Sơn không hiểu, tại sao nàng lại giữ gìn đến thế. Theo nàng, thì những riêng gì nàng gìn giữ, coi trọng vai trò trinh tiết của người con gái, mà ngay cả Sơn và các đồng nghiệp của anh cũng vậy thôi.
Những ngày đầu mới yêu nhau, Sơn tâm sự với nàng:
– Anh không tin là những người con gái đã sống ở nước ngoài rồi lại còn trinh nữa. Bởi vậy mà con trai bọn anh, những người học ở trong nước, không dám yêu họ đâu.
– Thế anh có tin là em còn trinh không? – Nàng hỏi lại Sơn.
Sơn không trả lời. Song nhìn nét mặt Sơn, nàng biết anh cũng hồ nghi.
– Anh cứ chờ tới ngày cưới, chờ tới đêm tân hôn của chúng mình thì rõ. – Nàng nói.
Có lẽ họ cũng có thể chờ tới ngày đó được nếu như không có một đêm mất điện.
Một buổi tối mùa hè. Trời oi quá. Trong nhà cứ hừng hực. Dù quạt máy có chạy liên tục thì không khí cũng vẫn nồng. Mà ngồi mãi dưới cái bầu không khí đó cũng nhức đầu. Những cái gì là của tự nhiên thì nó vẫn trong trẻo hơn. Đấy, cứ nghiệm thì rõ. Những làn gió ở ngoài trời kia vẫn mát, và dễ chịu hơn là những làn gió, đo những cánh quạt chạy bằng điện tạo ra. Mà điện ở khu tập thể này cứ lên xuống bập bùng, lúc sáng, lúc đỏ lừ như con đom đóm, lúc đang sáng bỗng tắt hẳn.
Mỗi lần tắt điện như vậy thì người ta lại gọi nhau:
– Anh Trung ơi, cháy cầu chì ở đâu thế? Có ông nào chịu khó đi chữa một tí không, chứ nóng như rang thế này ai mà vào lò ngủ được. Nóng hơn lò dấm chuối.
– Chắc bà nào lại nấu cám lợn rồi, điện quá tải mới cháy cầu chì như vậy đấy, hay là dân ta chạy tàu ngầm nhiều quá chăng?
Người ở đây họ thích dùng điện lấm. Họ dùng điện để nấu cám lợn, họ dùng điện để nấu nước tắm, họ dùng điện để nấu nước uống. Họ lẩm sáng kiến lắm. Kể ra họ cũng thông minh. Họ dùng mảnh bơ sữa bò làm thành những dây nấu nước bằng điện, gọi là những tàu ngầm. Hễ có ai đến kiểm soát thì họ vội giấu đi. Họ cứ dùng bừa. Ai cũng dùng nên chẳng ai nói được ai cả.
Tối nay cũng vậy. Điện đang sáng bỗng đỏ lừ như con mắt của người say rượu, lừ đừ, rồi ngã gục. Mọi khi thì họ cũng ý ới gọi nhau ra tìm nguyên nhân, rồi chữa. Nhưng tối nay chẳng có ma nào muốn làm cái việc đó. Họ đang bận những công việc riêng của mình. Như Sơn lúc này chẳng hạn, đang ngồi tâm sự với người yêu. Hôm nay anh bạn ở ngăn bên cạnh không có nhà, anh về quê thăm vợ con, nên Sơn ra đón nàng và đưa nàng về trường.
Thấy điện bỗng tất, Sơn bước ra ngoài, đứng nhìn các khu nhà tập thể. Tất cả các khu nhà đều tối. Kiểu này có chữa được cũng phải còn lâu. Anh thầm mong cứ mất điện lâu nữa đi, lâu suất cả đêm cũng được.
Anh bước vào nhà, ngồi xuống cạnh người yêu.
Bích Loan ý tứ hỏi nhỏ:
– Mình không thắp một ngọn đèn dầu hả anh?
– Khỏi cần em ạ, để mình còn được tự do một chút anh nói rất khẽ như sợ có ai đứng ngoài biết trong phòng có người mà lại ngồi trong bóng tối.
Anh đặt lên môi người yêu một chiếc hôn thật dài. Có lần anh đã kể cho nàng nghe, bọn anh chia những chiếc hôn ra làm ba kiểu.
