20 tuổi, người tròn trịa, dáng phổng phao, cái tuổi đang kiếm ra tiền, ra gạo mà đành phó thác hết cho bạn lo dùm, nhục chi là nhục. Thằng cún lại ham hố dữ (giống thằng cha nó y boong), đói thì hớp tớp như ma xó, hửi thấy hơi vú mẹ là lính quính bặp lia. Chưa kịp đưa đầu vú vô miệng đã thấy nó mút mát hệt thằng cha nó. Nó bú, nó vặt, lại còn bày đặt măn măn mò mò, sao mà nòi “cha nào con nấy” hổng biết.
Nó đớp quầy đớp quạ làm cái vú bèo nhéo, bóp xịt xịt sữa bắn tia làm ướt hết mặt nó. Chừng nhả ra, cái vú méo mó hết trơn, thì có khác gì tía nó ngày trước. Vú vợ mà làm như ba lông, bong bóng, đá, hứng, đội đầu, thảy qua lưng, vòng qua ngực, đè bầy hầy, núm niếc gì cong vẹo thấy ghê. Có mắng, chả cũng trơ ra cười còn chọc quê: Vậy mới đã.
Đàn ông như cây gậy người mù, chọc lia chọc lịa, may rủi biết đâu. Trời lại sanh đàn bà hàng trăm lỗ, gậy xỉa xỉa vô, sập trúng là quậy tưng bừng. Đàn ông có sức nhưng dễ đâu đè mà được, ờ thì nó đưa gậy mon men dứ chọc, song nếu con nữ cột chặt mẹ lưng quần hàng chục nút thì sức mấy nó cũng chịu thua. Đằng này nghe nó ỏn ẻn nỉ non, xin xin xỏ xỏ, hứa hẹn lung tung thì mủi lòng nên có khi còn xúi dại nó lấy dao cắt đại lưng quần mau thấy cho rồi, bởi, mới xòn ra một cục. Chừng đó lo ngồi trách ông thiên.
Hồi nào bạn về cười cười nói nói còn đỡ, chớ mặt bí xị là rồi. Chỉ nghe bạn than: Hồi này mua vắng khách là tim muốn thót ra ngoài. Ngồi thờ ơ ngắm đôi guốc cao lền khên, cái xì, cái xú phất phơ trên dây, buồn tủi đủ chuyện. Giờ này mà còn được đi làm, cỡ ” gái một con trông mòn con mắt ” thằng nào chẳng hám. Muốn rờ cho rờ, muốn nắn cho nắn, muốn hít tới luôn, muốn bẹo mông ô kê tuốt, miễn là ” bo ” thiệt hậu.
Xừ muốn tự tay nhét tiền vô kẽ vú, chịu liền. Đòi hé ra nhét cho dễ hả, bạch luôn, được chưa? Chỉ sợ nhìn cái quầng đỏ choét, bự như cái bánh tôm chiên, mỡ dầu bóng lưỡng, cha ngả lăn đùng, trúng gió thiệt thân. Cứng cựa hơn đòi tặng ” bo ” nơi xịp. Có gì đâu, bậu, tới luôn. Nè đủ thọt tay vô chưa hay còn chê hẹp. Để nẫu nới sợi dây bên hông cho bậu dễ dòm. Đó đầy đủ ” he ” hiếc, sầu riêng múi nào múi nấy ngọt cơm, dầy cui, gặm cũng sướng mà tha cũng ngọt. Ăn đi, nhậu đi, đưa chút tiền nuôi cục nợ coi.
Cái thời oanh liệt đó hết rồi. Sao hồi đó nhỏ ngu vậy. Thằng cha chủ củ ngoẻo, cù ngoèo gạ lấy hắn đi, hắn nuôi. Tại thấy nó cô hồn, mới vô xin làm đã đòi khám vú, coi thiệt hay giả, nên nhợn. Mẹ họ, vô quán rồi, mới biết, có con vú mớm thẳng băng, đú họ, giận cành hông, nên chê hổng muốn thành bà chủ.
Đáng đời, giờ còn than thở nỗi gì. Đứng bán quán vậy chớ lương nào có mấy. Chủ trả tượng trưng, còn phải trổ tài tự xoay sở. Phải ngon, phải khéo cù khách, uống chưa vơi lại tiếp châm thêm, mời thứ này thử thứ khác. Hei đã qua Bud, hết Bud qua Cô Rô, hết Cô Rô qua Mill, Sài Gòn, 333 cổ đỏ cổ trắng, nếu thấy khách xộp thì xìa qua mời uýt ki, cỏ nhác. Càng nhiều ly, nhiều đầu chai, càng được hưởng phần trăm.
Khách có đòi uống chung, uống chia, uống dùm cũng nhận (một là chả say muốn bán cái qua, hoặc là chả đừ rồi muốn tạm dừng nghỉ thở). Xá gì chút chuếnh choáng, ngồi mẹ luôn lên đùi cho chả mằn cho khoái. Chả bóp kèn, mình uống tỉnh queo, chả kéo cái xú hít vô dzú, kệ, trong quán ai cũng như ai, có chi mắc cỡ.
Cha bụm cái dzú, chả thọt vô xì, đơ zơn mát tưa đi nhỏ. Chấp chi mấy bậu “con cháu Ngọc Hoàng”, nó say nó khéo ỡm ờ, nó măn, nó bóp, nó rờ, đã sao! Mẹ họ, lúc đó mình có tráo thử dổm, thứ giả, tính theo giá thứ thiệt, chính nó cũng quắc cần câu, còn biết đâu chân, giả. Anh chủ tủm tỉm cười, hổng phải cười vì bàn tay năm ngón của khách rong chơi tầm bậy mà cười khen ngầm con nhỏ hay quá là hay.
Khuya, khách đứng nhẹ tênh vì hầu bao móc ra chi trả tiệc hết còn đâu mà nặng. Nhỏ muốn làm một chầu trọn vẹn thì nhỏ nhẻ hỏi: Anh có cần em đưa dzìa hôn. Cha nào say mà hổng muốn gái. Đi với mấy khựa đỡ mệt vô cùng. Về nhà, giở trò ranh, đưa anh đi tắm, vọc cho ánh ói nhựa ói cơm, sau đó có gạ anh cỡi ngựa đua, anh cùng xùi bọt mép đòi “cơm hè”, chớ leo gì nổi.
Thôi thì phúc đức để lại cho con cháu nhờ, nhỏ khều: Gặm đỡ cái ti ngủ ngoan đi, em thức canh cho, hổng lo con nào vô lắt dái, hết súng ống. Vừa được ăn, được nhậu, được tiền là vừa được khen điệu đà, quá tốt còn đòi gì nữa.
Lúc này ngồi nghĩ lan man mà nhỏ khẳm sầu. Thằng bất nhơn nó trốn biệt, chớ nó lọ mọ bò về, kêu cửa chắc nhỏ cũng mở cho nó vô. Gì chớ đang buồn tàn thu mà có nó vô ôm ấp cũng đỡ, chẳng hơn nằm không cho gián hửi khan chiếc bánh bèo. Lâu nhịn cũng nhớ, cũng thèm, cũng khát khao, mong đợi chớ. Phương chi tuy thằng mặt địt nó chơi dơ, nhưng đường xài gái của nó rất ngon.
Nó bề cú nào cũng rất ư là hay ho, nhàu nhuyễn. Nó chơi tàn trời, thấu tận mây xanh, cái dùi của nó ủi la ủi lết, lâu lâu lại biến thành cây gắp, nó mổ lia mổ lịa ở trong, nói thiệt, nhỏ run tận cùng ngõ ngách. Thằng cố nội hổng để ngỏ bất cứ thứ gì, miệng tay, tay miệng, cán dù, cù néo, hắn xài quạu một khi. Tay mò tay móc, miệng ngậm, dùi đâm, cha mẹ ơi, cái gì cái nấy đều bị chả thôi miên cứng đơ, giãy phành phạch.
Nào chả hích mau đánh lẹ rồi rút cho cam. Chả cù cưa cú cứa, mau cũng nửa giờ, còn không phải gần tiếng là cái chắc. Mẹ họ, chơi gì lâu lắc, sặc gạch, lòi nhưn, lòi nhụy mà chả còn xoành xoạch nắc rân. Chả gác cái chưn, chả đè cái cẳng, chả dập cái mông, chả nhằn cái dzú, ui chu choa, nó tức, nó rêm, nó nổi bọt, nó ụa tùm lum. Chả cắc cớ còn hỏi: Đã chớ hả! Hồi đó, sao nhỏ ngu tệ! Chả hỏi là đáp, y như mẹ hát con khen: Biết mà còn hỏi. Chả cười khè khè: Biết thì biết, nhưng vẫn ưa hỏi, được hôn.
Bởi chả cà lấc vậy giờ nhỏ mới thấm. Đói tiền chớ kỷ niệm giàu vô cùng. Thằng cún giống cha mười phần chiếm hết chín rưỡi, nhỏ hổng có cà ram nào trong nó hết trơn. Thằng mới hơn tháng mà cu một cục, mẹ họ, cỡ này lớn con nào lỡ nghe lời nó hót mà đưa bia khoe ra chắc nó đục lủng te. Nhiều lúc nhỏ muốn cúi xuống hun chim nó, nhưng sực nhớ hồi trước cũng vì hun cu ba nó mà bị đọa nên nổi cơn ghét cay ghét đắng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đi ở vú |
Tác giả | Thoong |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú vú, Truyện bóp vú |
Ngày cập nhật | 20/07/2021 03:33 (GMT+7) |