Cái chữ tù tì đúng là có ấn tượng, thằng Đực sướng mẩn người, nhưng vờ vịt làm mợ nôn nảy: Thôi mà, tao năn nỉ rồi, mày đừng làm khó mợ. Thằng bé khoắng một hồi vào cái bim, chọc chọc cho mớ lụa xoắn vào chỗ khe rồi vuốt dọc lên ngọt sớt, mợ nẩy người như bị điện giật.
Cái hạt vốn ui ui cương mọng giờ chìa vều ra, ngón tay thằng Đực xoắn túm lấy mà ịn một hồi, tiếng kêu tắc trong họng, nhưng rền rền mãi, làm mợ cuộn lò xo chực đổ. Thằng Đực lầm thầm nói nhăng nói cuội, mợ nó hỏi nguyên do, nó bảo đang phù phép, mợ tin liền.
Nó ịn cỡ chừng mấy giây, mợ nó muốn nhũn ra, hai đùi khép chặt đu đưa tựa lá chuối bị gió thốc. Nó nhấn bin bin thêm một tí vào cái húm, và buông cái tay bóp vú mợ, đỡ lấy lưng và khẽ khàng giục: Mợ nằm ra, để con bắt mạch nắn, bắt cái nốt ruồi ngầm xê dịch theo ý mợ.
Mợ có vẻ chần chừ, song thấy vẻ quả quyết thì cũng đành phải nghe theo. Thằng Đực lẳng lặng và tự nhiên như người trong gia đình, cầm tóm lấy hai ống quần mợ mà lôi tuột ra. Mợ muốn rị lại, thằng Đực phải đỗ như dỗ trẻ: Ngoan, thì con mới làm được.
Quẳng được cái quần ngoài ra rồi, thằng Đực suýt chết ngất vì chất lụa bám rịt vào lồn mợ trông rõ quá, hai mu lồ lồ lên và lông thì ló ló ra ở hai rìa sịp coi thiệt tục. Nó dón hai ngón tay kẹp lấy mép sịp, ra điều bất cần đời, xin phép mợ nó hẳn hoi: Mợ nâng người lên để con cởi nốt.
Bà mợ giãy nảy: Sao lại phải lột hết cả ra, tao tưởng lột quần ngoài thôi cũng không vướng mà. Thằng Đực lại nói hót như khướu: Thì đã bảo phải để tuồng luông mới biết đường nắn chứ. Hay là mợ không ưng thì thôi để khi khác.
Đời nào lại có chuyện khi khác nào nữa. Mợ chủ vùng vằng nói như thí cô hồn: Thì thôi ! Mày muốn thì làm cho xong đi. Thằng Đực khùng khuỳnh rồi cũng mò mà lột sịp mợ ra được.
Mặc dù hai mợ cháu đã thỏa thuận cam kết với nhau, vậy mà khi thằng Đực muốn lột sịp mợ ra thì mợ vẫn có ý rị lại. Hai tay thằng Đực đã nắm gọn hai bên hông cái lót lụa màu hồng mà chẳng sao lôi ra khỏi. Hai bàn chân mợ quặp khít lấy nhau, gồng lên như cái khóa. Thằng Đực bực lắm mà vẫn phải giả lả: Kìa, mợ, nhấc người lên để con khám nhanh, nhỡ cậu thức hỏng việc mất.
Mợ chủ bề gì cũng còn cái thẹn bản năng của phụ nữ nên quay oặt mặt sang một bên, hai bàn tay bưng kín lấy mắt rên khe khẽ: Kỳ quá ! Tao không quen ở truồng trước mặt ai.
Thằng Đực muốn cười toáng lên, rủa thầm: Mẹ họ, không quen mà cởi lồng lỗng ra, dí mãi lồn vào miệng lão. Nhưng nó vẫn nhún nhặn khuyên bảo mợ nó, y như nó chưa hề thấy cảnh đó. Nó khầm khào: Ai chả biết vậy, nhưng nốt ruồi mợ nó mọc ở cái chỗ bí hiểm, mợ có để con lột ra thì mới liệu xê dịch nó tới cái nơi mợ mong muốn, chớ mợ cứ ịn ịn thế này thì bao giờ xong.
