Năm ngày ba bữa lại bắn vung bắn vít, lười chẩy thây tuột ra thò vứt ngay vào gầm giường là xong. Khi chị cầm lên còn nhoe nhoét ướt, khi lại khô rang như mảng tường vôi, chị cằn nhằn ở dơ thấy khiếp. Tôi bâng quơ nói trây với chị: Bà có chồng, bảo sao chẳng sạch, còn tui có chi mô mà chẳng ói tùm lum.
Chị giảng giải cho tôi: Ai chẳng biết con trai cường lực, nhìn đàn bà con gái cho lắm, đêm vớ vẩn nằm mơ. Thế nhưng trớ ra phải thu gọn, vứt bừa vứt bãi, dây dính ra sàn nhà tanh khiếp. Một hôm, tôi đánh bạo giỡn chị: Hay là bữa nào chị cho tui hưởng ké một lẹo, chị ngúng nguẩy la: Nói bậy và chỉ qua quit thế thôi.
Bữa nay tai dòm thấy hai quả vú chị tung tăng dưới cổ áo rộng, lại thấy cái của quỉ của chiếc xú đen làm tôi choáng váng. Còn thêm đường vòng đôi mông chị lúc lắc, lúc lắc nữa nên tôi mới chết. Tôi thành bạo cùng mình, ôm mò chị, tiếng là chị cũng chống đỡ cho phải phép, song khi tôi đã tốc được cái xú và áp tay vô vê vò hai vú thì chị thua. Chị ú ớ kêu: Này cậu làm gì thế, nhưng chưa kịp rầy được dăm câu thì đã hít hà như ăn ớt.
Thú thực, tôi bóp vê hai núm vú thiệt đã, nó lầy nhầy nổi cục dưới da tay nên xe đến nổi hòn, chị rên rít: Cậu ơi, cậu làm chị điêu đứng hết trơn. Khi tôi thè lưỡi liếm lên mỗi cái đầu vú thì người chị nổi gai. Chị lắc hông, lắc lưng làm cái vú lầy huầy đầy trong họng. Tôi ngoạm lấy, mút, sữa ọc ra, chị lịm dần rồi thả uỵch người ra cho tôi vần tôi bú.
Ấy đấy, tôi làng xàng chị dữ quá nên chị mệt (và đã nữa). Giờ buông ra chị ngủ tỉ tê. Tôi ngồi nhìn thôi cũng đủ no vì chị đẹp quá. Lúc chị nằm ngửa hay xoay nghiêng, vị thế nào cũng làm cho đôi vú trở thành tuyệt diệu. Tôi không phải là người nặn tượng, nhưng tôi nghĩ tay nghệ sĩ nào vớ được cặp vú này chắc là nặn say sưa không để ngày nào chị được nghỉ.
Nằm ngửa thì hai vú đàn bè bè, trông tựa cặp bánh dầy trắng nõn. Nghiêng nghiêng thì chúng thành hai trái chin mọng trĩu sa nghe nằng nặng. Hai bầu vú lúc nãy tôi bú cạn kiệt hơi dẹp xuống, giờ sữa phục hồi lại đầy lên nung núc. Tôi mà không dằn tâm thì chắc cũng đã soạng đại rồi.
Chị ngủ miệng còn chu chu như con nít mút mát lại chất sữa vương nơi môi. Tôi nhìn rõ một cái lỗ con con xinh xắn, thỉnh thoảng lại mút mút nghe lách chách. Tôi có vẻ lạ, cái thằng tôi được bú mà cũng không để xảy ra cử chỉ vô thức như vậy, còn chị là người bị tôi bú lại nút nút miệng là sao.
Chao ôi, lúc chị nằm tênh hênh chẳng e dè mới đoảng. Cái quần tơ tằm mềm dán sát vào, gió phất phơ thổi, nó dợn sóng lăn tăn đến hay. Thằng cu con của tôi tự dưng gật gù lia lịa, tôi sợ nó nổi loạn bất chợt nên răn đe: Này không được láu táu khi tao chưa cho phép.
Mắng thì mắng chứ nó cũng tội. Thứ nào nhìn các bà/cô/chị phây phây mà bắt nó đừng nhúc nhích, có họa là nó liệt. Còn tự nhiên thì nó phải phản xạ lung tung thôi. Tôi phân vân, nửa muốn bỏ đi, nửa lại chùng chình nán lại. Tôi đâm tâm phục, khẩu phục bà nữ sĩ Xuân Hương vì ví von cái cảnh “ đi thì không nỡ, ở không xong “, chán mớ đời.
