Bề đâu đong đủ hồn thương nhớ.
Mưa sao vơi hết dạ u hoài…
Từng đêm tịch lặng trong hờn tủi…
Trăm năm hò hẹn chẳng bừng khơi…
Ba tháng hè trôi qua thật mau. Ba tháng trăng mật mà số giờ và lần làm tình còn nhiều hơn gấp bội giữa dì với dượng trong hơn mười lăm năm lấy nhau… Vì dượng phải đi hành quân hoài, dì cho tôi biết thế. Không ngày nào mà tôi và dì rời nhau. Chúng tôi khi hai đứa nhỏ ngủ trưa là quấn vào nhau. Còn tối lại dì hoàn toàn thuộc về tôi. Các kỹ thuật yêu đương tôi đều học được từ dì và áp dụng ngay trên thân thể dì.
Nhưng chúng nó chỉ để thêm hoa lá cành cho vui chứ chẳng là chính yếu. Quan trọng nhất là tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi chiều chuộng nhau, dâng hiến cho nhau, chia sẽ tất cả những gì kín đáo nhất không một chút do dự, mắc cở. Tôi không muốn kể hết ra, chỉ nói có thế. Khi ngày về càng gần dì càng trông có vẻ bồn chồn, còn tôi thì thêm ủ rủ.
Chúng tôi yêu nhau lâu hơn, nhiều hơn. Có đêm đến năm sáu lần làm cả hai đều phờ phạt lúc sáng. Hai đứa bé bị bỏ bê ốm nhom nhưng ngay dì và tôi cũng sút đi. Dì bắt đầu khóc sau mỗi lần chúng tôi yêu nhau xong như có điềm gì cho tôi biết lần này là lần cuối cùng còn gần nhau. Tôi trở nên trưởng thành hơn, chỉ biết ôm chặc dì khuyên lơn, buồn bã.
Ngày mai tôi phải ra phi trường Tân Sơn Nhất sớm. Xe taxi sẽ đến đưa tôi vì tôi không muốn thấy cảnh dì lủi thủi với hai đứa bé trên tay nhìn tôi bước đi ở phi trường. Tối đó tôi yêu dì suốt đêm. Tôi hôn hít đóa mẫu đơn thơm ngát. Dì ngậm cứng “nó”… Không rời. Chúng tôi không ngớt vật vã rên siết lẫn vì khoái lạc cả đau đớn sót sa. Lần làm tình cuối cùng của tôi và dì kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Chúng tôi lao vào cào cấu, cắn xé hành hạ nhau cho đến khi tôi kiệt lực gục trên người dì.
Phụ tôi thu xếp hành trang, dì luôn cúi gầm mặt xuống. Thỉnh thoảng lại nấc lên. Tôi cắn chặc hai hàm răng cố giữ cho đừng xúc động. Tôi thề với dì sẽ trở lại thăm dì dịp tết, nhưng ánh mắt dì cho tôi thấy một cái gì không ổn mà phải hơn hai chục năm sau tôi mới hiểu rõ nguyên nhân. Tiếng xe đậu trước cửa làm tôi tê điếng. Ôm mặt dì trong tay, tôi hôn vội lên đôi môi còn mọng đỏ nhưng đã khô héo của dì.
Tôi và dì nhìn nhau lần cuối. Đôi mắt phượng tuy còn xinh đẹp nhưng không còn trong veo mà đỏ rực nhửng tia gân máu li ti. “Con đi, dì ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe dì.” Dì gật đầu không nói. Dì bước đưa tôi ra cổng. Lúc xe chạy đi tôi quay đầu lại thấy dì cô đơn đứng dưới màn sương sáng lờ mờ, đôi vai gầy rủ xuống, an phận, chịu đựng cho số kiếp long đong. Tôi nằm vật ra trên băng ghế sau khóc quên thôi.
… Bạn đang đọc truyện Dì tôi tại nguồn: https://truyendam.org/di-toi/
Nhiều năm những áng mây đen xám…
Mưa đã về, chiều mất bóng phai…
Kìa ai cả chuổi dài u ám!
Riêng ta – hoang phế một đời trai.
