Tháng 5, tiết trời Bà Rịa đầu mùa hạ lại sắp mưa nên rất oi bức. Đây đó râm ran tiếng ve sầu trên từng hàng cây phượng đỏ rực cả một góc trời một màu hoa thắm tươi của lứa tuổi học trò. Lúc này, Lợi đang bước vào kỳ thi Học kỳ II chuẩn bị kết thúc năm học lớp 10 tại trường cấp III Châu Thành. Cùng lúc đó, trong gia đình nó vừa mới có thêm một thành viên chào đời tại Bệnh viện Bà Rịa.
Đó là một cháu gái thật xinh xắn gọi nó bằng cậu, con của chị Năm Hoàng – người chị ruột thứ năm rất có nhan sắc tựa như Hằng Nga giáng trần của Lợi. Bé gái giống chị Hoàng như khuôn như đúc và nếu ai nhìn kỹ khuôn mặt con bé lại hau hau có nét giống cậu Út của nó (tức là giống Lợi). Chuyện này cũng không phải là chuyện lạ vì anh chị em ruột trong gia đình, đôi khi con của người này lại giống người kia, âu cũng là chuyện thường tình nhưng cái uẩn khúc nội tình bên trong thì không ai có thể nào ngờ được (nếu biết rõ chắc phải ngã ra mà chết thôi!) Rằng bé gái chị Hoàng hạ sinh vừa gọi Lợi bằng cậu lại vừa gọi nó bằng… ba.
Tại sao như vậy khi chị Hoàng đã kết hôn cùng anh Vương đã 3 năm nay và đã có với nhau một thằng con trai 2 tuổi? Dĩ nhiên, chuyện này chỉ có chị Hoàng là biết rõ nhất ngọn nguồn ở đâu mà thôi! Còn Lợi, tuy thực sự chính là thủ phạm tạo ra đứa bé oan nghiệt kia nhưng bởi lúc đó, nó chỉ là một thằng bé 15 tuổi chỉ biết làm theo bản bản năng tự nhiên mà Tạo hóa xếp đặt cho một thằng con trai, chứ nó chưa hề ý thức được hậu quả của việc làm loạn luân tội lỗi giữa nó và chị Hoàng cho nên nó không những không cảm thấy hối hận, buồn bã chi cả mà còn rất bình thường quá đỗi, thậm chí cũng chẳng hề biết là chuyện động trời do nó làm đã xảy ra.
Nằm trong phòng hậu sản Bệnh viện Bà Rịa bên cạnh đứa bé gái kháu khỉnh, tất cả diễn biến cuộc tình loạn luân giữa chị và Lợi như một bộ phim tình cảm đang từ từ chiếu chậm lại trong trí não chị Hoàng. 9 tháng về trước, chị cùng anh Vương – chồng chị vào mùa lần thứ hai tại khu rẫy diện tích 3 sào bạt ngàn toàn là dưa hấu ở Gò Rùa. Đây là một địa điểm đất hoang vu xa đường, thưa người vắng vẻ, nằm ở vị trí tiếp giáp trung tâm giữa Hòa Long, Châu Pha và Suối Nghệ. Anh Vương vì là người miền Tây nên anh trồng dưa hấu rất giỏi, mùa thứ nhất, hai vợ chồng anh thu hoạch ngót nghét gần cả 10 triệu đồng (lúc bấy giờ là một số tiền rất lớn, tương đương 20 cây vàng).
Thế nhưng, chị Hoàng vẫn thực sự chưa cảm thấy hạnh phúc với một người chồng giỏi giang như vậy, nếu như anh Vương không phải là một đệ tử lưu linh thì vấn đề chắc sẽ hoàn toàn khác hẳn. Đối với anh Vương, quan điểm của anh là ngoài giờ lao động vất vả với rẫy dưa ra thì vợ anh phải dành cho anh một khoảng thời gian nào đó (ít nhất là từ chiều tối đến rạng sáng hôm sau?) Để anh bù khú cùng đám bạn nhậu vì theo anh tự nhận xét bản thân anh rất tốt (anh không bài bạc, không trai gái, không hút xách, không xài hoang). Chứng nào tật đó, không sao bỏ được, cứ hễ đến 4 giờ chiều sau khi ra rẫy về, tắm rửa sạch sẽ xong là anh Vương lên đường qua các khu rẫy khác, mua vui qua men rượu hội ngộ anh em sống chết có nhau đến mãi sáng hôm sau, bỏ mặc chị Hoàng với mâm cơm tối lẻ loi, hiu quạnh giường ngủ, đơn chiếc gối chăn. Ngày nào cũng như ngày nào, tình hình “cơm không lành, canh không ngọt”giữa hai vợ chồng chị Hoàng vẫn lặng lẽ tiếp diễn. Ban đầu, chị Hoàng còn nhỏ nhẹ khuyên bảo nhưng vì anh Vương cứ mặt chai mày đá, ương bướng cho nên không còn nhịn được nữa, chị Hoàng đã “mày tao chủ tớ” với anh và đã nhiều lần hai vợ chồng “thượng cẳng chân hạ cẳng tay”với nhau.
Cuối cùng, kết cuộc thì cũng chỉ là những giọt nước mắt nghẹn ngào, cay đắng của chị Hoàng dõi nhìn theo bóng dáng người chồng trên đường phiêu lưu đến với “men cay cuộc đời”. Một ngày nọ, nghe theo lời bạn bè, chị Hoàng quyết định dùng mỹ nhân kế. Chị làm một con gà trống thiến thật béo, luộc lên vàng ruộm trông thấy phải nói là chảy nước miếng, kèm theo còn có cả một chai hai xị rượu đế Hòa Long trong vắt. Chiều hôm ấy, sau khi tưới dưa xong, chị Hoàng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo hai dây bằng vải thun voan màu xanh dương và chị còn xịt dầu thơm, bôi tí má hồng, quẹt chút son môi. Dĩ nhiên là anh Vương có ngó thấy con gà và chai rượu cũng như nhận ra sự khác lạ nơi cô vợ của mình, thế nhưng tất cả đều không thể nào lay chuyển được anh.
4 giờ chiều xong việc thì chưa đến nữa tiếng sau, quay tới quay lui thì anh Vương đã mất tăm mất dạng như bóng mây trôi dạt về chân trời xa thẳm. Chị Hoàng buồn thấu ruột thấu gan, hai hàng nước mắt chan hòa. Từ khi sinh thằng bé đầu lòng đến nay đã được hai năm, càng ngày anh Vương càng gần gũi với bạn bè với ma men hơn và cũng càng ngày anh càng chia xa chị Hoàng – vợ anh hơn.
Chị Hoàng năm nay mới có 23 tuổi, hãy còn rất trẻ, rất khỏe cũng như rất ổn định về tâm sinh lý. Như bao phụ nữ khác, lâu lâu chị vẫn thường hay khao khát được thỏa mãn ân ái tình dục như là lẽ thường tình người ta khát nước thèm ăn. Anh Vương thì chẳng phải ốm yếu gì, trái lại, anh ta rất khỏe mạnh và to con, đúng là mẫu người mới có thể thỏa mãn đáp ứng nổi sự khao khát sinh lý vô bờ vô bến của chị Hoàng.
Thế nhưng rất là lạ, anh Vương chẳng hề đếm xỉa, đoái hoài gì đến cô vợ “gái một con trông mòn con mắt” của anh, anh chỉ bận tâm đến chai rượu và bạn nhậu của anh mà thôi. Nào phải chi chị Hoàng xấu cỡ như “Thị Nở” nên anh Vương chê bai, xa lánh thì chẳng có chuyện gì mà bàn cãi, đằng này, tất cả mọi người đều phải thừa nhận chị Hoàng là người con gái có nhan sắc nhất trong số các chị em gái trong gia đình Lợi. Chị chẳng khác gì người đẹp Tây Thi của Ngô Phù Sai, Đắc Kỷ của Trụ Vương và có thể ngang bằng với Hằng Nga nơi cung Quảng.
Mái tóc dài mượt mà, êm ái, óng ả và tha thướt khi xõa thì phủ kín tấm lưng ong thon thả, mềm mại, ôm tròn lấy khuôn mặt tròn trịa như vầng trăng ngày rằm của chị. Vầng trán chị vừa phải, không cao cũng không thấp. Hai hàng chân mày của chị thật mỏng, chẳng khác gì hai đường tơ nằm vắt ngang trên cặp mắt to tròn, đen láy, long lanh, sâu thẳm, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau khiến gã đàn ông con trai nào vừa thoáng nhìn qua cũng đều phải chết mê chết mệt.
Sống mũi dọc dừa của chị nhỏ nhắn, gọn gàng, nằm giữa cân đối với hai bên là hai gò má trắng hồng, nhô cao hai lưỡng quyền. Trên vầng cổ cao trắng ngần lộ rõ ba nhấn và chiếc cằm lẹm xinh xinh của chị là cặp môi hình trái tim đều đặn, dày mọng, đỏ thắm tự nhiên không cần phải dùng đến son môi và hơi dảnh lên thật quyến rũ. Khi chị Hoàng cười, hai hàm răng trắng đều như ngà luôn ẩn hiện những nụ hoa hàm tiếu vừa chớm nở không thể nào không làm xao động bất cứ trái tim của bất kỳ loài ong loài bướm nào.
Thân thể, vóc dáng chị Hoàng thật khả ái, chị rất vừa người, không ốm o gầy guộc cũng không mập mạp sồ sề, nói chung chị là tuýp phụ nữ mà cánh đàn ông ham thích nhất vì vừa có da vừa có thịt. Từ hai bờ vai no tròn, gò ngực căng đầy, vòng eo thon thả xuống đến hai bờ mông nảy nở, cặp đùi tuyệt đẹp và cặp giò thon dài, tất cả tạc nên những đường nét họa tiết tự nhiên, không hề phóng đại thật tuyệt mỹ của tạo hóa trên pho tượng Thần Vệ Nữ kiêu sa, đài các, diễm lệ.
Đặc biệt là mấy ngày nay, chị Hoàng cảm thấy rất hứng tình đến mức độ là nhiều đêm bị chồng ghẻ lạnh bỏ rơi, chị đã từng có ý muốn là sẵn sàng ân ái, làm tình cùng với bất kỳ gã đàn ông con trai nào có mặt ở vùng đất khỉ ho cò gáy này. Thế nhưng, bởi lẽ đây là vùng đất hoang vu vắng vẻ chứ nếu có “một con ong” nào đó thì cho dù đó là Đường Tam Tạng đi chăng nữa cũng không thể nào không chạnh lòng trước nhan sắc của chị Hoàng và cũng có thể là hiếp dâm chị nữa là đằng khác.
… Bạn đang đọc truyện Dưa hấu Gò Rùa tại nguồn: https://truyendam.org/dua-hau-go-rua/
Giữa lúc chị Hoàng đang nằm trên giường bên trong túp lều rẫy, khóc lóc chán chường trong nỗi tuyệt vọng cô đơn thì chị nghe thấy tiếng gọi ngỡ ngàng của Lợi – thằng em trai út của chị “Chị Hoàng ơi! Chị Hoàng ơi!”. Tuy Lợi đã lên đây nhiều lần rồi (từ lúc ở Núi Nhọn về, nó thường xuyên lên đây phụ giúp chị Hoàng tưới dưa) nhưng vì lần này, thấy vắng vẻ quá, chị Hoàng không thấy bóng còn anh Vương cũng mất dạng thành thử ra Lợi phải lên tiếng gọi chị mình. Chị Hoàng ngồi dậy, chậm nước mắt, lên tiếng vọng từ trong lều ra:
– Chị ở trong này, em vào đi!
