Trong lòng đăng rộn rã mtộ chốc rồi hồi hộp tiếp nối theo sau. Đăng lo lắng chuyện không may đến với chàng khi Lựu đột ngột hẹn hò với chàng sau một thời gian gián đoạn. Tuy chàng theo dõi sinh hoạt của nàng. Về phần Lựu không biết nàng giân dai hay đã bỏ rơi chàng. nàng hẹn chàng phải đến để xem cơ sự như thế nào.
Đăng tới đến xe. Lựu ngồi trong xe nàng với bộ mặt trông ngóng mà không lộ bộ mặt giận hờn. Nàng hiền lành. Người yêu đáng chịu chuộng. Trông thấy chàng, nàng xuống kiễng xe. Đăng tiến lại gần, tựa cửa xe trông vào.
Lựu nói với chàng với thái độ bình thường như cả hai gặp nhau thường xuyên:
– Anh đi đâu mà lâu vậy?
– Em chờ lâu lắm!
Vừa nói đó… Luôn luôn không nghe em nói những gì cứ trớ trêu. Cái bệnh chữa được, cái tật khó bề. Anh chờ em không được. Anh tới từ sớm. Đi loanh quanh gần đây.
– Cứ tưởng anh đi ăn trưa.
Làm gì có chuyện ấy. Phải đợi em cho đến chiều.
– Nghe cảm động đến rụng rời tay chân.
– Thật vậy chứ phải dờn chơi… Mà sao em đến… Đến quá muộn..
– Bể bánh xe.
– Thảo nào?
– Đưa em đi ăn trưa, em có chuyện nói với anh. Bỏ xe anh đây, lên xe với em.
Đăng như con rối, Lựu bảo sao làm nấy. Chàng lên xe. Lựu mỡ máy. Xe ra đường. Lựu và Đăng vào tiệm ăn Tầu. Cả hai hầu như ăn qua loa, lấy lệ vì mỗi người đeo đuổi một ý tường riêng tư. Đăng không biết Lựu gặp chàng đễ nói một chuyện gì mà chưa nghe nàng nói và chàng cũng kiên nhẫn chờ đợi. Dù Đăng khá lo lắng.
Trong trên xe, trong bữa ăn là những nơi thuận tiện mà vẫn không nghe nàng đề cập. Đăng nghĩ rằng nàng chỉ muốn làm lành với chàng mà thôi. Nếu theo sự suy nghĩ ấy, Đăng vô cùng yên chí. Đăng không thấy sự mừng rỡ nơi nàng khi gặp lại chàng. Nàng hơi lạ, một sự thay đổi mà chàng không tìm kiếm ra được ở Lựu. Chàng chỉ nghĩ nàng có thay đổi. Từ lời nói đến cử chỉ, Lựu mạnh dạng chứ không như trước. Riêng về Đang gặp lại Lựu chàng mừng lắm nhưng thấy thái độ của Lựu làm chàng nén lòng không bộc lộ ra ngoài sự mừng rỡ đó. Sau bữa ăn, Lựu nói với chàng:
– Em muốn có một chỗ yên tĩnh bàn chuyện với anh.
– Một quán cà phê.
– Ăn, uống, ngồi… cứ thế… mệt, chán…
– Công viên có được không. Mà thôi tùy em. ở đâu em chọn lấy… Chuyện gì quan trọng không nào!
– Sao lại không! bộ anh muốn làm sao? đừng nói chuyện… thì về vậy…
Sợ Lựu giận, Đăng kề bên tai nàng nói cho nàng vừa đủ nghe:
– Yêu em thì phải nghe. Được nghe em nói là vui rồi.
– Mấy tháng qua, học tán, học nịnh khá hơn nhiều.
Lựu ngừng lại mĩm cười. Từ lúc gặp đăng mới thấy nàng cười. Đăng cuoì theo. Lựu dí mồm vào tai chàng nói rất mềm mỏng:
– Em muốn nằm bên anh.
– Anh cũng muốn.
Đăng tra chìa vào ổ khóa và đẩy cánh cửa. Một phần căn phòng của khách sạn hiện ra, chàng nhếch người nhường chỗ cho Lựu bước vào rồi chàng theo sau.
Cánh cửa vừa đóng lại, Lựu sà vào lòng Đăng ôm ghì lấy và hôn không kịp thở trên môi chàng. Đăng vực Lựu nằm trên giường hôn, cắn môi, nút lưỡi nàng một hồi lâu. Chàng du nàng ra khỏi vòng tay mà Lựu không chịu, nàng muốn nằm trong lòng chàng mãi mãi. Lựu nói:
– Có nhớ em không?
– Nhớ lắm mà không biết phải làm sao?
Ghét anh ghê! Nhớ mà khi gặp em, mặt mày tĩnh bơ là thế nào?
– Em thì không tĩnh bơ?
Lựu dùi đầu vào ngực chàng một lúc, nàng lại đưa khuôn mặt lênczo áp sát vào má Đăng hôn đáo, hôn đễ trên khuôn mặt chàng, đoạn nhảy ra khỏi giường đi nhanh vào phòng tấm rồi qua mặt lại nói với chàng:
– Em đi tắm đây?
Đăng không kịp phản ứng htì nàng đã khuất vào buồng tắm. Nước từ vòi chảy xối xả xuống nền phòng tắm dội ra ngoài. Đăng thấy mát rượi trong người hơn cả nước đang chảy trên thân thể trần truồng của Lựu đang tắm. Một mình nằm trên giường Đăng đã thấy nứng cặc. Lựu có hấp lực, va chạm vào da thịt nàng là cặc cứng lên như dùi cui.
Vừa ở trên giường với nàng, chàng thèm đụ vô cùng nhưng sợ nàng giận như mấy tháng trước. Nhưng hôm nay Đăng có linh tính là nàng muốn ở chàng một chuyện gì đó ngoài chuyện nối lại cuộc tình. Mấy tháng qua, gặp lại Lựu trông nàng có vẽ dày dặn hơn, khôn ngoan và bạo dạng. Nàng thay đổi như vậy nên Đăng mới có ngày hôm nay ở khách sạn nầy. Lựu trưởng thành lớn về tinh thần mà Đăng ước đoán như thế. Đăng đang miên man, Lựu nói vọng ra:
– Anh có tắm không?
Không đợi chờ Đăng trả lời, Lựu nói tiếp:
– Vào đây với em.
Đăng nghe mà tưởng mình nghe không rõ, chàng trả lời:
– Anh tắm với em.
– Chứ sao! Vào đây mau lên, em chờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đêm lạc thú |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chồng địt vợ, Con gái nứng lồn thủ dâm, Đụ với hàng xóm, Truyện của kiều bào, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 13/11/2017 10:20 (GMT+7) |