Tôi trở về Hội An tâm hồn tan nát. Những ngày đầu ngày chỉ nằm lì trong phòng không thiết ăn uống. Tôi viết ngay một lá thư cho dì nói lên nỗi lòng nhung nhớ, nhưng đợi hoài không thấy hồi âm làm tôi càng đau khổ. Ba má thấy tôi thay đổi thì lo lắm nhưng không biết tại sao. Ông bà đoán mò tôi đã tương tư cô bé nào ở Sài Gòn nên hay hỏi dò nhưng tôi chỉ câm như hến.
Tôi viết cho dì hơn mười lá thơ trong hai tháng trời. Mỗi chiều đi học về tôi lập tức tìm xem có thư của dì hay không. Nhưng chờ đợi mãi cũng hoài công và tôi như điên dại suốt những tháng ngày đó. Học đã dốt, tôi còn dốt thêm. Tôi xưa kia còn hơn được dăm ba thằng, bây giờ thì đội sổ. Đã thế tôi chả thiết gì tới tập võ cho tới một hôm kia lá thư hằng mong đợi đã đến. Tôi chụp phong thơ đề tên tôi với tên người gởi, dì Quyên, ở trên góc bìa trái không có địa chỉ. Tôi cuống cuồng xé nát bao thơ chạy lên phòng đọc ngấu nghiến.
Sài Gòn ngày… Tháng 11 năm 1974…
Dũng yêu dấu…
Dì có nhận được tất cả thư con. Mấy lần định viết trã lời nhưng dì còn e ngại. Dì muốn con hiểu là dì lúc nào cũng thương con. Có lẽ tất cả đều là định mệnh. Dì và Dũng thương nhau cũng là đất trời xui khiến. Dì đã tưởng dì sẽ không còn thương ai khác sau cái chết của anh Tuân. Nhưng dì đã lầm. Dì đã thấy anh Tuân qua Dũng sau cái đêm trăng đó, dì bỗng nhìn mình bị lôi cuốn và dì đã không còn cưởng được lòng mình. Những ngày tháng qua với Dũng là những ngày tuyệt vời nhất trong đời dì. Dì không hối tiếc bất cứ điều gì. Dì nói thiệt đó Dũng ơi. Dũng hiểu thế cho dì nhé!
Dũng ơi! Sau này khi Dũng lớn hơn sẽ hiểu tại sao dì và con không thể tiếp tục chuyện này được nữa. Dì đã phạm tội quá lớn. Một tội mà dì sẽ phải trã rất đắt mai này, còn Dũng không có lỗi gì cả. Có những chuyện mà Dì chỉ có thể nói được khi Dũng đã khôn lớn hơn. Còn phần dì, dì đã quyết định. Ông đại tá Phan góa vợ hơn 10 năm nay ngỏ lời cầu hôn và dì đã nhận lời. Ông ta rất tốt, lại quyền thế có thể lo cho ba mẹ con dì cuộc sống càng lúc càng khó khăn ở đây. Dũng ơi! Dì đứt ruột khi viết ra những lời này. Dì van Dũng hiểu cho hoàn cảnh dì và đừng ghét dì nha Dũng. Quên dì đi!
Dì thương Dũng suốt đời…
Dì…
Lá thư ngắn ngủi nhòa nhạt nước mắt không đủ cho tôi giữ bình tĩnh. Tôi gầm lên như con thú bị thương vò nát bức thư ném ra đường. Như điên cuồng tôi nhảy lên chiếc xe Honda 50cc phóng như bay. Tôi vất xe vào một gốc cây nằm đó. Vung tay chân đấm đá vào thân cây đến bật máu mà tôi chẳng thấy đau đớn gì. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, vô hồn.
Tim nhói đau như kim chích nhưng lạ thay tôi vẫn không nhỏ được một giọt lệ nào. Tôi chỉ thấy hận dì kinh khủng. Tôi thù dì! Tôi nghĩ dì đã lừa dối tôi! Lợi dụng tôi! Tôi có cảm tưởng nếu gặp dì nơi đây tôi sẽ nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng ngoảnh mặt làm lơ quay đi. Đến chiều tối ba tôi sai người đi tìm tôi đem về. Từ hôm đó tôi bỏ học, mặc tiếng năn nỉ của ba má, chỉ phụ bán thuốc và tập võ đêm ngày.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dì tôi |
Tác giả | Lao Đức Nặc |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ dì ruột, Đụ máy bay, Sex bú vú, Truyện loạn luân, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 31/05/2021 03:50 (GMT+7) |