Đại tá Hai mỉm cười khoái trá, gõ gõ ống điếu xuống thành ghế để tàn thuốc văng tứ tung. Đó là cái tật của ông khi nghĩ ra điều gì đắc ý. Khác hẳn với các Đại tá khác, lon càng lớn, càng tốt tướng. Đại tá Hai càng lên lon, thân thể ông càng còm nhom. Bởi vậy, khi ngồi bật ngửa trên chiếc ghế sau bàn giấy, chẳng còn ai nhìn thấy ông đâu nữa. Không biết có phải vì thế mà ông luôn luôn có tật gác cả hai chân lên mặt bàn hay không. Thò tay bấm chiếc nút bên thành ghế, mở máy liên lạc với phòng hành chánh, ông nói thật trịnh trọng.
– Kêu Thượng sĩ Việt vô gặp tôi.
Giọng ông Đại úy già trưởhg phòng hành chánh kính cẩn:
– Thưa đại tá, Thượng sĩ Việt chưa vô.
Đại tá Hai cằn nhằn:
– Làm gì mà giờ này chưa vô sở?
– Thưa Đại tá, nhân viên Phản Tinh Báo không phải điểm danh nên họ được phép vô trễ.
Có lẽ điều này Đại tá Hai biết hơn ai hết, chính ông ra lệnh cho các nhân viên Phản Tình Báo được thong thả như vậy, ông biết họ phải làm việc mệt nhọc hơn các nhân viên khác nhiều. Đó là chưa kể đến các công tác luôn luôn đe dọa tới tính mạng của họ. Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi buổi sáng cần một nhân viên Phản Tình Báo nào mà không gặp là ông lại cằn nhằn phòng hành chánh.
Đại úy già phòng hành chánh cũng biết điều đó, nhưng được cái ông tốt nhịn, biết thượng cấp thích như vậy thì cứ như thế mà làm cho xong chuyện.
– Toa thấy thằng Viết vô, lôi nó qua đây ngay nghe.
– Dạ, thưa Đại tá nghe rõ.
Đại tá Hai tắt máy liên lạc, nhìn lên trần nhà coi chiếc quạt máy quay lọc cọc, đã nhiều lần ông muốn thay chiếc quạt này cho bớt ấm ỹ, nhưng kiếm hoài chưa được chiếc nào ưng ý. Ông mơ màng nghĩ tới Việt, một nhân viên Phản Tình Báo nặng ký của sở. Chính ông cũng không ngờ Việt có nhiều tài vặt như vậy. Bất cứ món nào, nghề nào, hỏi tới là y như hắn biết hết. Chưa có công tác nào giao cho Việt mà bị thất bại. Cũng vì lẽ đó ông đã ra chỉ thị ngầm cho Trung tá trưởng phòng Phản Tình Báo, không được giao cho Việt bất cứ công tác gì mà không có ý kiến của ông. Cái châm ngôn “Nuôi quân ba năm, sử dụng một giờ” được ông áp dụng triệt để trong trường hợp của Việt. Hiện nay Việt chỉ có nhiệm vụ thiết lập một màn lưới Mật Báo Viên dọc theo sông Saigon và những căn cứ Hải Quân trong phạm vi thủ đô. Công tác thực nhàn nhã, tối ngày đi long nhong. Khỏi phải điểm danh cũng như trực gác.
Có tiếng gõ cửa. Đại tá Hai vẫn ngồi yên trên ghế, trả lời:
– Vô đi…
Đại úy Chánh bước vô chào thẳng người.
– Có chuyện gì đó Đại úy Chánh.
– Dạ, thưa Đại tá. Thượng sĩ Việt xin trình diện.
– Nó muốn cái gì vậy?
Đại úy Chánh biết chắc là ông xếp mình biết Việt vô gặp ông để làm gì, nhưng cái tật lớn của ông là vậy! Mới đó rồi lại quên ngay đó. Cũng có nhiều khi ông biết ông xếp của mình giả bộ quên cho nó vẻ khác đời. Ông chưa kịp trả lời, Đại tá Hai đã nói tiếp:
– Thôi được rồi, kêu nó vô đây.
Đại úy Chánh lui ra ngoài ngay, tuy ông luôn luôn nhịn nhục, nhưng trong bụng cũng bực ông xếp gàn gàn, dở dở này. Ông nói nhỏ với Việt.
– Coi chừng nhé, long thể đang bất an đó.
– Dạ, cám ơn Đại úy, tôi biết phải làm sao rồi.
Việt vừa khép cửa, chưa kịp chào, Đại tá Hai đã hỏi ngay:
– Toa biết đạp cyclo không?
Việt chới với, vì câu hỏi oái oăm của ông xếp lớn. Chàng chưa biết trả lời sao, Đại tá Hai đã ngồi bật dậy. Ông đi vòng quanh Việt quan sát như ngắm một pho tượng. Vừa ngắm vừa gật gù:
– Được được tốt, tốt lắm. Hợp lắm. Toa giống y một thằng đạp xe cyclo thứ thiệt.
Việt là con một nên được cưng chiều từ thuở nhỏ, học hành lăng nhăng, cái gì cũng học, cuối cùng chẳng cái gì ra cái gì, thế là: “Rớt tú tài anh đi Trung sĩ”. Không hiểu gia đình chàng chạy chọt ra sao, ngay từ lúc mới ra trường đã được đổi về Trung Ương Tình Báo Hải Quân, cuộc sống có nhiều hào hứng. Cái nghề Phản Tình Báo muôn mặt, quả thực hợp với chàng. Việt đã đem tất cả sở trường giang hồ vặt của mình để hoạt động và càng ngày chàng càng được cấp trên tin cậy hơn. Tuy nhiên, vụ đạp xe cyclo thì quả thực Việt chưa bao giờ nghĩ tới. Cái nghề thấp hèn nhất trong xã hội này làm sao Việt có thể tưởng tượng được. Trong khi đó Đại tá Hai cười ha hả:
– Qủa thực toa giống một thằng đạp xe cyclo như đúc.
Việt nửa khóc, nửa cười, chàng biết ông xếp lớn mình vừa nói một lời ban khen, nhưng nghe nó làm sao ấy. Chàng không biết phải nói gì bây giờ. Những sự lanh lợi hàng ngày tự nhiên biến đâu mất.
Sau khi đi một vòng ngắm nghía Việt, Đại tá Hai trở về ghế ngồi. Ông lại gõ chiếc ống vố vào thành ghế với sự đắc ý cố hữu.
– Toa ngồi xuống đi, để moa lấy tập hồ sơ này cho toa đọc. Nhất định mình phải thi hành cho bằng được mục tiêu này. Trong sở moa nhắm chỉ có toa có thể làm được.
Vừa nói, Đại tá Hai vừa thẩy tập hồ sơ trước mặt Việt. Chàng nhìn ngay thấy con dấu Tối Mật đóng đỏ chói trên trang bìa vàng. Việt mở hồ sơ ra đọc ngay, chàng đọc thực cẩn thận, từng chữ một. Càng đọc, càng thấy hấp dẫn, chàng có cảm tưởng như mình đã là một phần của mục tiêu tự bao giờ.
Đại Tá Hai nhồi thuốc vô ống điếu, ông khoan thai hút ống vố để Việt thư thả đọc. Trong phòng thực im lặng, tiếng lọc cọc của chiếc quạt trần nghe thực rõ.
Gần nữa giờ sau, Việt gấp tập hồ sơ lại, trao trả Đại Tá Hai. Chàng chưa kịp nói lời nào, ông đã lên tiếng ngay.
– Toa thấy đó. Thật nguy hiểm? Mặc dù nguồn tin rất mơ hồ, nhưng vấn đề thực quan trọng. Nhiệm vụ này toa không hoàn tất không được. Moa không cần gấp, phải thận trọng, vì lụp chụp là hỏng cả. Có thể mang tiếng mà không được việc nữa thì nguy. Trong công tác này, moa để toa toàn quyền định đoạt. Không cần phải vô sở báo cáo nữa. Hãy viết báo cáo chuyển qua hộp thư chết cho tới khi chấm dứt nhiệm vụ. Toa có ý kiến gì không?
Việt ngập ngừng:
– Thưa Đại tá, tôi có thể xin thêm một nhân viên?
Đại Tá Hai ngồi nhỏm dậy, ngạc nhiên:
– Thêm một nhân viên nữa à. Coi chừng nguy hiểm đó Moa không ngại biệt phái bao nhiêu người cho toa, nhưng phải nghĩ kỹ, thêm một người, công tác sẽ dễ bại lộ một phần. Khó có thể chấp thuận được.
– Thưa Đại tá, nhân viên này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều. Hơn nữa, tôi sẽ chỉ để cho anh ta phụ những gì có thể làm được, còn mục tiêu sẽ không được tiết lộ.
– Như vậy có lợi gì không? Mà thằng nào đó? Moa nghĩ trong đám Phản Tình Báo không có đứa nào hạp với vai trò này đâu.
– Thưa Đại tá, anh ấy không phải thuộc Trung Ương Tình Báo Hải Quân của mình.
Đại Tá Hai càng ngạe nhiên hơn:
– Toa nói đi thằng đó là ai? Nhưng coi chừng, lại phải huấn luyện một khóa Phản Tình Báo cho nó nữa thì không ổn rồi. Mấy ông mới vô nghề hay làm ra cái vẻ thám – tử – con – nhà – cinêma lắm.
– Thưa Đại tá, anh này vừa đầu quân. Y còn đang ở trại tạm trú chờ ngày đi học cơ bản quân sự.
Nghe Việt đề bạt người mới, Đại tá Hai có vẻ chú ý:
– Thằng đó thế nào, toa nói đi.
– Thưa Đại tá, y tên Nguyễn Kỳ. Gia đình ở Xóm Cầu Bông, làm nghề đạp xe ba bánh. Kỳ trước khi đăng lính có đạp cyclo một thời gian. Y có một cô em gái làm công cho Đại tá Đa trong cư xá sĩ quan Hải Quân. Sự thực Kỳ không đủ tiêu chuẩn đăng lính Hải Quân, anh ta mới học tới lớp nhì. Cái chứng chỉ đệ lục của anh là thứ giả, mua lại của một người bạn, sửa lại. Hồ sơ của anh không được xét kỹ vì có thơ giới thiệu của Đại tá Đa. Em gái của Kỳ đã năn nỉ bà Đại tá Đa nói với chồng, viết giấy bảo đảm cho Kỳ, bởi vậy Kỳ được nhận vô Hải Quân.
Đại tá Hai cười lớn, ông nhìn Việt hóm hỉnh:
– Con nhỏ em thằng Kỳ tên gì?
– Dạ, thưa tên Cúc.
Đại tá Hai càng cười lớn hơn, chưa bao giờ Việt thấy ông xếp mình biểu lộ sự vui vẻ như vậy trước mặt thuộc hạ.
Bỗng Việt choáng váng nghe Đại tá Hai hỏi:
– Cả Hồng lẫn Cúc mày cùng bẻ phải không?
Hồng là tên vợ của Đại Tá Đa, Hồng cũng chính là bạn học của Việt từ hồi luyện thi Trung Học Đệ Nhất Cấp ở trường giáo sư Bùi Hữu Đột. Hồng và Việt thương nhau từ hồi đó, cả hai đã đậu Trung Học Đệ Nhất Cấp năm ấy. Việt đang say mê thơ phú, viết văn nên những kỳ thi sau chàng rớt lộp độp. Còn Hồng thi kỳ nào đậu kỳ đó, để rồi vài năm sau, nàng nghiểm nhiên trở thành một nữ sinh viên văn khoa và kết hôn với vị sĩ quan Hải Quân hào hoa đầy uy quyền ấy. Khi Việt đi lính Hải Quân, Hồng theo dõi bước chân chàng từng ngày. Mối tình đầu ngây thơ ấy không sao xóa nhòa được trong trái tim nàng. Cũng vì vậy, khi Việt được đổi về Trưng Ương Tình Báo Hải Quân, Hồng đã trở nên thân thiết với gia đình của vị chỉ huy trưởng đơn vị tình báo này. Đại tá Đa đang được đề nghị lên cấp tướng vì ông là sĩ quan mang cấp bực thâm niên nhất trong hàng Đại tá. Còn Đại tá Hai chỉ mới là Đại tá nhiệm chức, chưa phải là thực thụ. Bởi vậy, khi Hồng làm quen với vợ Đại tá Hai, được vợ Đại tá Hai gọi bằng chị, xưng em. Mặc dù Hồng kém bà ta gần một con giáp. Khi thấy vợ của một cấp sĩ quan lớn hơn mình tới làm quen thân thiết, Đại tá Hai để ý ngay, với con mắt tình báo, ông đã khám phá ra dụng ý của Hồng, cũng như mối tình đầu của nàng.
Điều này ông chưa hề hé môi cho ai biết, hôm nay cao hứng hỏi ngay Việt.
Việt biết Đại tá Hai biết chàng quen với gia đình Đại tá Đa, nhưng chàng không ngờ ông xếp của chàng biết nhiều hơn chàng tưởng. Mặt Việt đỏ lên như bị bắt quả tang đang ăn vụng, chàng ấp úng:
– Dạ, thưa Đại tá… chuyện học trò, lâu rồi. Bây giờ tôi đâu dám với cao như thế. Hơn nữa, bà Hồng đã có chồng, mà chồng bà ta lại là sĩ quan cấp tướng tới nơi…
Tôi đâu dám lạng quạng.
– Ai thì không dám, chứ toa, moa thấy khó bảo đảm. Hơn nữa, bà Hồng còn trẻ quá. Ông chồng già lụ khụ tới nơi rồi. Cái chuyện này có mới mẻ gì đâu mà dám với không dám.
Rồi hình như không muốn để Việt bận tâm tới chuyện riêng tư của chàng, Đại tá Hai nói tiếp ngay:
– Moa thấy thằng Kỳ rất hợp với mục tiêu này, nhưng khả năng của nó không cho phép để vô đây được.
Việt nói ngay:
– Thưa Đại tá, như tôi vừa đề nghị, công tác này vẫn là tôi thi hành, nhưng tôi cần có anh Kỳ đưa vào ngành đạp xe cyclo mới có thể bảo đảm được vai trò này. Trong khi đó chính Kỳ cũng không biết mình đang làm gì.
Đại tá Hai gật gù:
– Chứ vậy thì được, chứ tuyệt nhiên không thể người thứ ba chen vô vụ này được. Nhưng anh tính thế nào?
– Dạ, thưa mình sẽ mời Nguyễn Kỳ lên Trung Ương Tình Báo Hải Quân như một can phạm, câu lưu anh ta ở đây Đồng thời đem trả Đại tá Đa bức thư bảo đảm của ông ta, coi như ông không có viết lá thư này để cho ông không có ác cảm với ta, rồi hứa với ông ấy sẽ giúp đỡ Kỳ để vợ ông ta không áy náy. Sau đó, tôi sẽ ra tay nghĩa hiệp đem anh Kỳ ra khỏi đây và trả anh về đời sống đạp xe cyelo. Tới đây, Đại tá đã thấy tôi xâm nhập vô làng đạp xe cyclo rồi.
Đại tá Hai cười ha hả:
– Hay, hay lắm, một mũi tên bắn ba, bốn con chim.
– Moa vẫn khoái toa ở chỗ đó.
Việt biết Đại tá Hai đang ám chỉ gì. Chàng cao hứng, nói tiếp:
– Về phần Đại tá và phu nhân sẽ được lòng bà Hồng.
Gây thêm cảm tình với Đại tá Đa. Còn tôi, ít nhất đã trả được một phần nào sự lưu tâm của bà Hồng tới eá nhân tôi Mặc dù đó chỉ là sự dàn cảnh của mình, nhưng ngoài Đại tá và tôi không có người thứ ba biết nữa. Đối với cô Cúc cái ơn cứu anh Kỳ của tôi sẽ là bước nhẩy vọt vô cuộc đời của cô ta. Mai này, tôi và cô Cúc sẽ danh chính ngôn thuận đi với nhau cùng với sự đồng lõa của chính anh ruột cô ta. Công tác phải thành công…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Điệp vụ lột trần |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện trinh thám |
Ngày cập nhật | 17/07/2021 03:33 (GMT+7) |