Anh nói:
– Em biết không, bọn anh cũng hay ngồi tán gẫu với nhau lắm đó. Em có biết thằng Hùng Đen không, em gặp nó hôm đi ăn cưới Lâm Thanh ấy, nó nghiên cứu về môn dân tộc học. Nó nói có ba loại hôn: Một loại của các ông bà làm công tác ngoại giao, một loại của các anh chàng lính lâu ngày không biết mùi phụ nữ, và loại cuối cùng là của những người yêu nhau.
Lúc này anh trao chiếc hôn của loại thứ ba cho nàng. Rồi anh đưa tay luồn dưới áo nàng, sờ cặp vú nàng. Một dòng điện chạy râm ran khắp người Bích Loan. Nàng nghĩ, có lẽ đây là giờ phút đáng nhớ nhất đời chăng? Anh sẽ đưa nàng đến những vùng hoa thơm cỏ lạ của tối nay. Chắc chắn lần này anh có đủ thời gian và điều kiện để đưa nàng tới một vùng đất lạ, nơi đó có những hồ nước ngọt trong lành, cả hai sẽ được uống thỏa thuê, mặc sức chứ không phải uống từng giọt như trước đây nữa, và người được uống sẽ là cả hai người, chứ không phải chi có mình anh như trước đây.
Nàng không giữ gìn gì nữa. Nàng hôn lại anh, ghì anh sát vào mình, cầm tay anh chà lên cặp vú đầy, mọng, đang rừng rực lửa tình của mình. Nàng ngả người xuống giường và kéo anh xuống theo, đè lên người nàng. Nàng muốn cởi phăng tất cả quần áo ra, nàng muốn cả anh và nàng đều trần truồng trong đêm nay để chà sát hai cơ thể lên nhau, để đau khổ quằn quại trong niềm hoan lạc lên tới cực điểm, để khóc lên vì quá sung sướng, quá hạnh phúc do sự chung đụng xác thịt mang lại. Nhưng anh đã kéo nàng ngồi dậy, ghé vào tai nàng:
– Đi ra đây em, ra đứng sau cánh cửa này, tụt quần ra, đến đầu gối thôi, em rạng chân ra một chút để anh cho cái của anh vào. M anh đứng ở đây nhỡ có điện thì ở ngoài nhìn vào không thấy gì cả, và mình cũng có thời gian để kéo quần lên được.
Anh cởi nút quần của mình ra, chỉ đủ chỗ cho dương vật nhô ra. Trong bóng tối lờ mờ, anh dùng những ngón tay lướt trên lồn nàng, tìm một khe hở, rồi chọc một ngón tay vào khe hở đó. Khe đầy nước, ướt sũng các ngón tay anh. Người nàng mềm và nóng. Mọi chỗ đều nóng và mềm. Nóng và mềm nhất là chỗ có khe đầy nước, đang ràn rụa chảy ra. Anh từ từ cho cái vật đang cương lên, nhô ra khỏi những hàng cúc đã mở sẵn ở đũng quần của mình vào lỗ lồn đang nở to của nàng.
Khi nó đã vào sâu và đang tắm trong hồ nước nóng, ấm áp đó thì anh quên hết tất cả. Anh tha hồ bơi trong hồ nước đó, đến khi nàng kêu lên một tiếng kêu đau đớn thì anh mới tỉnh lại, mới biết mình đang làm gì và đang đứng ở đâu. Nàng kêu lên không phải vì sự hưng phấn đã lên tới cao độ mà vì bỗng nhiên nàng thấy xót, rát đến cùng cực ở bên trong lỗ hở. Nàng cảm giác như có một dòng nước đặc sánh đang từ từ rỉ ra từ lỗ hở đó. Đau lắm.
Nàng thì thầm:
– Anh lấy cho em một chiếc khăn ướt vào đây!
– Để làm gì em?
– Thì anh cứ đưa cho em!
Anh kéo quần lên, cài lại tất cả các nút, chạy ra chỗ treo khăn mặt, rút một chiếc hãy còn ướt, đưa cho nàng. Vừa lúc đó đèn bật sáng. Anh nghe tiếng reo hò của mọi người nhất là của bọn trẻ con:
– Có điện rồi!
Nàng dùng chiếc khăn tay anh đưa, lau cửa mình. Nét mặt nàng đau đớn và hết hoảng. Anh thấy chiếc khăn có máu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn lốc |
Tác giả | Bình An |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện mút cặc, Truyện phá trinh, Truyện sex mút lồn |
Ngày cập nhật | 15/04/2021 03:46 (GMT+7) |