Chị Dung ngủ lâu lâu thì tỉnh dậy. Thấy tôi còn ngồi ỳ tại chỗ, chị hỏi: Cậu không đi đâu sao mà ngồi chễm chệ ở đó. Tôi đùa với chị: Đi sao nổi mà đi, trông cặp vú bà thênh thang tôi chưa mò rờ là phước. Chị nhăn nhăn mặt, tôi phải nói chữa: Vả lại bà ngon lành quá cỡ, tui bỏ đi, rủi thằng nào lẻn vô thấy hai vú thây lây nó vần nó bóp rồi đè đại bà thì uổng.
Chị Dung hất hất tay như xua ruồi, phỉ phui chuyện bá láp của tôi. Được trớn tôi gạ gẫm: Hay là chị thí đại cho tui một lần để tui hết còn ấm ức, thèm thuồng. Chị nguýt tôi sắc lẻm: Cậu lúc nào cũng rỉ rả buộc con gái vào tội lỗi. Chị nói rồi vơ lấy cái xú định mặc vào, tôi cản ngay: Nỡm, để chườn ra cả buổi còn lo bọc bọc che che. Bà cứ để đó cho tôi dòm đỡ ghiền. Chị nghe vậy lại đùn cái xú ra xa như cũ.
Tôi lăm lăm nhìn chị, đoán định xem trong đầu chị đang nghĩ gì. Chị cũng tròn xoe mắt nhìn lại tôi. Tôi bạo dạn kể: Hồi làm chung với chị, thiệt nhiều bữa tui tức đì muốn chết. Tui thì thiếu thốn mà chị cứ bẹo trêu, đi đi nhún nhún, nói thiệt lắm lúc cũng muốn bóp đại cho đỡ ngặt.
Nào dè chị Dung hỏi cắc cớ tôi: Rồi sao hồi đó cậu không thực hiện thử coi ra sao. Tôi cười cười đáp: Ẩu xị để bà giáng cho cái tát, tui đâu có dại. Chị Dung cười hì hì chê: Đồ nhát. Tôi không rõ đó là tiếng chê thực sự hay tiếng khen ngầm.
Tôi nhìn sâu vào chị và vươn vai vươn cổ ngáp. Không chờ chị han hỏi, tôi cất tiếng: Bà ngủ đã, giờ tới phiên tui muốn gục rồi. Bà cho tui nằm nhờ ở đùi ngáo một chút. Chị Dung vụt đứng lên, tôi vói chụp bàn tay chị năn nỉ: Nghe tui đi mà, mất gì đâu mà sợ. Chị cho tui bú vú còn được, đặt cái đầu thì có xá chi.
Chị nói cho có lệ: Nhưng mà kỳ lắm. Tại cậu ẩu tả nên tui mới để cậu bú ti, giờ nương cậu nữa lỡ cậu lại ẩu tả thì có nước tui chết ngắc. Tôi hứa hẹn tùm lum, chị xuôi tai nên lưỡng lự, tôi lấn tới nữa, chị càm ràm: Cậu thiệt cắc cớ, đòi hỏi ba chiện lu bu. Tôi hơi ngả ra nơi giường, chị khép nép ngồi, tôi rị kéo đùi chị lại thì chị để im cho tôi bíu.
Tôi sửa thế đặt gáy lên phía trước đùi chị, thấy chị nhúc nhích kêu: Tóc cậu bờm xờm cạ tui ngứa chết mẹ. Tôi nhìn lên hai trái vú chị đung đưa phía trên, tôi hít gió mấy cái, chị nói: Mùi vị gì đâu mà hít. Tôi ước lượng sức nặng hai trái vú rồi nói bâng quơ: Chắc cũng cả ký là ít. Chị hỏi dồn: Cái gì mà có ký cân ở đó. Tôi nhoét miệng cười: Thì tui ướm thử cặp vú chị chắc nặng cũng cả ký là ít. Chị chỉ la nhỏ nhẹ: Tầm bậy, ăn no rồi nghĩ chiện gì đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ chị Dung dâm đãng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 13/01/2018 08:57 (GMT+7) |