Lợi lò dò bước vào bên trong lều. Vì đây là lều giữ rẫy nên chả hề có đồ dùng nào gọi là đắt giá cả lại còn để rất là bề bộn. Hai bên cửa lều, một bên đặt chiếc giường đơn cũ kỹ trải chiếu là nơi ngủ nghỉ của vợ chồng chị Hoàng cùng các dụng cụ làm vườn như cuốc, cào, dao phát, ống tưới, phân bón… còn bên kia có một cái ghế bố nằm mà mỗi lần lên ở lại, Lợi vẫn ngủ nơi đây. Đối diện với cửa lều là nơi “ông Táo an tọa” với lỉnh kỉnh nồi, chảo, ấm, chạn đựng chén bát…
– Chà, bữa nay làm gì thịnh soạn vậy hả chị? Hay là ăn lễ Quốc Khánh, phải không chị? Lợi vừa nom thấy con gà luộc vàng ruộm nằm trên cái mâm trong bếp, đã thòm thèm cất tiếng hỏi.
– Ngày mai là thứ bảy, em không đi học à?
– Ngày mai là ngày 2 tháng 9, em được nghỉ học nên em lên đây có việc gì phụ giúp chị, chiều mốt em về.
– Đúng là mình không còn nhớ ngày nhớ tháng chi cả! Chị Hoàng thầm nghĩ.
– Anh Vương còn ở ngoài rẫy hả chị?
– Ở ngoài rẫy mới là lạ! Đi lưu linh lưu địa rồi! Thôi, em cùng ăn với chị nhé!
– Cái anh Vương này thật là tệ!
Lợi làu bàu rồi phụ chị Hoàng bê cái mâm gà đặt trên giường ngủ của vợ chồng chị Hoàng (cái giường gỗ ấy chỉ cần lật chiếu lên là trở thành bàn ăn, xong lau dọn sạch sẽ rồi trải chiếu ra lại trở thành chỗ nằm ngủ) trong khi chị Hoàng bê nồi cháo từ trong bếp ra. Chị Hoàng dùng dao rọc và xé thịt cũng như cắt bộ lòng con gà, xếp vào một cái dĩa còn Lợi thì múc cháo ra hai cái bát rồi hai chị em cùng nhau ăn một cách thật vô tư, ngon lành. Chị Hoàng nhìn mặt thằng em út của mình một chập rồi không biết nghĩ gì, chị lại hơi đỏ mặt nhưng đôi môi lại thoáng mỉm cười. Để ý thấy chị Hoàng nhìn mình rồi cười mỉm thấy làm lạ, Lợi chột dạ:
– Sao chị nhìn em rồi lại cười? Bộ mặt em dính lọ à?
– Ồ, mặt em không có dính gì đâu. Tại chị nghĩ là nếu em không lên đây thì tối nay chỉ có mình chị cùng với con gà này ngủ với nhau mà thôi. Có em ở đây, chị vui lắm! Chị cảm ơn em nhiều!
– Ơn nghĩa gì chị ơi! Tại có con gà này nè, nếu không có nó thì chưa chắc gì chị giữ em ở lại đây được đâu! Lợi vừa cười vừa nói.
Không khí vui vẻ giữa hai chị em càng lúc càng làm cho chị Hoàng thêm hưng phấn mà tạm quên đi ông chồng rượu chè be bét của chị. Có mồi ngon, sẵn có chai rượu, chị Hoàng lấy một cái ly thủy tinh nhỏ rót rượu vào đấy, chị uống cạn rồi rót tiếp một ly khác mời Lợi uống. Lợi từ chối nhưng vì chị Hoàng van nài ép buộc nó quá nên nó đành phải nhăn mặt, mím môi nuốt ực ly rượu cay xè, cháy bỏng cả ruột gan để chị Hoàng – người chị đa sầu đa cảm của nó – được vui lòng.