Vừa nói thằng Đực vừa tha thiết dỗ: Mợ nghe con đi, lơi người ra mà. Con làm xoáy cái là xong, mợ vừa chỉnh được tai ương, lại vừa yên tâm giữ được cậu. Mợ chủ he hé buông kẽ tay ra nhìn, nhẹ khìa khìa gỡ bàn chân ra, nhưng khi thằng Đực gằn mép sịp thì bà lại rú lên: Nó đang dính tèm lem, bẩn đếch chịu được, cởi ra mày nhìn thấy lại cười !
Cái bà dấm dớ, u ơ, nhắng xị hội tề mà còn làm cảnh làm dáng, khốn nỗi nó chỉ muốn điên tiết lên, vứt bố nó mọi việc cho xong, nhưng nghĩ kịp chả lẽ sắp lột nhìn được lồn mợ chủ mà còn kiêng kỵ, chấp nhất nỗi gì, vậy nên nó lại nhoen nhoẻn: Ấy có bệnh thì mới phải trị, chứ ai rỗi hơi đâu mà thức khuya thức hôm lo cho mợ như thế.
Mợ chủ xem chừng thằng nhóc nói có lý nên duỗi, cố duỗi đùi ra, cái khuỷnh tam giác lụa nhấy nhầy chất keo dính sát vào trông đến lạ. Thằng Đực nuốt nhẹ nước bọt mà bơm như bơm nước: Thế ! Thế ! Mợ cứ thư giãn thế ! Con nhẹ nhàng kéo ra là sạch boong.
Nó thận trọng gỡ cái lót như người gượng gỡ miếng cao dán hút chặt, chừng sợ mợ nó đau, lông lồn tuột ra theo vậy. Cái sịp từ từ xuống khúc nào thì thằng Đực nghe tim đập thình thình chừng đó. Nó hồi hộp quá ể, dù vừa nãy nó đã nhìn trộm lồn mợ mà vẫn thấy là lạ làm sao.
Khi mợ nó đứng in bóng trong gương, hay khi mợ nó ngồi chẻ ngoe trên miệng cậu, lồn mợ đã xinh nhưng so ra vẫn kém lúc này. Dù khí lồn bám vung vãi lên lông, lăm tăm như sương muối bám vào lá, mà nó vẫn trông cái lồn đùn lên lừng lững mà khiếp. Sao có thứ người bé oắt xì lai lại có cái lồn dình dang và mọng đến thế.
Hai múi lồn chẻ hoe ra, lùm lụm như hạt sầu riêng, cái lỗ tròn hoen như hang lồn bà, và lông, ôi ! Những sợi lông loăn xoăn múp rụp nằm ẹp bởi chất keo, như tóc chải gôm bóng loáng. Thằng Đực cảm thấy tay muốn run, cái sịp rung rung nhễu những giọt khí dâm của mợ tung tóe.
Mợ chủ phải hét lên: Khiếp, vứt mẹ nó đi, báu gì còn cầm ở tay mãi ! Thằng Đực trêu mợ nó nên chỉ nhón hai ngón tay cầm quơ cái lót tung tăng, đưa lên gần sát mũi hít sâu hít mạnh và khen: Ôi ! Xơm, xơm vá. Mợ chủ phát bực chửi toáng lên: Mày có vứt nó đi không, mẹ khí lồn mà khen thơm, thơm cái con mẹ mày.
Thằng Đực bù trất, mợ nó thấy không thơm, còn nó thấy thơm thì sao. Nó hí hửng bảo: Để con cất cái này, khỏi giặt giạ gì hết, tối con đặt lên mũi ngủ cho đỡ bị bóng đè. Mợ nó hét lên: Thằng ma mò, đừng giở trò khỉ, trò yêu ra nữa, mày úp nó lên mũi, khí lồn nó ặc hết thở được là chết đó con.
Thằng Đực thấy mợ chủ sửng cồ thì càng thích thú nên hỏi ngoặc lại: Chứ mợ bảo con sống có lý thú gì. Thà chết vì khí lồn mợ còn hơn sống mà thiếu thốn đủ thứ. Mợ chủ có vẻ cảm động nên an ủi: Tao có để mày đói đâu mà mày đòi lăn đùng ra chết. Thằng Đực ca một hơi vọng cổ mùi rệu: Mợ ơi ! Ăn đâu đã gọi là đủ, cơm đâu làm con hết thiếu sự đời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |