Mợ Lan thích được thưởng thức trò nghênh ngang như thế, nên gặp bạn bè mợ chẳng nề hà bộc bạch tâm sự cho nhau nghe. Dạo trước, mợ cứ nghĩ mợ bên nhà cù lần vì chỉ độc nghe than rên chồng chẳng biết làm ăn cho vợ khoái. Thế mà dạo gần đây, mợ Lan nhận thấy mợ bên ấy phớn phở ra, tươi roi rói, vú mớm dựng khuỳnh khuỳnh, mợ hỏi mãi mới được hé lộ nguyên do.
Bây giờ mợ Lan mới lờ mờ hiểu, có khi cái thằng nhãi này đã làm mợ bên ấy thay đổi tính tình cũng nên. Cứ xem lối bạt mạng của thằng bé, mười mươi mợ cũng đoán ra cái tổ tò vò ở chỗ nào. Cho nên mợ trách vẫn cứ trách mà bụng thì sướng làm sao. Mợ kêu í ới với thằng tửng: Ủa, tao nhờ mày gài cái khóa, chứ tao có nhờ mày bú vú tao đâu mà mày làm huỳnh huỵch vậy.
Thằng Đực hổn ha hổn hển vừa nút chụt chụt nơi vú, vừa ngọng nghịu nói với mợ: Nhìn vú mợ ngon quá ai mà ngừng nhịn được. Và nó chẳng từ nan nói phốc ngay vào mặt mợ: Con biết thừa mợ muốn gì rùi. Thông thường mợ tự cái lấy khóa nịt, sao bữa nay có con mợ lại õng ẹo nhờ con. Thế có phải là mợ muốn con làng xàng gài và sờ bóp vú không, đã bóp thì bắt ngừng đừng bú có họa là điên.
Mợ Lan nghe mớ triết lý của thằng bé thấm thía tợn, nhưng cũng phải xàng xê một chút: Mày điêu ngoa đặt điều, tao nhờ vả mày để nhanh lên còn đi mua sắm, chứ mày dềnh dàng thế này thì tao nhờ làm gì. Thằng Đực cười thôi là cười khiến mợ Lan ngây ngô ra. Mợ phải gắt gỏng hỏi, thằng cún mới nói: Mợ bảo vậy mà nghe lọt tai, mợ lột con ra thầng lẫng thế này mà bảo nhanh đi mua sắm thì có đúng không ?
Nói xong, nó đứng xê ra để mợ Lan nhìn mớ buồi dái nó ngất nga ngất ngưởng tròn xoe mắt. Lại nữa, nó vừa vò bú vú mợ nên cái gậy trông càng dữ tợn, nó tím tái nổi gân và chìa thẳng ra. Mợ bất đồ nuốt nước miếng càm ràm, phê phán: Hèn gì lúc mày ôm vú tao từ sau lưng, tao cứ thấy có cái gì đâm nhoi nhói nơi khoeo chân.
Mợ Lan vội vàng xoay người xem chỗ quần phía sau, coi có dính chất nhờn của thằng bé không. Mợ phàn nàn: Thế này thì chẳng đi đâu nữa, ở quách lại nhà, bận khác đi. Mợ đi vào buồng thay quần áo. Thằng Đực te te đi theo, mợ giãy nảy lên: Thôi tao không khiến, mày vào làm tao lại chia trí, để tự tao thay được rồi.
Thằng Đực mượn cớ vào tìm cái quần lót, mợ Lan mụ mị còn nhớ gì đâu nên để mặc nó lon ton theo chân. Mợ thờ thẫn cả người, lăng xăng có cánh cửa tủ mở hoài cũng không xong. Thằng Đực liếc chừng chừng cặp vú mợ, xun xoe sán vào gần, làm mợ càng lính quính thêm.
Thằng Đực lên giọng kẻ cả hỏi: Nào mợ muốn chọn món gì, chỉ con lấy hộ cho. Mợ Lan ấp úng mãi mới bảo: Mày xem cái nào mặc ở nhà cho mát thì chọn, tao giờ lung bung cái đầu chẳng nhớ đâu với đâu hết. Thằng Đực tủm tỉm cười pha trò: Sao mợ cùng chứng bịnh với con thế. Lắm lúc con cũng ngây ra như bị ma ám, đầu óc lần xần rối beng như hẹ.
Tuy vậy nó cũng xấn xổ vào đứng sát mợ nơi cửa tủ, cầm hết cái này đến cái khác ướm hỏi: Mợ chịu cái này không. Chỉ nghe mợ ậm ừ và lơ đãng nhìn đi đâu đó. Thỉnh thoảng thằng Đực phải chép miệng, mợ Lan hỏi, nó thú thật thưa: Con nhìn hai vú mợ tưng tưng con thèm sờ và bú lại. Mợ Lan phải hét như còi: Đừng, mày bú tao nhột bỏ bu, giờ mày ngậm vô nữa, chắc tao thăng luôn quá.
Thằng Đực thích nhé, nó cằn nhằn: Có vú mà mợ ích kỷ. Mợ để không cũng vậy, mợ để con nút nó càng nở ra, đẹp dữ dội hơn. Nó định phun ra cặp vú mợ bên nhà cũng nhờ nó thổi mà giờ dềnh dàng phải biết, nhưng kịp tốp được. Mợ Lan có vẻ suy nghĩ và hỏi gượng cho chắc: Mày nói có thật không, bú nút mà nở ra thì việc chó gì các bà phải đi cho mấy ông mằn mò bơm ngực.
Thằng Đực đến chết cười, muốn sặc, nên phải lên mặt thầy đời: Bởi thế mới dại, đưa vú cho người ta sờ, lại còn trả tiền công người ta nắn. Con không nói phét, chứ bà nào cần vú nở to, đến đây con giúp cho, cam đoan nở cỡ nào cũng có mà con chẳng lấy công gì sất. Chợt nó thấy hay hay nên nói sành sõi: Hai bên cùng có lợi chứ còn gì nữa. Mợ Lan e chừng phục sát đất thằng cún.
Thằng Đực lôi mợ Lan trở về thực tại: Nào còn mợ thì định thế nào, muốn con thổi vú to lên hay là cần con chọn quần chọn áo. Mợ Lan ấp hai tay vào vú như nén cơn hồi hộp mà cũng nghe nghe xem con tim muốn thế nào. Thằng Đực có vẻ sốt ruột cứ đứng giống phỗng đá gác đền.
Một lúc nghe mợ Lan thở ra: Phiên phiến mày vớ đại cái nào cho xong, tao mệt quá hết còn chọn với lựa gì hết. Thằng Đực lại xới mớ lụa là của mợ, lôi ra cái quần ngắn, giũ giũ rồi vung văng ướm: Thế mợ định con giúp hay là sao. Mợ Lan nghệt mặt ra, cái gậy của thằng bé nhơn nhơn làm mợ thấp thỏm, phải bảo: Mày muốn gì cũng được, nhưng làm ơn che ngay cái củ lẳng của mày, để nó khua khua tao khiếp quá.
Chẳng nói chẳng rằng, thằng Đực nhón luôn một cái quần ngắn khác xỏ chân vào mặc ngay. Thế nhưng cái cán dù vẫn vểnh ngóc lên vì có thứ gì chặn đè nó đâu mà nó chịu ngủ.
Nãy giờ thằng Đực nắm mớ quần áo đã lựa huơ huơ để chờ mợ thay, nhưng xem ra tâm trí mợ Lan để đâu đâu nên chẳng nhìn thấy gì hết. Thậm chí, thằng bé đã nhắc đi nhắc lại dăm lần ba lượt mà mợ vẫn như người mơ ngủ. Thằng Đực chẳng hiểu ra làm sao, chẳng lẽ khi không rồi mợ ngu ngơ bất tử hay sao.
Chẳng nói chẳng rằng, nó vội đặt mớ quần áo xuống, lăng xăng dỗ mợ nó: Chắc mợ đang mệt, mợ nằm xuống đi để con lo cho. Nó thả nhóng chữ lo để xem mợ có phản ứng gì, lại chỉ thấy mợ ngơ ngơ ngác ngác. Nó cẩn thận đỡ mợ nằm ra giường và lúc này nó mới thấy đắn đo chả biết phải hành động làm sao.
Nó tự hỏi có nên giúp thay xống áo cho mợ hay là chờ mợ tỉnh tự làm lấy. Thế rồi mắt nó không sao rời khỏi đôi vú mợ đang lào khào lên xuống, đầy hấp dẫn và lôi cuốn. Nó nghĩ trong bụng bà mợ đã tỉnh queo để bày vú vê ra tự nãy giờ thì chắc bà cũng chẳng e dè gì việc có ai giúp đỡ thay y phục.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |