Thành. Tôi kiểm soát nhịp thở Thành, chỉ cho Thành sướng chừng mực. Phải kéo dài cuộc ân ái cho tới giữa ngày.
Tôi ôm Thành để nấc lên, hưởng tận cùng cuộc giao hoan. Rồi tôi lên ngồi trên Thành. Phải thành thật, kiểu lái phi thuyền này, với tôi, là kiểu tôi mê nhất. Vì tôi có thể điều khiển cho cu đi hướng nào cũng được để thỏa mãn. Thành chẳng cần biết gì. Chàng chỉ ôm cứng đầu tôi để hôn môi. Và, hình như lúc mặt trời đứng bóng, tôi rủ Thành cùng ra, cùng chất ngất với tôi. Thành lật tôi xuống, trườn người lên đụ khủng khiếp. Chàng vỗ mạnh vào mu lồn tôi những cái nắc trời long đất lỡ. Tôi rên, tôi gào. Tay tôi cấu vai, cấu lưng Thành. Tôi trào nước mắt vì cực kỳ khoái lạc. Cặc Thành giật liên hồi, bắn ra không biết bao nhiêu là khí vào lồn tôi.
Tôi để Thành nằm nhưthếthật lâu trên người tôi. Thành lại thiếp ngủ. Tiếng thở của chàng lớn hơn, đều đều bên tai tôi. Đỡ Thành nằm xuống gối, tôi lấy chãn đắp cho Thành, xong tôi đi nấu cơm, làm các món ăn thật ngon đợi Thành dậy cùng ăn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái thèm của lạ |
Tác giả | Lê Thị Quỳnh Lan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bú đít, Cho người khác địt vợ, Chồng địt vợ, Con gái nứng lồn thủ dâm, Địt cave, Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Sex bú cặc, Sex bú vú, Trao đổi vợ chồng, Truyện bóp vú, Truyện hay, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex mạnh |
Ngày cập nhật | 04/09/2021 03:33 (GMT+7) |