Một chập sau, vì đã thấy trong người nhừ nhừ nên Lợi không uống nữa và thấy chị Hoàng đã uống đến ly thứ ba, nó bèn giấu bén chai rượu đi. Ăn uống và dọn dẹp xong, vì hơi men trong người bốc lên, cảm thấy nóng nực vô cùng, chị Hoàng ra nhà tắm cách lều rẫy chừng 25m, cởi chiếc áo hai dây và quần áo lót ra, vắt lên dây trong nhà tắm, xối nước ào ào lên người. Xong, chị mặc áo vào và quay trở vào lều…
Chị Hoàng nằm trên giường gỗ, cứ mãi trằn trọc, bứt rứt không yên. Vì đây là lần đầu tiên uống rượu lại uống đến những ba ly (nếu Lợi không giấu chai rượu đi, chắc có lẽ chị Hoàng đã uống cạn chai cũng nên?), Thành thử chị cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ruột gan cồn cào như bị ai xé nát. Hơn nữa, sự bứt rứt trằn trọc của chị Hoàng còn vì một lý do khác nữa, một lý do vô cùng hệ trọng. Đó là khi nãy, khi nhìn Lợi ngồi ăn cùng chị, chị Hoàng chợt có ý tưởng phải chi Lợi không phải là em của chị mà là người dưng nước lã dù Lợi có nhỏ tuổi đi chăng nữa thì chị cũng sẵn sàng chọn Lợi đêm nay thay thế chồng chị để làm người tình thỏa mãn cơn hứng tình của chị. Nhưng cho dù Lợi có là em út của chị đi chăng nữa thì đã sao nào? Em thì em chứ! Làm sao có ai biết được chuyện gì xảy ra trong một túp lều nơi rẫy vườn mênh mông bát ngát, hoang vu vắng lặng giữa đêm khuya tĩnh mịch như thế này? Chị Hoàng mãi ao ước có một bàn tay khác giới ân cần vuốt ve, mơn trớn chị để chị được sung sướng, mỹ mãn sao cho chị có thể quên đi được người chồng “đệ tử lưu linh” và kiếp sống cô đơn, nhọc nhằn của chị. Sự ham muốn và sự cô đơn càng lúc càng làm trí óc của chị thêm tối tăm, phai mờ. Cuối cùng, chị Hoàng đã thất bại trong cuộc kịch chiến với bão lòng…
– Lợi ơi, em qua cạo gió giùm chị! Chị mệt quá!
Đang nằm ngủ ngon trên chiếc ghế bố nằm, nghe tiếng gọi của chị Hoàng, Lợi lật đật chạy qua. Nó nói:
– Thấy chưa, ai bảo chị uống chi cho nhiều?
– Em lấy tấm thẻ bài và chai dầu trong túi xách treo ở cột đằng kia rồi cạo gió giúp chị một chút. Em làm ơn…
Lợi lấy từ trong cái túi xách treo ở cột lều một chai dầu khuynh diệp và một tấm thẻ bài bằng nhôm. Vì ở miệt đất Gò Rùa này có điểm đặc biệt là tuy có lắm cây cối nhưng tuyệt nhiên không hề có muỗi nên tối ngủ không cần phải buông mùng. Chị Hoàng ngồi dậy, quay lưng về phía Lợi và chị chỉ cần tuột hai sợi dây áo cột ngang hai bờ vai của chị ra là lập tức, nguyên cả tấm lưng trần đầy đặn trắng nõn của chị phơi bày ra trước mắt Lợi.
Vì chưa hề có tình cảm hay ý nghĩ méo mó nào với chị Năm Hoàng cả nên Lợi rất bình thản, bôi dầu thành từng đường xéo trên phần lưng trái của chị rồi dùng tấm thẻ bài lần lượt cạo những đường dầu đáo thành những đường bầm đỏ màu máu. Cạo xong 6 đường nơi lưng trái chị Hoàng, nó tiếp tục cạo tiếp 6 đường nơi lưng phải của chị. Chị Hoàng trúng gió là thật nhưng Lợi không hề biết được đây cũng chính là âm mưu của chị muốn dụ dỗ nó lao đầu vào cái vòng thòng lọng của tội lỗi loạn luân. Sau khi Lợi cạo gió ở lưng chị Hoàng xong, chị xoay người lại và nhẹ nắm lấy tai thằng em.
– Em cạo giúp chị mấy đường ở hai bên ngực đi, chị thấy nhói ngực quá!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dưa hấu Gò Rùa |
Tác giả | Duy Mỹ |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 03/06/2021 03:20 (GMT+7) |